Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 40



Quay trở về căn cứ đoàn phim cứ như mơ lại giấc mơ xưa.

So với đầu năm thì khu vực đã mở rộng ra bao nhiêu, có tận vài ba nơi chiến trường cổ theo phong cách khác nhau đang xây, có cả cảnh quan sông nước Giang Nam nữa.

Giai đoạn trước hoàng cung chỉ mới có hai cung điện, rồi rất nhiều khu bối cảnh chưa chính thức mở cửa, thỉnh thoảng lúc đang quay còn nghe thấy loáng thoáng tiếng khoan điện đằng xa, bây giờ đã dần dần hoàn thiện mấy chỗ liền.

Phòng ở của diễn viên chính vẫn luôn được bảo lưu cố định, khi quay về mọi thứ vẫn hệt như lúc đi, thảm trải, giấy dán tường sạch bong không một hạt bụi, vẫn cứ là chốn thư giãn tuyệt vời nhất.

Tô Trầm vừa vào phòng đã tinh mắt phát hiện vườn hoa dưới lầu có thêm xích đu mới toanh, bèn rủ Trịnh Miên đi chơi, trò chuyện rất vui vẻ.

"Đạo diễn Bặc dặn là có mấy chỗ sơn chưa khô hẳn, nên phải quay các phân cảnh trước sau đại hôn đã," Bé đặc biệt nhắc nhở: "lúc phủ khăn đội đầu chị nhớ phải cẩn thận kẻo bị vướng dây điện dưới đất đó ạ."

Trịnh Miên cười gật đầu, lấy ra một chiếc kèn harmonica mới coong từ trong balo.

"Tặng bé nè," Cô bé lắc lư cái kèn nói: "chị thấy bé rất có năng khiếu âm nhạc, hát cũng rất là hay."

"Nhạc cụ đầu tiên của chị chính là kèn harmonica đó, về sau ba mẹ nhận ra đúng là chị thổi nghe cũng ổn thật, nên mới chịu mua guitar cho chị."

Tô Trầm thử thổi mấy nốt, bật cười: "Liệu có bị phun đầy nước bọt không ạ?"

"Để ý hơi thở, từ từ thôi."

Bé đang chơi rất vui vẻ thì trông thấy Tưởng Lộc đang kéo vali đi ngang qua đằng xa xa, vẫy tay gọi anh trai.

"Anh Lộc!"

Thiếu niên nhìn qua hai người một cái, đi thẳng vào trong khách sạn.

"Hình như anh ý giận rồi." Tô Trầm bỏ chiếc harmonica ra, một tay nắm dây xích đu, hơi hơi do dự: "Em có nên theo sang gặp anh ấy không ạ."

"Có lẽ nên để cậu ấy chủ động tìm gặp em." Trịnh Miên lớn hơn Tưởng Lộc một tuổi, nhìn nhận mọi việc rõ ràng hơn: "Nếu em cứ nể nang nhân nhượng theo cậu ấy mãi, thì trái lại quan hệ của hai người sẽ không được ổn lắm."

"Tính anh Lộc không chủ động tìm đến bắt chuyện với ai đâu ạ." Tô Trầm cúi đầu rầu rĩ nói: "Có khi em gửi tin nhắn cho anh ý, anh ý đọc xong không rep."

"Nên là em không làm sai gì hết." Trịnh Miên nghiêm túc nói: "Bạn tốt phải trân trọng lẫn nhau, hiểu rõ là đối phương xứng đáng được nâng niu quan tâm."

Xích đu của bé con dừng lại.

"Chắc vậy ạ." Bé khẽ đáp.



Tưởng Lộc về phòng cất vali, vừa quay đầu đã thấy Bặc Nguyện đang đứng lù lù ở cửa.

"Có việc ạ?"

"Cảnh của cháu đẩy lên trên," Đạo diễn Bặc quơ lịch trình trong tay: "hoàng cung có mấy chỗ chưa khô sơn, sang điện phụ quay cháu với Nguyên Cẩm cãi nhau, rồi đến đại hôn của mày đấy cháu."

Vốn dĩ tâm trạng thiếu niên đã tệ sẵn, nghe xong chỉ vô cảm ồ một tiếng, tiếp tục thu dọn băng trò chơi điện tử trong vali.

Ông bác Bặc khoanh tay nhìn cậu, lại còn có vẻ hởn hở.

Hiếm khi thấy thằng nhóc này ấm ức dằn dỗi, cái EQ của mày sợ là gia truyền nhà mình cháu ạ.

"Vừa nãy bác ở dưới nhà thấy Trầm Trầm cả Tiểu Trịnh chơi vui lắm mà." Đạo diễn già cố tình đâm chọc, thong dong nhắc nhở: "Nói gì nói cháu cũng diễn vợ chồng son với cô bé còn gì, không làm quen thân thiết tí đi à? Biết tên người ta là gì không đấy?"

"Bác nói xong chưa?" Tưởng Lộc quay lưng lại với ông đóng vali cộp một cái, giọng rất thiếu thân thiện: "Xong rồi về đi ạ, cháu đi ngủ đây."

Đạo diễn nhướng mày, một tay chuẩn bị đóng cửa, trước khi khép hẳn thì bỗng khựng lại.

"Nhớ phải duyệt trước với Trầm Trầm đoạn cãi nhau đi nhá, sáng sớm mai là bắt đầu quay rồi, không còn nhiều thời gian đâu."



Cửa chưa khép kín hẳn, Tưởng Lộc để lại một khe hở lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Phòng suite của cậu và Tô Trầm ở ngay đối diện nhau, từ trước đã hay để ý tình hình đối phương như thế.

Lần này đợi mãi đến gần chập tối, Tô Trầm mới nói cười đi từ phía thang máy lại đây.

Tô Trầm còn đang cầm chiếc kèn harmonica trong tay, tán gẫu gì đó với Trịnh Miên, như thể luôn luôn có chuyện kể mãi chẳng hết.

Tưởng Lộc dựa vào tường nhìn hai người, lần đầu tiên cảm nhận được sự ghen tị khiến người ta phải bực dọc.

Nói chuyện vui đến thế cơ à?

Tại mình nhàm chán ư? Vì mình cục súc quá?

Cậu trầm mặc dõi theo hai người, mãi đến khi Tô Trầm nhìn sang cậu lần nữa.

"Tiễn đến đây thôi ha, chị về trước đây." Trịnh Miên hòa nhã nói: "Mai chị mang quyển tạp chí kia cho bé mượn."

"Vâng, chào chị ạ."



Đến khi cô bé đi khuất hẳn Tô Trầm mới đưa mắt về, quay người sang đối diện với ngọn nguồn áp lực mà bé không muốn đến gần.

Thiếu niên cúi đầu nhìn bé thật lâu, rồi mới khó khăn bật ra một câu từ cổ họng.

"Sang khớp cảnh với anh."

Tô Trầm dạ một tiếng, nhanh chóng đi lấy kịch bản, sang phòng khách bên cậu.



Tưởng Lộc sẽ không để tâm trạng làm lỡ làng công việc, nhưng giờ phút cậu này rất muốn trò chuyện với bé mấy câu.

Mỗi lần định mở miệng thì lại bị nỗi bất mãn mãnh liệt chặn nơi đầu lưỡi, như thể chỉ lên tiếng cái thôi sẽ sừng sộ mất.

Từ bé đến lớn cậu rất ít bạn bè, lần này bạn thân đột ngột bị cướp đi, thậm chí còn chẳng biết phải giành lại thế nào nữa.



Tô Trầm cầm quyển kịch bản ngồi đối diện cậu, giở đến trang tương ứng, thấy cậu vẫn im lặng không nói câu nào.

Chờ thêm lúc nữa, đối phương vẫn chưa cất lời. Tô Trầm đợi chán quá, lật chiếc harmonica lại xem hoa văn khắc ở mặt sau.

"Đấy là gì?"

"Kèn harmonica." Ánh mắt Tô Trầm chất chứa nụ cười, bé thổi một đoạn ngắn cho cậu nghe: "Thế nào ạ?"

Tưởng Lộc chậm rãi gật đầu, nói khô khốc: "Bắt đầu thôi, câu thứ nhất..."

"Chờ tí đã ạ."

Tô Trầm cắt lời cậu, để harmonica lên mặt bàn.

"Anh Lộc, thực ra lúc chị Miên tặng em cái này, em chẳng thấy vui gì cả."

Bé điềm tĩnh nhìn chăm chú anh trai cao hơn bé, sắc sảo hơn bé ở đối diện, thành thật bộc bạch suy nghĩ của mình.

"Em với anh quen nhau một năm rồi, đúng không."

"Em cứ thấy là món quà đầu tiên đến từ bạn bè ở đoàn phim, phải do anh tặng mới đúng."

Không hề liên quan gì đến giá trị hay nội dung, chỉ là một kỉ niệm đáng trân trọng.

Tưởng Lộc nói ngắn gọn: "Xin lỗi."

Tự dưng cả hai đều chẳng nói được thành lời nữa.

Phòng khách im lìm lặng ngắt như tờ, cảm giác cứng ngắc khiến người ta bất an.

Dường như thiếu niên đang phải nỗ lực dốc sức chống chọi lại sự nôn nóng nào đó, nhưng cuối cùng vẫn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tô Trầm trước mặt mình.

"Có những việc anh vẫn chưa học được."



Lần đầu tiên khi Tô Trầm tặng con diều cho cậu, cậu đã phát hiện ra sự hoang mang đến xa lạ.

Tình hình gia đình Tưởng Lộc là, bố không hiện diện, mẹ với bác đều bận bịu xoay như chong chóng, trợ lý không khác gì shipper thường xuyên mang đến cơ man quà tặng nhưng thực ra về cơ bản chỗ đồ này chỉ bằng dép lê xà phòng, chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì hết.

Giây phút nhận được con diều ấy, cậu phải cố gắng lục lọi trong đầu để tìm ra phản ứng ngang bằng phù hợp.

Có lẽ nên ôm một cái à? Hay là bắt tay?

Cuối cùng chỉ nói mỗi một câu khất trước nhé, xem như ghi lại món nợ.



"Tô Trầm, anh rất để ý đến nhóc." Tưởng Lộc nhìn thẳng vào bé, nói với vẻ hơi tự giễu: "Chắc anh không được xem là một người bạn đủ tiêu chuẩn, nhiều khi chỉ là nhìn bề ngoài trông ngầu ngầu tí thôi."

Cậu dừng lại rất lâu, bổ sung thêm một câu vừa hơi ngượng nghịu lại vừa rất chân thành.

"...Lần sau chơi xích đu thì gọi anh."



Tô Trầm nghĩ bụng chị Miên chị là thiên tài đấy ư.

Anh Lộc lại chủ động nói mấy câu này rồi ý! Y xì đúc như chị đoán luôn ạ!

Bé thăm dò hỏi: "Thế về sau anh rủ em đi chơi nhiều hơn được không."

"Ừm."

"Em chơi trò chơi thua cũng không được chê em cùi bắp nhé."

"Ừm."

Tô Trầm còn định tranh thủ được nước lấn tới, Tưởng Lộc đã sậm mặt lại gõ gõ vào quyển kịch bàn.

"Khớp thoại nào."

Tô Trầm nghe lời cầm kịch bản lên theo thói quen, giở ra đúng trang rồi xong lại len lén liếc cậu một cái.

Tưởng Lộc thở dài một hơi: "Còn cái gì nữa?"

"Em muốn uống sữa lạnh ạ."

Thiếu niên để kịch bản sang một bên, đứng dậy đi lấy cho bé.

Tô Trầm bỗng chốc nếm được ngọt ngào, cuối cùng cũng cảm nhận được mùi vị có anh trai chiều chuộng.

Hiểu rồi!! Cảm ơn chị Miên!!!



Hôm sau hai người dậy rất sớm, 5 giờ sáng đã bắt đầu trang điểm làm tóc, chuẩn bị quay suốt từ sáng đến tận tối.

Cãi nhau rất tốn sức, chỉ riêng khâu kịch bản đã phải sửa đi sửa lại mười mấy lần, các biên kịch đắn đo cân nhắc từng câu một, diễn viên còn phải học theo không sót chữ nào.

Cãi 10 phút mà lượng lời thoại vào khoảng 1 2 nghìn chữ, chỗ nào phải nối tiếp liền mạch chỗ nào phải cắt lời mỉa mai, chỗ nào phải tức nghẹn vì lời đối phương nói, chỗ nào bắt buộc phải bùng nổ cảm xúc, tất cả đều cần bộc lộ ra sao cho chúng vừa đan cài vừa vẫn tuần tự trong khi diễn xuất.

Từ tận hôm ăn pizza đợt trước Tô Trầm đã lo nghĩ cảnh này, hôm nay chuẩn bị lên sàn cảm giác cứ như sắp thi học kì, hồi hộp tới nỗi lòng bàn tay thoáng đổ mồ hôi.



Bé đã nghiền ngẫm tập dượt qua lại rất nhiều lần, tối qua chạy vị trí với diễn tập cũng tạm xem như thuận lợi, nhưng chỉ lo đạo diễn chưa thấy đạt.

Chuyên viên trang điểm nhận ra gì đó, cười nói: "Hôm nay tiểu bệ hạ hơi căng thẳng à?"

"Em sợ cãi nhau không được tốt ạ."

"Có gì đâu, cứ nghĩ là đối phương nợ bé nhiều tiền lắm mà không trả á," Thợ trang điểm kẻ đuôi mắt cho bé, nhiệt tình cổ vũ: "cứ lí lẽ đường hoàng vào! Thể hiện khí thế ra!"



Máy quay đã xong xuôi, Nguyên Cẩm ngồi xuống long ỷ, triệu thiếu tướng quân Cơ Linh vào yết kiến.

Một người sắp sửa đại hôn, một người vẫn đang đơn độc, nói chuyện cứ bị vênh.

Cơ Linh gần tới ngày vui, trong lúc trò chuyện mặt mũi rất tươi tắn, nhưng bận tâm canh cánh hoài một vấn đề xưa.



Cơ Linh luôn biết rõ, Nguyên Cẩm cơ bản không hề bị liệt.

Lần đầu tiên là khi Nguyên Cẩm bị thương trong đợt tháo chạy, Cơ Linh châm cứu cầm máu cho cậu, bất ngờ thấy được kinh mạch hai chân cậu y hệt người thường, khí huyết tuần hoàn ổn định, hoàn toàn không có dấu hiệu bệnh tật.

Sau ấy có quan sát thăm dò thêm thế nào thì đáp án cũng vẫn như thế.



Tuy trung quân, nhưng suốt một năm nay Cơ Linh còn xem cậu là bạn.

Một câu nói đã chần chờ bên môi quá lâu, cuối cùng vẫn không kìm được.

"Bệ hạ... tội gì phải vậy."

Nguyên Cẩm thình lình ngước mắt, giọng lạnh hẳn đi.

"Ngươi đi quá giới hạn rồi đấy."

Cơ Linh vẫn nhìn vào mắt cậu, bướng bỉnh.

"Bệ hạ, nay bốn phương đều có người canh giữ, quần thần cũng sẽ tận trung không phản."

"Nếu như chữa khỏi được bệnh, đi đứng tự do ——"

Nguyên Cẩm giơ chén trà nóng trong tay lên ném sang thật mạnh, gào lên như xé: "Hỗn xược!"

Cơ Linh không tránh, trán bị đập phải ửng đỏ một vệt, nước trà bỏng giãy văng vào quần áo, lúc này còn đang bốc hơi nóng.

"Ngươi muốn thế này thật sao?" Cơ Linh hỏi ngược lại: "Bản thân ngươi không thấy khổ sở ư?"

Nguyên Cẩm càng phẫn nộ thêm, chống tay vào bàn nói: "Ngươi đang suy đoán trẫm?"

"Ta không dám suy đoán hoàng đế." Cơ Linh nhìn đăm đăm vào đôi mắt cậu: "Nhưng ta thấy lo lắng thay cho anh em ta."

"Ta sẽ buồn khổ vì hắn, sẽ sẵn sàng liều mình vì hắn."

"Ta không muốn chứng kiến hắn suốt ngày chỉ ngồi trên xe lăn như một kẻ tàn phế, cho dù về sau còn bất cứ nguy cơ ám sát gì thì cũng không đáng để ——"

"Đáng để gì nào?" Nguyên Cẩm bực quá bật cười: "Cái miệng ngươi cũng to gan thật đấy!"

Cậu trở tay tìm thêm một quyển sách quăng ngay ra trước mặt Cơ Linh, kêu bộp một tiếng.

"Cút ra ngoài!"

"Cút!"



"Cut!"

Đạo diễn huơ tay ra hiệu cho thư ký trường quay dọn dẹp chỉnh trang, đổi cốc trà mới để quay lại cảnh nữa.

Tô Trầm tỉnh hồn lại, biết là cảnh vừa rồi chưa qua, chạy nhanh tới xem xem mặt Tưởng Lộc có bị thương không.

"Anh..." Bé nhỏ giọng nói: "Xin lỗi nha, em không cố ý đâu."

"Dữ thêm tí nữa." Tưởng Lộc để mặc cho bé duỗi tay xoa trán, thở dài chỉ dẫn: "Tưởng tượng là nhóc tức tới mức muốn giết anh ý, cảm xúc phải quyết liệt hơn, hiểu không."

Tô Trầm dạ một tiếng mềm xèo.

Tưởng Lộc híp mắt: "Anh thấy nhóc chưa hiểu đâu."

Tô Trầm oe oe kêu: "Còn phải dữ như nào nữa!! Em đã dữ lắm rồi mà!!"






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.