Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 8



Nghi lễ mở máy được chọn vào ngày 16 tháng 10, nghe nói phải nhờ riêng thầy cúng Đạo giáo tính toán xem ngày, ấy là ngày siêu đẹp 5 năm hiếm gặp một lần.

Thích hợp khai trương, động thổ, cúng tế, cầu phúc, cầu tài.

Tóm gọn lại là, vạn sự đại cát.



Nghe đạo diễn dặn dò, hai vợ chồng tham gia phỏng vấn cho trợ lý đời sống chăm sóc Tô Trầm mọi lúc, rồi lần lượt xin cơ quan cho nghỉ một tuần.

Tuần đầu tiên mẹ đồng hành, tuần thứ hai thì có ba.

Sau đó sẽ là một mình bé ở lại đoàn phim, dần dà trưởng thành, chờ đến dịp nghỉ lễ như Trung thu Tết Dương lịch hoặc chờ người nhà đến thăm.

Riêng phó trợ lý của đạo diễn đã chuẩn bị sẵn hết các loại gói cước điện thoại gia đình đường dài thời lượng lớn rồi, còn đang cân nhắc lắp cái máy tính để tiện hai bên gọi video cho nhau.



Đồng thời với đó, đạo diễn cũng giao bài tập đầu tiên.

“Tự mình đi phỏng vấn các diễn viên chỉ định, tìm hiểu về Nguyên Cẩm trong mắt họ.”



Tô Trầm nhận được thông tin đúng vào lúc đang hí hoáy với chiếc điện thoại nắp trượt đầu tiên bé sở hữu trong đời, bé đang cố qua bàn trò rắn săn mồi thì giật hết cả tờ lờ mình vì cuộc gọi đến đột ngột.

“Hi, chị là chị Tiểu Kinh một trong số trợ lý đạo diễn,” Giọng nói trong điện thoại rất quen thuộc thân thiết: “đạo diễn Bặc còn đang vướng việc khác, chắc phải qua thứ 2 mới đến Chử Thiên, bé ở khách sạn đã quen chưa?”

Bản thân khách sạn cũng là tài sản nhà họ Bặc, hiện nay đoàn phim đã bao trọn, chờ về sau nơi này được khai thác làm địa điểm du lịch thì mới hồi lại được khoản vốn lớn.

Một mình Tô Trầm ở phòng gia đình cao cấp của khách sạn, bài trí tinh xảo đến độ mẹ trông thấy xong cũng phải líu lưỡi.

Bé đã sắp gọn gàng thời khóa biểu sách vở của mình, gật đầu trả lời điện thoại: “Lại còn có cả máy giặt nữa, tiện quá ạ, cảm ơn chị và ông ạ.”



“Tốt quá, vậy chị sẽ bắt đầu thông báo bài tập thay đạo diễn Bặc nha.”

“Hai tuần tới đây là giai đoạn làm quen thử thách của hai bên mình với nhau, mong em hãy thực hiện bài tập thật nghiêm túc nhé.”

Sau khi trao đổi rõ ràng đầy đủ đề bài, Tiểu Kinh nghĩ ngợi mấy giây rồi đưa ra đề xuất chân thành: “Em bé, tốt nhất là em đi phỏng vấn nên mang theo quyển sổ, với cả có khả năng đạo diễn sẽ hỏi em, trong mắt em Nguyên Cẩm là một người thế nào —— tốt nhất nên chuẩn bị sẵn trước nữa nè.”

“Danh sách phòng khách sạn là bí mật quan trọng của đoàn phim, tuyệt đối đừng cho ai khác xem nữa nhé.”

“Em hiểu rồi ạ,” Tô Trầm nghiêm trang nói: “cảm ơn chị ạ.”



Hồi xưa bé từng làm rất nhiều dạng bài tập, nhưng kiểu phỏng vấn tổng hợp thế này thì mới là lần đầu tiên.

Trước khi thực hiện thì đúng là phải nghĩ ngợi thật kĩ về đề bài.

Nguyên Cẩm là ai?



Sau khi đi thử vai được chọn, bé đã đọc được tầm một tập rưỡi “Đêm Trùng Quang”, hiểu được tổng quan về câu chuyện giai đoạn đầu.

Phước hạnh trời ban, luồng sáng kép chiếu rọi màn đêm.



Xưa nay từ nước Hán nằm ở chính giữa lục địa cho tới các nước khác ở khắp bốn phía đều lưu truyền về một hiện tượng kì lạ.

Một ngày ngẫu nhiên hàng năm, buổi đêm bỗng như giữa ban ngày, trời trăng xếp chồng hòa ánh sáng.

Khi ấy sẽ có một luồng sáng chói lóa từ chân trời soi chiếu xuống như ngôi sao rơi buông mình, cuối cùng bao phủ lấy người được số phận lựa chọn, ban cho họ siêu năng lực.

Bất luận giàu nghèo sang hèn, già trẻ trai gái, kể cả người đã móm mém sắp chết cũng đều có khả năng đột ngột đón chào sự chiếu cố đến từ trời cao, nhận được “mệnh trời” nằm ngoài dự đoán, được người Hán kính trọng gọi là “sư Thiên Hạnh”.

Trong đêm Trùng Quang, hàng vạn dân vạn vật đều có thể ngẩng đầu chứng kiến, luồng ánh sáng như sao lẻ bất thình lình hiện ra từ một phương hướng ngẫu nhiên, rồi chiếu thẳng vào một ai đó đầy mạnh mẽ quyết đoán.

Năng lực có thể là hồi sinh người chết, chữa lành xương trắng, hoặc là hiểu được tiếng chim, tìm ra mỏ vàng.

Thời gian, địa điểm, mệnh trời, đều là những ẩn số không thể đoán trước.

Rất nhiều đế vương đã mời thuật sĩ chọn đạo sư tính toán mấu chốt huyền diệu trong đó, nhưng sau cùng đều không tài nào nhìn thấu được.

Gần 100 năm nay, trong số 100 sư Thiên Hạnh có 64 người Hán, trong đó chỉ có một người duy nhất là đế vương vùng đại lục, Nguyên Cẩm.

Nhưng trước khi toàn bộ câu chuyện diễn ra, cậu ta chỉ là một phế thái tử nhỏ nhoi bại liệt trên giường, thậm chí còn chẳng thể tự đứng lên bằng đôi chân mình.



Tập đầu tiên kể câu chuyện về buổi tiệc thọ 65 tuổi của Hi Diên đế, Hi Diên đế bất thình lình nổi hứng bắt chẹt, lệnh cho hơn 30 vị hoàng tự đối đầu giết nhau, người sống sót cuối cùng sẽ kế thừa ngôi vua.

Ban đầu Nguyên Cẩm được nhận chữ đệm của hoàng gia, tên xưa là Nguyên Diễn Cẩm, là con đích trưởng do hoàng hậu thứ ba Tiêu thị hạ sinh.

Từ bé cậu đã thông minh hơn người, 4 tuổi biết cưỡi ngựa săn bắn, năm 6 tuổi bỗng mắc bệnh nan y sau đúng một đêm, không chỉ thường xuyên ho khan ốm sốt mà cuối cùng hai chân còn không cử động được, dần dà trở thành người tàn phế.



Năm Nguyên Cẩm 9 tuổi, hoàng hậu bị phế, họ Tiêu sụp đổ, vị trí hoàng thái tử cũng lập tức bị tước đoạt mất.

Phụ hoàng ghét bỏ đứa con trai tàn phế này đến cùng cực, dứt khoát tước nốt cả tên đệm của cậu đi luôn.

Từ ấy trở đi, Nguyên Diễn Cẩm trở thành Nguyên Cẩm, sống trong lãnh cung còn chẳng bẳng một con chó.



Đoạn đầu mới xuất hiện, Nguyên Cẩm hung ác lạnh nhạt, dễ dàng nổi nóng, đã không còn là tính cách trẻ thơ đáng yêu mềm mại nữa.

10 tuổi, cậu được Cơ Linh dẫn đi trốn chạy chân trời góc bể.

11 tuổi, là mục tiêu dễ dàng trừ khử nhất, cậu giăng bẫy dụ rất nhiều hoàng tự lần theo mò tới, phản đòn giết sạch tất cả.

12 tuổi, cậu khoác long bào lên bệ son, trở thành đế vương đầu tiên bị tước mất chữ đệm mà lại nắm quyền kế vị trong toàn thiên hạ.



Tính cách Tô Trầm hòa nhã chững chạc, chưa bao giờ gặp phải nhân vật dữ tợn quyết liệt như Nguyên Cẩm ngoài đời thực.

Bé không ghé thăm phỏng vấn các diễn viên khác ngay mà ngồi một mình trong phòng khách sạn đọc truyện thêm hai hôm, rà lại hết một lượt tất cả tình tiết.

Hiện giờ phế thái tử trong những dòng chữ kia hãy còn cách bé xa xôi lắm lắm.



Người đầu tiên được phỏng vấn chính là Lương Cốc Vân vừa đi dạo thăm thú bối cảnh về.

“Nguyên Cẩm ấy hả?”

Lương Cốc Vân nghĩ ngợi, suy tư từ góc độ độc giả: “Phản ứng đầu tiên của mẹ là… cậu bé khiến người ta rất thương.”

“Cậu ấy đã làm rất nhiều việc tàn bạo, nhưng không phải tất cả đều xuất phát từ ý muốn của mình.”

“Huống chi có quá nhiều những nhân vật và sự kiện khiến cậu ấy phải đau khổ, ngay từ ban đầu Nguyên Cẩm đã không có quyền lựa chọn.”

“Phải chấp nhận phải gánh vác bao nhiêu dối trá như thế… bị ép phải ngồi trên xe lăn mặc cho người ta xâu xé, hầy.”



Lúc cô nói đến đây thì Tô Trầm còn chưa viết xong dòng đầu tiên.

“Bé muốn viết hết tất cả lại á hả?” Lương Cốc Vân tương đối ngạc nhiên: “Tốc kí không nhanh thế được đâu, để mẹ tìm cho bé cái máy ghi âm, bé chờ xíu.”

Cô rời khỏi phòng, chỉ lát sau đã cầm theo máy ghi âm quay lại, nhanh chóng dạy cho Tô Trầm cách sử dụng.

Tô Trầm ghi âm lại một lần nữa, nghe bản thu rồi ghi vào sổ từng tí một, lông mi đen như mực rũ xuống, trông như một chú cừu con tĩnh lặng.

Lương Cốc Vân nhoài ra bàn ngắm con trai, mãi lâu sau thở dài một hơi.

“Thực ra, mẹ cũng không ngờ là bé lại được chọn diễn Nguyên Cẩm.”

“Con lương thiện quá, nói chuyện toàn nhỏ nhẹ thỏ thẻ, từ khi đi học mẫu giáo đã được mọi người quý mến, em bé rất ngoan.”

Tuy bé nhỏ ngồi đây là con trai mình dứt ruột đẻ ra, nhưng cô không nhịn được phải nghĩ là, với cái tính hiền lành nghe lời của Trầm Trầm thì chắc vào nguyên tác… không sống nổi quá hai chương.



Tô Trầm nghe máy thu âm viết từng dòng một xong xuôi, dần dà tìm được nhịp đặt câu hỏi ghi chép, ngẩng đầu lên cái thì trông thấy mẹ ruột đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy thương xót.

“…?”

“Không có gì không có gì, tiếp theo đây đi phỏng vấn ai nào?”

“Tổng cộng có ba người ạ,” Tô Trầm lấy quyển danh bạ đoàn phim, giở ra những cái tên đã khoanh tròn: “anh Tưởng Lộc, Niên Trì, Hứa Thụy Bình.”

Nghe xong Lương Cốc Vân hết hồn: “Hứa Thụy Bình cũng diễn á?! Lại còn Niên Trì??”

Cô nhận lấy quyển danh bạ từ tay con trai, nhìn hết một lượt danh sách những người hiện đã đến khách sạn, lúc đọc đến cuối không kiềm chế được phải hít thở sâu mấy lần.

Ôi trời ơi, cây đa cây đề giới phim ảnh đến đây cả rồi.

Bằng này tiền bối lâu năm đi diễn phụ cho con… đội hình hơi bị xịn xò quá đà rồi ấy!!



Tuy rằng bản thân nguyên tác đã nổi tiếng đến độ không còn gì để khen, được dịch sang mấy thứ tiếng ở các nước châu Á – Thái Bình Dương rồi bán chạy khắp nơi, cũng có rất nhiều các diễn viên trẻ tuổi tuyến 1 2 3 nhận được lời mời.

Nhưng mà cái danh sách này… có mặt không ít các diễn viên gạo cội, những minh tinh giờ đang nổi như cồn mà đứng trước mặt họ thì cũng phải ăn nói khép nép lễ phép kính trọng ấy.



Tô Trầm xếp gọn giấy bút xong xuôi chuẩn bị xuất phát, thấy mẹ vẫn còn đang sững sờ tại chỗ mặt mũi chấn động, bèn thử giật giật góc áo cô.

“Bé biết không…” Lương Cốc Vân hít thở sâu: “Ban đầu mẹ rất lo lắng cho con.”

“Một mình con lớn lên ở đoàn phim, phải học bao nhiêu là kiến thức ngoài sách giáo khoa, mẹ vừa lo con không học được, vừa lo con nhiễm phải thói xấu.”

“Nhưng mà… nếu có nhiều tiền bối lão làng đồng hành với con thế này, hàng năm dạy con cách diễn kịch đóng phim, rồi cả cách sống.”

“Thì chắc chắn tương lai con sẽ trở thành một người siêu siêu siêu tuyệt vời.”



Tô Trầm không ngờ là mẹ sẽ phóng đại đến thế, hỏi nửa tin nửa ngờ: “Mọi người giỏi lắm ạ?”

“Dòng tên này nè,” Lương Cốc Vân giơ danh sách ra trước mặt bé, ngồi xổm xuống cạnh bé để giải thích: “bác gái này nè, mẹ đã xem vai hoàng hậu hoàng thái hậu của bác ý từ bé đến lớn luôn đấy.”

“Rồi chú này nữa, chú ấy đạt Ảnh đế 4 5 lần rồi, hồi trẻ có bao nhiêu cô gái đòi lấy chú ấy, nghe tin chú ấy kết hôn xong có người còn đau lòng đòi nhảy sông ý.”

“Ông bác này nữa, ngày xưa còn trẻ bác ý đẹp trai điên luôn, hồi học cấp 3 cô Lộ Lộ của con dán đầy poster bác ý trong phòng đó.”



Lương Cốc Vân kể cho bé từng người một, bé con nghe choáng váng cả đầu.

“Mẹ ơi mẹ biết hết mọi người ạ??”

Nghe như này thì không phải các bác đỉnh mà mẹ mới đỉnh ấy.

Lương Cốc Vân bày ra biểu cảm “Nhóc chưa hiểu được đâu”, trịnh trọng nói: “Hứa với mẹ, sau này ở đoàn phim gặp phải ông bà cô chú bác nào không quen, thì dù vai của họ lớn hay nhỏ con cũng phải lễ phép lịch sự trăm phần trăm với người ta, nói năng làm việc cẩn thận, nhớ chưa?”

“…Vốn dĩ con đã lễ phép sẵn rồi mà mẹ.”

“Phải lễ phép nữa!! Bé hiểu ý mẹ mà!!”



Lương Cốc Vân có vững vàng nữa thì trông thấy danh sách này vẫn chẳng đè nén được cảm xúc, quay sang gọi điện ngay cho chồng.

Tô Tuấn Phong còn tưởng là có vấn đề gì, lúc nghe điện vô cùng căng thẳng: “Hai mẹ con ở đó có ổn không? Có cần anh sang cùng không?”

“Con trai mình,” Lúc nói chuyện Lương Cốc Vân còn hơi nghẹn ngào: “con trai mình được đạo diễn giao bài, chốc nữa phải đi phỏng vấn người khác.”

“Ế? Phỏng vấn á? Ai cơ?”

“Niên Trì.” Lương Cốc Vân nhấn mạnh: “Rồi cả Hứa Thụy Bình nữa.”

Đầu kia điện thoại trầm mặc mấy giây, rồi vang lên một tiếng đờ mờ rõ to.

Tô Trầm bên cạnh híp mắt lại: “Ba nói tục kìa.”

“Ba sai rồi ba sai rồi ạ,” Hai tay Tô Tuấn Phong nắm chặt thành nắm đấm: “anh còn đi làm gì nữa! Bây giờ anh chỉ muốn bay đến gặp các bác xin chữ kí thôi!!!”



Tô Trầm lẳng lặng lắng nghe ba mẹ rủ rỉ lầm rầm qua điện thoại, đi ra tủ lạnh lấy một chai sữa dâu, chờ ba mẹ tâm sự tuổi thanh xuân liên miên không hồi kết.

Đúng thật là… có đi nữa không đây ạ.







Tác giả có lời muốn nói:

Đúng đó, Trầm Trầm nhà mình sẽ được một nhóm Ảnh đế Hình hậu nuôi lớn nè.

Các ông bà cô chú bác thầy cô có khi sẽ rùm beng choảng nhau trước mặt bé để tranh luận hệ thống trường phái diễn luôn đó (Khum phải đâu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.