Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 134



Hôm Tết Thiếu nhi 1/6, tất cả mọi thành viên đoàn phim đều được phát một cặp gấu bông, một túi quà đồ ăn vặt phiên bản cao cấp siêu to

Trông các diễn viên trung niên lớn tuổi có vẻ giữ kẽ, nhưng lúc được thư kí trường quay đưa trà sữa nóng cũng rất tò mò, học theo mấy cô cậu trẻ trẻ đổ kem cheese lên trên rồi uống thử đầy thích thú.

Tháng 8 là giai đoạn đóng máy, dù đợt thực hiện cảnh vây săn gặp sự cố bất ngờ nhưng xuyên suốt quá trình năng suất vẫn cao hơn hẳn hồi xưa, mặt thời gian cực kì dư dả.

Hôm lễ lạt, trong lúc mọi người đang uống trà sữa chơi xích đu thì đội ngũ sáng tạo chính tập hợp lại họp, rủ rỉ bàn luận về kết cục cuối cùng đã được chốt chính thức.



Người được chọn ở mỗi đêm Trùng Quang trong câu chuyện của từng mùa hay thuyết âm mưu Cơ Linh soán vị đã xôn xao từ lâu đều là những đề tài sôi nổi suốt mấy năm nay.

Không chỉ riêng nhóm biên kịch ngày ngày bị các fan phim bày đủ mọi cách xin xỏ spoil mà về cơ bản các vai chính cũng chẳng thoát được đi đâu, lúc nhận phỏng vấn các lĩnh vực đều phải nâng cao cảnh giác.

Gặp ai thẳng thắn sẽ hỏi hẳn là mùa thứ 9 ai ai ai có đóng không, hay là mấy người bạn thân thân của anh chị có ai đóng máy trước không.

Người nào láu cá hơn tí thì sẽ lôi cả mấy cái kết do khán giả sáng tác tưởng tượng ra, đọc hết một lượt xong bật đoạn tua chậm, quan sát phản ứng của diễn viên trước các nội dung khác nhau.



Tuy những năm gần đây số lần Tô Trầm về nhà ăn Tết rất ít, nhưng cũng không tránh nổi cảnh bị họ hàng xúm vào dò hỏi nghe ngóng, rõ lắm người tham gia cứ như kiểu cá cược ngoài phố ấy, có ai còn đoán luôn là đến hết cả làng đi đời, tất cả đều là âm mưu của hoàng đế điên ban đầu.

Trước các tình huống này, nhóm diễn viên chỉ biết cười ra nước mắt.

—— Căn bản là biên kịch đã viết được đến đấy đâu, mọi người có hỏi thế nào đi nữa bọn em cũng không biết thật mà.



Nhưng hôm 1/6, màn spoil khổng lồ chính thức đến thật rồi đây.

Tổ biên kịch không những chốt được kết thúc cuối cùng mà còn xác định được cả dàn ý hoàn chỉnh của mùa 9 luôn, công bố cùng lúc trước mặt cả chủ tịch và đội ngũ sản xuất chính.

"Trước tiên, tổ biên kịch vô cùng thương tiếc phải thông báo với mọi người rằng, có những sự thật không thể tránh khỏi..."

Cả nhóm diễn viên ngồi nghe mà thấp thỏm bồn chồn, không dám nhìn thẳng.

Thôi toi, kịch bản sắp phát cơm hộp ra về rồi đấy.

Tiếp theo sẽ thọc tiết ai đây? Hay là chia đều cho cả làng mỗi người một nhát??

Văn Trường Cầm dừng lại mấy giây, tiếc nuối nói: "Sang năm mọi người phải đón Tết cùng nhau mất rồi, qua Tết Dương lịch xong sẽ bấm máy chính thức luôn."

Một số người nghe xong đập bàn cái bép.

Đấy là trọng điểm à!! Đón Tết hay không quan trọng gì!!

Chị nói mau là chị cho ai lên đường đi, mùa 9 ai phải nhận lương cuốn gói trước hả!!



Số nhân vật hoàn chỉnh được đắp nặn suốt toàn thể bộ phim phải hơn trăm người, từ quyền thần văn võ của phần đấu đá chính trị trong cung đình, cho tới những sư Thiên Hạnh được thu nhận hay phản bội ở tuyến truyện về dị năng, các nhân vật đặc sắc đủ làm thành bảng xếp hạng độ nổi tiếng dài dằng dặc.

Để đảm bảo lối kể chuyện gãy gọn hay để bày bố cho các mâu thuẫn quyết liệt trong cốt truyện, bao năm nay đã có mười mấy vai lần lượt đứt quãng lên đường.

Mỗi khi phim chiếu tới đoạn ngỏm củ tỏi lĩnh gà cúng là các fans đều phải đau xót mắng mỏ một hồi, khóc lóc rầm rộ ở chủ đề trên mạng xã hội.

Nhưng tỉ suất người xem thì chỉ tăng không giảm, cái tay nhấn điều khiển từ xa bao giờ cũng thật thà lắm.



Văn Trường Cầm nâng hai tay lên, ra hiệu cho mọi người yên lặng đã rồi nhịn cười nói: "Tôi sắp sửa công bố danh sách đây nhé."

Tưởng Lộc nhìn sang Tô Trầm, đối phương mặt mũi bình thường trông rất vững vàng nhưng hai tay dưới bàn đã đan chặt vào nhau, lặng lẽ cầu nguyện

"Danh sách là... không có gì cả."

"Mùa thứ 9 không có ai chết."

Chị vừa dứt lời, tiếng hò reo đã rầm vang phòng họp như muốn lật tung nóc nhà.

"Đồng thời với đó, mình sẽ còn đón chào sự quay trở lại của một số diễn viên cũ."

Văn Trường Cầm nói tiếp: "Tên của họ là, Niên Trì, Hứa Thụy Bình..."

Những cái tên lần lượt vang lên, gương mặt mọi người đều lộ ra biểu cảm lạ lùng.

Chẳng phải đây là các vai đã chết từ tận mấy mùa đầu đó ư?

Hoàng đế già, hoàng hậu xưa, phụ thân của Cơ Linh, rồi cả bà lão Xương Rắn cuối cùng qua đời vì cứu Nguyên Cẩm ở bộ này nữa...

Tô Trầm phát giác được điểm mấu chốt, hít một hơi thật sâu.

Cậu hiểu rồi.

Hôm ngồi trên đu quay khổng lồ, lúc cậu nói "phải có thêm mấy người nữa", chị Văn đã nghĩ ra gì đó.



"Diễn biến của bộ thứ tám và bộ thứ chín liên kết rất chặt chẽ với nhau."

"Sau khi cả tuyến thời gian và tuyến không gian đều được chuyển hóa thành thực thể, các nhân vật chính sẽ có thể cứu mọi người từ các thế giới song song khác trở lại."

Văn Trường Cầm nói êm ả: "Tuy lựa chọn này sẽ bị một bộ phận khán giả chỉ trích là huề cả làng ảo quá, nhưng ấy cũng là kết quả đội ngũ sản xuất chúng ta thảo luận thống nhất đưa ra."

Ở bộ thứ 8, nhóm nhân vật tập hợp đủ những lời nói người điên, phát hiện ra địa điểm chỉ về hai hướng chính.

Một bên là giao cung thượng cổ đã bị chôn vùi từ lâu dưới đáy biển phía đông, bên trong có cuốn sách khởi thủy hình thành từ loài tảo trong suốt mọc nên, viết rõ tất thảy bí mật liên quan đến huyết mạch họ Nguyên và cánh cửa hổ phách máu.

Họ lặn xuống đáy sâu nhờ sự hỗ trợ từ các sư Thiên Hạnh cùng long mã, phát hiện ra gốc tảo này rất kì dị, vừa là thực vật vừa là sách cổ, bèn ghi lại toàn bộ văn tự cổ xưa trong điều kiện dưỡng khí có hạn, rồi mang về sao chép phiên dịch từng chữ một, tìm thấy đáp án cho mọi việc.

Địa điểm còn lại chính là hang động tăm tối nằm dưới cái hố sâu hoắm giữa thảo nguyên.

Ở mùa 7, khi mở cánh cửa Nguyên Cẩm đã đụng chạm phải cấm kị, đẩy ngược dòng thời gian đảo loạn tuyến không gian, khiến cánh cửa hổ phách máu thay đổi vị trí dịch chuyển tới đây.

Giây phút khi cuối cùng các nhân vật chính cũng khống chế được những sức mạnh này, xâu chuỗi các tuyến thời gian lại với nhau bằng pháp lực tỏa ra nhờ phá hủy hổ phách máu, thì câu chuyện của bộ thứ 9 mới thực sự khởi đầu.



Sau cùng Nguyên Cẩm đã có thể cứu được song thân từ cảnh đường cùng, sau cùng Cơ Linh đã có thể giúp bà lão Xương Rắn và phụ thân sống lại.

Tất thảy những bỏ lỡ, hối hận, đau đớn, đều vẫn còn đường lui để làm lại từ đầu.



Nói sao thì nói, đối với hai người thủ vai hai nhân vật chính thì kết cục đẹp đẽ cả nhà đoàn viên này vẫn đáng để thở phào một hơi thật nhẹ nhõm.

Tình cảm của cả hai đối với vai diễn rất chân thật, cũng hạnh phúc thay cho sự trọn vẹn ấy.

Tốt quá... thực sự quá tốt.

Trong khi biên kịch Văn công bố kết cục, Tô Trầm đưa hai tay che đôi mắt mình, dường như đã trông thấy nụ cười được giải thoát của Nguyên Cẩm.

Nghiệp chướng khổ đau đều đã chấm dứt, cuối cùng y cũng có thể tha thứ cho bản thân mình rồi, phải không.

Tưởng Lộc chống cằm, tưởng tượng ra ánh mắt của Cơ Linh khi gặp lại phụ thân lần nữa.

Nhóc con sống khổ sở thế kia, đúng là vẫn luôn cần người nhà lắm lắm.



Trước giờ cả hai phân chia giới hạn rất rạch ròi.

Suốt bao lâu nay, Tô Trầm đều xem Nguyên Cẩm là người bạn như hình với bóng.

Dù đã đóng vai nhân vật 10 năm, cậu vẫn thoát vai rõ ràng, không lưu luyến nhiều.

Đặt kịch bản xuống, tẩy lớp hóa trang đi, Tô Trầm trong thế giới thực có mắt sáng lòng vui, sẽ không dao động vì bất cứ sự việc gì thuộc về câu chuyện.

Xét về khía cạnh này, dường như những lo âu ngổn ngang của đạo diễn quá cố đều chỉ là một đợt sợ bóng sợ gió, không cần phải để tâm thêm.



Văn Trường Cầm trình bày tổng quan các nét chính ở mùa 9 xong quan sát thử nét mặt của tổng đạo diễn và vai chính đứng đầu trước, rồi mới nhìn sang mọi người.

"Bây giờ mời cả nhà đặt câu hỏi."

"Mọi người đừng ngại, muốn bàn về việc gì cũng được hết."

Lập tức có tận mười mấy cánh tay giơ phắt lên rõ cao trong phòng họp, trông chẳng khác nào đang tổ chức buổi họp báo công bố thông tin.

Sắc mặt Văn Trường Cầm rất tự nhiên, thư kí ngồi cạnh căng thẳng gõ bàn phím điên cuồng, chỉ lo để sót mất phần nào

"Chị Văn! Em muốn hỏi là trợ cấp thưởng Tết vẫn như cũ ạ?"

"Chị Văn chị Văn, nếu qua lại thời không cứu người thì có phải dựng lại bối cảnh cũ không nhỉ? Đoạn mà có cùng lúc 2 Nguyên Cẩm trong khung hình thì mình làm kĩ xảo hay cắt ghép từ mùa 1 vào đây?"

"Em có câu hỏi —— cái viên đá quý hồng ngọc ấy, mình đập vỡ thật luôn ý ạ?!"



Lúc các câu hỏi trước lần lượt nêu ra thì mọi người đều đã thả lỏng hết, vừa nghe vừa cười hóng hớt.

Nhưng nhắc đến việc nghiền nát viên hồng ngọc cái là tự dưng tất cả im bặt, căng thẳng hẳn lên.

Vương miện hổ phách máu của đoàn phim... toàn là báu vật ở mức gia truyền đấy.

Tổng cộng có 3 chiếc vương miện, trong đó chiếc kích thước nhỏ nhất đã được tặng riêng cho Tô Trầm, hai chiếc cỡ người lớn bình thường thì chuyên để quay phim, một cái lên hình cố định, một cái để phòng hờ thay thế nếu có sự cố

Ba viên đá quý sử dụng ở đây có hồng ngọc thiên nhiên lẫn nhân tạo, nhưng đều có độ thuần khiết đáng kinh ngạc, gọt giũa tinh xảo —— giá trị vô cùng quý báu.



Văn Trường Cẩm thở dài khe khẽ, gật đầu.

"Đúng rồi, rất đáng tiếc."

Trước đấy cô đã tham khảo Tưởng Lộc, hỏi cả mấy chỉ đạo quay chụp nữa.

Quả thật bắt buộc phải làm thế, nếu dùng các cách khác thay vào sẽ ảnh hưởng cực lớn đến hiệu quả thị giác.

Hình ảnh sự vật đẹp đẽ rơi vỡ tan tành thành bột mịn, cũng là số mệnh thường thấy ở đời.



Gương mặt mọi người lộ rõ vẻ thảng thốt, cả phòng bắt đầu thì thầm rầm rì.

Lâm Cửu Quang không có khái niệm gì về đá quý, nhẹ nhàng đưa khuỷu tay huých Tô Trầm một cái.

"Anh Trầm ơi, đá nhân tạo cũng đắt lắm ạ?"

Tô Trầm hồi tưởng: "Đợt hồi xưa đặt làm, chị đạo cụ bảo là hàm lượng bình thường thì một cara sẽ tầm 2 3 nghìn tệ."

"Nếu là mức đỏ rượu như viên trên vương miện của anh thì cơ bản phải 40 đến 80 nghìn tệ 1 cara."

Lâm Cửu Quang loáng thoáng nhớ ra viên ngọc nặng trĩu gắn ở vương miện của Tô Trầm, ý thức được vụ việc dừng hoạt động đoàn phim khẩn cấp lần ấy nghiêm trọng tới độ nào.

"Cái viên trên đầu anh..."

"Cấp độ VVS2, đá nhân tạo, 35 cara."

Tô Trầm nhấc tay chạm lên cái trán nhẵn bóng của mình, nói tiếp: "Viên tự nhiên thì giờ giá thị trường phải tăng lên đến tầm mấy chục triệu rồi, phí bảo hiểm hàng năm cũng đắt lắm."

Văn Trường Cầm tiếp lời: "Đoàn mình không có quyền động chạm viên hồng ngọc tự nhiên vì ấy là vật sưu tầm tư nhân bên đầu tư cho mượn, về sau còn phải trả lại người ta."

"Có nghĩa là chỉ lôi hai viên giả ra phá hoại được thôi," Nghe xongđĐạo diễn Cát cũng xót: "Tưởng Lộc, lần này mày không được đòi quay lại cảnh nữa đâu đấy nhé, đập thêm mấy viên thì đoàn mình phá sản mất cháu ơi!"

Mọi người cười ồ lên theo, lăn lộn ngặt nghẽo.



Quyết định xong xuôi, lúc quay lại làm việc mọi người đều hăng hái hứng khởi, mong đợi mùa xuân sắp tới giữa mùa xuân đã sắp chuyển mình đây.

Tầm này năm sau đã là bộ cuối cùng rồi đấy!

Chờ lâu như thế, cố gắng lâu như thế, tất cả sắp sửa kết thúc cả rồi, nghĩ vậy còn thấy lưu luyến ghê cơ!



Tháng 6 ấm áp hoa đua nở, do yêu cầu góc quay nên đoàn phim vẫn phải thêm mấy cảnh tuyết nữa, diễn viên phải choàng áo bông ôm lò sưởi giữa cái thời tiết hai mấy độ, xem như một dạng chịu khổ trái mùa.

Chuyên viên trang điểm lu bu bù đầu làm không xuể, vẽ má hồng và vết nẻ vì cóng cho diễn viên quần chúng suốt cả buổi sáng, nhặng xị ngậu lên vì thiếu đồ nghề, gọi người sang kho lấy thêm bổ sung hỏa tốc.

Đến trưa Tô Trầm ghé sang, trông thấy áo choàng cổ lông được chuẩn bị cho mình mà cảm giác bí bách sắp nổi mẩn đến nơi rồi, ngồi chờ mãi ở gian trang điểm riêng vẫn chưa thấy ai xuất hiện.

20 phút sau mới có bạn nữ cầm cọ trang điểm chậm chạp đến muộn, đẩy cửa ra thấy là cậu thì hốt hoảng xin lỗi: "Em đi nhầm chỗ ạ, em phụ trách hóa trang diễn viên quần chúng cơ ạ."

Tùy Hồng thắc mắc: "Bao lâu nữa mới đến lượt bọn chị nhỉ?"

"Chị có biết trang điểm không ạ?"

"Biết một tí ti thôi."

"Ôi thế thì tốt quá ạ," Cô bạn cứ như gặp được cứu tinh: "cảnh này đông người quá ạ, chị qua giúp bọn em một tay với chị ơi, mình cũng tăng tốc được cho nhanh đến vai chính."

Tùy Hồng bất thình lình bị kéo đi mất, Tô Trầm cười híp mắt vẫy tay.

"Chị đi chơi vui nha ——"

"Ê trả trợ cấp tăng ca cho chị chớ!!"



Tô Trầm ngồi chơi điện thoại chờ đợi trong phòng hóa trang, lúc nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng tưởng là cuối cùng cũng đến lượt mình, thuận miệng nói: "Hôm nay có cần tô son nhạt đi một tí không nhỉ?"

Giọng nam ung dung vang lên đằng sau: "Được, theo vai chính tất."

Tô Trầm quay ngoắt lại, phát hiện Tưởng Lộc đang táy máy bút kẻ mày để cạnh bàn, mí mắt khẽ giần giật theo.

"Đạo diễn, em khuyên anh chớ có nghịch dại."

Tưởng Lộc xách hộp dụng cụ ra trước mặt cậu, nhìn thiếu niên rất thong thả điềm tĩnh.

Loanh quanh đoàn phim bao nhiêu năm như thế, từ diễn viên quần chúng nho nhỏ lên đến tổng đạo diễn, anh quá thành thạo với đồ trang điểm.

Những lúc chuyên viên hóa trangkhông lo hết được, Tưởng Lộc sẽ tiện tay tự dặm lại luôn, thành quả tự nhiên tới độ mọi người còn chẳng nhìn ra, đúng ra theo lí thuyết là phải nhận thêm một khoản thưởng nữa ấy chứ.

Tô Trầm thấy người ta đã ngồi xuống lại gần, tương đối luống cuống lùi bớt ra sau, tầm mắt chạm tới bên tay phải từng bị thương của anh.

Vốn đang lưỡng lự, xong thì im thin thít luôn, ngoan ngoãn bày tỏ thôi tùy anh đấy.

"Tay trái anh vững lắm." Tưởng Lộc chọn một chai kem lót nho nhỏ, ánh mắt thấp thoáng nụ cười: "Không ổn thì lau đi, được không nào, hửm?"

Âm cuối hơi nâng cao giọng, nghe mà quắn quéo trong lòng.

Tô Trầm không tưởng tượng nổi tương lai người này mà thành bạn trai mình thật thì còn yêu tinh đến cái nỗi nào nữa.

"Anh Lộc," Cậu nhỏ nhẻ làm nũng: "em sợ xấu."

"Không xấu đâu..." Người đàn ông đã áp sát, hơi thở khẽ khàng phả vào đầu ngón tay, trang điểm cho cậu.



Lần đầu tiên thiếu niên cảm nhận rằng hóa ra cái khâu trang điểm nó lại có thể mờ ám tới vậy.

Khi ngón tay lướt qua đuôi mắt, đầu ngón tay động phải lông mi, khoảng cách giữa cả hai gần đến mức chóp mũi cũng chạm được vào nhau.

Quả nhiên tay trái của Tưởng Lộc cũng cực kì khéo léo, nay còn có một lớp chai mỏng là dấu vết tập luyện nhiều năm.

Anh cầm bút kẻ mày lên, lựa tái hồi mấy màu khác nhau, quẹt thử lên mu bàn tay mình rồi giơ ra cạnh gương mặt Tô Trầm đối chiếu sắc độ.

"Chọn cái nào hợp nhỉ..."

Tiếng nhẩm cân nhắc của người đàn ông trầm thấp, làm trái tim người ta ngứa ngáy.

Tô Trầm rũ mắt như đang hợp tác triệt để từ đầu đến đuôi, cũng có thể là bởi ngượng nghịu, không dám động đậy gì thêm nữa.

Đầu bút kẻ mày mềm mượt tì lên trán, đến cả đôi mắt cũng sát gần nhau.

Tưởng Lộc tập trung khắc họa đôi lông mày cho cậu, cậu thì lặng lẽ nhìn vào mắt Tưởng Lộc.

Thế giới đều lắng lại, để thiếu niên nghe thấy tiếng trái tim đang đập.

Mọi công đoạn được tiến hành chỉn chu đàng hoàng, cho tới lúc chọn màu son môi.

Màu môi Tô Trầm khá nhạt, bình thường thợ trang điểm hay chọn các màu hơi đậm để khiến cậu trông có sức sống hơn.

Tưởng Lộc duỗi tay chọn mấy thỏi, thấy Tô Trầm ngước lên nhìn mình bèn cười chớp mắt.

"Hồi hộp không?"

Vốn đâu có đâu. Tô Trầm nghe câu này xong lại như có ám chỉ gì đó, khẽ gật đầu.

Bàn tay người đàn ông thon dài gọn ghẽ, viền móng tay cắt giũa tròn mướt, phần da tay có mùi thơm nhè nhẹ.

Anh vươn tay, ngón trỏ thoáng cong đỡ dưới cằm cậu, ngón cái phất qua môi cậu.

Tô Trầm không khác gì bị đóng đinh vào ghế trang điểm, nhịp thở rối bời mà không nhúc nhích nổi.

"Ngoan quá đi mất." Tưởng Lộc cười nói như đang khích lệ vẻ nghe lời của cậu: "Vừa khéo anh mang son dưỡng đây, cho nhóc mượn tạm này."

Anh vặn nắp thỏi son dưỡng ra, áp mặt xéo vào khóe môi thiếu niên, ánh mắt chăm chú.

Cảm giác sáp cứng tì vào môi, phủ trọn bề mặt khô cong rồi được thoa đều đặn.

Tô Trầm ui một tiếng rất thấp, giờ đây mới nhận ra hình như mình đã bị kéo xuống hố mê hoặc còn sâu hơn nữa.

Cổ họng cậu khô khốc, thấy nóng ran, mà lại chẳng bấu víu vào được thứ mình muốn.

Sự bối rối hiển lộ dần theo nơi ánh mắt, thành ra như đang bị bắt nạt.

"Sao lại nhìn anh kiểu đấy." Tưởng Lộc cúi đầu cười khẽ, chọn mã màu vừa phải phù hợp nhất, từ từ tô đều lên môi cho cậu.

Đắm chìm là cả một quá trình. Dường như sẽ dắt díu lẫn nhau, sau đó lôi giật đối phương ngã xuống sâu hơn nữa, mãi chẳng cập bờ.

Phút giây màu môi dần tươi, nhiệt độ xung quanh cũng ấm sực lên.

Phải chăng mùa hè đã đến, thời gian cũng quá vừa vặn.

Thỏi son rời môi, người đàn ông cách cậu một cự ly tinh tế, cúi đầu như muốn hôn lấy cậu.

Lúc này đây khoảng cách 4 tuổi thể hiện rõ khác biệt cao thấp của nó.

Tô Trầm như đã bị sói xám ngoạm giữ cổ họng, đang ngửa đầu ngơ ngẩn nhìn đối phương.

Cái nhìn ấy đốt cháy những ý tưởng sâu xa hơn nữa trong Tưởng Lộc, anh nâng tay lên che đôi mắt cậu lại.

"Đừng sợ." Anh thoáng nghiêng mặt, thơm nhẹ một cái lên má cậu, khàn giọng nói: "Ké xíu thôi."



Động tác phơn phớt như đang hôn mà khí thế thì như thể sắp ăn tươi nuốt sống, khiến thiếu niên thoáng run rẩy.

Lúc mở mắt ra, Tô Trầm phát hiện ngón tay mình đã bấu chặt vào tay ghế, lại cắn răng lên tinh thần: "Đạo diễn Tưởng giở trò bỉ ổi đấy à?"

"Nhóc gọi cái này là bỉ ổi á?" Tưởng Lộc thong dong tỉnh bơ nhìn cậu: "Thế giờ mình làm nhé?"

Tự dưng bạn nhỏ chột dạ ngay: "Làm... làm cái gì!"

Tưởng Lộc cười nhăn nhở đang định thả cho đi thì lại nhớ đến kế hoạch vạch sẵn, quyết định sửa lời thoại.

Anh lùi ra sau một bước đưa tay lên che mặt, như kiểu đã quay trở về với trạng thái tỉnh táo.

Vừa đang diễn lại vừa đang đoán, xem liệu Tô Trầm có nhìn thấu không.

Tô Trầm ngớ người, thấy khoảng cách đã nhanh chóng bị kéo giãn ra lần nữa.

"Anh trai quá đà rồi, xin lỗi nha."

Tưởng Lộc hạ thấp giọng, biểu hiện vừa khách sáo vừa áy náy.

"Sau này không tái diễn nữa đâu, tại anh không kiềm chế được."

Mắt Tô Trầm trợn tròn lên, người đàn ông đã lên tiếng xin lỗi ngập tràn ăn năn, lúc đi ra ngoài còn đóng cửa thật kín.

Thiếu niên vẫn chưa thoát hẳn khỏi trạng thái mê mẩn rối bời, quả rút lui về chỗ quá đột ngột làm cậu cứ ngơ ngơ.

Song nồng nàn hãy còn vương vấn.



...? Em bắt anh kiềm chế bao giờ??

Cái nhãn cầu nào của anh nhìn thấy em bị xúc phạm thế hả?!



- 2-



Lúc chuyên viên tới nơi thì vai chính đã sửa soạn hoàn tất, tuy chỗ bên má bị quệt một vết phấn nhưng hiệu ứng trang điểm tương đối ổn áp.

Chị gái không lo được xuể vì thời gian có hạn, cứ xin lỗi mãi, may là không ảnh hưởng tới tiến độ trước sau.

Chờ trang phục tóc giả lần lượt lên đồ, tổng đạo diễn thay phục trang xong lững thững trình diện, sắp xếp cho hai tổ A B đồng thời bấm máy.

Máy thổi gió được khởi động ở công suất lớn nhất, những dấu chân nông sâu chằng chịt đạp lên nền tuyết nhân tạo.

Ngay sau khi đèn tín hiệu bật sáng, tuyết lớn làm bằng giấy vải dạ tiếp nối tung bay khắp trời như gọi thêm một ngày đông về giữa trời tháng 6.

Những thợ kéo thuyền đỏ bừng vì rét cóng trên mặt băng, quan giám sát quất roi lệnh cho họ đưa thuyền phá băng, đằng xa là đoàn thương nhân đang dắt lạc đà đi ngang qua núi cao miên man.



Nguyên Cẩm ôm con công màu tuyết ngồi trong một đình nghỉ khác trên núi cao, dõi theo chúng sinh bôn ba đông rét với nét mặt dửng dưng.

Khổng tước đuôi dày không phải vật nuôi mới lạ trong cung, chỉ bởi sau khi y liên tục vượt cửa ải trong mơ, các động vật hễ có linh tính đều sẽ đánh hơi tìm đến, tự động thuần phục trung thành nghe lệnh.

Loài công ở trần thế đều mang màu xanh lam xanh lục, giống loài toàn thân trắng như tuyết phần lông đuôi lại điểm xuyết màu đỏ này thì vô cùng hiếm thấy.

Chú chim tựa sát chiếc cổ dài vào y, như thể cố ý muốn tranh thủ phần nào hơi ấm.

Đế vương ngồi cạnh lò sưởi, đột nhiên bật cơn ho sù sụ, toát ra vẻ bệnh tật yếu ớt.

Tưởng Lộc đang trong cảnh phim, nghi hoặc không rõ là Tô Trầm khó chịu thật hay đang ngẫu hứng thêm một chi tiết tâm trạng nhỏ.

Nhưng cảnh quay vẫn tiếp diễn.

"Thư."

Cơ Linh đặt ống đựng thư vào tay y, quay người liếc sang con long mã đang gặm mía giữa trời tuyết.

"Chỗ này cách Hoài Kinh cả ngàn dặm đường, ngươi chắc chắn bức thư này đến được trong cung chứ?"

Nguyên Cẩm ho mấy tiếng thật mạnh, buộc ống thư mảnh vào một bên chân dài của chú công, vỗ nhẹ một cái rồi nói khẽ: "Đi đi."

Chú công trắng cất tiếng kêu dài, giang cánh xòe đuôi như một con phượng hoàng, chở thư bay xa giữa gió lớn, chớp mắt đã biến mất tăm hơi.



Cảnh quay thực hiện mỹ mãn khoáng đạt, diễn viên chim cũng cực kì hợp tác.

Nghe bảo hình như công chỉ lướt cánh nương theo luồng khí một đoạn được thôi, nhưng diễn viên chim đây bay đàng hoàng hẳn hoi được cả một khoảng dài cho hết khung hình, quay một phát ăn luôn đầy hiếm hoi.

Tưởng Lộc mặc phục trang chỉ đạo bên dàn cảnh chuẩn bị cho nội dung quay tiếp theo, nghe thấy Tô Trầm lại ho tiếp bèn chạy sang cởi áo choàng giúp cậu.

"Bị cảm nắng à?"

Tô Trầm ho thật chứ không phải vờ, trước khi bắt đầu quay trông vẫn còn bình thường mà giờ như kiểu không thở nổi.

Tùy Hồng đã pha sẵn thuốc ngừa cảm nắng từ nãy, đưa thuốc xong còn cầm quạt quạt nhè nhẹ cho Tô Trầm.

"Nóng quá mà, hôm nay đã nắng to sẵn, cẩn thận trúng gió nữa."

Tô Trầm vội uống thuốc, cảm giác không hợp lí lắm.

"Không giống bị cảm đâu ạ, mà là vấn đề hô hấp ấy."

"Vừa nãy em tức ngực lắm, lúc đọc thoại là ho thật đấy ạ."

Tùy Hồng nhìn chỗ tuyết giả tứ tung ngập tràn, cúi xuống vốc thử một nắm, băn khoăn nói: "Liệu có phải tại cái tuyết này kích thích đường thở, làm em thấy khó chịu không?"

"Cũng có thể ạ," Tô Trầm uống thuốc xong vẫn cứ thở khó, phải hít sâu một hơi rồi đáp: "thôi cứ quay nhanh đi ạ, xong rồi em về khách sạn vậy."

Cũng không rõ là thuốc phát huy tác dụng hay do quạt một lúc xong đỡ bụi bặm hơn, sau đấy tổ tiếp tục quay gần 2 tiếng đồng hồ nữa, triệu chứng ho dần dà dứt hẳn, gần như không ảnh hưởng đến màn thể hiện trọn vẹn của Tô Trầm.

Trái lại Nguyên Cẩm ốm yếu một tí còn góp phần bổ sung phong thái hờ hững, cảm giác xa cách thoát tục rõ rệt hơn hẳn.

Tối hôm ấy khung hình từ máy giám sát được cắt ghép thành bản phim mẫu, mọi người xem xong đều khen không ngớt lời.

"Chưa xem chưa biết, đúng là trưởng thành thật!"

"Ui, thảo nào fan hâm mộ toàn cap màn hình làm ảnh nền điện thoại, mình cũng ham..."



Do phải phụ trách cả phần quay ngoại cảnh của Tổ B nên tháng 7 Tưởng Lộc dẫn đầu đoàn rời tỉnh đi quay, chẳng thấy mặt mũi đâu.

Diễn biến ở Tổ A đã đi về phần kết, nếu phía đạo diễn Cát thu xếp nhanh gọn thì Tô Trầm có thể đóng máy trước từ tầm trung tuần tháng 7, đủ nghỉ ngơi thoải mái cho tới Tết Dương lịch.

Hình như sau lần trang điểm ấy, có gì đó đã thay đổi.

Bản thân thiếu niên cũng không diễn tả được, nhưng có thể tinh tế phát hiện rất nhiều điểm khác thường bằng cảm giác.

Sau khi Tưởng Lộc rời đoàn, cậu trở thành con diều đang bị buộc dây.

Sợi dây diều dài miên man, không mang hình hài, nhưng chỉ cần kéo giật một cái rất khẽ thôi hoặc vô tình mắc vào đâu đó, là Tô Trầm đều sẽ cảm nhận được hết.

Nhung nhớ hiếm có nảy mầm trong lòng cậu.



Cuộc sống ở tạm dạng khép kín từ năm 10 tuổi sẽ khiến ta trở nên tự lập hơn trong quá trình trưởng thành, tình cảm cũng thiên về phía nhạt nhòa.

Cảnh chia tách lâu ngày không ngừng bào mòn dần những "nhớ mong" và "bận lòng", làm ta thấy rằng tất thảy chẳng qua đều là duyên phận tới rồi đi, xa mặt cũng là lẽ thường

Nhưng cậu lại bắt đầu nhớ anh, như một hạt giống ngoi lên khỏi mặt đất, ra sức vươn mình về phương trời xa xăm ngoài tầm với.

Trải nghiệm này... quá xa lạ.



Mấy hôm đầu tiên Tô Trầm không thấy người ta đâu, chỉ nghĩ là đi công tác như đợt trước.

Sau ấy lúc nói chuyện người đại diện tình cờ nhắc đến, cậu mới biết đợt này chia xa lâu lắc tận ba mấy ngày.

Kẻ đi không một tiếng động, cũng chả hề chào hỏi.

Sau lời xin lỗi vội vàng ở phòng trang điểm, Tưởng Lộc không chòng ghẹo gì cậu nữa.



Cuộc sống ở đoàn phim bỗng dài đằng đẵng.

Cậu làm bài tập một mình, học thuộc đề thi năng khiếu một mình, lúc ngồi ăn chung với Lâm Cửu Quang thi thoảng lại ngẩn ngơ, xong cười cười và cơm tiếp.

Lịch sử tin nhắn của cả hai dừng ở mốc nửa tháng trước, nhưng các bạn bè ở đoàn đi cùng thì vẫn up ảnh post bài thường xuyên, đôi khi anh sẽ xuất hiện trong những bức ảnh.

Tưởng Lộc hơn hai mươi trông đầy phấn chấn, lúc bắt gặp ống kính bạn bè đang chụp toàn thản nhiên nhìn thẳng nở nụ cười toe, sáng láng tới độ cứ ló mặt anh ra là đảm bảo lượng like hơn trăm, có người còn thử hỏi dò xem anh có độc thân không nữa.

Đạo diễn Tưởng làm ăn gọn lẹ dứt khoát, người đàn ông quệt đầu ngón tay qua khóe môi cậu trong kí ức cứ như một ai đó hoàn toàn khác.

Mang ý đồ xâm lược phô trương mà sắc bén, lơ đãng đè ép đã đủ khiến Tô Trầm không động đậy nổi, mặc cho đối phương định đoạt.

Nhưng cái động chạm ấy lại gây nghiện.

Giống việc thình lình xé toạc một lỗ hổng ngay chỗ những quy định kiêng kị sau một khoảng thời gian tránh né giữ khoảng cách dài tới độ lạ lùng, nhử người ta bước vào chốn sâu hơn nữa.



Nhịp sống của Tô Trầm đi vào nề nếp đều đặn, hàng ngày đúng 1 đoạn đường 2 điểm đến, ít khi tán gẫu với mọi người.

Nhưng về phòng xong cậu sẽ ngồi trên sofa xem điện thoại thật lâu, ngắm nhìn Tưởng Lộc nhướng mày hay cười mỉm giữa kẽ hở cuộc sống của mọi người khác nhau.

Đã 20 ngày không từ mà biệt.

Thiếu niên nhìn ảnh chụp mãi, như kiểu chán ngán lắm rồi, cuối cùng gọi một cuộc đi.

Mất tận mấy giây mới có người nhấc máy, nhưng lại là giọng anh Triều.

"Trầm Trầm đấy à! Dạo này có khỏe không!"

"Dạ, vẫn khỏe ạ."

"Em gọi Tưởng Lộc có việc hả," Âm thanh bên phía anh Triều khá hỗn độn, đệm vào là tiếng nói chuyện nhốn nháo ở trường quay, đường truyền cứ rè rè: "mấy hôm nay thằng bé bận quá, để anh chuyển lời cho nhé?"

"Không sao đâu ạ." Tô Trầm nói ngắn gọn: "Em gọi nhầm số thôi, em cúp nhé ạ."

"Ừ, bye bye!"

Cậu nhấn tắt cuộc gọi, xoá hết chỗ ảnh trên mạng xã hội đã tải xuống đi, xem như không có gì xảy ra.



Ngày thứ 24, Tưởng Lộc gọi điện tới lúc nửa đêm, giọng ấm áp mà mỏi mệt.

"Hôm trước không nghe điện được, xin lỗi nha."

"Nhầm số thôi, không sao." Tô Trầm đang cuộn mình trong chăn, giọng ậm ừ rõ ràng: "Không có việc gì thì em tắt đây."

Tưởng Lộc khẽ ừ một tiếng, dạng như đã buồn ngủ lắm rồi, chỉ gọi lại một cuộc theo phép lịch sự xã giao thôi.

Nhưng ngay giây trước khi Tô Trầm chuẩn bị cúp máy người đàn ông lại cười một tiếp thật trầm trong điện thoại, như cam chịu đầu hàng.

"Chắc anh bị điên rồi..."

"Anh nhớ nhóc quá."

Nãy Tô Trầm còn đang lạnh mặt, giờ cầm cái điện thoại cơn buồn ngủ bay biến luôn, ngẩn ngơ không biết phải trả lời gì nữa.

Vốn dĩ cậu đang ngán ngẩm cái kiểu mâu thuẫn trước sau của anh, bực mình vì anh bỏ đi không bảo một câu, rồi còn ghét bỏ rất nhiều rất nhiều điều ở anh.

Kể cả săm soi không thấy cũng phải cưỡng chế bịa ra cho đủ 100 mục.

Nhưng Tưởng Lộc nói câu này xong là những đắp nặn phía trước đều tiêu tan trong chốc lát, làm cái mầm mống kia càng mắm môi mắm lợi vươn cành xòe lá, cứ thế đu bám trèo phăm phăm lên trên.

"Anh..." Thiếu niên siết chặt điện thoại, vừa tức vừa buồn cười: "biến đi ngủ đê."

Ở đầu kia điện thoại Tưởng Lộc cũng cười, ừm một tiếng nhè nhẹ rồi nói: "Ngủ ngon."

"...Ngủ ngon."



Chờ cuộc gọi cắt đứt, Tô Trầm kéo chăn lên che mặt, vùi đầu vào gối.

Đùng cái chẳng biết phải trả lời anh ý thế nào nữa.

Hình như vừa nãy rõ ràng có thể bảo là, anh Lộc, em cũng nhớ anh lắm đúng không nhỉ?

Cậu thấp giọng uây một tiếng, như kiểu vừa bị bắt nạt, vừa thấy bất lực biết bao.

Rồi cuộc đối thoại trong xe ùa về, đóng vai một biển chỉ dẫn thầm lặng.



Hôm xem concert xong lên xe trở lại, Tưởng Lộc đang lái xe hỏi cậu, nếu đến với nhau thật thì sẽ ra sao.

Trước đây đụng phải vấn đề này là Tô Trầm né tránh suốt, xem nó như chuyện tương lai, để yên đấy chưa sờ vào vội.

Đối diện với câu hỏi, cậu cố gắng đưa ra hai kết quả theo lí trí.

Từ trước tới nay cậu vẫn biết là mình với Tưởng Lộc thích nhau song luôn ngó lơ mặc kệ, tôn trọng ý định không tiến tới thêm của đối phương.

Mỗi khi nhiệt độ cơ thể nhen nhóm bắt lửa theo tình cảm, cả hai đều sẽ mâu thuẫn lùi lại một bước, lặng lẽ bỏ qua mọi việc.

Hết lần này tới lần khác, một quá trình giày vò liên miên.



Tô Trầm đã tự hỏi mình rất nhiều bận, liệu có đổi sang thích người khác được không, đừng dây dưa với người này nữa.

Nhưng đã 8 năm trôi qua, từ 10 tuổi rồi sẽ đến tận tuổi 18 sắp tới.

Từ đầu đến cuối, người có thể chọc cậu bật cười thoải mái, có thể khiến cậu giàn giụa nước mắt, làm cậu rung động rồi lại dồn nén nhớ thương, đều chỉ là mình người ấy mà thôi.

Giống với việc cái người đẹp trai ngời ngời nhất, đong đầy tài hoa nhất xong còn như được số mệnh sắp đặt sẵn dành cho cậu, cũng chỉ có mình anh thôi.



Thiếu niên trốn vào trong chăn, tự dưng không kìm được phải chất vấn bản thân.

Đáp án hôm ấy vốn phải là gì đây.



"Mình không thể nào yêu đương được."

Câu nói của Tưởng Lộc như đang đưa ra câu trả lời cho cậu.

"Xác định mối quan hệ chỉ là bước đầu tiên, nhóc đã nghĩ đến những chuyện về sau chưa."



Giữa bóng tối, Tô Trầm ngồi dậy, nghiền ngẫm tỉ mẩn một lượt đầu đuôi cuộc trò chuyện.

Có lẽ Tưởng Lộc đã cân nhắc trước, thậm chí đã chuẩn bị sẵn từ lâu lắm.

Thổ lộ với người quen thế nào, giấu giếm hay công khai thế nào.

Người cứ chần chừ lưỡng lự mãi tại chỗ chính là bản thân cậu.



Trước thời khắc bước sang tuổi 18, Tô Trầm, mày đã nghĩ kĩ chưa.

Một khi cất bước tiến lên là sẽ không thể quay đầu lại nữa.

Quyết định xong lại hối hận lại do dự sẽ gây ra tổn thương sâu sắc cho cả hai người.

Có khả năng còn đau đớn tới mức từ mặt cả đời, khoảng cách đang gần sát linh hồn hòa hợp sẽ kéo giãn đi xa mãi không gặp lại.

Chính bởi cậu chưa bao giờ nhìn thẳng vào nó, nên họ mới không thể nào nhận lời yêu nhau.



Tô Trầm ngồi giữa đêm đen, ngẩn ngơ nghe tiếng chim hót ve kêu xa ngoài cửa sổ.

Cậu không hề ngu ngốc chậm hiểu, mà do bao lâu nay luôn thiếu dũng khí, không dám động chạm vào những việc kia.

Nhưng giờ đây cậu đang khao khát anh.

Nỗi khao khát như cỏ cây lan tràn quấn quít, như con diều được kéo về trong lòng bàn tay.

Đã đến lúc cậu phải đưa ra lựa chọn, thử nhìn về con đường phía trước.



Đêm hôm, diễn đàn vẫn cứ chong đèn sôi nổi.

[Chủ đề].

[#692/Chủ thread]: Ôi đù, đợt vừa rồi làm nô lệ tư bản cày cuốc giờ mới quay lại, cái thớt này đã dài thế rồi á?

[#693]: Về rồi đấy à!! Mau mau mau ôm bát chờ cơm!!

[#699]: Nước khoáng lạc luộc hạt bí đây! Hội đang ôm bát xếp hàng khép cái chân vào tí nào! Cấm được dọa chủ thớt!

[#712/Chủ thread]: Nhiệt huyết quá đi thôi, rõ ràng em nhớ cái post này hẻo vãi mà! Thế để em kể thêm 5 xèng nhá!

[#713]: Tôi thay sếp cô trả hẳn 10 ngàn tệ! Chưa kể xong chưa cho về!

[#714]: Dạo này sếp nhà bồ có ổn khum thế... Nghe được mấy tin tức nội bộ, cũng không biết là thật hay giả nữa.

[#781/Chủ thread]: Khỏe như vâm ạ, toàn tin giả hết đó, rằng thì là mà có hợp đồng bảo mật mừ, mình cũng hong nói nhiều được e hèm e hèm.

Vào đề chính! Thề mấy hôm trước em với bà chị em phải cố nhịn lắm mới không gáy ò ó o lên đấy ạ (ôm mặt

Chẳng là sếp em thỉnh thoảng sẽ qua thành phố bên cạnh kiểu đi thực tế tìm cảm hứng ý, đôi khi sẽ dẫn cả ai kia đi cùng nữa, cơ mà đều ở phòng riêng nha.

Xong rồi!! Có một hôm sếp vẫn đang đi công tác tiếp, ai kia về đoàn quay phim trước!!

Trước khi vào cảnh, cái áo phông người ta mặc, là áo của sếp aaaaaaaa ——

[#803]: Đù, vừa mở diễn đàn ra đã bị cơm tró ụp vào mặt!

[#810]: Hai trợ lý của hai người đều thân quen lắm mà, cũng có khả năng là mua chung một mẫu, cái moment này hơi miễn cưỡng ha.

[#824/Chủ thread]: Đúng, đúng là vẫn mặc đụng hàng suốt, có cả áo khoác cùng kiểu luôn. Ê mà vụ cái áo khoác buồn cười cực, đạo diễn kì trước tặng cho ai kia một cái áo gió siêu ngầu, xong sếp nhìn thấy cũng không biết là muốn đú hay muốn tranh thủ đồ đôi nữa, còn nhờ người ra hẳn nước ngoài mua một cái giống hệt, về mặc chạy ra trước mặt ai kia vênh lên đắc ý.

Ối ối lại lạc đề nữa, mình quay về với áo phông.

Trọng điểm là! Sếp cao mà, nên mặc đồ to hơn ai kia 1 size! Cái này nhìn thấy rõ lắm mà đúng không!

Lúc ai kia quay lại đoàn không để ý đến, hoặc chắc là do bận bịu các thứ nên bỏ sót mất.

Đồng nghiệp nam chỗ bọn em đều ngốc lắm ý, thấy xong cũng bằng chưa thấy.

Có mỗi em với bà chị em rúc vào một góc sung sướng gào rú thôi arghhhhh, mấy cái tiểu tiết này thật sự là!!



[#855]: Xin lỗi ạ, nhắc đến to hơn 1 cỡ là đầu óc mình lại lệch lạc...

[#859]: Chị em ơi tui cũng lệch +10086, to hơn 1 cỡ được quá quá được luôn....

[#971/Chủ thread]: Lần này em ngoi lên là muốn kể cái khác cơ! Không nói áo phông gì nữa! Chờ tí nha em sắp xếp lại tư duy xíu đã!

[#972]: Xin phép cắt ngang, có phải sếp nhà bồ cố tình không đi học để chờ ai kia khum?

Manh mối vừa tung ra là bài viết lập tức bùng nổ tung tóe.

Gì cơ!! Hóa ra ai đó không đi học đại học à? Trường để kệ á?

Đúng đó đúng đó, chị gái hàng xóm nhà tui cũng học trường đó, kể là hôm khai giảng đặc biệt ngồi hóng chờ ai kia, cuối cùng nguyên một học kì chẳng gặp được ai luôn.

Không phải chớ —— cơ mà tính thử, còn phải quay 2 bộ nữa, hình như được phép bảo lưu 2 năm không ảnh hưởng lắm phải không nhỉ??



Chủ post trông thấy thớt dài rục rịch, cũng sốt sắng theo.

[#2091/Chủ thread]: E hèm e hèm... theo những gì em biết, thì dạ. Ảnh đang đợi ẻm.

[#2113]: Nói chung là yêu đó chứ còn gì nữa!! Đờ mờ đây mà còn không phải là yêu á!!

[#2217]: Hai người này cưới xừ nóa đi được không ạ! Còn chờ gì nữa ra phường thôi làm ơn đấy!!!

[#2333]: Bạn cùng phòng hỏi sao mị cứ cầm điện thoại cười hô hố thế, mồm mị mỏi quá, tại chủ thớt cả đếi!

[#2391]: Đừng có lạc đề các má ơi! Cái hint này t âm thầm gặm lâu lắm rồi, chủ thớt kể mau lên đi đừng ngâm nữa nhá (chống nạnh



[#2451/Chủ thread]: Lần này em ngoi lên là tại em phát hiện ra được một bí mật.

Đấy là thực ra có những lúc ai kia sẽ cố tình làm bài tập về nhà ở đoàn phim!

Các bác thử nghĩ mà xem, bình thường người ta toàn làm bài tập trong phòng học đúng không, ai muốn đeo balo đống sách vở tham khảo chạy lon ton đâu chứ.

Nhưng mà lần nào chờ đến cảnh quay ai kia cũng ngồi làm bài rồi học thuộc, sếp sẽ ngứa ngáy chân tay sà vào cạnh lải nhải mấy câu với người ta.

Gì mà để hỗ trợ kiểm tra học thuộc ngẫu nhiên cho nè, giảng bài cho người ta nè, tính hộ mấy câu người ta không biết nè, những người còn lại đều chỉ biết câm lặng nhìn theo! Làm sao còn chen vào được nữa!

[#2498]: Từ từ! Mị thấy góc mái chèo của chủ thớt chưa chuẩn lắm.

Liệu có khả năng đấy là ai kia đang thể hiện quyền sở hữu, còn sếp nhà bà thì sẵn lòng cắn câu luôn khum!

Chắc chắn là sếp nhà bà phải phân tích kịch bản cho mọi người rồi này, thỉnh thoảng sẽ phải thì thầm các thứ với diễn viên khác nữa đúng không nào?

Nhưng chỉ đúng mỗi hai người có thể mượn cớ làm bài tập để chim chuột công khai thui! Đây mới là mưu kế nho nhỏ của ai kia đó ha!!

[#3105]: Á á á á á tự dưng tưởng tượng ra được bộ dạng ghen tuông của ai kia, đáng yêu chít mất!                                               

[#3171]: Rõ ràng là kiểu anh chịu em cũng chịu mình khoe lòng chiếm hữu hàng riu! Bà chị này chèo thuyền đỉnh cấp!!

[#3234]: Ban ngày ban mặt giữa chốn đông người đôi chim cu làm cái chi đó! Tui mê quá thêm tí nữa đi ạ chẹp chẹp chẹp ——

[#3461/Chủ thread]: Ôi đù, sư phụ ơi em ngộ ra rồi —— hóa ra là vì thế!!

Mấy năm nữa hai ảnh mà cưới em phải mừng hẳn cái phong bì 9999 tệ!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.