Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 7



Bất cứ ai cũng không thể nào cưỡng lại một lời mời như thế.

Mãi tới lúc ngồi trên máy bay quay về, hai vợ chồng vẫn chưa tỉnh hồn lại hẳn khỏi sự chấn động này.

Trước khi đến đó, cả hai vẫn luôn lờ mờ cảm thấy lo lắng lẫn kháng cự.

Vốn đang định sống yên ổn tầm thường hết đời, cũng chỉ mong cho con bình an vui vẻ, ai mà ngờ sẽ vấp phải một lựa chọn như hôm nay cơ chứ?



Mấy ngày liên tiếp buổi tối Tô Trầm không ngủ ngon, về khách sạn xong cũng cứ xem bao nhiêu ảnh mẹ chụp mãi, bê quyển tiểu thuyết nguyên tác dày cộp đọc liền tù tì.

Lúc đến Chử Thiên bé còn chưa được chứng kiến cảnh máy bay cất cánh, lúc về vốn đã quyết tâm sẵn rồi, còn ngồi hẳn sang ghế cạnh cửa sổ nữa cơ, kết quả cứ chờ mòn mỏi xong vẫn ngoẹo người dựa vào vai mẹ ngủ thiếp đi mất luôn, hình như trong mơ hãy còn đang đi dạo vẩn vơ khắp phim trường, hơi thở ổn định vững vàng.



Sau khi xác định con đã ngủ, Lương Cốc Vân nhìn sang chồng, hiểu rõ trong lòng là kiểu gì cũng phải kí cái hợp đồng này rồi.

Cơ hội ngàn vạn người bon chen kiếm lấy, có lẽ cả đời cũng chỉ gặp được đúng lần này mà thôi.

“Làm sao giờ?” Cô khẽ khàng hỏi: “Hai đứa mình ai theo con?”

“Anh xin nghỉ việc cũng được,” Tô Tuấn Phong nghĩ ngợi nói: “anh hỏi thăm thử rồi, bên chỗ Chử Thiên cũng thiếu kĩ sư, mỗi tội toàn việc lẻ tẻ rời rạc.”

“Thật á?” Lương Cốc Vân lắc đầu thật mạnh: “Mình không cần giữ hộ khẩu thủ đô nữa ư?”

Chắc chắn cuộc sống ở Chử Thiên và ở Thời Đô sẽ khác nhau hoàn toàn.

Bản thân Chử Thiên chỉ là một thành phố nhỏ tuyến mười mấy, cho dù Trầm Trầm ở đó có thể trải nghiệm cuộc sống trong đoàn phim hàng ngày thật phong phú đa dạng, thì từ đầu đến cuối hai vợ chồng đều chỉ là người đứng ngoài.

Thật sự phải hi sinh toàn bộ cuộc sống của mình vì con ư?

Sau khoảng lặng đằng đẵng, Lương Cốc Vân mới uể oải lên tiếng.

“Em từ chức vậy.”

“Anh ở lại Thời Đô làm việc, em đi theo chăm sóc cho con.”

“Thằng bé mới 10 tuổi, sao mà một mình đến sống ở chỗ xa xôi thế được cơ chứ, em không yên tâm.”

“Với cả em còn là fan truyện, ở đấy chắc hẳn cũng sẽ vui thôi,” Cô nhìn sang anh, nụ cười miễn cưỡng: “con nó không thể bỏ qua cơ hội tốt đến thế được.”

Tô Tuấn Phong cúi đầu im lặng, hồi lâu sau mới lắc đầu.

Không nên như thế.



Việc Tô Trầm dự định kí hợp đồng nhanh chóng được thông báo cho đạo diễn.

Tưởng Lộc ở lại đoàn phim để tiếp tục rèn luyện, không theo về, nhưng bất ngờ nhận được một phong bì khen thưởng siêu dày.

“Không cho cầm đi mua thuốc đâu đấy! Giữ cho kĩ vào, đừng có mà tiêu pha bừa bãi.”

“Vầng,” Thiếu niên ngáp ở đầu kia điện thoại: “bên đấy mọi người chốt rồi ạ? Bé con thì sao, ba mẹ đi theo vào đoàn ạ?”

Dạng quan hệ ràng buộc thế này cực kì phổ biến ở các đoàn phim.

Từ khoảng 10 năm trước đã có rất nhiều ba mẹ mong ngóng con mình hóa rồng hóa phượng, dốc hết lòng dạ bồi dưỡng con tham dự những phim lớn.

Trẻ con mới quay mấy cái quảng cáo là bố mẹ đã bắt đầu đảm nhận vai trò người quản lý, dẫn con đi khắp nơi diễn phụ thử vai xin đóng phim, thậm chí còn có những tình huống ghê sợ kiểu trao thân đổi cơ hội.

“Chưa, bác thấy vẫn chưa quyết,” Đạo diễn Bặc liếc nhìn tổ biên kịch đang chỉnh sửa thâu đêm một cái, phả hơi thuốc ra ngoài của sổ, “hai vợ chồng nhà ấy không giống người sẽ dồn hết tất thảy vào con, nếu họ ở lại Thời Đô thì mình sẽ phái người chăm nom riêng cho Trầm Trầm mọi lúc mọi nơi, phòng bé con xếp ngay gần phòng cháu đấy, cháu cũng phải để ý vào.”

“Thôi xin ạ,” Tưởng Lộc không cười được nữa: “cháu có quen thân gì với nhóc con đâu.”

“Chả phải tuyển 5 6 diễn viên nhí đấy à, chúng nó chơi được với nhau, bác mở luôn nhà trẻ trong đoàn phim cho xong.”

“Mày tưởng bác đùa đấy hở?” Đạo diễn lớn tuổi quan sát màn đêm, quay người đi vào trong: “Vẫn còn có việc, nói sau nhá.”

“Ơ kìa bác, ô đừng ——”

Điện thoại đã cúp.

Tưởng Lộc trở mình một cái trên giường, bây giờ chỉ thấy nhức đầu.



Lương Cốc Vân không dám lần khần việc từ chức, thứ hai đi làm bắt tay ngay vào soạn đơn, nộp cho thật sớm.

Cô sợ chỉ chần chừ tí thôi là các loại suy nghĩ tâm trạng sẽ lại trào dâng, cuối cùng vì bản thân mà khiến con lỡ dở.

Xét cho cùng thì đoàn phim không phải trường nội trú, cũng chẳng có quản lý kí túc giúp đỡ trông coi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị thương bị bỏng các thứ.

Tóm lại…

“Chị không đồng ý.” Sếp nữ đỡ kính một cái, đẩy trả lại đơn từ chức của cô.

“Nhưng mà ——”

“Cô không phải giải thích, thứ sáu tuần trước xin nghỉ là chị biết luôn rồi.”

Bác gái dìu dắt nâng đỡ cô đến tận ngày hôm nay, lời nói nghiêm khắc thận trọng, ánh mắt luôn bị người ngoài nói là có vẻ ghê gớm.

“Chồng cô không từ chức mà cô từ chức? Tại sao?”

“Công việc của cậu ta thì là công việc còn của cô thì không à?”

“Cô có biết vốn dĩ hôm nay chị gọi cô đến văn phòng chị là để thăng chức cho cô không?”

Hai tay Lương Cốc Vân siết chặt lá đơn xin nghỉ việc, bối rối không biết phải nói gì cho phải, cúi đầu xuống đầy áy náy: “Em sợ Trầm Trầm ở đoàn phim sẽ gặp bất trắc.”

“Thằng bé ở trường thì không bị làm sao à?” Bác gái kéo ngăn kéo ra, châm điếu thuốc cho mình, hít sâu một hơi: “Ở trường ngày nào cũng có thầy cô trông nom, mà vẫn có các thể loại ngã tử vong hay bị mù hay đánh nhau gãy xương các thứ thây, cô cản được chắc?”

“Chị hỏi cô, hàng năm con nhà cô phải đóng phim bao lâu?”

“…Ít nhất năm tháng.”

“Nghĩa là hãy còn nửa năm phải quay về đây sống,” Ánh mắt bác gái nhìn cô chăm chú, sắc bén như một con dao phẫu thuật đang bóc trần từng lớp nội tâm cô: “Cô phải là đường lui cho con nó, hiểu không?”

“Hễ thằng bé không muốn đóng phim nữa, mệt quá khổ quá, đoàn phim có chuyện gì không cho nó đóng nữa, thì nó phải có một cái nhà để về.”

“Cô cứ đi theo nó thế xong không cần hôn nhân của cô nữa à? Ba mấy tuổi mà đã bắt đầu làm quả phụ sống rồi à? Quay hết phim xong thì cô làm gì, tiếp tục làm nội trợ gia đình, cuối cùng còn không có tiền lương hưu?”

“Lương Cốc Vân, rốt cuộc cô đang nghĩ gì?”

Lương Cốc Vân ngơ ngẩn chôn chân tại chỗ, đơn từ chức trong tay đã bị vặn xoắn nhàu nhĩ, cô vội vàng cúi mình định nói xin lỗi sếp.

“Đừng nói gì nữa, cô về đi, hôm nay không phải làm.”

Bác gái huơ tay, không muốn nói nhiều thêm.

“Về nhà rửa mặt cho tỉnh xong nghĩ kĩ lại, chị giữ cho cô lựa chọn lên chức.”

“Ngày mai mà muốn đi thật thì tự thu dọn đồ đạc đi luôn, đừng có đến gặp chị.”



Mãi đến tận khi gặp lại tổ đạo diễn, Tô Trầm vẫn đang chìm đắm trong sự lâng lâng vui vẻ của tưởng tượng và hồi ức.

Bé nhớ đến từng giây cảnh diễn vai ăn xin hôm ấy.

Lẫn trong đám đông, đứng trước máy quay, tất thảy đều nghiễm nhiên hợp lí, kì diệu đến khó diễn tả thành lời.



Đạo diễn luống tuổi nhìn ra được là bé đã sáng sủa hơn hẳn, gật gù đầy mừng rỡ, đứng dậy mời rượu hai vợ chồng.

Hai vợ chồng nhà họ Tô nào dám nhận, vội vàng đứng lên cảm ơn.

“Hôm nay chờ anh chị đến kí hợp đồng, đạo diễn Bặc vui quá phá lệ luôn đấy ạ,” Có người bên cạnh cười nói: “bác ấy bị xơ gan phải cai rượu từ lâu lắm rồi, lúc bàn việc đầu tư cũng không động một giọt nào đâu!”

Đạo diễn già ngửa đầu uống một ngụm cạn sạch, xua tay nói: “Đừng có gây áp lực cho người ta.”

“Giao bé cho tôi, cô chú đừng lo.”

“Thằng bé Tưởng Lộc tính nó bướng, gia đình cũng chiều chuộng dung túng, không tính là dạy dỗ tốt được.”

“Nhưng tôi sẽ xem Trầm Trầm như con cháu nhà mình, riêng việc này cô chú cứ yên tâm.”

Ông đặt chén rượu xuống, hòa nhã nói: “Hôm nay mình kí hợp đồng, chúng tôi đặc biệt tăng thêm cơ hội đổi ý 14 ngày.”

“Trong vòng 14 ngày, nếu Trầm Trầm không muốn đóng nữa, mọi người cảm thấy đoàn phim chăm nom chưa đủ chu đáo, thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.”

“Nhưng sau 14 ngày, vi phạm hợp đồng là sẽ phải chịu trách nhiệm đấy.”

“Mọi người nghĩ kĩ chưa?”

Tô Trầm quay sang nhìn ba mẹ, rồi lại nhìn chồng văn kiện dày cộp.

Bé âm thầm hi vọng mọi thứ đều sẽ đơn giản hơn chút, để ba mẹ không phải khó xử quá.



“Nhà em kí.”

Lương Cốc Vân dịu giọng nói: “Con rất thích ngành này, bọn em tôn trọng sự lựa chọn của con.”



Đến tận lúc lục tục kí xong xuôi ba bản hợp đồng chính, rồi cả các phụ lục cát xê trách nhiệm, cuối cùng mấy người có mặt cũng được thở phào một hơi thật dài.

Tô Trầm còn nhỏ tuổi quá, vốn dĩ không cần kí tên mình nhưng cũng được động viên viết tên, ấn dấu tay.

Đạo diễn lớn tuổi ngồi xổm trước mặt bé, chạm lên mặt bé bằng bàn tay hơi hơi nứt nẻ.

“Ba mẹ cháu không bán cháu đi đâu.”

“Ba mẹ đồng ý cho cháu đến làm việc ở chỗ đoàn chúng ta, từ giờ về sau, cháu sẽ trở thành một người rất tốt rất giỏi.”

“Ngoéo tay với ông nhé, mình cùng nhau cố gắng tiến bộ được không nào?”

Tô Trầm gật đầu thật mạnh, ngoắc ngón tay hứa hẹn với ông.



Một khi mọi việc đã chốt, tất cả các trình tự đều được đẩy nhanh theo.

Phía đoàn phim lập tức nhận được thông tin, sắp xếp một loạt các công việc như thời gian làm lễ mở máy, thời khóa biểu huấn luyện các vai chính, mốc hoàn thiện kịch bản.

Tựa như một công xưởng máy móc khổng lồ cuối cùng cũng được ấn nút khởi động, tất cả mọi thành viên bộ phận đều lần lượt xác nhận chính thức, về với vị trí của mình.

Tô Trầm được ba mẹ dẫn đến văn phòng giáo viên giải thích tình hình, sau đó thu dọn hết sách vở và đồ dùng lặt vặt, chuẩn bị rời trường.

Do thỏa thuận bảo mật nên họ không được tiết lộ thêm bất cứ việc gì liên quan đến phim, chỉ thoái thác là có cơ hội du học nước ngoài, đã làm xong hết hộ chiếu visa.

Đột nhiên có bạn bè quen rời đi, rất nhiều bạn nhỏ vừa sửng sốt vừa tiếc nuối, nhưng cuối cùng vẫn đều nói lời chúc mừng.



“Nghe nói cậu sắp đi Mỹ hả? Liệu hamburger bên đấy có ngon hơn không nhỉ?”

“Uhuhuhu làm sao mình gọi điện được đây, mẹ tớ bảo là điện thoại đường dài quốc tế đắt lắm luôn ấy, còn đắt hơn cả chuyển vùng trong nước nữa!”

“Trầm Trầm cậu có biết nói tiếng Anh không? Liệu mọi người ra nước ngoài xong có quên tiếng phổ thông không?”

“Nhớ phải nhớ bọn tớ nhé!! Nhớ lớp mình nhé!!”



Lúc bê hộp giấy nhỏ bước lên xe, Tô Trầm ngoái đầu ngó theo các bạn ào ra tận cổng trường đưa tiễn thật lâu.

Trưởng thành là một cuộc chia ly không thể tránh khỏi.

Cho dù đã mường tượng thử rất nhiều lần trong đầu, nhưng khi tạm biệt thầy cô, tạm biệt bạn bè, tạm biệt tất thảy những gì quen thuộc, sống mũi vẫn cứ cay xè.

Tô Trầm biết mình sẽ trở lại, nhưng ấy là chuyện của rất rất lâu sau này.

Khóe mắt bé đỏ hoe, bé ra sức vẫy tay với mọi người.

“Sẽ gặp lại thôi!”

“Nhất định sẽ gặp lại!”



Bé sắp bước lên một con đường hiếm người đi, trải nghiệm một cuộc đời chói lọi của một đứa trẻ cùng tuổi khác, diễn tả những vui buồn hờn giận của cậu ấy trước ống kính, như thể hai người đã hòa làm một từ lâu.

Thời hạn hợp đồng là 10 năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.