Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 4



Sao lại có đứa bé sở hữu thiên phú đáng sợ tới mức này?!

Cùng một đoạn văn, người cười là bé, người khóc cũng là bé, việc chuyển đổi hóa thân thành nhân vật không một kẽ hở sai sót.



Mãi đến lúc vòng cuối kết thúc, đạo diễn già vẫn chưa thể lấy lại tinh thần trước sự thật này.

Ông đã làm trong nghề mấy chục năm, từng gặp vô số diễn viên với đủ loại phong cách, nhưng năng lực rất nhiều người theo đuổi cả đời có lẽ mới chỉ là khởi đầu của cậu bé này mà thôi.

Tô Trầm còn chưa tiếp xúc với bất cứ hình thức đào tạo có hệ thống nào, là một khối ngọc đẹp chưa hề mài giũa.

Mà sau này “Đêm Trùng Quang” kết tinh tâm huyết trọn đời của ba người họ, bộ sử thi truyền kỳ sẽ tiêu tốn khoản đầu tư lên đến mấy tỉ, huy động gần nghìn người tham gia quay phim sản xuất, liệu còn thành bệ phóng đưa bé con này lên tới đỉnh cao bậc nào nữa đây?!



Ông kinh ngạc đến lặng câm trước viễn cảnh tương lai mình đang mường tượng đầy rõ rệt, đến nỗi tiễn nhau ra về rồi vẫn chẳng nói được gì.

Hàng trăm ngàn câu từ ngưng đọng cả vào một ánh mắt, trao đổi với bạn chí cốt lâu năm.

Lúc đóng cửa lại, Văn Trường Cầm dựa lưng vào cửa hít thở thật sâu.

“Mình tìm được cậu bé rồi…” Cô nhìn sang hai người bạn thân, viền mắt ửng đỏ: “…Thực sự không dám tin.”



Khi bưng giỏ quà xuất hiện trước mặt ba mẹ lần nữa, Tô Trầm được xoa đầu tí thì ngã ngửa.

Lương Cốc Vân bế bé lên luôn, thơm ba cái thật kêu.

“Đỉnh quá đi mất —— sao con lại giỏi thế này!”

Tô Tuấn Phong thì đỡ đần tay xách nách mang bên cạnh, đưa cho con trai sữa tươi lạnh bé thích: “Mau kể cho ba, sao lúc ấy con nghĩ ra được là cứ ngồi yên thế?”

“Tất cả mọi người đều rời chỗ cả, con ngồi tại chỗ không thấy sợ à?”

Tô Trầm bị mẹ thơm choáng váng cả đầu, giọng cũng hơi lơ ngơ: “Tại vì bảo là đang thi mà ạ.”

“Đi ra ngoài thì chẳng phải bị loại luôn ạ?”

Hai người lớn reo vui hoan hô, mỗi người dắt một bên tay con sải bước về phía trước: “Hôm nay ăn McDonald’s! Mình đi nào!”



Tuy đoàn phim nói sẽ phản hồi lại trong vòng một tuần, nhưng việc vào đến vòng cuối tuyển chọn đã hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của cả nhà.

Tuần tiếp đó trôi đi yên ả, mọi người đi làm đi học bình thường, hình như cuộc sống đã quay về với quỹ đạo quen thuộc của nó.



Các bạn nhỏ đồng thanh ê a lố nhố theo tiếng đàn piano trong tiết học nhạc, giáo viên nhịn cười đệm đàn ở trước, bay ra ngoài vũ trụ theo tông giọng của bọn trẻ con.

Thương Triều Dương cầm sách bản nhạc khổ A3 che mặt lại, chọc Tô Trầm một cái với vẻ rất bí ẩn.

“Cậu xem ‘Thám tử Vịt’ chiếu buổi chiều qua chưa?”

Tô Trầm còn đang tập trung hát, liếc bạn một cái, lắc đầu.

Bé đi thử vai, không xem tivi.

“Hay cực luôn nhá —— mọi người chạy đến Alaska rồi, còn có cả xe chó kéo nữa cơ!” Thương Triều Dương ngó thử xem giáo viên đã tia đến hai đứa chưa, rồi lại quay sang nói: “Hôm nay tớ mượn truyện tranh về đọc, cậu muốn sang nhà tớ chơi không?”

Bạn nhỏ tiếp tục lắc đầu.

“Hôm nay nhiều bài tập lắm,” Bé còn băn khoăn về đề toán chưa làm hết, rồi cả bài tập thủ công viển vông bất khả thi mà giáo viên mỹ thuật đã giao: “tớ phải về sớm.”

“Đừng mà,” Thương Triều Dương đau khổ nói: “để tớ làm cho, tan học mình đi chơi với nhau!”

Tô Trầm đang định há mồm thì giáo viên âm nhạc đã cười híp mắt nhìn sang.

Hai bạn nhỏ lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn hòa âm hát tiếp.

“Tốt lắm, lại lần nữa nhé ——”



Mặc cho bạn thân dụ dỗ tái hồi, Tô Trầm vẫn đeo balo về nhà đúng giờ.

Chưa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng lốp đốp hút mùi cùng cái xẻng xào nấu trong bếp, ba Tô vừa bật tivi, tiếng đọc bản tin của chương trình thời sự rành rọt lưu loát cũng rất vang dội.

“Trầm Trầm về rồi đấy à?” Lương Cốc Vân xắn tay áo bước ra nhìn bé: “Hơn nửa tiếng nữa mới xong cơm, con làm bài tập trước đi.”

“Các bài khác làm xong hết ở trường rồi ạ,” Bé con thật thà nói: “nhưng bài tập thủ công con không hiểu lắm…”

“Ba nó ơi!!”

“Đây đây đây!”

Tô Tuấn Phong giảm âm lượng tivi, ra hiệu gọi Trầm Trầm lại gần: “Phải làm gì đó?”

“Làm robot từ phế liệu ạ.” Tô Trầm rầu rĩ nghĩ ngợi: “Nhà mình thì không có lon…”

“Đi, mình im im ra hàng đồng nát mua mấy cái,” Tô Tuấn Phong ngoái đầu nhìn về phía bếp, thẽ thọt bảo: “rửa sạch rồi dùng, mẹ con sợ bẩn.”

“Vâng!”



Hai ba con ngồi xổm trong phòng khách mày mò lon thiếc với keo dán giữa tiếng băm thịt, điện thoại đổ chuông mãi mà chả nghe thấy.

Lương Cốc Vân tắt lửa bếp tạch một cái, hét to: “Nghe điện kìa!”

“Ồ ồ ồ ồ!”

Một tay Tô Tuấn Phong còn đang đỡ cái đầu nghiêng ngả sắp rụng của robot giúp Tô Trầm, tay kia duỗi ra rõ dài để ấn máy bàn, cao giọng nói: “Alô ai thế ạ?”

“Vâng, tôi là ba cháu Tô Trầm, anh nói đi ạ?”

Tô Trầm tập trung tinh thần dán cúc áo làm mắt cho robot, hoàn toàn không nghe thấy gì từ điện thoại.

“Thật ạ?!”

“Thật á??”

Lương Cốc Vân nhận ra gì đó, lau qua tay bước ra phòng khách, hai cánh tay Tô Tuấn Phong chèo chống giữa phòng khách, vẫn đang nỗ lực đỡ đầu robot hộ con trai.

“Vâng vâng, nhà tôi có rảnh.”

“Tối nay rảnh ạ, mấy giờ nhỉ? Ở đâu ạ?!”

Tô Trầm lùi lại hai bước, vẫn đang quan sát robot nho nhỏ của bé.

Thiếu cái mũi nữa… Mà khoan, robot có mũi không ý nhỉ?

Vừa cúp điện thoại cái Tô Tuấn Phong kêu to ngay vợ ơi, giọng còn hơi run run: “Trầm Trầm nhà mình, Trầm Trầm được chọn rồi, con nó được chọn rồi!!!”

“Em biết ngay mà, thằng bé làm được, chắc chắn là con nó làm được!!”

Tô Trầm ơ một tiếng, cầm cuộn băng dính hỏi: “Thế mình có làm robot nữa không ạ?”

“Làm chứ!! Ăn cơm xong mình làm cùng nhau!”

“Tối đạo diễn hẹn nhà mình ra quán cà phê bàn chuyện hợp đồng mà!”

“Thế để mai rồi làm!”



Buổi tối hôm ấy, cả nhà 3 người gọi taxi đến quán cà phê sang trọng nhất trong thành phố, được một nhóm phục vụ đón chào dẫn lên phòng riêng ở tầng trên cùng.

Parfait kem dâu cùng bánh souffle nóng hổi được bưng ra cùng lúc, hai vợ chồng mỗi người có một cốc cà phê đặc sản bên mình.

Thư kí đưa hợp đồng soạn thảo trong tuần bằng hai tay, nhà sản xuất cùng đạo diễn đều ngồi ở cạnh, chờ đợi theo dõi.



Tô Trầm đã hỏi trước biết là có thể tối nay người lớn cần nói chuyện rất lâu, bèn mang theo quyển Những cuộc phiêu lưu của Huckleberry Finn ngồi một bên đọc, không quá hào hứng trước đồ ngọt.

Lương Cốc Vân lần lượt đọc hết nội dung từng trang hợp đồng,  xong mới tỉnh hồn lại khỏi cơn chấn động, lo lắng nhìn sang chồng.



Thường lúc mua xổ số người ta sẽ xác định sẵn là chơi cho vui thôi.

Không ai đi tin là mình sẽ trúng mấy triệu thật cả, cũng chẳng ai thật lòng dự đoán mình sẽ trở thành vai chính bộ phim, hoặc là mẹ của vai chính phim truyền hình hết.



Điều khoản hợp đồng tỉ mỉ rạch ròi, trách nhiệm và nghĩa vụ của hai bên A B đều cụ thể rõ ràng, từng dòng chữ một đang kéo đôi vợ chồng về với hiện thực.

Phim truyền hình dự kiến có 9 bộ, mỗi mùa 20 tập, mỗi tập khoảng từ 40 đến 60 phút.

9 bộ, đại để cần quay tầm 9 đến 11 năm, hàng năm đều phải ở lại đoàn phim ít nhất 5 tháng, hoặc đi theo đoàn phim khắp trời nam đất bắc.

Vợ chồng đều là thạc sĩ, tổng tiền lương mỗi tháng còn chưa đến 2500 tệ.

Nhưng Trầm Trầm đóng một tập thôi đã có thu nhập từ 30 đến 60 nghìn tệ, cụ thể sẽ xét theo thời lượng đất diễn.

Kể cả có tập bé chỉ cần lộ mặt, nói 5 6 câu lời thoại đơn giản, thì vẫn sẽ đút túi ít nhất 30 nghìn tệ.

—— Đây mới chỉ là mức thù lao cho bộ đầu tiên.

Về sau khi phim được phát sóng, đầu tư quảng cáo sẽ tăng như nước dâng theo mức độ nổi tiếng, sẽ còn một loạt điều khoản tăng cát xê nữa.



Ở mặt này thì đạo diễn cùng nhà sản xuất có thể gọi là hào phóng, không hề giăng bẫy chơi chữ một tí nào trong hợp đồng.

Họ hiểu rõ đây là màn hợp tác dài đằng đẵng đến cả 10 năm, nên thể hiện sự chân thành xác đáng rõ rệt ngay từ ban đầu.



“Đương nhiên, anh chị cứ thoải mái cầm hợp đồng về gặp các luật sư khác tham khảo thêm, có bất cứ điểm nào không ổn thì chúng ta hoàn toàn có thể trao đổi điều chỉnh nhiều lần.”

“Rất cảm ơn thiện ý của các anh,” Lương Cốc Vân nhìn từng nhân vật mà vốn dĩ cả đời cô sẽ không có cơ hội tiếp xúc giờ đang ngồi đối diện bàn, căng thẳng nói: “tôi với anh nhà tôi có thể ra ngoài trò chuyện một lát được không ạ?”

“Phòng bên cạnh cũng được bao, ngoài sân thượng có cảnh đêm rất đẹp.” Nhà sản xuất Khương hòa nhã nói: “Mình đều có thời gian, anh chị cứ từ từ.”



Hai vợ chồng đi ra sân thượng, cả hai đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều là sửng sốt.

Từ thử vai đến nhận thông báo, tất thảy đều như đang nằm mơ.

Họ hoàn toàn không biết cách chuẩn bị sẵn sàng để đối diện với những việc này, lúc này đây cơ bản chẳng có ai hay gì mà tham khảo hết.



Phải để Trầm Trầm đi đóng phim truyền hình thật ư?

Thằng bé phải chuyển trường? Hay là mỗi năm chỉ học ở trường một nửa?

Ai theo con vào đoàn? Xin từ chức nghỉ việc luôn sao?

Mười năm, thằng bé sẽ phải sinh hoạt ở đoàn phim mười năm, cuộc sống của con nó sẽ đứt đoạn khác hẳn với trẻ con thông thường, thậm chí có khi còn chẳng có thi cấp 3, thi đại học, hợp đồng này sẽ thay đổi triệt để đầu đuôi toàn bộ cuộc đời nó.

Ai có thể quyết định thay con nó, ai có thể chịu trách nhiệm cho quyết định này bây giờ?



Lúc nhìn nhau hai vợ chồng thậm chí còn trông thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương, nhất thời cả hai đều chẳng thốt lên được gì.



Cùng lúc này, Tô Trầm đang ở lại đọc sách cạnh bánh ngọt, từ lúc vào phòng chào hỏi xong là im bặt đến giờ.

Bình thường minh tinh có chảnh chọe hơn nữa đứng trước ông bác đạo diễn cũng phải lễ phép kính cẩn, hôm nay đến lượt đạo diễn Bặc bắt chuyện thì lại tương đối dè dặt rón rén.

“Trầm Trầm, quấy rầy cháu tí nhé, ông muốn hỏi cháu vài câu.”

Tô Trầm lấy kẹp sách đánh dấu tỉ mỉ chỗ mình đang đọc dở, rồi gật đầu ý là ông có thể hỏi.

Bặc Nguyện chỉ lo khiến bé con nhỏ xíu sợ, cân nhắc rõ lâu xong mới nói tiếp.



Nguyên Cẩm trong kịch bản khoảng tầm 12 13 tuổi nhưng Tô Trầm nhỏ hơn dự tính của họ 2 tuổi, người còn chưa phát triển trông bé xíu xìu xiu, chỉ khiếp nhỡ dọa bé khóc.

Nhưng lỡ mà bỏ qua cơ hội này thì sẽ tiếc nuối vô cùng tận.



“Nếu bố mẹ đưa cháu vào đoàn phim đóng phim, có rất nhiều cô chú hoặc ông bà bầu bạn với cháu, chỉ bảo cháu, thì cháu có chịu không?”

Tô Trầm đang định trả lời thì Khương Huyền bên cạnh cũng góp lời: “Nhóc sẽ có gia sư riêng, không bị trễ nải việc học đâu, rồi thì các loại truyện tranh máy chơi game đều đủ hết nè, chỉ cần cháu hợp tác với mọi người để cùng đóng phim vui vẻ thôi, nghe thế nào hả?”

“Ba mẹ cũng sẽ ở lại đó suốt ạ?”

“Chưa chắc, nhưng ba mẹ có thể đến thăm cháu bất cứ lúc nào, bọn chú sẽ lo toàn bộ vé máy bay lẫn khách sạn.”

“Cháu nghĩ thử xem, rất nhiều bạn nhỏ đi học nội trú thực ra cũng giống vậy thôi, cháu không phải sợ đâu.”



Bặc Nguyện mở máy tính xách tay ra, cho bé xem các ảnh khác nhau của đoàn phim.

Từ cung điện rộng lớn huy hoàng sang trọng đến hoa cỏ chim muông vườn tược sông núi, rồi cả chỗ ở ấm cúng thoải mái nữa.

Ông không nắm rõ cái gì sẽ hấp dẫn được trẻ con tầm tuổi này nhất, cố gắng quan sát sự thay đổi biểu cảm của Tô Trầm trong lúc lật ảnh.



“Phải chia xa ba mẹ ạ?”

Bé con cúi đầu suy nghĩ, mỉm cười tương đối khó xử.

“Cháu khóc nhè xấu ghê đấy ạ, không được hay lắm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.