Hình Như Hơi Nhớ Anh Rồi

Chương 16: Đốt lửa



“Trông anh nhỏ nhen lắm hả?” Chu Trạch Chung vẫn giữ nguyên nét mặt, chăm chú bỏ bông tẩm i-ốt vừa dùng vào túi kín đã chuẩn bị sẵn, định ngày mai vứt hết rác thải y tế này vào thùng chứa rác độc hại.

Rút một que bông mới ra, anh vừa định xử lý đầu gối bên kia của Thi Uẩn thì phát hiện váy trắng của cô đã xộc lên tới đùi do lúc nãy vùng vẫy dữ dội.

Chu Trạch Chung nhìn đi chỗ khác, tự nhiên kéo váy của cô xuống dưới đầu gối.

“Huống chi, mức độ này mà cũng gọi là trả thù ư?” Anh nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt nhìn cô gái ẩn chứa những gợn sóng khó nhận thấy.

“Hứ!” Thi Uẩn cúi người xuống, khuôn mặt phụng phịu tới gần anh: “Sao lại không tính? Cùng một tình huống, trước đây anh còn dỗ dành em tử tế, giờ kém xa luôn.”

Khoảng cách quá gần, Chu Trạch Chung gần như có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ nhạt màu trên mặt cô, mùi bạc hà thoang thoảng quen thuộc từ miệng cô lập tức xộc vào khoang mũi anh.

“Em đã nói là trước đây rồi.” Anh giữ tư thế ngồi xổm, lùi lại nửa bước một cách không tự nhiên, cúi đầu không nhìn cô nữa: “Nếu một người đàn ông đối xử với bạn gái và người khác bằng thái độ như nhau, em nghĩ vậy có hợp lý không?”

“Em là người khác…” Thi Uẩn mở to mắt, lẩm bẩm đầy khó tin.

Cảm xúc của Chu Trạch Chung vẫn không đổi, que bông trong tay lại chính xác chạm vào miệng vết thương.

“Chẳng lẽ không phải? Hay là sau khi em đề nghị chia tay, anh vẫn nên đặt em ở vị trí bạn gái?” Anh đứng phắt dậy, lạnh lùng híp mắt.

Có lẽ là để xả giận về sự bất lực của mình, dù cơn đau từ thuốc không mạnh lắm, Thi Uẩn vẫn cố tình nũng nịu kêu đau.

Chu Trạch Chung nhức đầu nhìn cô chơi xấu la lối om sòm, vẫn nghiêm túc nói không nể nang: “Khuỷu tay còn hai vết thương, ngoan nào.” Nói rồi anh giơ tay trái đẩy cô nằm xuống giường.

Do chênh lệch về thể hình nam nữ, Thi Uẩn rất dễ dàng bị anh giữ chặt trên giường không thể động đậy.

Bàn tay đàn ông đặt trên vai phải vừa rộng vừa lớn, xúc cảm trên làn da không đủ mịn màng mà hơi ngứa, Thi Uẩn giãy giụa điên cuồng như cá trên thớt.

“Nếu như em đã là người khác thì sao anh còn làm đến mức này hả?”

Giường của Thi Dật chỉ cách phòng ngủ nhỏ nơi Chu Trạch Chung ở một bức tường, lần đầu nghe thấy tiếng la hét của em gái, anh ấy vội vàng chạy đến trước cửa phòng ngủ của Chu Trạch Chung, lo sợ cô gặp chuyện gì không hay.

Nhưng ngoài tiếng kêu ban đầu đó, âm lượng của hai người trong phòng đều không lớn, chỉ thoáng nghe ra bầu không khí không mấy hòa hợp.

Thi Dật nấn ná ngoài cửa rất lâu, điều khiến anh ấy phân vân là mối quan hệ mập mờ giữa em gái và Chu Trạch Chung. Lỡ như trong phòng là cảnh không phù hợp cho trẻ em xem, anh ấy xông vào chắc ngày chết không còn xa.

Bàn tay định gõ cửa dừng lại nhiều lần, cuối cùng một tiếng “buông ra” đầy giận dữ của Thi Uẩn đã tiếp thêm can đảm cho anh ấy.

Thi Dật đẩy tung cánh cửa chưa khóa, cảnh tượng đập vào mắt là Thi Uẩn nửa nằm trên giường đang cong người lên cắn Chu Trạch Chung.

Dù sự thật thế nào, đứng về phía người thân vẫn không sai, Thi Dật không nói hai lời xông lên đẩy ngã người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt Thi Uẩn xuống đất.

Chu Trạch Chung ngã ngồi dưới đất, hộp tăm bông trong tay rơi vãi hết xuống sàn.

Anh khó hiểu nhìn thằng bạn đang giận dữ, nhíu mày hỏi: “Cậu làm gì thế?”

Thi Dật kiểm tra kỹ những vết thương mới trên người em gái, tức giận mắng Chu Trạch Chung: “Mấy phút trước khi ăn tôm hùm đất, con bé còn nguyên vẹn, sao mới vào phòng cậu được vài phút đã tàn tật thế này?”

“Một tên đực rựa như cậu đi so đo với mấy trò con nít của em ấy làm gì? Dù em ấy có sai thì cậu cũng không thể đánh em ấy chứ, cậu làm vậy còn đáng mặt đàn ông không?” Không kịp để ý bàn tay can ngăn run rẩy của em gái, Thi Dật đắm chìm trong tưởng tượng của mình điên cuồng bắn đạn: “Uổng công tôi còn thật lòng xem cậu là anh em, đúng là tôi đã nhìn lầm cậu rồi!”

Bờ môi mỏng của Chu Trạch Chung mím thành một đường thẳng, môi trên như sắp biến mất khỏi tầm nhìn con người, nhìn còn mỏng hơn cả Tiền Dư sau khi du học ở Anh một năm. Thi Uẩn đang định can ngăn thì suy nghĩ bỗng chệch hướng, cô hơi buồn cười.

“Tàn tật? Cậu dùng từ ngang như cua ấy.” Tuy nét mặt Chu Trạch Chung không thay đổi nhưng không khó để nhận ra mức độ bất lực của anh lúc này.

Chu Trạch Chung tha thiết yêu cầu, trong hoạt động thu thập bằng chứng chứng minh Thi Uẩn và Thi Dật là anh em ruột, nhất định phải ghi việc mạnh mẽ xông vào nhà người khác vào hồ sơ của họ.

“Còn nữa, khái niệm thời gian của cậu cũng đáng kinh ngạc thật.” Chu Trạch Chung giơ điện thoại sáng màn hình lên trước mặt Thi Dật: “Nếu chương trình tính thời gian trên điện thoại tôi không có lỗi, ít nhất việc tôi dọn dẹp hết đống tôm hùm đất kia cũng xong từ bốn mươi phút trước rồi, xin hỏi vài phút của cậu là tính từ đâu?”

Anh tắt điện thoại ném xuống chân tủ, nhướng mắt nhìn hai người đang diễn cảnh anh em như thể tay chân trên giường, cười khẩy: “Có thể dạy tôi không? Để tiền lương tôi trả phát huy tối đa hiệu quả của nó, là một nhà tư bản, tôi rất cần hiệu ứng ngày dài như năm này đấy.”

Thái độ của anh quá bình tĩnh, Thi Dật vốn không tự tin bắt đầu nghi ngờ bản thân.

Anh ấy nuốt nước bọt, bị chặn họng không nói được gì, lén chuyển ánh mắt sang cô em gái bên cạnh, ra hiệu cô mau nói gì đi.

Thi Uẩn nhận được tín hiệu cầu cứu miễn cưỡng nhếch môi, nụ cười đầy đắng chát: “À, thực ra những vết thương này là do em tự gây ra, vừa rồi Chu Trạch Chung chỉ đang giúp em bôi thuốc thôi…”

Thi Dật vẫn cố gắng cứu vãn bản thân: “Vậy em la hét làm gì?”

“Anh cứ coi đó là một kiểu tình thú đi…” Thi Uẩn nhắm chặt mắt, thở dài thật sâu.

Sau khi anh trai của cô làm ầm ĩ một trận, cơn giận đang kìm nén của Thi Uẩn lập tức tiêu tan, giờ cô chỉ thấy tình huống hiện tại quá buồn cười.

Cô vừa định mở miệng hòa giải thì thấy Chu Trạch Chung đứng dậy đuổi hai anh em họ ra khỏi phòng.

Hai người đứng trước cửa phòng đóng chặt nhìn nhau rất lâu, bỗng cửa phòng lại được mở ra từ bên trong, một con mèo quýt mập ú đang liếm lông cũng bị người đàn ông vô tình ném ra ngoài, chính thức gia nhập đội quân im lặng của hai người.

Ba đôi mắt nhìn nhau, đều có phần ngượng ngùng. Lúc này đây, những sinh vật khác loài, khác giới tính, khác độ tuổi đã vượt qua rào cản để có cùng một sự đồng cảm, im lặng quay người đi về lãnh địa của mình.

Đèn tắt, rèm cửa sổ cũng được kéo kín khiến căn phòng tối đến mức không thấy gì.

Trong môi trường cực kỳ yên tĩnh, Chu Trạch Chung nằm ngay ngắn trên giường hồi lâu, nhịp thở vẫn không thể đều đặn nổi, Chu Công hoàn toàn không tìm được khe hở để len lỏi vào giấc mộng.

Anh bực bội trở mình, eo trần vừa hay đè lên một vật cứng, anh với tay sờ, là hình dạng một cái hộp.

Chu Trạch Chung ngồi dậy, vừa định bật đèn đầu giường để xác nhận là thứ gì thì thấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên.

Người gọi đến là Tiền Dư.

Anh vừa bấm nghe, giọng nam hứng khởi đầy ý cười vang lên từ bên kia: “Hey, bro! Tớ biết ngay là cậu chưa ngủ mà!”

“Trước đó cậu hứa cuối tuần dẫn tớ đi công viên giải trí mà đúng không? Tờ mờ sáng chúng ta xuất phát nhé?” Không đợi bên này trả lời, Tiền Dư đã tự nói tiếp: “Xét thấy thứ bảy là Tết Thiếu nhi, tớ đặc biệt để dành hôm đó cho cậu đi tỏ tình với anh đại Chu nên mới lùi lại chọn đêm nay đấy, tớ có phải là người bạn thân hiểu cậu nhất không?”

“Sự cống hiến trong âm thầm của tớ có làm cậu cảm động chút nào không? Nếu thấy hạnh phúc thì vỗ vỗ tay~ Nếu thấy hạnh phúc thì dậm dậm chân~”

Tiền Dư nói rất nhanh, vừa xong một đoạn âm vần đơn điệu lại tới một khúc hát cao vút, Chu Trạch Chung hoàn toàn không chen vào được lời nào.

Khi Tiền Dư được mười sáu, mười bảy tuổi thì bắt đầu nổi loạn, suốt ngày tuyên bố học tập không phải là con đường duy nhất dẫn đến thành công, còn luôn miệng nói mình muốn học rap với những anh em giới underground.

Trong vài tháng phóng túng nhất, anh ta quả thật đã học được tốc độ nói chuyện, song cũng nắm bắt được tinh túy của việc sắp xếp từ ngữ lộn xộn không đầu không đuôi.

Sau đó, bà ngoại luôn bắt kịp xu hướng của Tiền Dư không thể nhìn nổi cách mặc quần đùi nhiều lớp, không chú trọng vào phần hông nhằm thể hiện phong cách Tây Hải kia nữa. Bà cụ liên hệ với một công ty môi giới ghi danh anh ta vào một trường đại học bên Mỹ, nói rằng để anh ta đến khu vực người da đen học hỏi cách rap thật sự.

Dưới sự đè nén của thiên phú chủng tộc, Tiền Dư nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn, năm tốt nghiệp đại học chết sống không chịu ở lại Mỹ, kết quả mẹ anh ta lập tức đăng ký cho anh ta một năm thạc sĩ ở Anh, nói là anh ta quá buông thả nên cần đi học cách làm quý ông.

Tóm lại, Tiền Dư bây giờ là kết tinh của sự pha trộn văn hóa, một chút hài hước, một chút chu đáo, kèm một chút ngây thơ (ngốc nghếch)...

Sắc mặt đen thui của Chu Trạch Chung gần như hòa làm một với màn đêm, anh lạnh lùng mở miệng: “Tôi hứa sẽ dẫn cậu đi sở thú lúc nào?”

Tiền Dư đang hát vui vẻ lập tức im bặt, theo hiểu biết của anh ta, đầu dây bên kia trăm phần trăm là Chu Trạch Chung.

Anh ta quay về màn hình chính điện thoại xác nhận lại người được gọi, sau khi chắc chắn người nhận là Thi Uẩn, trong đầu anh ta chỉ còn lại một đáp án.

Tiền Dư ấp úng mở miệng: “Xin lỗi, tôi không cố ý quấy rầy hai người.”

Nói xong, cuộc gọi lập tức bị cúp.

Tiền Dư không dám quấy rầy giấc mộng đẹp của Chu Trạch Chung nửa đêm, nếu không chết lúc nào cũng không biết.

Anh ta dám gọi điện đêm khuya cho Thi Uẩn không phải vì bà cô này dễ dãi mà vì anh ta biết đối phương hay thức khuya, mỗi lần đi ngủ đều bật chế độ không làm phiền nên anh ta mới không sợ hãi như vậy.

Mà giờ đây, một lần hướng ngoại sẽ đổi lấy sự hướng nội suốt đời của Tiền Dư.

Chu Trạch Chung thấy cuộc gọi này đến một cách khó hiểu, anh bật đèn mới phát hiện ra chiếc điện thoại có ốp lưng Patrick màu hồng nhạt này không phải của mình.

Vậy điện thoại của anh đâu? Chẳng lẽ bị Thi Uẩn cầm nhầm?

Trong lúc suy nghĩ, cửa lại vang lên tiếng gõ, nghe âm điệu chắc là Thi Uẩn.

Chu Trạch Chung xỏ dép lê đi mở cửa, quả nhiên là người anh đang nghĩ tới.

Đôi mắt to của Thi Uẩn long lanh ngập nước, độ cong hơi nhướng lên càng tỏ vẻ vô tội.

Cô dịu giọng, điềm đạm nói: “Lần này em gõ cửa rồi.”

Chu Trạch Chung gật đầu: “Ừm, đến lấy điện thoại à?”

“Vâng.” Thi Uẩn trả lời nhỏ nhẹ: “Nhưng nếu có thể ở lại phòng anh cùng điện thoại thì càng tốt.”

Hễ cô mở miệng là toàn buông lời trêu chọc, Chu Trạch Chung cũng không biết cô học từ đâu ra.

Ban đầu anh còn nghi ngờ Thi Uẩn là cao thủ tình trường gì đấy, kết quả phát hiện ra mối tình duy nhất của cô trước khi yêu anh xảy ra vào năm lớp hai tiểu học, tổng cộng kéo dài ba ngày, chia tay là vì đối phương chỉ chịu giúp cô làm bài tập ba ngày.

Chu Trạch Chung nhếch mép: “Xin lỗi, không thể.”

“Vậy tại sao anh lại để một hộp đồ lót nam vào quà của em? Nếu không phải ám chỉ thì là gì?” Thi Uẩn phồng má nhìn anh, trông như một con cá nóc, đáng yêu nhưng có độc.

Qua nhắc nhở của cô, Chu Trạch Chung sực nhớ ra cái hộp vừa nãy chọc vào mình chắc là hộp đồ lót cô nói.

Nhưng đó là anh mua cho mình, Chu Trạch Chung nhớ lại, chắc là do Bùi Lương nhầm lẫn bỏ vào khi đóng hộp.

Rõ ràng Thi Uẩn đang cố tình gây chuyện, có giải thích cũng sẽ bị cô bóp méo sự thật nên anh không định đào sâu vấn đề này.

Anh nhìn cô gái trước mặt bằng đôi mắt đen sâu thăm thẳm, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo: “Vợ chồng cãi nhau còn chia phòng ngủ, người yêu cũ đã chia tay lại còn muốn ngủ cùng, thế là sao? Em muốn coi anh là bạn giường dập lửa tình à?”

Thi Uẩn không né tránh trước sự thẳng thắn của anh, chỉ mở to đôi mắt tròn vo, rụt rè hỏi: “Loại không đốt lửa có được không ạ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.