“Ta không dọa các ngươi đâu, vừa rồi lúc ăn cơm các ngươi không ở trai phòng nên không biết, chuyện đó thật đáng sợ. Tiểu hòa thượng kể rằng vài năm trước có một nữ tử áo trắng tới ngôi chùa này, rồi treo cổ chết sau rừng, lúc người ta phát hiện ra thì …”
“Đừng… đừng nói nữa… ta không nghe, không nghe!” Hạ Phượng Nghi lắc lắc đầu bịt tai, nằm xuống trùm kín chăn.
“Hắc hắc, không nói nữa, ngủ đi!” Mạnh Thiên Sở cũng xoay người đắp chăn ngủ.
Lá gan Phi Yến lớn hơn của Hạ Phượng Nghi một chút, tuy có sợ hãi nhưng vẫn có chút tò mò, truyện ma là như vậy, càng sợ hãi lại càng muốn nghe. Nàng thấp giọng hỏi: “Này, thiếu gia, lúc người ta phát hiện nàng ta thì sao?”
Mạnh Thiên Sở quay lại: “Muốn nghe à?”
“Ừ!” Phi Yến chui vào chăn, nhưng vẫn gật đầu.
“Thiếu phu nhân ngươi không muốn nghe, ta nói ra nàng lại trách ta. Hắc hắc, hay là ngươi xuống đây nằm với ta, ta nói riêng cho nghe, được không?”
“Hừ! Đừng hòng! Không nói thì thôi, quên đi!” nói đoạn nhắm nghiền mắt lại. Nhưng mắt nhắm một hồi lại mở ra, Phi Yến lay lay Hạ Phượng Nghi thấp giọng: “Thiếu phu nhân, bảo hắn nói đi, chúng ta có ba người ở đây, việc gì phải sợ.”
Hạ Phượng Nghi thò đầu ra khỏi chăn, hơi do dự, đang định gật đầu, chợt loáng thoáng nghe tiếng trẻ con khóc: “Oa! Oa Oa!” Thanh âm thê lương thảm thiết kéo dài, hơn nữa dường như tiếng khóc đang tới gần.
“A!” Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cùng hét lên một tiếng, chui tọt vào chăn, run lẩy bẩy. Mạnh Thiên Sở cũng rùng mình, cũng may hắn đã nghe tiếng khóc vài lần nên không còn cảm thấy quá sợ hãi như lần đầu nữa. Hắn vùng dậy, nghe ngóng kỹ càng, tiếng khóc hình như truyền lại từ phía nhà vệ sinh, lại như đang ở ngay sau vách.
Mạnh Thiên Sở chui ra khỏi chăn, rón ra rón rén đến bên cửa sổ, nghiêng người lắng nghe một lúc, rồi nhẹ nhàng mở cửa sổ. Cửa vừa mở, một trận gió lạnh lùa vào, tiếng khóc đột ngột lớn lên, như thể nó ở ngay bên ngoài vậy. Tiếng khóc càng lúc càng lớn, càng lúc càng thê lương.
Mạnh Thiên Sở bắt chước bộ dáng của phương trượng Huyền Âm, cao giọng gào to: “A di đà phật! Nghiệp chướng, mau đi đi!”
Thật kỳ quái, hắn vừa dứt lời, tiếng khóc kia liền ngưng bặt, không nghe thấy gì nữa. Mạnh Thiên Sở đợi một lát, không có động tĩnh gì, ngoại trừ tiếng gió lạnh quất phần phật từng cơn qua rừng tùng, lúc này mới đóng kín cửa sổ. Hắn đến bên giường của chủ tớ Hạ Phượng Nghi, thấy chăn run bần bật, không khỏi đắc ý: “Đừng sợ nữa! Ta đã đuổi nữ quỷ kia đi rồi!”
Sau một lúc lâu, hai người mới dám ló đầu ra khỏi chăn, Phi Yến lắp bắp niệm phật hiệu: “A di đà phật! A di đà phật! Bồ tát phù hộ, đừng để nữ quỷ kia đến nữa…!”
Mạnh Thiên Sở cố ý trêu hai nàng: “Không chắc đâu, nghe nói nữ quỷ kia chết sau chùa, âm hồn không tiêu tán, sao có thể dễ dàng đi được!”
Phi Yến hỏi, giọng vô cùng căng thẳng: “Nữ quỷ kia treo cổ, vậy sao còn có tiếng trẻ con khóc?”
“Trẻ con, hắc hắc, đứa trẻ đó chính đứa con nữ quỷ kia sinh hạ sau khi treo cổ!”
“A!” Phi Yến sợ tái mặt, chui ngay vào chăn, trùm kín đầu. Hạ Phượng Nghi sẵng giọng: “Ngươi đáng chết! Luôn miệng nói ma với quỷ! Hừ! Ngôi chùa đổ nát này cũng thật là quỷ quái!” Dứt lời, nàng phát hiện chính mình cũng nói ra chữ “quỷ” như hắn!
Mạnh Thiên Sở bật cười: “Lần này không phải ta nói a. Thực ra, ma quỷ chính là như vậy, càng sợ hãi thì càng có nhiều quỷ. Chỉ cần ngươi lớn mật đối mặt với nó thì sẽ không có ma quỷ. Không nghe người ta nói người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần sao? Thôi, nữ quỷ kia cũng đã đi xa, tạm thời không trở lại, mà cho dù trở lại cũng không sợ, đã có ta ở đây. Yên tâm ngủ đi! Ngày mai còn phải tiếp tục điều tra vụ án này!”
Lúc này trời bắt đầu đổ mưa. Tiếng mưa rào rào đổ xuống mái nhà, xuống sân càng lúc càng lớn. Tiếng mưa có tác dụng làm người ta trấn tĩnh rất tốt, làm cho không khí dịu bớt căng thẳng. Hạ Phượng Nghi và Phi Yến dần dần bớt sợ hãi, mệt nhọc chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Mạnh Thiên Sở tỉnh dậy thì trời đã sáng, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến vẫn còn đang ngủ. Hắn nhẹ nhàng mặc quần áo, mở cửa định bước ra ngoài. Tiếng then cửa động làm Phi Yến tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở nhìn Mạnh Thiên Sở: “Thiếu gia, người đã dậy rồi sao?”
Mạnh Thiên Sở thấp giọng: “Ta đi ra ngoài giải quyết vụ án, các ngươi cứ ngủ tiếp một lúc để lấy sức.” Nói đoạn đóng cửa lại bước ra. Hắn vào phòng lão đầu đẩy cửa ra, chỉ thấy lão đầu đang ngồi bên giường, cẩn thận giám thị Hạ Vượng đang bị trói.
Hiển nhiên Hạ Vượng cả đêm qua không ngủ, tinh thần vốn uể oải, nhưng khi vừa nhìn thấy Mạnh Thiên Sở bước vào, liền tỉnh ngay lại, cất giọng cầu xin: “Mạnh công tử, ta thật sự không giết Tần phu nhân, cái vòng cổ kia chắc chắn có người vu oan hãm hại ta. Cầu xin ngươi, thả ta ra đi.”
Mạnh Thiên Sở chưa kịp trả lời, chợt bên ngoài có tiếng người la lớn: “Nguy rồi! Hư Tùng cũng treo cổ!”
Mạnh Thiên Sở cả kinh, chạy vội đến trước cửa thiện phòng Hư Tùng, đẩy cửa ra. Chỉ thấy tiểu hòa thượng cổ Hư Tùng bị một miếng vải quấn quanh, treo trên xà nhà. Trên người chỉ mặc mỗi chiếc khố, đầu gục xuống, hai mắt hơi mở, hai chân cách mặt đất đến một thước, bên cạnh là một chiếc ghế bị đổ.
Trương Chấn Vũ, Tần Dật Vân, lão đầu chạy đến trước, mọi người sau đó cùng đến. Tễ Văn nhìn thấy xác Hư Tùng lơ lửng giữa phòng, sợ hãi hét lên một tiếng.
Trong một đêm mà có liên tiếp hai người treo cổ, hơn nữa lại có nữ quỷ và trẻ con kêu khóc ngoài rừng, ai không sợ chắc không phải là người!