Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 112



Cả hai quay trở lại với ống kính, hít thở sâu chuẩn bị bắt đầu lần nữa.

"Ánh sáng vào vị trí! Tất cả các bộ phận sẵn sàng!"

"Action!"



Sau khi giải tỏa được cảm xúc, cả người Tô Trầm đã rỗng hẳn đi.

Một nửa sự tập trung của bé có thể lơ lửng, không can dự vào diễn biến nữa, rất thuận tiện phát huy phần sau.

Tưởng Lộc đã đưa ra lựa chọn cực kì đúng đắn —— dắt Tô Trầm vào một xó yên tĩnh để trút hết sạch sẽ tâm trạng trước, giải thoát triệt để khỏi vai Nguyên Cẩm rồi mới diễn tiếp.



Máy quay của các đạo diễn như thể vòng bi lăn của cỗ máy thời gian.

Mọi thứ được đảo ngược phát lại từ đầu, cốc rượu hoa đầu tiên cưỡng chế đổ vào miệng thị nữ, máu đen phun ọc ra, con người thoi thóp hấp hối bị lẳng lặng lôi đi.

Lúc rũ mắt mỉm cười, Nguyên Cẩm mang vẻ nhã nhặn như đang ngắm hoa thưởng trăng.

"Đến lượt ngươi rồi kìa."



Hai vai Cơ Linh bị kìm kẹp chặt cứng, chén hoa rượu nâng tới bên môi, hắn đã không còn lối thoát.

Hắn chạm phải ánh mắt kẻ kia, một bên lạnh lẽo tận xương, một bên ung dung nhàn nhã, như đang ở hai thế giới khác nhau.

Đầu ngón tay Nguyên Cẩm lướt ngang, nhẹ nhàng làm một động tác cứa cổ.

Vệ binh thiết giáp đổ lật đóa hoa thật mạnh, muốn dốc sạch chỗ rượu vào cổ họng hắn.

Cơ Linh giãy giụa quyết liệt như một con cá sống bị đánh vảy tàn bạo, rượu chảy tràn qua cả gò má và cằm hắn rồi nhỏ tí tách xuống dưới.

Nhưng cằm hắn bị giữ cứng đơ, rượu độc đổ ộc vào không thể khống chế.

—— Ngay sau đó sợ hãi và đau đớn ập tới, như cả trăm cả ngàn mũi dao xuyên thủng cổ họng phế phủ Cơ Linh, khiến hắn đau đến tột cùng.

Người đàn ông bật ra tiếng gào thê lương như dã thú, run rẩy nghiêng ngả giữa cơn đau khủng khiếp, vẫn bị mấy người ra sức đè lại quỳ gục xuống sàn.

Hắn ho sù sụ không dứt được, máu từ nội tạng bị xé rách cuồn cuộn dâng trào, hơi thở yếu ớt tới mức mỗi lần hít thở chỉ càng cạn kiệt sinh mạng thêm.

Nguyên Cẩm lộ ra ánh mắt đầy hưng phấn, chống cằm thoáng nghiêng người về trước, muốn quan sát được rõ hơn.

Muốn nhìn thật kĩ dáng vẻ nhếch nhác nát tươm của tướng quân xưa nay anh dũng, muốn thấy vệt máu ngoằn ngoèo chảy từ khóe mắt hắn.

Mà thứ đang đối diện ngay trước mặt chính là đôi mắt đỏ quạch tuyệt vọng.



Giữa cái chạm mắt chỉ một giây, cả hai lại đồng thời cảm nhận được nhiệt độ lạnh băng nơi lồng ngực giống hệt nhau.

Dường như linh hồn bỗng chốc nối liền, cảm thụ rằng khoảnh khắc giãy giụa cực hạn trước lúc chết ấy, trái tim Cơ Linh lạnh lẽo nhường nào.



Phân đoạn lần này diễn rất hoàn hảo.

Vẻ bàng quan lạnh nhạt "Nguyên Cẩm" cần có, thái độ băng giá khi mỉm cười cùng phương diện lệch lạc trong tâm lí đều được thể hiện thỏa thích tận cùng.

Cơ Linh diễn có lớp lang mức độ rõ rệt, lúc run rẩy co giật còn khiến mấy nhân viên công tác có mặt phải hãi hùng lo sợ, bao nhiêu người phải cau mày vì tàn nhẫn quá trong khi thực ra cái đổ vào miệng là nước khoáng thôi.

Đạo diễn Hải xem hết đoạn quay, bắc loa kêu gọi muốn thử thêm lần nữa thì bị chị Linh cản lại.

Suốt cả ngày hôm nay Chu Kim Linh cứ cầm lịch trình không rời tay, thấy đạo diễn còn muốn quay tiếp phải vỗ vai khách sáo nói: "Anh Thiệu ơi, em sợ muộn nữa là không kịp chuyến bay đâu ạ."

Thiệu Hải Duyên chần chừ ngập ngừng: "Đoạn vừa nãy tốt lắm... nhưng mà..."

"Suýt thì bọn em không đặt được vé luôn ấy ạ." Chu Kim Linh khẽ thở dài: "Loanh quanh Tết nhất mua vé cũng khó lắm ạ, anh cũng không muốn để hai đứa nhỏ phải ngồi tàu ghế cứng về Thời Đô chứ ạ?"

Lúc này đạo diễn mới thôi, dặn trợ lý gửi đoạn vừa quay đi biên tập thô.



Cả hai vội vàng rửa qua cái mặt rồi lên xe bus của đoàn phim cùng ra sân bay.

Tối mai chính là lễ trao giải của giải Bạch Ngọc, tối nay phải chạy về chốt tạo hình và xác định bài phát biểu nhận giải trước, tiếp đến còn phải học thuộc sẵn bản thảo phỏng vấn tương ứng sau buổi lễ.

—— Cho dù có khả năng không đạt giải thì cũng phải đảm bảo hoàn hảo mọi mặt.

Lần này không chỉ có hai người được đề cử mà còn cả các hạng mục mỹ thuật xuất sắc, biên tập xuất sắc, quay phim xuất sắc vân vân.

Cả trước cả sau phải đến hơn hai mươi người ngồi trên xe, tiếng cười nói lan man suốt dọc đường.

Chu Kim Linh không ngừng xem điện thoại xem có tin tức gì mới không như bị OCD, xong lại gọi điện nôn nóng hỏi ghim cài đá quý trên cà vạt đã được gửi sang chưa, tiếp tục sắp xếp nhân viên tương ứng chuẩn bị tạo hình cho cả hai, chẳng dám để mình rảnh ra nghĩ xem rốt cuộc liệu có giành được cái giải này hay không.



Giải nam diễn viên xuất sắc nhất có tổng cộng 4 đề cử, ngoài Nguyên Cẩm của "Đêm Trùng Quang" và nam chính của "Trai gái tầm thường" thì còn một bộ phim cận đại, một bộ phim mưu kế gián điệp lọt vào vòng trong.

Hai diễn viên nam này đều là tiền bối trong nghề đã đến tuổi trung niên, rất cần giải thưởng để nâng cấp giá trị đồng thời suôn sẻ vượt qua giai đoạn chuyển hình rủi ro.

Trong bốn bên cạnh tranh, ai ai cũng đều có lí do không thể từ bỏ, tất cả phải dựa vào điểm số từ ban giám khảo tổng hợp ra kết quả cuối cùng.



Giữa một đống thông tin hỗn loạn, còn phải lo phối đồ cân bằng quần áo giày da trang sức đá quý.

Vận động viên cân bằng mấu chốt là đồng chí Chu Kim Linh.



Dữ kiện cho biết trong 1 năm Tưởng Lộc và Tô Trầm công bố đại diện tổng cộng 6 thương hiệu cao cấp xa xỉ, mà các bộ phận trên dưới toàn thân trưng bày được thì có hạn.

Quần áo vest bắt buộc phải theo bộ rồi, cà vạt nhẫn hay trang sức đá quý khác thì còn có thể tạm chia riêng ra.

Sức nặng của vị trí người đại diện châu Á – Thái Bình Dương và người đại diện hàng đầu khác nhau, mức độ ưu tiên khác nhau.

Trước hằng hà sa số lựa chọn từ ghim cài kim cương, nhẫn ngọc sapphire, khuyên tai đá tourmaline vân vân lấp lánh lộng lẫy mà các thương hiệu đề cử, còn phải cân nhắc tới hình tượng phong thái tổng thể rồi cả phong cách trang điểm tương ứng làm sao cho tôn được độ sâu các nét trên gương mặt.



Công cuộc brainstorm bắt đầu từ lúc ngồi trên xe bus tới khi máy bay hạ cánh mới kết thúc, cuối cùng chốt cho cả hai đều mặc màu xám đậm, màu sắc tương tự nhưng thương hiệu riêng biệt, phối thêm với giày và trang sức khác.

Xe chuyên dụng đón từ sân bay tới địa điểm quay chụp, đã có trợ lý bày sẵn kệ xoay trưng bày đá quý 2 trụ 3 tầng cao 1 m rộng 2 m, để tiện cho chuyên viên tạo hình chọn lựa phối đồ.

Tất cả số đá quý đều đã được mua bảo hiểm mức cao, do giá trị đắt đỏ nên phần lớn chỉ tạm thời cho mượn sử dụng tối mai. Có hai vệ sĩ sẽ theo cùng giám sát toàn bộ quá trình, đảm bảo cuối cùng từng món đồ xa xỉ một đều được trao trả nguyên vẹn.



Trong những lúc thế này Tưởng Lộc đã quen với việc làm cái mắc áo, mặc cho các chị tạo hình trang điểm xê dịch lật qua lật lại.

Trước nay Tô Trầm không can dự những khâu ấy, tùy mọi người quyết định, hôm nay chỉ ngẫu nhiên liếc nhìn, đột nhiên tầm mắt khựng lại.

Ánh mắt bé thay đổi một cái là Tưởng Lộc lập tức cảm ứng được gì đó.

Đấy không phải ánh mắt Trầm Trầm thường ngày, mà là của Nguyên Cẩm.

Thậm chí Tưởng Lộc còn thấy sao mình cứ như con chó, bất thình lình đã bắt dính được sự thay đổi nhỏ xíu như thế.



"Kia là cái gì ạ?" Tô Trầm nhìn sang thợ trang điểm bên cạnh, thẽ thọt chỉ vào một trong số đá quý đang treo trên kệ xoay.

"Cà vạt dây bolo mẫu mới nhất của trang sức Tuvo cậu làm đại diện đó."

Thợ trang điểm đeo găng tay vào, cẩn thận nhẹ nhàng nhấc sợi dây treo trên cao rồi nâng xòe bằng hai tay vào gần cho Tô Trầm xem.

Cà vạt bình thường sẽ giống dải ruy băng phần đuôi hình thoi, tổng thể là dạng dài rộng.

Mà chiếc cà vạt bolo trước mắt đây lại như một sợi dây mảnh dài, đoạn nút cong kết thúc vòng trong thì khảm đá quý và các chi tiết bạch kim.

Chu Kim Linh chưa xem tới trang sức cà vạt, đang ngồi cạnh đó vội vàng trả lời tin nhắn điện thoại: "Bobo chacha á? Tạo hình hay là tên thế?"

"Nghe nói bolo bắt nguồn từ dây thừng để quăng giữ động vật ở miền tây nước Mỹ."

Thợ hóa trang kéo giở chiếc cà vạt mảnh mai ra trước Tô Trầm trong gương, ướm thử rồi lại tấm tắc khen: "Tỉ lệ cơ thể đỉnh thật đấy, vai cổ không khác gì người mẫu luôn."

Cô nâng tay, tia sáng từ viên ngọc đỏ phản chiếu lóng lánh, ánh vào mắt Tưởng Lộc.

Cậu trông thấy rõ ràng, hình dáng của nó cực giống với viên hổ phách máu trên vương miện.



Ban đầu từng làm thử mấy chiếc vương miện liền, trong đó có cái phối vàng nguyên chất với hồng ngọc thiên nhiên, có cái thì phối bạch kim với ngọc nhân tạo.

Tuy sử dụng các phương án mỹ thuật và chất liệu điêu khắc khác nhau, nhưng mục đích sau cùng đều là tôn lên màu đỏ óng ánh đổi sắc đậm nhạt.



Tưởng Lộc nhíu mày, cảm thấy bất an.

Cậu cắt ngang động tác của thợ trang điểm cho mình, nghiêng người dựa gần Tô Trầm rồi chen vào khá đột ngột: "Anh thấy bên kia có sợi dây chuyền bạch kim hợp với nhóc lắm."

"Nhưng mà... em thích cái này." Tô Trầm đã ngửa đầu lên để thợ trang điểm đeo thử cho mình: "Anh Lộc, màu sắc chúng rất tương tự nhau, anh cũng nhìn ra được mà, đúng không."

Lúc trông thấy khối màu ấy, Tô Trầm chợt yên lòng chỉ sau chớp mắt.

Ấy là màu sắc đã đồng hành với bé rất lâu, như thể vương miện đã biến thành một phần của chiếc cà vạt, sẽ ở cạnh bên bé từ đầu đến cuối.



Tưởng Lộc nhìn chăm chú vào hình ảnh bé trong gương, thấp giọng lên tiếng: "Giống quá chưa chắc đã là chuyện tốt."

"Đúng là không giấu được anh cái gì... Dạo này em rất nhớ Nguyên Cẩm." Tô Trầm thở dài giải thích: "Năm nay từ lúc mở máy toàn diễn Lam Tử Chân, cảm giác làm gì cũng bị mất tự nhiên."

Khi đến gần màu sắc quen thuộc này, bé cũng đang dựa dẫm vào cảm giác an toàn Nguyên Cẩm mang lại cho bé.

Tưởng Lộc cau mày muốn khuyên thêm nhưng Chu Kim Linh đã cười híp mắt tiếp lời: "Màu này ổn lắm, đỏ rất là sang luôn, cực hợp với Trầm Trầm."

"Tuy chỉ mượn thôi nhưng nó tôn da, trông em trắng hẳn thêm ấy, mắt cũng như tỏa sáng theo ngọc nữa."



Sau khi thử tạo hình, buổi trưa và chiều hôm sau sẽ là khâu thảm đỏ theo lệ.

Hàng năm cứ tầm này là nhân viên công tác trước sau màn diễn thảm đỏ cũng phải gãi hói cả đầu.

Mọi người đều biết áp chót có nghĩa là thứ hai từ cuối đếm lên.

Theo danh sách thứ tự thảm đỏ chính thức của ban tổ chức thì nhân vật xuất hiện áp chót đã được quyết định từ lâu.

Nhưng sẽ luôn có minh tinh cố ý nán lại trước ống kính, hoặc giả vờ không nghe thấy tiếng không hiểu động tác tay của nhân viên hướng dẫn, hoặc là dồn hết sự chú ý vào việc tạo dáng đủ kiểu trước máy ảnh.

Việc này khiến cho thứ tự xếp sẵn trở nên rối loạn, nhân vật đáng ra được chọn đi cuối bị cướp mất tiêu điểm, xung quanh toàn là tiếng reo hò ồn ã của nhiếp ảnh gia lẫn khán giả, muốn duy trì trật tự cực kì khó khăn.

Cả hai chọn vị trí vừa phải ở giữa, vẫn cứ điềm tĩnh bình thản sóng vai đồng hành, ký tên xong quay lại mỉm cười với ống kính, thong thả bước xuống.



Buổi tối hôm ấy, tất cả đều diễn ra đúng như quy trình đã định.

Chỉ riêng lúc ký tên Tô Trầm cố ý ký ngay bên cạnh Tưởng Lộc.

Chữ ký của cả hai chồng chéo trước sau, tựa như tay nắm tay.

Tưởng Lộc nhìn bé chăm chú, khóe môi khẽ cười.



Có lẽ vẫn còn thiếu rất nhiều điều.

Mười ngón đan cài, cái hôn đắm đuối, hoặc sự tiếp nhận nhau bất chấp quên mình.

Từ đầu đến cuối cậu đều lặng lẽ nhẫn nại, như kẻ đợi chờ dịu dàng nhất.



Chu Kim Linh vốn đang tủm tỉm cười ngồi ở khu chờ xem cả hai trên màn hình lớn, lúc trông thấy cái chạm mắt ấy thì thoáng khựng người, như thể nhận ra được gì đó.

Bàn tay đang cầm tờ chương trình của chị hơi siết lại, thấp thỏm bất an.

Không, chắc hẳn là tại mình nghĩ ngợi nhiều quá.

Mấy hôm nay tăng ca đến độ tinh thần rối rắm, cứ toàn nghĩ những cái đâu đâu.



Mọi việc xảy ra tiếp theo đều như khung hình lộng lẫy dài thượt của phim điện ảnh.

Các MC cười nói lưu loát, từng người lần lượt lên sân khấu nhận giải ánh mắt rưng rưng.

Tô Trầm ngồi bên cạnh Tưởng Lộc, đã hơi run nhè nhẹ.

Lúc bé nghiêng người về trước sợi dây rủ của cà vạt cũng lay động theo, hồng ngọc vẫn cứ tỏa sáng lấp lánh.

Ở vào thời điểm trẻ tuổi như thế mà phải đối mặt với vinh dự đỉnh cao ở cấp quốc gia, khó mà duy trì sự bình tĩnh tuyệt đối cho nổi.



Trên màn hình lớn, có chuyên viên quay phim lão luyện đang nước mắt giàn giụa trước ống kính, kể lại sự theo đuổi nhiệt huyết cả đời mình với ngành này.

Có đạo diễn thì bước lên phát biểu ngắn gọn, giơ cao chiếc cúp xem như bày tỏ rồi đã rảo bước rời sân khấu, cứ như chỉ đang nhận một bưu kiện chuyển phát.

Nhan Điện ngồi cách khá xa song cũng lặng lẽ gửi tin nhắn, động viên bé cứ nghĩ mọi việc theo hướng tích cực vào.

[Nhan Điện]: Thả lỏng thôi, tất cả sẽ là kết quả tốt nhất.

[Nhan Điện]: Chị tin vào bé lắm nè~



Mãi cho đến khi Tưởng Lộc khẽ khàng chạm vào vai bé, Tô Trầm mới tỉnh hồn lại.

Đoạn dẫn dắt ở đầu của MC tạo ra một loạt tiếng cười vỗ tay phía dưới, trong lúc đó, MC mở phong bì ra, còn cố ý kéo dài giọng thật chậm để tạo không khí hồi hộp hơn nữa.

"Các đề cử cho giải Nam chính xuất sắc nhất lần lượt là ——"

""Nam nữ tầm thường", Trương Vựng."

""Bến bờ bí ẩn", Tần Trọng Khánh."

Vẻ mặt MC trở nên kinh ngạc, anh ta giơ cao tấm thẻ nhắc từ trong tay mình lên.

"Quý vị, tuy tôi còn chưa công bố người thắng giải."

"Nhưng người trẻ tuổi nhất trong lịch sử được đề cử Hình đế sắp xuất hiện rồi đây."

Tiếng hoan hô lập tức nổ tung, tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người đã sắp át cả âm thanh nền.

Là Tô Trầm!

Tô Trầm của "Đêm Trùng Quang"!!

Từng bước kiên trì suốt 5 mùa phim, mọi người đều chứng kiến và cũng đang chờ đợi suốt bấy lâu nay, Tô Trầm!



MC vừa dứt lời, máy quay ở màn hình lớn lia ngay sang vị trí của Tô Trầm.

Tô Trầm nhìn lên mình trên màn hình, vừa muốn cười, vừa nghĩ phải cố gắng giữ bình tĩnh.

Rất đông tiền bối đã quay người lại nhìn theo, gương mặt ngập tràn nụ cười công nhận và phấn chấn, gật đầu ra hiệu với bé.

"Đầu tiên chúng ta hãy cùng chúc mừng vai chính của "Đêm Trùng Quang" là Tô Trầm đã lập nên kỉ lục mới trong lịch sử, trở thành người trẻ tuổi nhất nhận được đề cử Nam diễn viên xuất sắc của giải Bạch Ngọc!"

MC cao giọng hô vang, mọi người cũng rối rít hò hét cổ vũ.

Tiếp theo màn giới thiệu đọc tên của MC, các phân đoạn đặc sắc của vai chính 4 bộ phim truyền hình được phát sóng liền mạch song song lên màn hình lớn, chuyên viên quay phim lần lượt chĩa thẳng vào biểu cảm giờ phút này của bốn diễn viên, người thì đưa tay bụm miệng, người thì mỉm cười vẫy chào.

Tô Trầm ngồi thẳng lưng tại chỗ, máu đã sắp ngưng đọng thành băng.

Tay bé vẫn đang run, sắp sửa nhận lấy món quà của số phận.

—— Sẽ là mình ư?

Có thể là mình sao?



Đúng vào lúc này, màn hình đột ngột kéo gần phóng to, từ 4 đoạn phim đồng bộ độc lập chuyển sang khung hình toàn cảnh trọn vẹn.

Du long phất đuôi lướt ngang giữa núi, thiếu niên tóc bạc đứng trong màn mưa dầm nâng tay chạm vào, đuổi theo kiếm tìm vầng sáng sau cùng của bóng rồng.

Đôi con ngươi y trong veo mà ngẩn ngơ, từng biểu cảm tinh tế đều đang kể lại câu chuyện tường tận.



MC hét lên một tiếng rất to, bỗng nhiên được chứng kiến lịch sử thêm một lần nữa, khó lòng che giấu sự kích động của mình.

"Chúng ta cùng lần nữa chúc mừng cho!! Tô Trầm!!"

"Tô Trầm —— Em đã phá vỡ lịch sử lần thứ hai, trở thành Hình đế trẻ tuổi nhất từ trước đến nay!!"

"Nam diễn viên xuất sắc nhất của giải Bạch Ngọc năm 2010 chính là —— Tô Trầm 15 tuổi!!!"

Tâm trạng MC phấn khích tới độ mấy chữ cuối gần như là gào lên từng tiếng, cảm giác sắp mất giọng đến nơi.



Tất cả mọi người có mặt trong khán phòng đều tự động đứng dậy ra sức vỗ tay, tầm mắt của toàn bộ con người đều đang tập trung chăm chú cả vào một bóng hình duy nhất.

Tưởng Lộc ngồi bên ngoài phạm vi đèn chiếu, cười nói một tiếng chúc mừng.

"Tô Trầm, lên nhận giải đi."



Người đại diện ở hàng ghế sau bật khóc không thành tiếng, ba mẹ trong vai trò khán giả thì càng xúc động tới mức khó mà khống chế tâm trạng, nước mắt chảy giàn giụa.

Trời ơi, là thằng bé thật rồi, là con trai mà mình hãnh diện nhất ——

Con làm được rồi, thằng bé xứng đáng, hoàn toàn xứng đáng ——



Tô Trầm gần như chỉ dựa cả vào ý chí để bắt mình đứng dậy giữa vô số ánh đèn rực sáng chói mắt, bước lên sân khấu nhận giải mà rất nhiều người đã theo đuổi trọn đời kìa.

Lòng bàn tay bé đẫm mồ hôi, bé cố gắng hết sức sao cho bước đi vững vàng bình tĩnh.

Ánh sáng quá cháy bỏng.

Giờ phút này, gần như toàn bộ mọi đèn chiếu trên sân khấu đều đang tụ hội cả vào bé, như thể mặt trời sắp giáng xuống, sẽ treo lơ lửng mãi ngay trước trán bé.



Bé bước từng bước một lên bậc thềm, màn hình lớn trải rộng chiếu lại các cảnh cắt của vai chính từ bộ đầu tiên tới giờ.

Y là phế thái tử suy sụp cười cợt, là hoàng đế mới tuyệt vọng khóc rống.

Y là sư Thiên Hạnh được các chòm sao vòng quanh chúc phúc trong đêm Trùng Quang, là đứa con đặc biệt được số phận đối xử tàn nhẫn nhất mà cũng khoan dung nhất.



Trên màn hình, Nguyên Cẩm đang đuối nước vùng vẫy, đang chơi đùa ngọc quý.

Đang liều mình đào bới với gò má rướm máu giữa sa mạc, đang ngước mắt nhìn lên ngọn lửa đằng cao giữa đồng tuyết mênh mông.

Những ánh sáng khác nhau chiếu rọi lên gương mặt, cuối cùng biến thành Tô Trầm của chính giây phút này.

Kiêu ngạo, ung dung, nhã nhặn, dịu dàng.

Hình như mọi tính từ đều có thể trở thành ánh sáng làm nền cho vẻ rực rỡ của bé.



Tô Trầm đã ngồi ở hàng ghế khán giả phía dưới suốt 5 năm, mãi đến hôm nay đứng ngay chính giữa sân khấu, đón nhận chiếc cúp đại diện cho vinh dự cao quý nhất của những con người làm trong ngành truyền hình.

—— Giải Bạch Ngọc.

Bé cầm rất cẩn thận, tay trái là cúp, tay phải là bằng khen, lúc này đây cực kì cực kì muốn khóc.



MC lên tiếng cảm khái: "Anh đã đọc lí lịch, nếu lễ trao giải tổ chức sớm hơn 2 tháng thì em mới 14 tuổi."

"Có thể đạt được sự công nhận từ toàn thể ban giám khảo giải Bạch Ngọc, hiện giờ em có gì muốn nói không?"

Tô Trầm nhìn về phía khán giả, nhận ra mình không thấy rõ được gương mặt mọi người ở dưới.

Đèn chiếu trắng lóa cứ như dải ngân hà chớp tắt từ các dòng điện đổ về, hơn một ngàn người ngồi dưới sân khấu, đông đến nỗi bé không nhìn kĩ nổi bất kì ai.

Công suất của đèn LED rọi tiêu điểm cực kì cao khiến bé cảm giác như mình đang ở giữa một cái lò lửa, sắp bị vinh dự tối cao đây nướng cháy tan chảy ra.

"Em xin cảm ơn sự công nhận mà ban giám khảo và mọi người đã dành cho em," Tô Trầm từng tưởng tượng rất nhiều lần rằng bài phát biểu nhận giải này sẽ trở thành sự thật, cũng từng nghĩ nhiều lần không kém rằng nó sẽ không cất lên được đâu: "cảm ơn sự dốc lòng đánh đổi của Giải trí Minh Hoàng và đông đảo các nhân viên công tác nữa ạ, mọi người đã chung tay xây đắp nên một "Đêm Trùng Quang" ưu tú đến thế, cũng phải nhờ có sự đồng hành chăm nom của mọi người mới có em của ngày hôm nay."

"Em có rất nhiều rất nhiều người cần cảm ơn, đầu tiên là hai đạo diễn."

Lúc nhắc đến hai chữ này sống mũi bé cay xè, phải quệt qua mắt một cái theo phản xạ.

"Ông Bặc, chắc bây giờ ông cũng đang dõi theo cháu chứ ạ."

"Ông trông đi ạ," Thiếu niên nhìn lên mái vòm, gắng sức giơ cúp trong tay lên thật cao: "cái này cũng là của ông nữa."

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên phía dưới, vừa khéo màn hình cũng chiếu lại những đoạn phim kỉ niệm liên quan đến đạo diễn Bặc, như thể đã đoán được từ trước nội dung phát biểu của bé.

"Quá trình thực hiện bộ thứ năm cực kì gian nan, rất nhiều lần phải căng mình từ khi trời sáng đến khi trời tối, rồi lại tiếp tục quay từ tối đến tận lúc trời sáng."

"Chị Nhan, chúc mừng chị giành giải Đạo diễn xuất sắc nhất ạ," Bé nở nụ cười thật tươi, nhìn về phía Nhan Điện đang được đèn spotlight chỉ dẫn, cúi mình từ xa: "thực sự rất cảm ơn chị."

Nhan Điện đứng dậy vẫy chiếc cúp cùng mẫu trong tay mình, cười đầy tự hào.

Chị giơ hai ngón trỏ lên thật rõ, nói bằng khẩu hình miệng.

"Em —— bé —— đỉnh —— nhất."



"Em còn phải cảm ơn ba mẹ em, và người anh trai tốt nhất nhất của em."

Tô Trầm nhìn xuống phía khán giả không thể tìm được bóng dáng cụ thể, mặc cho vô số ánh đèn vẫn đang thiêu đốt gương mặt.

"Con yêu mọi người."



MC nhẫn nại chờ đợi xong hết một loạt những lời cảm ơn, rồi thêm một tràng pháo tay kết thúc, sau đó mới cười nói: "Thường những lời cảm ơn đều rất thông dụng —— cảm ơn tivi này tivi kia đài này đài kia, mọi người đều thuộc cả đúng không nào?"

Các minh tinh phía dưới bật cười gật đầu, tỏ ý tán thành.

"Trầm Trầm, ngoài những lời không thể thiếu được ấy ra, em còn muốn chia sẻ thêm gì nữa không?"

Tô Trầm ngẩn ra chốc lát, nghiêm túc gật đầu.

"Thực ra em mới chỉ làm được rất ít ạ," Một lần nữa bé lại vượt ngoài bản thảo nói những điều chưa chuẩn bị, nét mặt hơi hồi hộp nhưng vẫn rất lưu loát ổn định: "thành công ở giây phút này là một thoáng hào quang "Đêm Trùng Quang" trao cho em, chiếu rọi em trong phút chốc hiện tại."

"Đối với em diễn xuất giống như đang thắp sáng từng ngọn đèn một, và được gặp gỡ những người đã sáng tạo ra ngọn đèn ấy."

"Từ giờ về sau số phận của em vẫn sẽ là bước đi trên con đường dài mờ tối, chứng kiến cả những người đốt lửa thắp đèn khác lẫn tất cả những ai đang chờ đợi ánh sáng."

"Cảm ơn mọi người ạ."



Lúc này đây, ánh mắt của tất cả mọi người thất bại lẫn đoạt giải nhìn bé đều lóe lên vẻ sửng sốt, rồi nhanh chóng chuyển thành bừng tỉnh.

Trẻ con bình thường không phát biểu được như thế đâu.

Có thể vừa toàn diện vừa chân thành tới mức này... quả là hiếm thấy.

Dường như đã xoa dịu được tâm trạng của tất cả mọi người, còn khiến khán giả cảm nhận được tấm lòng bé.

Mà trong giới này, sự chân thành ấy... luôn ít ỏi tới độ quý báu.



Lúc Tô Trầm bưng hai báu vật này về chỗ, Tưởng Lộc đứng lên ôm lấy bé, hệt như bạn bè của rất nhiều người đoạt giải khác.

Tính đến giờ "Đêm Trùng Quang" đã được đề cử 7 hạng mục, đoạt 4 giải, thành tích so với mấy bộ trước chỉ hơn chứ không kém.

Khí thế ngùn ngụt dâng trào như thể phải giành lại hết số giải bị hụt ở mùa 4 vậy, người ngoài ngồi xem mà tim cũng đập thình thịch theo.

Trái lại "Trai gái tầm thường" đi ngược hẳn với dự đoán của tất cả mọi người, cuối cùng chỉ được 3 đề cử, chưa được bất cứ giải nào.

Lúc ống kính lia đến các diễn viên của phim, biểu cảm gương mặt họ đều không được tươi tắn cho lắm.



Sau màn chờ đợi đằng đẵng, cuối cùng cũng bắt đầu công bố đề cử cho Nam phụ xuất sắc nhất.

"Các đề cử cho giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của giải Bạch Ngọc lần lượt là ——"

""Vụ án giết người thành phố đỏ", Phàn Tử."

""Sân đình vắng lặng", Lý Tu Hoa."

""Trai gái tầm thường", Bao Cách Tân."

""Đêm Trùng Quang", Tưởng Lộc."



MC không hề cố tình ngắt nghỉ mà ngẩng đầu theo dõi thay đổi chuyển động trên màn hình, chờ vài giây rồi cất giọng rõ rệt.

"Người đoạt giải là! "Trai gái tầm thường", Bao Cách Tân!"

Các diễn viên của đoàn "Trai gái tầm thường" ngay lập tức cùng đứng dậy hoan hô, kêu to hay quá.

Ống kính nhanh chóng lia quanh một vòng nét mặt của những ứng viên không đoạt giải rồi đặc tả vào dáng vẻ vui sướng đến hoảng hốt của anh diễn viên họ Bao.



Lúc nãy Tô Trầm còn đang cười, giờ cũng phải ngừng thở theo.

Bé đè người lõm sâu vào ghế mềm, ngước nhìn Tưởng Lộc, đè thấp giọng nói: "Anh Lộc, anh đừng buồn..."

"Khả năng anh được không cao." Tưởng Lộc ôn hòa nói: "Nhiều đề cử lắm rồi, không thể tăng số lượng đoạt giải nữa."

Lúc nói câu này, Tưởng Lộc bình tĩnh tới mức như thể đã luyện tập rất nhiều lần, thể hiện ra hình ảnh vừa thấu suốt vừa tỉnh táo.

Trong khoảnh khắc ấy bỗng Tô Trầm nhớ lại những lời bóng gió mắng mỏ trên diễn đàn.



"Chả phải toàn nhờ cả vào ông bác thêm đất diễn như điên à? Đừng mơ tưởng nâng cao địa vị nữa, thứ tiện tì rửa chân!"

"Bảo TL flop bằng thực lực chắc không ai phản đối đâu nhỉ? Người quản lý đáng ghét bao giờ mới thôi gán ghép đây, nhất quyết phải chia đều công việc của Trầm Trầm cho cậu ta một phần, có biết một câu là nổi giả nâng được nổi thật nhờ số, nhất quyết đòi nâng sẽ bị sét đánh không!"

"Xùy xùy, hai nhà Tưởng Bặc đừng có hút máu Trầm nhà này nữa, yêu ma quỷ quái mau mau biến đi!"



Bé nắm luôn lấy cổ tay cậu, dồn sức như thể muốn mượn động tác này nói ra tất cả những gì muốn nói.

Anh Lộc, không phải thế đâu.

Suốt 5 mùa phim những gì anh bỏ ra không hề ít hơn em một tí nào, tài năng của anh rực sáng đến nỗi em chỉ có thể ngước mắt trông theo.

Anh đừng nghe những lời xấu xí của họ, anh đừng buồn ——

Cái giải này không là gì hết, chắc chắn anh xứng đáng với những thứ tốt hơn nữa, những gì tốt đẹp nhất mới thuộc về anh...



Tưởng Lộc để mặc cho bé túm lấy tay mình thật chặt, thấy Tô Trầm nhìn mình rưng rưng rung động như em bé bị câm, không kìm được cười lắc đầu.

"Sao lại buồn bã thế này."

Giờ đây Tô Trầm rất muốn ra sức ôm ghì cậu nắm lấy ngón tay cậu giống một đứa bé con, truyền nhiệt độ từ cơ thể mình sang cho cậu.

Trong tầm mắt của Tô Trầm, Tưởng Lộc tựa một ngọn lửa đang dần lụi tắt, khiến bé muốn thổi bùng nó lên lần nữa bằng bất cứ giá nào.



"Anh Lộc," Bé nhìn cậu lên tiếng, vẫn đang níu lấy góc áo cậu: "sẽ có cái tốt hơn nữa."

Em hiểu, anh giỏi giang như thế, cái gì cũng chịu học, việc gì cũng chịu làm.

Trong lòng em Cơ Linh của anh chính là nhân vật tuyệt nhất nhất, bất cứ ai cũng không thể sánh bằng.



Tưởng Lộc cúi đầu nhìn bé, một hồi lâu sau mới cười khẽ, nghiêng người lại gần lau mắt cho bé.

"Cứ như kiểu sắp sửa chảy nước mắt vì anh ấy..."

Tô Trầm nén cơn giận, cả nửa sau buổi lễ đều không chịu thả tay ra nữa.

Luôn luôn có những góc chết ống kính không bao quát được, có bị quay phải bé cũng mặc kệ.

Bé xót xa tới nỗi chẳng biết làm gì, bực bội tới mức không nói được thành lời.

Hồi tưởng lại từng tập từng cảnh liên quan đến "Trai gái tầm thường" trong đầu chỉ thấy thật giễu cợt.



Sau khi lễ trao giải trọng đại kết thúc, Lương Cốc Vân đã giao hẹn từ trước với Chu Kim Linh là đón con về nhà ở lại một đêm, mai hẵng đưa ra sân bay.

Người đại diện thấu tình đạt lí sẵn, bây giờ thấy được giải thật rồi còn chủ động hỏi hay có cần hỗ trợ xin cho bé con nghỉ ở với người nhà thêm mấy hôm không.

"Không cần không cần đâu!" Bản thân Lương Cốc Vân cũng bối rối luống cuống, vừa khóc vừa cười chưa lo được hết, vẫn nhớ rõ trách nhiệm của người làm mẹ: "Không thể để ảnh hưởng lịch trình làm việc bình thường của mọi người được, nhà bọn chị được ăn mừng với Trầm Trầm một tối đã vui lắm rồi."

Nửa đầu buổi lễ nghe thấy con trai được giải xong Tô Tuấn Phong đã xông ra ngoài đi mua champagne bánh kem luôn, xe chuyên dụng hãy còn thừa mấy chỗ, trợ lý còn chú ý chỉnh điều hòa cho ấm hơn, sợ mùa đông trời lạnh mọi người dễ bị cảm.

Người đại diện và Lương Cốc Vân đều ngồi hàng giữa, nóng quá phải cởi áo khoác ra, dọc đường cứ hàn huyên cảm khái mừng rỡ mãi không thôi.

Tưởng Lộc và Tô Trầm ngồi ở hàng cuối cùng, giấu mình trong bóng tối tương đối.

Hình như chẳng cần dùng đến sự ăn ý ngầm, chỉ vâng theo khao khát như bản năng, lên xe xong là mười ngón luồn siết lấy nhau thật lâu, không chịu buông ra.

Vui sướng lẫn hụt hẫng đang đan xen luân chuyển, lạnh giá cùng ấm áp cũng tráo đổi theo.

Đây là lần đầu cả hai đan chặt tay nhau.

Như một chú cá rơi giữa biển sâu, một chú cá kẹt trong sa mạc, vẫn cứ dốc hết tất thảy tựa mình áp sát vào đối phương.



Mọi người ngồi trước cười nói rôm rả, đang bàn luận dở xem về đoàn phim phải lì xì cho mọi người bằng nào rồi.

Điện thoại của tất cả kể cả trợ lý đều đang rung kêu liên tục, gần như toàn thể cái danh bạ đều gọi đến làm đường dây cứ bận suốt.

Cả hai chỉ vẻn vẹn tay nắm lấy tay, những đường chỉ tay đè ấp vào nhau thật sâu.



Tưởng Lộc tháo một bên tai nghe của mình ra, đưa cho Tô Trầm.

Giữa tiếng thét gào của gió đông, trong tiếng trả lời điện thoại phấn chấn tột độ của mọi người đằng trước, họ nghe thấy cùng một bài hát.

"Break the Cycle".



[ But if you were mine

Nhưng nếu anh đã bao giờ từng thuộc về em



I would"ve looked into those eyes

Em sẽ nhìn vào đôi mắt anh ]



Tưởng Lộc nhìn ra ngoài cửa sổ, hiểu rõ đây sẽ là lần cuối mình nắm lấy tay Trầm Trầm.

Cậu vẫn luôn mong mỏi đứng được lên nơi cao nhất, trở thành ngọn đèn dẫn dắt bé.

Nhưng suốt bao lâu nay cứ mãi là Tô Trầm không ngừng cho đi rồi săn sóc, trái lại những gì mình làm được đã ít lại càng ít.



Cảm giác bất lực hoang đường ấy thoáng yếu đi khi Tưởng Lộc cầm lấy máy quay, nhưng rồi rõ rệt trở lại sau lần trượt giải này.

Cậu kiêu ngạo đến nỗi không cho phép bản thân mình như thế được Tô Trầm thích.

Dường như phải chờ tới lúc tất cả ánh sáng cũng tụ hội về phía mình giống vậy, cậu mới xứng đáng với tình yêu bình đẳng.



Tô Trầm cúi đầu nhìn bàn tay đang đan cài siết chặt của cả hai, vẫn đang ôm cúp cùng bằng khen trong lòng.

Cả hai tựa sát vào nhau, nhưng bé cảm nhận được rất rõ, bé sắp đánh mất cậu rồi.

Có lẽ cái thích không thể hiên ngang, hết thảy cảm xúc khó mà nói rõ, đều đang đi về phía kết thúc vào buổi tối ngày hôm nay.



[ And said,

Rồi nói



Tell me the words you long to hear

Hãy nói với em những lời anh khao khát từ lâu



And I"ll sing them loud and clear...

Em sẽ cất tiếng hát chúng, vang dội sáng rõ... ]



Xe dừng lại ở cửa tiểu khu, tài xế thoáng ngần ngừ quay đầu nhìn Chu Kim Linh, không biết nên làm sao.

Lương Cốc Vân thò đầu ra xem, phát hiện hóa ra là ban quản lý tiểu khu giăng băng rôn, đám đông đang hớn hở vui vẻ mở party ăn mừng ở cổng.

[ Nhiệt liệt chúc mừng Tô Trầm trở thành Hình đế trẻ tuổi nhất của giải Bạch Ngọc! ]

[ Trùng Quang Thiên Hạnh! Trầm Trầm vô địch! ]

"Xem ra không giấu được đâu..." Lương Cốc Vân cảm khái: "Nếu không ổn thì hay ba mẹ về khách sạn cùng?"



Trong bóng đêm, cuối cùng tay Tưởng Lộc cũng thả lỏng.

Tô Trầm chạm mắt với cậu một cái, cười lên tiếng: "Đều là tấm lòng ấy mà, không sao đâu ạ, cứ đi tiếp đi ạ."

Trong khi xe tiến về phía bãi đỗ, Tô Trầm cũng mở cửa sổ ra cười vẫy tay cảm ơn mọi người, đáp lại sự kiên nhẫn nhiệt tình chờ đợi rất lâu của họ.

Thậm chí nhiều chủ nhà trẻ tuổi còn cầm theo bó hoa hồng vàng rõ to lại gần, cánh hoa rơi lả tả ngập xe.



Tiễn đến tận dưới tầng nhà bé, Tô Trầm và mẹ lần lượt xuống xe chào tạm biệt mọi người.

Tưởng Lộc nhoài người ra cửa sổ xe, lúc nhìn sang bé vẫn tràn đầy quyến luyến.

Thiếu niên đã gần 19 tuổi, chỉ những khoảnh khắc thế này mới để lộ ra xíu xiu nét trẻ con, mà cũng chẳng duy trì quá lâu.



Từ nãy đến giờ Lương Cốc Vân đã an ủi Tưởng Lộc mấy lần, lúc này vẫn cẩn trọng nhẹ nhàng vén tóc con qua tai cho cậu, chăm chú như với con trai ruột.

"Lộc Lộc cứ ở lại đây tối nay đi?"

"Tối nay cháu về nhà bác ạ, tiện thể xem mẹ thế nào." Tưởng Lộc cười lắc đầu: "Cháu rất nhớ bác, cảm ơn cô Lương ạ."

"Ừ, thế mọi người đi về cẩn thận nhé."



Bước dần vào nhà, Tô Trầm hãy cứ ngoái đầu lại.

Trùng hợp đúng lúc xe đã quay đầu, nổ máy đi xa dần.

Tưởng Lộc chống cằm ở cửa sổ, cũng quay đầu lại trông.

Cả hai đều thấy được đối phương, nhìn nhau đăm đăm rất lâu, không chịu dời mắt.



Lương Cốc Vân không để ý thấy tiểu tiết này, cô nhanh chóng quẹt thẻ mở cửa đón Trầm Trầm về nhà.

"Nghe nói hôm nay trao giải của con nên ông bà nội đều đặc biệt lên thăm, bà ngoại cũng đến, cả nhà cùng xem truyền hình trực tiếp ở phòng khách đấy."

Giờ Tô Trầm mới tỉnh hồn, lập tức rảo bước nhanh hơn.

"Sắp 1 giờ sáng đến nơi rồi, ông bà vẫn đang chờ con ấy ạ?"

Bé sực nhớ ra đã mấy năm liền mình không có dịp về quê ăn Tết nữa.

Cụ già ở nhà thường hay nhớ mong, lần nào ba mẹ sang thăm ban cũng tranh thủ gửi mang theo rất nhiều đặc sản kiểu lạp sườn cơm cháy, lúc gọi điện cũng cứ dặn dò Tô Trầm suốt là phải chú ý sức khỏe, mệt rồi thì về nhà, đừng để bị áp lực quá.

Thang máy bật mở, tất cả mọi người thậm chí cả hàng xóm nhà bên đều đang chờ ngay ở cửa, nụ cười tươi rói.

"Hình đế nhỏ nhà mình về rồi!!"

"Trầm Trầm!! Cục cưng Trầm Trầm!!"

"Cháu ngoan cho bà bế cái nào!"



Tô Tuấn Phong khui chai champagne, kêu pốc một cái như pháo nổ.

Vừa nãy đâu chỉ mỗi hàng xóm tham gia mà có cả họ hàng cả quen cả không xa bảy tám nhánh cũng đòi sang gặp Tô Trầm, đều đã bị Tô Tuấn Phong nghĩ cách ngăn lại hết.

Nếu không trông nom kĩ thì chắc nhà cửa thành cái viện bảo tàng hay sở thú mất, bé con vẫn cần riêng tư chứ!



Các hàng xóm đều mang theo bao lì xì của mình, nói kiểu gì cũng nhất quyết phải dúi cho Tô Trầm, tóm lại là muốn được thơm lây ít nhiều vận đỏ từ bé.

Mọi người đều có chừng mực, chụp ảnh chung uống cốc rượu vang xong là lanh lẹ rút lui, suốt quá trình đều hoan hỉ vừa phải.

Chờ người ngoài về hết, mấy cụ già mới rưng rưng nước mắt, còn vui mừng hơn cả thấy cháu trai thi đỗ đại học nổi tiếng.

"Phần mộ tổ tiên họ Tô nhà mình phải phong thủy thế nào mà sinh được em bé quý báu thế này chứ!"

"Đều nhờ ba mẹ nó giáo dục tốt, bản thân Trầm Trầm phấn đấu nỗ lực, tiền đồ xán lạn đấy!"

Lâu lắm ông bà chưa được gặp bé, không ngờ giờ phải ngẩng lên nói chuyện với bé luôn rồi.



Cả buổi tối gia đình đều ngập trong bầu không khí ấm cúng vui vẻ của tình thân.

Sáng sớm hôm sau, ba cụ già tranh thủ làm bữa sáng rồi cùng tiễn Tô Trầm ra xe, lưu luyến vô cùng tận.

"Chỉ ở lại được một hôm thôi thật à?"

"Công việc quan trọng chứ, cứ đi đi."

"Cháu cưng, trời lạnh đấy, mặc đầy đủ quần áo thu đông vào, đừng để mình rét nhé!"



Tiễn ra đến tận sân bay ba mẹ cũng cực kì bịn rịn, đứng ngoài cửa kiểm tra an ninh xa xa trông theo vào, vẫy tay với Tô Trầm.

Chị Linh túc trực bên cạnh Tô Trầm khẽ khàng vẫy tay, hứa là mình sẽ chăm nom cho bé thật tốt.

Tô Trầm và ba mẹ cứ nhìn nhau mãi, đầu tiên bé vào khu vực kiểm tra an ninh đi qua máy quét, rồi lại ngoái đầu tìm bóng ba mẹ qua dòng người dài dằng dặc.

Ba mẹ vẫn nán lại chỗ cũ, một người dụi mắt, một người gắng cười tươi tạm biệt bé.

Từ qua đến nay còn chưa đầy 8 tiếng đồng hồ, đã lại phải chia xa ở đây.



Kiểm tra xong, người đại diện đi cùng bé tới khu vực cửa ra máy bay.

Hiện đang là sáng sớm ngày trong tuần, sân bay vắng vẻ, cuối cùng thế giới cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

"Anh Lộc đâu ạ?"

"Ở cửa ra máy bay đấy."

Tự dưng chị Linh buồn đi vệ sinh, dặn bé cứ ra cửa nghỉ ngơi trước, mình thì vội vã chạy vào toilet.



Tô Trầm đi một vòng quanh khu vực cửa ra, không thấy người đâu.

Bé nhớ ra gì đó, đi tìm phòng hút thuốc gần nhất.



Mở cửa ra, đập vào mắt là bóng lưng Tưởng Lộc.

Đối phương không hút thuốc mà chỉ dựa vào góc, lẳng lặng nhìn lướt sang bé một cái.



Tô Trầm ngơ ngẩn mất mấy giây, đột nhiên rảo bước lại gần dồn sức ôm lấy cậu.

Bé vùi đầu trong lòng cậu, không hề nghĩ ngợi bật thốt lên câu nói đã tích tụ sắp sửa nổ tung trong lồng ngực.

"...Em thích anh."

Lặp lại lần nữa, từng chữ đều đã khẽ run rẩy.

"Anh Lộc, em thích anh."

Thích đến nỗi không biết phải làm sao bây giờ, thích đến mức có thể đánh đổi tất cả chỉ mong anh đừng chau mày nữa.



Bé biết mình sẽ mất cậu, bé hiểu hết mọi thứ.

Có những khoảng cách đang bị kéo giãn dần không thể đảo ngược, tất thảy đều đang trôi dần đến cột mốc tất yếu.

Nhưng bé vẫn bất chấp đâm đầu nói ra, như muốn ôm lấy ngọn lửa sắp lụi tàn ấy vào trong lòng mình.



Tưởng Lộc mặc cho bé ôm, lúc này cuối cùng mới mở nắp bật lửa, cúi đầu châm một điếu thuốc.

"Thôi đừng."

"Anh xem như không nghe thấy."



Tô Trầm vẫn đang vùi đầu vào vòng tay cậu, cả người đều run rẩy.

Bé biết.



Giờ đôi tay ôm lấy rất chặt mới chịu thả lỏng sức lực, chầm chậm lùi về.

Bé nín thở đứng thẳng người lên, như thể cuối cùng cũng uống đóa hoa rượu ấy vào họng.

Rồi ngửa đầu nhìn Tưởng Lộc, vờ cười một tiếng nhẹ nhõm.

"...Ừ."







💬 Tác giả có lời muốn nói:

Cuối cùng cũng được bật bài này, bài hát này có thể đại diện xuyên suốt từ đầu đến cuối, thực sự rất hợp với cảm giác vận mệnh sắp đặt.

Ngoài ra mong các bạn yêu thì chớ nhắc, đừng nói về truyện này ở phần bình luận của bài hát nha, cảm ơn nhiều lắm!



"Break the Cycle"

Ca sĩ: You + Me

Album: rose ave.

Circles and cycles and seasons  For everything there"s always reason

But it"s never good  Never turns out as it should

No one ever held you  No single moment of truth

But if you were mine  I would"ve looked into those eyes

And said,

Tell me the words you long to hear  And I"ll sing them loud and clear

Let me heal the wounds you"ve held on to for all these years

Break the cycle  Break the chains

"Cause love is louder than all your pain  Than all your pain

Is it all truly broken?  Irreparable mistakes?

Let"s take out time  Don"t we have to try?

Too many missing pieces  That"s always been your reason

To justify  How you feel inside

I wish you"d say,

Tell me the words you long to hear  And I"ll sing them loud and clear

Let me heal the wounds you"ve held on to for all these years

Break the cycle  Break the chains  Love is louder than all your pain

Break the cycle  Break the chains  Love is louder than all your pain

- -

Năm tháng trôi dần, mùa màng lặp lại  Vạn vật mang lí lẽ riêng của nó

Nhưng chẳng gì như ý  Chưa từng về với nguyên bản

Chẳng một ai đồng hành bên anh  Chẳng phút nào chân thật

Nhưng nếu anh đã bao giờ từng thuộc về em  Em sẽ nhìn vào đôi mắt anh

Rồi nói,

Hãy nói với em những điều anh khao khát từ lâu  Em sẽ cất tiếng hát chúng, sáng rõ rành rọt

Cho em chữa lành vết thương anh che đậy bao năm

Phá vỡ vòng lặp  Đập tan xiềng xích

Bởi tình yêu vang dội át đau đớn  Những đau đớn ấy

Liệu có phải tất cả đã hết đường cứu vãn?  Lỗi lầm đã không thể bù đắp?

Mình cứ dốc cạn đời này  Dốc sức mà thôi

Những vết sẹo quá khứ đánh rơi  Ấp ủ

Lí do lấp liếm của anh  Anh đang nghĩ gì?

Em mong chờ anh thổ lộ,

Hãy nói với em những điều anh khao khát từ lâu  Em sẽ cất tiếng hát chúng, sáng rõ rành rọt

Cho em chữa lành vết thương anh che đậy bao năm

Phá vỡ vòng lặp  Đập tan xiềng xích  Bởi tình yêu vang dội át đau đớn

Phá vỡ vòng lặp  Đập tan xiềng xích  Bởi tình yêu vang dội hơn mọi nỗi đau lòng anh

(Dịch theo bản tiếng Trung của tác giả)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.