Tưởng Lộc gặp lại bác ruột nhà mình ở thảo nguyên vùng Dor.
(*theo thiển kiến của mình thì chắc author parody từ tên Ordos, 1 thành phố ở Nội Mông)
Dạo gần đây ông bác nghỉ ngơi trông khỏe mạnh hơn hẳn, vẫn nắm rõ tình hình đoàn phim như lòng bàn tay.
Giai đoạn dẫn mọi người đến đồng tuyết quay phim, ngày nào phó đạo diễn Cát cũng sẽ chuyển thành phẩm thần tốc về Thời Đô sao cho nhanh nhất có thể, rồi hai bên cùng họp qua điện thoại.
Lúc thấy trợ lý chia sẻ nguyên nhân "đạo diễn Bặc thay bóng đèn bị ngã" nghe rõ nhảm nhí, lông mày Tưởng Lộc cũng giần giật theo, may là anh Triều còn đang lải nhải việc khác không phát hiện ra manh mối ở đây.
Lời nói dối miễn cưỡng giải thích tại sao ông bác làm việc bạt mạng lại không đi cùng đến vùng tuyết.
Mẹ cậu sẽ không dễ dàng tiết lộ, bác có việc gì thì càng không chịu kể.
Gặp trường hợp thế này, hoặc là bản thân đoàn phim xảy ra vấn đề, tổng đạo diễn buộc phải ở lại Thời Đô xã giao xử lý, hoặc không thì chính bác cậu gặp phải chuyện gì nghiêm trọng đến nỗi bất đắc dĩ đành bỏ lỡ công việc – ví dụ kiểu đột ngột phát hiện mình có đứa con riêng, hoặc là mắc bệnh, thực sự không thể đi lên vùng cao.
Dựa theo những gì Tưởng Lộc biết về ông thì khả năng cao là vế sau.
Thiếu gia bé đặc biệt căn thời gian, một mình đi vào lều bác ruột.
"Bác bị gãy xương à?"
Ông bác Bặc đang giở kịch bản, liếc cậu một cái, ừm hứm một tiếng.
"Bó bột ở đâu?"
"Khỏi hỏi." Ông lật trang, lơ đãng đáp nhẹ tênh: "Mày biết tính bác mà, không muốn nói thì không nói gì đâu."
Tưởng Lộc xì một tiếng, quay người đi luôn.
"Đi đâu đấy?"
"Khỏi hỏi."
Trông cậu vô tâm thờ ơ thế thôi chứ thực ra nhạy bén hơn bất kì ai.
Hễ dự cảm thấy tình trạng khác thường là chắc chắn sẽ không dễ dàng ngó lơ.
Đúng lúc biên kịch Văn cũng đang nghỉ trong lều mình, nghe thấy tiếng gõ cửa của Tưởng Lộc bèn nhanh chóng để cậu vào.
"Chị Văn, bác em bị bệnh ạ?" Ánh mắt thiếu niên rất sắc sảo: "Có phải mọi người giấu em việc gì không."
Văn Trường Cầm cũng không ngờ đứa bé này nói chuyện thẳng thừng dứt khoát thế, bật cười: "Chuyện nhà bọn em lại đi hỏi chị à?"
Tưởng Lộc nhìn cô đầy cố chấp.
Biên kịch lớn tuổi thở dài một hơi, nghĩ bụng Bặc Nguyện hiểu tính nó thật, đứng dậy rót cốc nước cho cậu.
"Đợt trước kiểm tra thấy có khối u nhỏ, phẫu thuật xong sinh thiết rồi, không sao hết."
"Nhưng em cũng biết đấy, cứ mổ thôi là phải tĩnh dưỡng cẩn thận rồi, chắc chắn là không mạo hiểm đi lên vùng cao được."
Tưởng Lộc nhíu mày nói: "Thật thế ạ?"
"Em tự xem chỗ bụng ông ý ấy, chị lừa em làm gì." Nãy Văn Trường Cầm còn đang cười, lúc này vẻ mặt cũng nghiêm nghị hẳn: "Nhưng em đừng nghĩ tiêu cực đấy, đang yên đang lành trù bác em là không được đâu."
"Với cả nói câu hơi khó nghe, chị với ông bác em là cốt lõi chủ chốt, là người cần giữ gìn sức khỏe nhất đoàn phim luôn, em với Tô Trầm cũng thế."
"Gặp phải bất cứ vấn đề gì hai đứa cũng phải biết đảm bảo an toàn cho bản thân, bảo vệ cái mặt mình nữa."
Tưởng Lộc nửa tin nửa ngờ, cúi đầu uống trà song vẫn cứ nghiền ngẫm từng câu cô vừa nói.
Văn Trường Cầm đánh trống lảng thành công, thấy cậu chưa hết hoài nghi, bèn cười một tiếng lảng sang chủ đề khác.
"Nói đến nước này rồi, chị cũng không phải giấu em thêm nữa."
"Em biết không, khi vào đoàn ai cũng phải kí từ 3 đến 5 hợp đồng bao gồm quan hệ lao động, các hạng mục bảo mật, quy định trách nhiệm 3 bên vân vân."
"Nhưng riêng chị phải kí thêm một bản hợp đồng nữa, nhiều hơn tất cả mọi người."
Tưởng Lộc chưa bao giờ nghe nói đến việc này, cau mày lại hơi hơi bất an.
"Là gì ạ?"
"Chị phải đưa ra được cái để đảm bảo." Văn Trường Cầm điềm đạm nói: "Chính là toàn bộ dàn ý và thiết lập nền tảng từ bộ thứ nhất cho đến hết bộ thứ chín."
Vào thời điểm "Đêm Trùng Quang" còn chưa bùng nổ nổi tiếng hoàn toàn, tốc độ xuất bản từ tập 1 đến tập 4 đều rất ổn định, nhưng từ khi được thống nhất chuyển thể thành phim thì truyện đã bị kéo dài vô tận.
Mọi người đều tưởng là tốc độ viết của cô chậm đi, hoặc là do nhiều hoạt động thương mại quá nên không sắp xếp được thời gian.
Thực ra kể từ lúc quyết định trở thành biên kịch thì thời gian sáng tác của cô còn nhiều hơn hồi xưa.
Một người phụ nữ tuổi gần 50 vùi đầu vào sách vở giấy tờ trong thời gian dài, mức độ tiêu hao thể lực lẫn tinh thần đều không thể xem nhẹ.
"Chị phải đưa ra được trước hướng phát triển câu chuyện ở các tập về sau, giao cho ngân hàng bên thứ ba bảo quản thay trong két sắt an toàn dưới sự chứng kiến của đoàn phim."
Văn Trường Cầm nhìn cậu, giọng nói lí trí mà bình tĩnh.
"Nếu chị mắc bệnh nặng hay gặp tai nạn giao thông, hoặc phải từ biệt trần thế vì bất cứ sự cố gì, thì tác phẩm cũng bắt buộc phải được trình bày hoàn thiện."
"Nếu em lí giải được sự gửi gắm và cam kết trong ấy, thì em và Trầm Trầm, với tư cách là hai nhân vật chủ chốt nhất, hai đứa phải học được cách yêu thương chính mình, đồng thời chăm sóc cho đối phương nữa."
Tưởng Lộc đột ngột biết được việc này, chỉ thấy hoang đường đến độ không biết nói sao.
Từ khi có trí nhớ về thế giới cậu đã qua lại liên tục các kiểu đoàn phim, lần đầu tiên mới gặp phải một sự tồn tại như này.
So với một công việc, một tác phẩm thì "Đêm Trùng Quang" giống một khế ước vô hình hơn, nó trói buộc thành quả của tất cả những nhà sáng tạo chủ yếu là họ.
Họ đã kí tên, thì buộc phải bỏ ra mãi mãi một phần tình cảm và năm tháng của mình cho nó, không được phản bội, không thể trốn chạy.
Cuộc đời cậu chưa bao giờ đối diện với một lựa chọn trịnh trọng đến thế, khi bừng tỉnh phát hiện ra thì mình đã ở trong đó từ lúc nào không hay.
"Tô Trầm biết việc này không ạ?" Cậu tỉnh hồn lại, câu hỏi đầu tiên buột miệng thốt ra.
"Trước nay bé con đều rất nghiêm túc với bộ phim, bọn chị chưa nói những chuyện này với bé nó." Văn Trường Cầm xoa bóp sống mũi, giọng bình bình: "Nhưng em có thể biết một điều."
"Luôn luôn có rất nhiều người bảo vệ an toàn cho hai đứa suốt 24 giờ, cả trong tối lẫn ngoài sáng."
"Ban đầu số lực lượng bảo vệ này chỉ hoạt động khi hai đứa rời đoàn phim thôi, nhưng từ sau sự cố chơi trốn tìm... đoàn phim cũng bí mật sắp xếp thêm tương ứng."
Giọng Tưởng Lộc hơi khô rát: "Nghe xong em chẳng thấy vui gì cả."
"Cứ như kiểu em bị cái nhân vật Cơ Linh này bắt cóc ấy."
"Không đến nỗi thế đâu, Cơ Linh đã chọn em, em cũng chọn cậu ấy." Văn Trường Cầm bật cười: "Đợi lúc em nhận ra được thì hai người sẽ hòa hợp hoàn toàn, tìm thấy ý nghĩa đủ quý giá ở đối phương."
"Nói tiếp là triết lí quá rồi đấy ạ," Tưởng Lộc ngáp một cái xong đứng dậy: "em đi về đây, chị giữ sức khỏe nhé."
"Ừm, em cũng thế."
Đoàn phim bay từ thành Tạng đến thảo nguyên Dor, cứ như bước qua Cánh cửa thần kỳ của Doraemon.
Hôm qua hãy còn đứng giữa tuyết phủ trắng xóa mà hôm nay đã lại trông thấy cỏ xanh mênh mông, cỏ dại sinh trưởng mãnh liệt vọt lên tận ngang ngực người lớn.
Thoáng cái tầm mắt đã trở nên phẳng lặng nguyên sơ.
Khu vực chọn lấy bối cảnh không có nhà cao tầng, không có đường quốc lộ, thậm chí ngay đến cột điện cũng hiếm gặp.
Sự hiện diện của thời gian lẫn khoa học kĩ thuật đều phai nhòa hẳn đi.
Thảo nguyên vạn dặm là một mảng xanh ngắt mặc sức trải dài.
Dãy núi với màu xanh ngọc bích đổi màu đậm nhạt, sắc biếc lan đi đến tận mé nước chân trời, rồi cả những đàn ngựa hoang sải vó lao qua, đại bàng giang cánh phía tầng mây xa.
Lúc mọi người đến nơi dựng trại thì huấn luyện viên dạy chó đã ở lại căn cứ được hơn 3 tháng, không chỉ nuôi mỗi nhóm cún con dòng chó săn mà còn chăm nom cẩn thận cả cái lồng chật ních thỏ hoang, các loại hươu nai linh dương nữa.
Mới nãy trên xe Jeep Tô Trầm còn đang quay quay suốt dọc đường, lúc xuống xe nghe thấy tiếng cừu kêu xong không buồn uống nước nữa mà chạy đi xem cừu luôn.
Nhân viên huấn luyện thú trước đó đã xem phim tận hai lần, trông thấy bé thì rất phấn khởi: "Điện hạ bé đến rồi đấy à? Nào lại đây, cho nhóc bó cỏ này."
Tô Trầm lên tiếng cảm ơn giòn tan, ôm một túm cỏ đứng xem đàn động vật qua lan can.
"Kia là con gì thế ạ? Linh dương ạ?"
"Giông giống vậy, ở đây gọi là linh dương Mông Cổ." Người huấn luyện thú đi vào bãi quây cọ rửa máng nước, tiện thể giới thiệu: "Cục cưng này quý giá lắm đó nha, phải có giấy chứng nhận đặc biệt để đi mượn, chỉ lúc quay phim mới được thả ra chạy một lúc thôi, sau này còn phải trả lại cho người ta nữa."
Trong bãi quây còn có cụ già đang cầm ống nước xịt rửa các chỗ bẩn, nghe vậy xì mũi mấy cái, hất nước mũi sang một bên.
"Quý giá ạ?"
"Tầm ba bốn chục năm trước thì bọn này chạy đầy khắp núi đồi thảo nguyên này nè, chả phải mỗi sói bắt ăn mà bản thân tớ cũng từng ăn vài ba con đấy!"
"Bây giờ thì tuyệt chủng đến nơi rồi, tại ăn mà ra nông nỗi chứ sao," Chuyên gia huấn luyện bật cười: "hồi trước mấy tỉnh đều có lận, bây giờ thì thành động vật được bảo vệ cấp 1 của quốc gia rồi."
Cụ già lầm bầm mấy câu rất là oán trách, đi sang khu bên cạnh cho thỏ ăn.
Mới đầu Tô Trầm còn muốn sờ thử chiếc sừng dài ngoằng cong cong của linh dương, nghe nói chuyện xong thì lẳng lặng dịch sang trái cho đám cừu ăn thôi, không dám đến gần số động vật được bảo vệ kia nữa.
"Nhóm này vừa mới đến nơi đấy hả?" Người huấn luyện thú sáp lại gần bắt chuyện với bé: "Tớ ở đây phải ba bốn tháng rồi, nhóc nhìn bên kia kìa, có cả hươu sao nữa đấy."
"Đúng rồi, đoàn anh Lộc đâu ạ?"
"Xe đoàn ấy nhanh hơn, bây giờ dựng lều xong xuôi rồi ấy." Người huấn luyện thú cười nói: "Nhóc thích con cừu nào, chốc tớ nướng cho ăn, cho nhiều thì là vào là thơm lắm luôn!"
Tô Trầm còn đang ôm con cừu con kêu be be trong lòng, nụ cười cứng lại: "Chắc, chắc là thôi ạ."
"Thế thì nướng thỏ!" Người huấn luyện thú xắn tay áo lên, đang bắt đầu lên thực đơn tối nay luôn rồi: "Giờ nhóc không nỡ ăn thì đến lúc quay vẫn phải ăn thôi ấy mà."
Đoàn phim đã xếp đội xe đến từ trước, không chỉ vận chuyển hết tất cả nghi trượng hành cung từ Thời Đô sang mà còn bỏ công chọn kha khá diễn viên quần chúng có vẻ ngoài bản địa đặc trưng, chuẩn bị làm một màn lửa trại hoành tráng giống đợt trước, cố gắng lấy được nhiều góc quay nhất có thể.
Tô Trầm bế bé cừu con không nỡ thả ra, nhóc con cũng rất ngoan ngoãn rúc vào lòng bé, chắc là muốn tranh thủ hơi ấm của bé.
Một người một cừu đang âu yếm thì Tưởng Lộc ở đằng sau phì cười.
"Không nỡ đi à? Thế anh đi chơi với chó đây."
"Ấy, chờ em với!"
Nghe thấy chó là Tô Trầm quên luôn cừu, bé chạy theo Tưởng Lộc vài bước xong lại phi về tìm người huấn luyện thú, vô cùng nghiêm túc.
"Không được ăn con này đâu ạ!"
"Không ăn không ăn," Người huấn luyện thú buồn cười: "con này là cái, giữ lại sinh thêm con non được."
Tô Trầm:...!!
Bé không tìm ra lời nào để phản bác.
Tưởng Lộc bỏ đi được nửa đường phát hiện ra ai kia lại biến mất, thế là quay về xách bé.
"Không cho người ta bị nướng thơm rắc thì là, xong lại còn không cho người ta lớn lên sinh con non à, đi nào."
Tô Trầm đi mấy bước liền, xong vẫn cứ ngoái đầu lại nhìn cừu con.
Đạo diễn Cát đang chờ cạnh bãi quây chó, trông thấy hai đứa lại gần bèn hớn hở đẩy cửa ra.
"Nào, chào hỏi các em bé đi này!"
Còn chưa dứt lời thì một đàn cún con đã tranh nhau chen chúc lao đến, vòng quanh cả hai vẫy đuôi liếm tay tíu tít, nhiệt tình đến độ làm người ta không chống chọi nổi.
Má Tô Trầm bị đám cún liếm láp ướt nhẹp, suýt thì bé còn bị húc ngã ngồi ra bãi cỏ, giọng tràn ngập sửng sốt.
"Đây là chó ạ?"
Đây là chó thật á??
Đúng là tất cả những gì đang diễn ra trước mắt hoàn toàn khác biệt so với trải nghiệm ở thành phố.
Mỗi chú chó đều gầy đến độ lõm cả bụng vào, vóc dáng dạng đường cong với eo hông hẹp chắc thật sự vô cùng khác lạ.
Đàn chó thon thả linh hoạt, cao vọt dài ngoẵng, lúc tăng tốc chạy thì nhanh như một chú ngựa non vậy.
"Chó săn mà." Đạo diễn Cát cười: "Có cả chó Tartar với chó chăn cừu, nuôi riêng ở chỗ lồng xa xa kia."
"Nhưng đây thì xem như là chó săn ngự dụng của hoàng gia, nào, cháu chọn con nào có duyên với mình đi."
"Nếu nuôi xong thích thì nó có thể theo cháu cả đời đấy."
—
💬 Tác giả có lời muốn nói:
Chó săn Trung Quốc (gọi tắt "chó săn") là giống chó săn cổ của Trung Quốc, phân bố ở các huyện thuộc thành phố Liêu – Sơn Đông, huyện Lương Sơn – Tế Ninh (loài lông dài), Tế Ninh – Sơn Đông (loài lông ngắn), về sau khả năng săn mồi từ từ thui chột, do đó số lượng nuôi cũng ít, khiến nhiều nhánh chó săn thuần chủng biến mất, hiện giờ lượng chó săn thuần còn lại không nhiều. Năm 2000, các giống chó săn nước ngoài được nhập về TQ với số lượng lớn, chó săn TQ dần bị thay thế bởi Whippet, Greyhound, thị trường chó săn vốn vừa mới bắt đầu hồi phục giờ càng ảm đạm hơn.
Chó săn TQ có tai mỏng, rũ, vành tai tròn. Phần đầu dài và hẹp, dạng hình nón. Phần cổ thon dài, cơ bắp phát triển đẹp đẽ linh hoạt, hơi giống hình cánh cung, mở rộng ra dần xuống vai. Chân sau cao dài, nhiều cơ bắp và mạnh mẽ, mở rộng chạm đất tự nhiên; ngón chân dạng chân thỏ, cơ khỏe và dẻo dai, chắc nịch rắn rỏi, giữa ngón chân có lông điểm xuyết, phần móng khít chặt cứng cáp, đệm chân dày dặn. Trung thành tuyệt đối với chủ nhân, giỏi nhớ đường về nhà, luôn cảnh giác trước người lạ, không cho người khác lại gần bừa bãi. Trí nhớ cực tốt, khứu giác nhanh nhạy, ham muốn cắn xé săn mồi cao, sức bền tốt. Khá thích hợp với việc săn bắt ở khu vực đồng bằng, cũng có khả năng làm chó bảo vệ.