Cảnh quay đã kết thúc, Tô Trầm vẫn ngồi yên tại chỗ, cảm giác không khác gì mơ dài vừa tỉnh.
Bé không kìm được nghĩ ngợi, trước khi phim truyền hình xuất hiện thì được xem diễn kịch ở nhà hát sẽ là trải nghiệm chấn động đến mức nào.
Màn hình tinh thể lỏng lớn hơn nữa, bộ loa gia đình chất lượng hơn nữa, cũng không thể truyền tải trọn vẹn sự sửng sốt khi tự mình trải qua.
"Trầm Trầm!" Có người gọi bé: "Giáo sư Nghiêm sắp về kìa, em có ra tiễn thầy không?"
Tô Trầm lập tức đứng bật dậy, Tưởng Lộc bên cạnh đáp thay: "Không phải tối nay vẫn còn tiệc đóng máy à?"
"Thầy ấy vội về giảng bài cho sinh viên, không tham gia tiệc mà chuẩn bị đi luôn, mọi người đang chào thầy ở cửa căn cứ kìa!"
"Em đi ạ, em phải ra tiễn!"
Tưởng Lộc xoay người nhảy xuống khỏi lan can, mượn xe đạp cạnh đó.
"Ngồi lên, anh đèo nhóc đi."
Tô Trầm nhẹ nhàng vâng một tiếng, ngồi lên xe ôm lấy eo cậu.
"Bám chắc nhé!"
Chân dài của Tưởng Lộc nhấn bàn đạp, xe đạp lảo đảo vùn vụt đưa hai người đi.
Trợ lý đằng sau lo lắng kêu to: "Từ từ thôi!"
"Biết rồi!"
Lần đầu Tưởng Lộc đèo người, lần đầu Tô Trầm được đèo, xe nghiêng ngả ngả nghiêng trọng tâm chưa vững, mất một hồi rồi mới bắt đầu tăng tốc.
Đạp nhanh chân hơn, gió xuân ấm áp phả thẳng trực diện, lá cây hai bên đường cũng bị thổi bay thốc lên.
Tô Trầm ôm chặt lấy eo cậu, mái tóc dài xõa ra phần phật sau lưng như một con sóng ánh tuyết.
Tiểu tướng quân cũng chưa thay quần áo, mặc nguyên trang phục săn đạp pedal xe đạp.
Dọc ven đường còn các phân tổ khác vẫn đang quay dở, nghe thấy tiếng chuông xe đạp kính coong kính coong của hai người cũng ngẩng đầu trông theo.
"Hai đứa nó kìa!"
"Hầy, tuổi trẻ thích thật đó."
"Trầm Trầm ——"
Phó đạo diễn bắc loa lên gào: "Ô đang quay đang quay cơ mà!"
Tô Trầm ngồi ở yên sau xe đạp, cười tươi rói vẫy tay với họ.
"Hi!"
Trên đường đi có xe hàng qua lại, có đội ngũ công nhân đang vác thang bước ngược hướng.
Xe đạp lượn bên này đánh võng bên kia, lướt vun vút tạm xem như mượt mà trên địa hình phức tạp, phi ra tới tận cửa căn cứ phim trường.
Nghiêm Tư vẫn chưa đi, đang bị các hậu bối níu kéo trò chuyện.
Hai thiếu niên trông thấy ông từ đằng xa, giơ tay lên thật cao để chào.
"Thầy Nghiêm ạ ——"
Ông cụ nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn cả hai cười.
Đóng máy xong là từ giờ về sau sẽ không được gặp ông ở đoàn phim nữa.
Tô Trầm vô cùng quyến luyến trong lòng, lúc nhảy xuống xe rồi lại chẳng nói ra được, rảo bước lại gần ôm thật chặt lấy tiền bối già.
"Cảm ơn ông đã dạy cháu nhiều đến thế ạ."
Nghiêm Tư vỗ về vai bé, ôn tồn nói: "Mùa này sẽ khác biệt hẳn với mấy mùa trước."
Tô Trầm vẫn chưa thấu hiểu hết ý ông thì thư kí trường quay đón xe bên cạnh đã cười nói: "Giải Bạch Ngọc kì sau sẽ mời thầy làm giám khảo đấy, Trầm Trầm biết chưa nào?"
"Tôi đánh giá nghiêm lắm nhé, không thiên vị được đâu." Ông cụ gọi Tưởng Lộc lại gần, dặn dò: "Cháu đóng phim bị phóng khoáng quá đà, có những khi diễn tiết chế lại thì mới ra được hiệu quả, nhớ chưa?"
"Ông dạy cháu một câu nữa ạ," Tô Trầm nói với vẻ hơi nhõng nhẽo: "nhỡ cháu mở mang tỉnh ngộ thì sao?"
Nghiêm Tư cũng tập trung nghĩ ngợi thật, không hề qua loa lấy lệ.
"Cháu có linh tính bẩm sinh, nhưng vẫn chưa bộc lộ hết."
"Lúc nào cháu cảm nhận thấy nó đang thúc đẩy cháu đi, là sắp sửa ngộ ra được rồi đó."
"Dạ."
Mọi người đưa mắt tiễn xe của hiệu trưởng đi xa hẳn rồi mới cùng nhau quay về, bàn luận các cảnh quay tiếp theo.
Tưởng Lộc nhấn pedal, hất cằm nói: "Lên nào, đi về tẩy trang xong còn giành cơm."
Tô Trầm hớn hở tươi tắn: "Anh xem thường em đó nha."
"Nào, đưa xe cho em, em đèo anh."
Tưởng Lộc hào phóng tự nhiên nhường chỗ, ngồi ra yên sau xong còn cố ý nhấn xuống cho nặng.
"Đèo được không đấy?"
"Nói nhảm."
Tuy Tô Trầm không cao bằng cậu nhưng giờ nảy nở cũng nhanh, đạp xe vèo cái là đi được luôn.
Cả hai xuyên qua đám đông ra tiễn thầy, loạng choạng chui vào chính giữa lao đi rất là nghênh ngang.
Nhan Điện huýt sáo cười trêu Tưởng Lộc: "Em bắt em trai đèo không ngại à?"
"Có gì phải ngại." Tưởng Lộc giả vờ vòng chặt lấy Tô Trầm: "Đãi ngộ này người khác muốn cũng không được đâu nha."
Tô Trầm bị chạm phải chỗ có máu buồn, ngoái cổ cười ầm lên: "Cái móng anh để đâu đấy! Buồn quá!"
Chẳng biết làm sao mà giờ phút này bé đặc biệt hạnh phúc.
Hình như là vui vì hôm nay gió thổi thoải mái khoan khoái, mà hình như lại là vui vì trước mặt mọi người bé và anh Lộc gần gũi như thế.
Sự thân mật dạn dĩ táo bạo, là một dạng chứng nhận từ cả hai phía đang rực sáng.
Tuyệt vời vô cùng.
Đoàn phim chuẩn bị quay đến cảnh rồng.
Nhắc ra thì từ đợt còn sống, ông đạo diễn già đã canh cánh chuyện này rất rất lâu.
Rồng là sinh vật thần bí nhất, cũng khó quay nhất.
Bản thân nó không có thật trên đời, nếu trông thấy toàn bộ diện mạo dễ dàng quá thì lại thành ra rẻ tiền.
Dường như nó phải giấu mình trong mây trong sương, khiến người ta chỉ thoáng liếc qua đường nét hình dáng mà chẳng rõ hành tung, thì mới tự nảy sinh suy tưởng về vảy móng sừng dài, cảm thụ được cái diệu kì vô tận trong ấy.
Ban đầu Bặc Nguyện đã vẽ ra hẳn mấy kiểu phân cảnh trong sổ, ghi chép lại rất nhiều ý tưởng bằng những câu chữ ngoáy tít trừu tượng.
Làm trọn vẹn bằng CG, kĩ thuật chưa đạt yêu cầu.
Đương nhiên cho đủ tiền thì hội Tây cũng sẽ làm rồng phương Đông bằng máy tính.
Nhưng dựng khung có giống nữa thì vẫn không thể hiện ra được thần thái của nó, xét trên bản chất thì vẫn có khoảng cách về văn hóa.
Lớp vảy như ngọc quý, móng sắc như móc câu, rồi hình thể phức tạp mà lộng lẫy, phải làm nửa mô hình, nửa CG.
Nhan Điện từng sang phim trường nước ngoài ví dụ như Hollywood vài lần để khảo sát, hiện giờ trao tay nhận lại hạng mục từ tiền bối quá cố, đã họp thâu đêm mấy buổi với đội ngũ chỉ vì vấn đề rồng.
Kết luận đầu tiên đưa ra là phải có sương mù.
Dấu vết thần linh tráng lệ tận cùng, không thể để con người nhìn thấy rõ quá.
Cần có mây mù vấn vít, lúc mưa bụi mịt mờ, rồng sẽ lặng lẽ dạo bước ngang qua thế gian này.
Kết luận thứ hai là không được lộ quá nhiều.
Các trò chơi điện tử rất hay kiểu hở tí lại lấy thần thú ra.
Nạp đủ 999 tệ sẽ có thú cưỡi kỳ lân, mua gói đại gia 8888 sẽ có triệu gọi phượng hoàng.
Càng làm thế thì càng thành ra tầm thường, khó lòng được mọi người xem trọng.
Nhan Điện mời giáo sư Học viện Mỹ thuật Quốc gia hỗ trợ đối chiếu các bản vẽ nháp của đạo diễn quá cố, tìm tòi từng chút âm hưởng từ tranh thủy mặc.
Giữa đêm mực sương xanh, ánh sáng chợt lóe.
Trên đỉnh núi cao, Nguyên Cẩm trong giấc mơ đã thoáng bắt gặp vảy trên thân rồng.
Phải vừa bất ngờ thảng thốt vừa tâm trí bồng bềnh, phải rành mạch đủ để khiến cả diễn viên lẫn những người đứng ngoài đều cảm nhận rằng khoảnh khắc này, một khoảnh khắc để đời duy nhất, họ đã chứng kiến rồng thực sự.
Cơ thể khổng lồ giấu ở sâu giữa biển mây, cái đuôi dài như dòng nước chảy dập dờn lướt qua.
—— Thiết kế như thế này thì phải quay kiểu gì mới được? Làm sao để qua mắt được tất cả khán giả?
Nếu là đạo diễn bình thường thì hoặc sẽ liều mạng đốt tiền, hoặc là phiên phiến cho qua.
Nhan Điện tìm chuyên viên đạo cụ xong lại tìm tiếp võ sư múa lân.
Tìm được xưởng mô hình rồi tiếp tục gọi đội quay phim ra họp.
Chị suy đi nghĩ lại, rồi cũng nghĩ ra thật.
Đáp án gần ngay trước mắt, ấy chính là hai ngọn núi gần thành phố Chử Thiên.
Một tên là núi Bạch Mẫu, một tên là núi Tình Nữ.
Một núi cao lớn nguy nga, một núi sừng sững giữa đỉnh, ghép vào như người mẹ đang ôm lấy con gái, bầu bạn vĩnh viễn.
Núi Bạch Mẫu cao, sương mù quanh năm. Độ cao của núi Tình Nữ thì chỉ bằng 2/3, tuy có thể trông sang đỉnh núi đối diện nhưng thường chỉ thấy loáng thoáng một vạt xanh biếc giữa mây mù mà thôi.
Thấy thôn dân địa phương bảo năm xưa có lần mưa rất to, các cụ già trong núi đã bắt gặp giao long bay từ trên trời xuống thật đấy.
—— Chẳng quá vừa vặn luôn còn gì nữa?
Mọi người thuê đoàn múa lân sư rồng giỏi nhất, rồi vào xưởng đặt chế tác rồng đạo cụ to gấp 10 lần mô hình rồng gấm bình thường, toàn bộ đầu rồng thân rồng đuôi rồng đều dựa vào bản thiết kế giấy của giáo sư viện Mỹ thuật.
Phiên bản đầu tiên cần tận 5 xe tải chở hàng vận chuyển đến nơi, vẫn còn chê bé, phải tính toán lại kích thước lần nữa, tiếp tục làm thử.
Lớp vỏ nhựa có nhẹ nữa thì gắn thêm vảy thêm bờm vào xong, một bộ phận thôi cũng phải hai người mạnh khỏe mới nâng lên được.
Tất cả cùng biến sức tưởng tượng trở thành tâm huyết nặng trĩu, tập hợp cả mấy chục người để vẽ nên một giấc mơ cho Nguyên Cẩm.
Đầu này giấc mơ là thiếu niên tóc trắng bạc đứng trên đỉnh núi Tình Nữ, trải giấc Trang Chu giữa tinh mơ mưa phùn.
Đầu còn lại giấc mơ là hàng chục người ở phía bên kia ngọn núi thực hiện điệu múa rồng.
Khung cảnh ấy phối hợp thêm hậu kì trên máy tính, mới có thể hun đúc nên khoảnh khắc thoáng qua chấn động dài chưa đến 10 giây của bộ phim.
Hiện giờ mọi việc đã xong, chỉ chờ một cơn mưa nhỏ.
Toàn bộ đội ngũ đoàn phim cùng đèn đóm thâu đêm cố thủ ở hai ngọn núi, gần như biểu cảm trên gương mặt ai cũng toát lên vẻ thành kính.
Mưa một lát đi mà.
Tô Trầm mặc áo ngủ cổ trang mỏng manh, tóc bạc xõa hai bên vai, chân trần bước lên.
Bé trông thấy ánh trăng sáng lưng chừng núi phía xa, cùng với tầng mây của phút giây tảng sáng.
Dường như bé đang sống ở hai bờ hiện thực và ảo mộng, được chứng kiến một góc của rồng.