Tô Trầm chưa xem nhiều phim lắm, không hề biết nhân vật trước mặt.
Nhưng bé cảm nhận theo vô thức, sao lại có chị gái xinh đẹp đến mức này.
Mắt mày Giang Yên Chỉ rất đậm nét, môi đỏ chẳng cần son đậm, nét cười nơi khóe mắt tạo thiện cảm cho người ta đầy tự nhiên.
Ngũ quan của cô rất có hồn, là dạng bẩm sinh phù hợp với màn ảnh rộng mà các đạo diễn điện ảnh mê mẩn.
Không hề lòe loẹt, nhưng ngắm một lần thôi là dễ dàng say đắm.
Tính cách của Vạn Diệu Chi trong nguyên tác sắc bén lạnh lùng, cực kì khác biệt với người phía trước.
Tô Trầm chào hỏi rất lễ phép, vẫn còn lo ngại về cô.
Cũng không biết chốc nữa diễn chung... có suôn sẻ không nữa.
Hiện giờ đoàn phim đang quay cùng lúc 2 cảnh, Tổ A ở lại hoàng cung tiếp tục thực hiện các cảnh hậu cung và triều đình, còn nhóm này thì sang chỗ phông xanh lá với khung cảnh thật của chợ Vạn Phong, phó đạo diễn đảm nhận vai trò giám sát tạm thời.
Mọi người chạy lời thoại một lượt, xác nhận lại các vị trí góc độ, đúng lúc chuyên viên đạo cụ bê bình rượu thủy tinh ra.
"Tí nữa cho nổ cái này, có cần thử trước một lần để xem hiệu quả không?"
Tô Trầm không để ý lắm, thuận miệng đáp luôn chắc không cần đâu ạ.
Cả Tết nhất đốt pháo dây bé cũng chẳng sợ nữa là, bé còn từng thử đốt pháo kép rất là cẩn thận, vui ơi là vui.
Toàn thân bình rượu mà thợ đạo cụ đang cầm trong tay đều là thủy tinh màu tím đẹp đẽ, dù chỉ rót nửa cốc nước trắng vào đó thôi nó vẫn toát ra cảm giác lấp lánh sóng sánh.
Mọi người còn đặc biệt thử điều chế tận mấy loại "rượu" nhiều màu, đặt khắp các góc, dường như toàn bộ sảnh đã trở thành nơi trưng bày châu báu, ánh cầu vồng rực rỡ lan tràn xung quanh.
Tô Trầm không cần, dĩ nhiên Tưởng Lộc càng khỏi phải ý kiến.
Cậu tiện tay cầm bình rượu cổ cong của chuyên viên đạo cụ lên, hỏi nửa tin nửa ngờ: "Anh Dũng bảo cái này làm bằng đường ạ?"
"Thì lại chả," Thợ đạo cụ cười nói: "giờ mà đang mùa đông là anh lừa cậu liếm thử một cái rồi đấy."
Tưởng Lộc hoài nghi nhìn anh ta mấy giây, vẫn cứ gục ngã trước cám dỗ, cúi đầu liếm thử.
"Thật luôn ạ."
Thợ đạo cụ ôm bụng cười to, xua tay bảo: "Bọn anh thử nghiệm ngoài trời rồi, lúc nổ cũng an toàn lắm, hai đứa yên tâm."
Phó đạo diễn xác nhận xong xuôi các hạng mục, vỗ tay mấy cái nhắc nhở mọi người vào vị trí.
"Chuẩn bị đây nhé!"
"3, 2, 1!"
Thứ đập ngay vào mắt là khoảnh rừng hoa ngọc lan sáng rực như ngọc trắng rộng mênh mông.
Cung Chước Nguyệt được xây ở khu cao của chợ Vạn Phong, nghe nói mỗi dịp rằm hàng tháng đứng ở nơi đó còn hái được cả sao, vô cùng kì diệu.
Cơ Linh đưa thiếp mời, đẩy Nguyên Cẩm đi qua rừng hoa ngọc lan nở rộ rạng rỡ, tuy ngày càng đến gần cung điện rồi nhưng bước chân cứ ngần ngừ chậm dần.
Vốn dĩ Cơ Linh tưởng mình cũng xem như hiểu được phần nào con người phế thái tử.
Nhưng khi cụ ngoại lật tấm thảm Tầm Vân lại, người nọ chỉ trầm ngâm vài giây đã dễ dàng ghi nhớ, ngay sau đó lặng thinh dõi theo người nhà họ Cơ đốt trụi thảm ngay tại chỗ, không hề phản đối.
Kể từ hôm đó, họ rời kinh một mình, vận dụng nhiều cách để che giấu hành tung, phế thái tử cũng im ắng lặng lẽ nhất nhất làm theo.
Bước chân Cơ Linh khựng lại, Nguyên Cẩm đã bình tĩnh mở miệng.
"Ngươi ghét ta."
Thiếu niên hơi cau mày, dời mắt sang bên.
"Chắc thế."
Vốn dĩ Cơ Linh tưởng mình đã thông minh lắm, bao năm nay luôn có thể hả hê đắc ý nghênh ngang tung hoành mấy chiêu lặt vặt.
Đột nhiên lòi ra một người ngang tài ngang sức bên cạnh làm cậu vô cớ cảm nhận thấy có sự đe dọa.
—— Đe dọa ư?
Tên này đứng lên còn khó, e là mình ngủ lắm quá thành lơ mơ rồi.
Nguyên Cẩm nhìn về phía con thú Trào Phong bằng bạc trắng trên cửa cung đằng xa thật lâu, bỏ qua đề tài vừa nãy, nói thẳng: "Đợi chốc nữa vào trong ngươi đừng lên tiếng."
(*Trào Phong: con thứ 3 của rồng theo thần thoại Trung Quốc với bố là rồng, mẹ là phượng hoàng/chim/linh miêu, được xem là tập hợp của tai họa, điều khiển động đất, sóng thần, hỏa hoạn; hình dáng giống thú, các loài thú vật trên nóc điện đài: rồng phượng, sư tử, thiên mã hải mã, nghê... là dấu tích sót lại từ nó, tượng trưng cho điềm lành, cái đẹp & oai nghiêm; theo Baike Baidu)
Cơ Linh thở dài một hơi: "Ngươi thấy ngươi lo được à?"
Giữa đường hai người nhận tạm nhau làm quân thần, theo lệnh từ cha bôn ba tới đây, chả hợp nhau là mấy.
Còn chẳng tin tưởng được bao nhiêu.
Cơ Linh kiêu ngạo tự phụ bẩm sinh, thế mà cứ bị Nguyên Cẩm chèn ép dễ ợt chỉ bằng vài ba câu, lúc nào cũng nghiến răng kèn kẹt cứ như con thú hoang non trẻ hăng máu, bất tuân mà nguy hiểm.
"Sau khi vào thành ngươi đã quan sát bố trí quanh đây chưa?"
Nguyên Cẩm quay đầu lại nhìn Cơ Linh, một tay vịn nhẹ vào xe lăn, giọng nói còn nhẹ hơn nữa.
"Nguyên nhân cô ta trường sinh tự tại, nhìn cái là biết ngay."
Cơ Linh: "...Ta chả tin."
"Ngươi ghen tị ta chứ gì."
"..."
Thiếu niên nghiến răng một cái, dứt khoát đẩy luôn cậu ta vào trong.
Trong điện đâu đâu cũng thấy sơn son thếp vàng, hoa rộ quả thơm điểm xuyết xung quanh, rồi bình rượu thủy tinh bày đầy chỗ cao chỗ thấp khiến ánh sáng trong sảnh đường ngập tràn rực rỡ, tựa như toàn bộ kiến trúc đều được tạc từ đá ngọc.
Hai người vừa vào chỗ ngồi là cửa lớn từ từ đóng lại, thị vệ cao giọng báo cáo.
Vạn Diệu Chi chậm rãi bước tới, áo vạt dài trắng dây chuyền vàng rũ xuống phía sau, không khác gì khổng tước đang giương đuôi.
Cơ Linh đứng dậy hành lễ, Nguyên Cẩm ngồi yên bất động, đôi con ngươi nhìn vào mắt đối phương.
Người nọ nhìn lại chăm chú, lạnh lùng cất tiếng cười.
"Nếu đã đến nhờ vả người ta thì không nên cao ngạo thế chứ."
Nguyên Cẩm còn chưa mở miệng thì đột nhiên chiếc bình thủy tinh bên cạnh vỡ toang, rồi những mảnh vụn đều nổ tung sạch sẽ hệt hàng loạt hạt mưa đá!
Cơn phẫn nộ bật ra quá đột ngột, nửa bình rượu ngon bị đập vỡ ập thẳng xuống chính diện không khác gì đợt mũi tên sắc bén!
Cơ Linh giơ tay phất áo như đang xòe cánh đứng chắn trước mặt Nguyên Cẩm, vững vàng ổn định đỡ lấy toàn bộ số này chỉ trong nháy mắt.
Giang Yên Chỉ đang định lên tiếng thì phó đạo diễn bên cạnh hô cắt.
"Chờ tí đã," Phó đạo diễn vẫy tay: "Trầm Trầm giật mình à? Biểu cảm vừa nãy bị thoát vai mất rồi."
Tưởng Lộc giũ tay áo, phủi bớt vụn đường dính lên quần áo.
"Ổn chứ?"
Tô Trầm còn đang ngồi trên xe lăn khẽ khàng run rẩy, mãi lâu không thốt lên được câu nào.
Tưởng Lộc phát giác thấy không ổn, ồ một tiếng.
"Sợ quá rồi, chờ một lát đã."
Tô Trầm hơi hốt hoảng lau qua cái mặt, cố gắng hít thở sâu để bình tĩnh lại.
Bé không thể nào giải thích được chuyện gì vừa xảy ra.
Không phải tại bình, bé không sợ vật nổ gì hết.
Cái mình sợ là... ánh mắt vừa nãy của chị Yên.
Rõ ràng chị ấy đang cười, nhưng ý đồ kết liễu cũng thuần túy tới độ làm người ta không thể chỉ coi như đang đóng phim.
Vừa rồi Tô Trầm chạm mắt đúng với cô ngay trước lúc cái bình nổ, ánh nhìn giây lát đâm thẳng nội tâm, chỉ cảm thấy sởn hết tóc gáy.
Bé con vẫn đang thở dốc, chị gái xinh đẹp đã chậm rãi bước từ chỗ ngồi sang đây, áo choàng dài bạch kim thướt tha như một con công đáng yêu.
"Hay là bị thương chỗ nào?" Cô duỗi tay ra định lau bớt vệt rượu trên mặt cho bé, Tô Trầm rụt lại tránh đi theo bản năng, đôi mắt nhìn cô tràn ngập sợ hãi: "Từ từ ạ —— em xin lỗi, chờ chút."
Bé hoảng loạn đến độ gần như không sắp xếp nổi từ ngữ trong miệng mình, chẳng để ý được là có lễ phép không nữa.
Vốn dĩ Tưởng Lộc cũng đang kiểm tra xem bé có bị trầy xước gì không, trông thấy Tô Trầm né tránh người ta xong mới phản ứng lại được, rất là bất lực: "Có phải mấy năm nay chị đóng phản diện nhiều quá không thế, toàn dọa người ta thôi."
Giang Yên Chỉ rụt tay về, nhỏ giọng kêu ca: "May không bị đám săn ảnh chộp được, đăng lên xong lại bảo chị hoành hành đoàn phim cho coi..."
"Nhóc không cần phải nghĩ đến mấy vai chị ý đóng hồi trước đâu, ít nhất thì Vạn Diệu Chi không ăn thịt người đúng hem," Tưởng Lộc vỗ lưng cho Tô Trầm, mặt thì nghiêng sang để tiện cho thợ trang điểm dặm phấn: "nếu cảm giác cái bình bị gần quá thì cảnh tiếp anh đẩy nhóc ra xa chút."
Không phải, mình chưa từng xem phim chị ấy đóng, hôm nay làm sao thế này...
Hàng mấy câu nói loanh quanh bên miệng mà Tô Trầm không nói ra, bé kiểu bị xừ lông mất một lúc mới phục hồi được, tràn đầy nghi hoặc về tiền bối.
"Những người khác cũng thế này ạ?"
"Thế nào cơ?"
"Đúng đó," Giang Yên Chỉ lại nghe hiểu ý bé, cười híp mắt nói: "chị hãy còn đỡ đó nha."
"Thầy chị tên là Nghiêm Tư á, giờ thầy đang làm giáo sư ở Học viện Sân khấu Thời Đô, hồi xưa thầy đóng vai quan tham xong đến nỗi bị người ta đặt vòng hoa trước cửa nhà luôn, đi ra mua rau là mọi người đều né xa xa."
"Cụ Nghiêm á!" Phó đạo diễn bên cạnh ồ một tiếng thật kêu, vẫy quyển thoại trong tay: "Tháng sau cụ Nghiêm đến đấy, cũng diễn chung với Trầm Trầm, trước khi đóng máy bộ đầu có khi cô còn kịp gặp cụ Nghiêm một lần đó?"
Nụ cười của Giang Yên Chỉ và Tô Trầm đồng thời biến mất.
Tưởng Lộc còn thích đổ dầu vào lửa, xáp lại bên tai Tô Trầm nói một câu chúc mừng nha.
"Được diễn chung với bao nhiêu gạo cội thế này, nhóc vừa ra mắt đã vút lên đỉnh cao luôn nhờ."
Mãi Tô Trầm mới vừa vuốt được lông lại cho mượt một tí, giờ lại dựng đứng lên.
Bây giờ diễn với chị Yên còn chưa ra đâu vào đâu, tiếp theo ải sau lại khó hơn ải trước, bé muốn về đi học được không!!
Phải hiểu là ở trường gặp bài không biết làm còn có thể hỏi bạn, đi học không hiểu thì hết tiết có thể hỏi thầy cô, ở đoàn phim mà diễn không ra được là phải cưỡng chế chạy theo tiến độ, một người mắc kẹt cả tổ thức xuyên đêm theo, mức độ áp lực tâm lý phải gọi là một trời một vực ——
Ông cụ khủng bố hơn cả chị Yên mà vào vai thì có phải còn hóc búa hơn không thế!!!
Vừa nãy Giang Yên Chỉ còn đang thả lỏng thoải mái, nghe nói ông cụ sắp đến là cũng bất chấp nghỉ ngơi luôn, cười gượng nói: "Nào nào, quay xong sớm chuyển cảnh sớm, mình không chậm trễ thời gian nữa ha."
"Nói như này nhá," Phó đạo diễn bên cạnh châm điêu thuốc, nhếch miệng rít một hơi: "đoàn mình một nửa là diễn viên tầm thanh niên, nhưng hễ xuất thân chính quy thì đều từng được ông cụ chỉ dạy, hiểu chưa hả."
"Đừng có hút," Tưởng Lộc giơ khuỷu tay huých phó đạo diễn một cái: "chỗ này bí chết, có thông gió đâu, dập đi thôi."
"Rồi, các bộ phận chuẩn bị nào!"
Khoảnh khắc bình pha lê phát nổ bắn ra, Cơ Linh giơ tay áo hất đi như hồng nhạn giang cánh, đỡ hết tất thảy những mảnh vỡ tựa ngọc vụn.
"Cung chủ Vạn đừng dữ thế chứ," Thiếu niên cười nói: "ngài ấy cũng có biết đi đâu, mình mà bắt nạt nhau thì không chống chế lí lẽ được đâu á."
Khoảnh khắc bình rượu bên cạnh đột ngột nổ tung Nguyên Cẩm không hề liếc lấy một cái, hô hấp cũng chưa từng dao động.
Chỉ mỗi tay phải siết lấy tay ghế, cả người toát ra vẻ lạnh lẽo
"Cậu ta không biết đi á hả?" Vạn Diệu Chi nói đầy hứng thú: "Ngươi vẫn chưa biết nhở."
"Lần này ta đến không phải để mua vui." Nguyên Cẩm lạnh lẽo cắt lời: "Nếu luồn cúi khom lưng là đủ lo liệu xong chuyện thì chỉ cần đi một bước vái một cái ba quỳ chín lạy leo từ dưới chân núi leo lên, há chả dễ dàng trở thành chủ nhân chợ Vạn Phong luôn à."
Cơ Linh kín đáo cấu cậu một cái.
Anh em ơi ngươi đừng có chọc ngoáy được không, ngươi không mua vui một mình ta phải hầu mệt lắm đấy biết không hả!
"Vậy mời về đi." Người phụ nữ thờ ơ nói: "Xem ra ngươi đào vong thoải mái lắm, một mình toàn năng gì cũng làm được."
Cơ Linh đang định lên tiếng thì mấy cái bình thủy tinh bên cạnh đã bắt đầu lung lay rung rung, y hệt cái tâm trạng kém vui lúc này của "bà cụ".
Hầy, hai cái đồ chối tỉ như nhau.
Một người không nói năng đàng hoàng với người khác được, người kia khó ở cái là lại đòi nổ người ta.
Thế này mà còn đòi phản đòn lật đổ về nhà làm hoàng đế...
Cậu không muốn rước thêm phiền phức nữa, đẩy xe lăn định quay đi, ngay giây tiếp theo một bàn tay lạnh băng trắng bệch đã túm lấy cổ tay cậu.
"Vạn Diệu Chi," Nguyên Cẩm lên tiếng trước: "một ngọn đuốc của ta là đủ giết bà."
Người phụ nữ ngẩng lên thật mạnh, bực quá bật cười: "Ngươi đang đe dọa ta đấy à?"
"Quá dễ đoán, không phải sao?" Cậu bé điềm nhiên nói: "Chợ Vạn Phong thu phục khách khắp thiên hạ, không thu một đồng mà vẫn rộng mở đường làm ăn, chẳng phải mạch sống ở ngay..."
"Ngươi muốn gì." Cô nàng nhìn cậu chằm chằm, năm ngón siết chặt, ý giết chóc không hề suy suyển: "Nói sai một câu nữa là ngươi vào thẳng quan tài ngủ được rồi đấy."
"Không phải ta muốn gì," Nguyên Cẩm nghiêng đầu cười lên: "mà là bà muốn gì."
"Ta lên làm hoàng đế, có thể cắt luôn cho bà một nửa kinh thành."
"Chẳng lẽ so với kẽ hở giữa ba nước hoang vu vắng lặng thì đất quý nửa kinh ở gần bến cảng vẫn chưa đủ thu hút bà à?"
Cơ Linh đứng cạnh nghe được khoảng tầm nửa nén hương, tự dưng vỗ tay cái đét: "Ồ —— ta hiểu ra hai người đang nói gì rồi!"
Hóa ra là thế! Mạch sống ở đấy!
Cả hai đồng loạt quay lại lườm Cơ Linh.
Thiếu niên xua tay: "Hai người tiếp tục đi..."
"Ngươi còn chưa ngồi lên ngai mà đã giỏi hứa nhỉ." Vạn Diệu Chi nhíu mày nói: "Bây giờ trẻ con 12 tuổi cũng tới ra điều kiện với ta rồi cơ đấy."
"Cậu ta sắp 13 đến nơi rồi." Cơ Linh không nhịn được lại phải bon chen.
"Trông vẫn như cái cọng rau mầm." Người phụ nữ ngửa ra sau, nhón bừa lấy một quả nho: "Rau Mầm nói đi, ngươi lấy gì ra đảm bảo nào?"
"Nếu ta dốc lòng dốc sức nâng đỡ ngươi lên ngôi thật, xong ngươi qua cầu rút ván lập tức nuốt lời thì tan xương nát thịt cũng không đủ bù chỗ thâm hụt mấy năm nay đâu nhé."
Nguyên Cẩm im lặng một lúc, quay đầu sang nhìn Cơ Linh.
"Ngươi nói xem giờ sao."
Cơ Linh còn đang ngoáy tai, hình tượng anh tuấn thần vũ lúc mới lên sàn cơ bản đã bay sạch: "Giờ ngươi không thông minh nữa à?"
"Ta không nghĩ được nữa," Bạn bé dựa vào xe lăn, ủ rũ than thở: "đói quá, buồn ngủ."
"..."
Họ lên đường khẩn trương, đã hai ba ngày chưa nghỉ ngơi ra hồn.
Xét cho cùng thì tuổi còn nhỏ người lại yếu, thể chất không chịu nổi việc hằm hè nhau cường độ cao.
Trông Vạn Diệu Chi cứ như đang bắt nạt trẻ con, dứt khoát bắt nạt cho trót luôn, lúc này không hề ra lệnh người làm bưng điểm tâm hoa quả gì hết mà chống cằm ngồi yên xem kịch.
Cơ Linh thở dài theo, chậm chạp nói: "Để ta tính thử xem nào."
"Chỗ chợ Vạn Phong này của bà giấu ít nhất hai mươi sư Thiên Hạnh, đúng chứ nhở."
Con ngươi người phụ nữ thoáng lay động, cô nàng không đáp.
"Quan sát dọc đường là đủ phát hiện quá nhiều manh mối." Thiếu niên nói tiếp: "Mấy người cũng chỉ ỷ là đông đúc rối ren, chỗ nào cũng họp chợ thuận tiện thoát thân, nhưng ở kinh thành mà nghênh ngang thế này là cứ vài hôm lại bị quan sai bắt mất đấy."
"Hơn 20 dị sĩ kì tài, chắc đủ để đảm bảo cho khế ước đổi mạng chứ hả."
"Nếu không thì sao?"
"Thì thôi chứ sao. Thì là số hai người xui." Cơ Linh ngáp dài: "Đằng nào cậu ta không lên ngôi nổi, bà cũng chả được chia kinh thành, ta về nhà làm ruộng luôn cho xong, thế nhá."
Vạn Diệu Chi nhìn chằm chằm hai người họ một hồi lâu, giơ tay che mặt.
"Người đâu, đưa hai đứa nó đi ăn cơm."
Diễn đến đây xong, rắc rối mới thực sự bắt đầu.
Trong các thể loại cảnh thì chỉ mỗi chợ Vạn Phong là nơi phô bày phép lạ, nơi toát ra màu sắc kì ảo nồng đậm nhất.
Các đoạn sau bất luận là thăm quan cảnh sắc bản địa hay chiêm ngưỡng những loài thú lạ như kiểu chim loan ánh bạc trong cung điện, thì cơ bản đều nhờ cả vào kĩ xảo máy tính.
Hiện giờ những ánh sáng, ảo thuật, thú lạ đều đang là số 0 tròn trĩnh.
Các diễn viên phải giương nanh múa vuốt với không khí, các vai chính phải biểu cảm sửng sốt trước một cái chậu ngọc trống rỗng, toàn bộ quá trình quay chụp đều cậy nhờ khả năng tưởng tượng của đạo diễn lẫn bản thân diễn viên.
Còn mấy trò thi triển phép thuật, làm dấu bằng tay, vẽ trận pháp thì lại càng yêu cầu huơ chân múa tay rõ gượng gạo, tất cả mọi người đều phải cố gắng nhịn cười không phá đám tình hình.
Đạo diễn bảo bắt đầu quay cái là cả nhà cùng nhau vây quanh một bãi đất trống đánh dấu X rồi tấm tắc ngạc nhiên, đèn tín hiệu đổi màu một cái là tất cả mọi người phải ra vẻ như bị đốm lửa văng ra từ cánh chim bắn phải bỏng tay.
Một cao thủ phái phương pháp nào đó không hề chùn bước.
—— Quay gì chả là quay!
Tóm lại đều là vận dụng tâm trạng cảm xúc có sẵn từ trước!
Lúc cần thể hiện ra biểu cảm kinh ngạc thì cứ nhớ lại cảnh sáng sớm tinh mơ bắt gặp bác ruột đang đứng dưới sân tiểu khu nhại tiếng mèo kêu là được!
Tưởng Lộc diễn xem như thả lỏng, vốn dĩ các cảnh ở đây cũng toàn kiểu điểm xuyết thêm thắt, độ khó không hẳn là cao.
Nhưng từ góc độ của Nguyên Cẩm, Tô Trầm cần duỗi tay ra chạm vào lông vũ của chim loan bạc, cần tự mình bước vào thế giới sặc sỡ lạ lùng, việc này yêu cầu sự tập trung và lòng tin lớn hơn nữa ở bản thân diễn viên.
May là vài phút trước khi Tô Trầm cảm thấy khiên cưỡng đến mất sức thì cuối cùng đạo diễn Bặc cũng xuất hiện.
"2 giờ sáng rồi, mọi người nghỉ ngơi tan làm đi, tối nay tôi khao ăn đêm."
Đoàn phim cao giọng hoan hô, quay đi sắp xếp bày biện bàn ghế bát đũa.
Tô Trầm không đi tẩy trang luôn, bé biết ông đạo diễn có lời muốn nói.
"Vừa nãy bận bên Tổ B, chưa sang ngay được."
Ông bác Bặc phủi bớt bụi ở bậc thang rồi ngồi xuống, trò chuyện với bé.
"Mấy hôm nay thấy trạng thái của cháu cũng được lắm, ông cũng xem cảnh quay mẫu buổi chiều buổi tối rồi, rất ổn."
Tô Trầm dạ một tiếng, vẫn thấy bức bối.
"Vừa nãy cháu không nhập tâm được ạ," Bé thử mô tả cảm nhận trong khoảnh khắc ấy của mình: "giống như kiểu, lúc trước đều có thể biến thành người khác chỉ trong nháy mắt, bây giờ đứng trước mặt tường màu xanh hay là cái cột màu xanh, kiểu gì cũng vẫn... không hòa mình vào nổi."
Bé không thích những bối cảnh chỉ có đúng một màu như thế.
Cứ như kiểu nhà đồ chơi xếp gỗ, chẳng có đường nét cụ thể, chẳng có đạo cụ sinh động, tất cả đều chỉ dựa vào tưởng tượng suông.
Những cảm xúc tỉ mẩn bình thường có thể khơi gợi dễ dàng, thì lại chẳng hề phản ứng khi đối diện với những thứ lạnh tanh này.
"Vấn đề không phải ở cháu đâu."
Ông bác nghiêng người sang gần bé, lấy thứ gì đó từ trong túi ra.
"Có một Ảnh đế hồi trước cũng do ông đào tạo, ban đầu sống chết không nhập vai được."
"Ông dạy cậu ta khắc một con chuột bằng gỗ, đây là cái ông khắc này."
Tô Trầm nhận lấy đồ chơi nhỏ từ tay ông theo bản năng, lật qua lật lại quan sát.
"Chuột gỗ ạ?"
"Cháu phải tự tay sáng tạo làm thứ gì đó, đến gần hơn với nhân vật."
Đạo diễn luống tuổi ôn tồn nói: "Những món lặt vặt liên quan đến cậu ấy, những vật nho nhtỏ cậu ấy sẽ vô thức mân mê, bất cứ thứ gì giúp cháu cảm giác thấy mình đang tiếp cận nhân vật đều được cả."
"Kể cả sau này đóng phim khác cháu cũng có thể làm y hệt, đây là một cách rất hiệu quả."
"Viết thư, viết nhật kí, viết thư tình cho nhân vật của cháu."
"Làm một con diều, nặn tượng đất sét vì nhân vật, hoặc có thể là ăn kẹo hồ lô mà cậu ấy thích ăn nữa."
"Cách này nghe hay quá ạ!" Đôi mắt Tô Trầm rực sáng, lập tức muốn bật dậy ngay: "Để cháu thử xem ạ, sau này làm xong thì cứ đi diễn là lại mang nó theo!"
"Từ từ đã," Ông bác ấn vai bạn nhỏ lại, nét mặt trở nên nghiêm túc: "Tuy cách này hữu ích, nhưng phải có một điều kiện tiên quyết."
"Nếu cháu không làm được thì tuyệt đối đừng thử cách này."
"Điều kiện tiên quyết ạ?"
"Cháu mà viết thư, làm đồ vật, để lại bất cứ dấu ấn gì cho một bộ phim," Ông nhìn Tô Trầm, biểu cảm trịnh trọng: "thì sau khi bộ phim này kết thúc, cháu phải tự tay đốt sạch chúng đi."
"Cháu bắt buộc phải làm thế."
Tô Trầm ngớ người, cười phản bác.
"Không hay lắm ạ, thế thì đáng tiếc biết mấy."
Cũng nên để lại một thứ làm kỉ niệm sau này chứ nhỉ.
"Cháu có thể cầm đạo cụ nho nhỏ của đoàn phim về làm kỉ niệm, rất nhiều người đều thế, đũa phép, áo choàng, có diễn viên còn mang cả tóc giả về nhà."
"Nhưng những thứ tự tay cháu làm, tự tay cháu viết, bất kì thứ gì kết nối cháu với nhân vật ấy thì cuối cùng đều phải đốt sạch."
Tô Trầm cảm nhận được ông không hề đùa, mãi lâu sau mới nói: "Nghe có vẻ khó quá ạ."
"Nếu là cháu thì cháu sẽ lưu luyến lắm."
"Ừm, cho nên phải cẩn trọng vào."
Đạo diễn già nắm lấy tay Tô Trầm, ánh mắt vững vàng.
"Có những việc, đáng tiếc hơn nữa cũng vẫn phải làm."
Giống việc bươm bướm buộc phải rời khỏi cái kén đích thân nó dệt nên.
Không con bướm nào lại để bản thân mắc kẹt rồi chết trong cái kén của chính mình hết.