“À, cũng không có gì đâu.” Thi Uẩn chột dạ cúi đầu, giọng cô nghe lí nhí đầy sự lươn lẹo: “Chẳng qua là em cũng hứng thú với cấu tạo cơ thể con người, mượn dịp này học hỏi một chút kiến thức cơ bản cùng Cảnh Ngọc thôi…”
Cửa sổ trong phòng hé mở chừng bốn đến năm cm, tiếng chim kêu rả rích và âm thanh của những côn trùng trong rừng không ngừng vang vọng. Nếu lắng nghe kỹ, có thể nghe loáng thoáng tiếng quạ kêu ba phần châm chọc, ba phần khinh bỉ, bốn phần lạnh lẽo thờ ơ bay lượn bên ngoài cửa sổ, thì thầm những lời ác ý.
“Mà nói đúng ra, Thi Uẩn chỉ quan tâm đến cấu tạo cơ thể của Chu Trạch Chung cậu thôi.” Không biết từ lúc nào, Hồ Cảnh Ngọc biến mất đã xuất hiện trở lại.
Cô ấy bật công tắc đèn chính trong phòng, khiến cho ánh sáng tràn ngập làm rõ ràng cả căn phòng, bao gồm cả cảnh Chu Trạch Chung đang nắm lấy chân Thi Uẩn.
Cô ấy trêu chọc: “Ôi chao, may mà chị không đến muộn, nếu không vết thương của Thi Uẩn chắc đã lành hẳn rồi.”
Cho dù là từ hành vi hay đến lời nói, Hồ Cảnh Ngọc đều tỏ ra gan dạ, chẳng e dè bất cứ điều gì. Cô ấy bằng tuổi Thi Dật, năm nay hai mươi bảy tuổi. Vào một ngày cuối tháng tư, cô ấy đột ngột quyết định từ bỏ công việc lương cao để quay lại con đường học vấn, thậm chí theo đuổi một trong những ngành được coi là hố đen của nghề nghiệp là sinh học.
Dĩ nhiên, những chuyện chưa có kết quả kiểu này, Hồ Cảnh Ngọc cũng không dám tuyên bố công khai ra ngoài.
Dù sao phần lớn đều người là hàng xóm hoặc bạn học, mà bố mẹ của họ đều quen biết lẫn nhau. Nếu có ai vô tình tiết lộ, việc cô ấy lén lút chuẩn bị thi nghiên cứu sinh sẽ bị bố mẹ dập tắt từ trong trứng nước.
Phải biết rằng cô ấy từng thử thăm dò bố mẹ, nhưng đối phương lại rất tức giận nói: Con đúng là chưa chịu khổ cực bao giờ, trời sinh không có số hưởng!
Vậy nên việc này cô ấy phải hành động trước, báo cáo sau, lén lút mà làm.
Nhưng Chu Trạch Chung biết cô ấy đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh chuyên ngành sinh học cũng bởi vì anh là một học viên trong nhóm bốn cái hố đen lớn (chuyên ngành hóa học). Trước đây Hồ Cảnh Ngọc đã hỏi anh vài chi tiết liên quan do anh đã có kinh nghiệm, vì vậy lúc nhìn thấy nội dung khoa học phổ thông đang phát trên máy tính bảng, Chu Trạch Chung lập tức liên tưởng đến cô bạn Hồ Cảnh Ngọc.
Điều tuyệt vời nhất của coca chính là vị bọt khí, Hồ Cảnh Ngọc hoàn toàn đồng ý với điều này, thế nên trong tay cô ấy, lon coca không bao giờ tồn tại quá một phút.
Đứng yên tại chỗ, cô ấy dùng tay dễ dàng bật nắp lon, uống ừng ực 250 mi-li-lít coca vào bụng rồi mới tiếp tục bước vào phòng.
Lon nhôm được cô ấy ném chuẩn xác vào thùng rác cạnh Thi Uẩn, Hồ Cảnh Ngọc liếc nhìn vết đỏ mờ mờ hiện ra từ chiếc quần đùi rộng cuộn lên của Thi Uẩn, đột ngột quay sang hỏi Chu Trạch Chung: “Rõ ràng cậu hiểu rất rõ về cấu tạo cơ thể của Thi Uẩn nhỉ?”
Lúc bị trêu đùa với sự ám muội, da mặt của Thi Uẩn trở nên rất mỏng, vệt đỏ bừng lên rất nhanh trên mặt, làn da trắng mịn càng khiến sắc đỏ lộ rõ hơn.
Xét đến bộ đồ hôm nay của Thi Uẩn là áo dây và quần đùi, Chu Trạch Chung đã rất cẩn thận để kiểm soát vị trí của dấu hôn, nhưng cuối cùng vẫn bị cặp mắt tinh anh của Hồ Cảnh Ngọc phát hiện.
Lúc này yêu tinh đã hiện nguyên hình, tai của Chu Trạch Chung cũng từ từ đỏ lên.
Anh mất tự nhiên quay đầu đi, sau đó đưa tay chỉnh lại mép quần bị cuộn lên của Thi Uẩn: “Không sao, không gian học tập vẫn còn rất nhiều.”
“Vậy tôi để cái phòng học tự nhiên này lại cho hai người học chung nhé?” Hồ Cảnh Ngọc bên cạnh cười đến mức không thể đứng thẳng lưng.
Thi Uẩn nhếch môi cười gượng: “Ha ha, không cần phải chu đáo như vậy đâu.”
Nói xong cô đứng dậy đẩy Chu Trạch Chung cao hơn cô cả một cái đầu ra khỏi cửa: “Dù có tan xương nát thịt cũng không sợ, nhưng phải giữ lại sự trong sạch cho nhân gian.”
Cửa kêu “cạch” một tiếng rồi khóa lại, gương mặt điển trai dở khóc dở cười của Chu Trạch Chung chỉ còn cách cánh cửa gỗ màu xám vài xen-ti-mét nữa mà thôi.
Lúc đèn cảm ứng ở dưới nhà bật sáng, Thi Dật vừa từ dưới lầu trở về, đập vào mắt anh ấy là cảnh tượng Chu Trạch Chung đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
“Chung à, cậu đang ngắm cửa nhớ người à?” Thi Dật vung xiên thịt nướng trong tay hét to: “Nếu cậu thật sự nhớ em ấy, người anh em này sẵn lòng hạ mình cao quý, cùng cậu vào cửa cướp tình! Chắc chắn nữ tặc nhà họ Hồ kia sẽ bị hai chúng ta làm cho sợ hãi đến mức són ra quần, lần sau không dám tái phạm nữa!”
Chu Trạch Chung lùi lại hai bước, nhường vị trí trước cửa cho Thi Dật: “Vậy cảm ơn anh Thi đây trước nhé.”
Thi Dật: “...”
Anh ấy chỉ nói đùa thôi mà.
Trên đời này có một số người mang trong mình khao khát mạnh mẽ được ngưỡng mộ, không phải bắt nguồn vì tình yêu đơn thuần, mà còn xen lẫn sự tôn thờ và e sợ từng chút một?
Có lẽ Thi Dật chính là kiểu người như vậy, anh ấy và Hồ Cảnh Ngọc từng là bạn cùng bàn thời tiểu học, thường xuyên bị đối phương đè đầu đánh cho một trận. Dưới nỗi sợ hãi hình thành từ quá khứ ấy, anh ấy vừa hận vừa nhát gan…
“À à, nếu bây giờ không đi ngủ, có lẽ chúng ta phải thức dậy nhảy múa rồi, tôi nghĩ hôm nay chúng ta nên tha cho nữ tặc ấy một lần.” Thi Dật cuống cuồng tay chân tìm thẻ phòng trong túi quần.
Chu Trạch Chung cười nhạt nhìn anh ấy: “Tôi nghĩ là cậu đang làm khó cái quần ngủ em bé Hồ Lô của mình rồi đấy, nó không có túi thì làm sao mà giữ nổi thẻ phòng cho cậu được?”
Đúng vậy, quần ngủ của Thi Dật không có túi, cho dù anh ấy có lục tung lên cũng không tìm ra thẻ mở cửa.
Môi anh ấy vốn luôn nở nụ cười giờ lại bị kéo thành một đường thẳng tắp: “Bây giờ cậu hài lòng rồi chứ? Đồ đàn ông lạnh lùng vô tình, tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cho cậu.”
Sự thật chứng minh, trên cây bầu không chỉ mọc ra em bé Hồ Lô mà những đứa trẻ như anh ấy cũng có thể sinh ra.
Trong sự vây quanh của nhóm bạn diễn tinh quái này, thỉnh thoảng Chu Trạch Chung cũng hoang mang tự hỏi liệu mình có phải đã bước vào trường quay của phim trường Hoành Điếm hay không, nếu không tại sao xung quanh anh luôn có nhiều màn kịch kỳ lạ đến thế.
Anh thở dài một hơi, hơi bất lực nói: “Tôi nghĩ cậu nên uống chút rượu để bình tĩnh lại.”
“Có phải cậu đang cô đơn lẻ loi quá rồi không?” Thi Dật chia cho Chu Trạch Chung nửa xiên thịt nướng: “Được rồi, đêm nay chúng ta phải uống đến say bí tỉ, coi như tôi làm phước nhường nhịn cậu lần này.”
Chu Trạch Chung cười nhạt: “Cậu chắc không phải là vì bản thân muốn bỏ Tiền Dư đấy chứ?”
Tiền Dư vốn nổi tiếng với tiếng ngáy như sấm, đã giành được đặc quyền ở riêng một phòng nhờ sự đấu tranh của mọi người. Ai ngờ Thi Uẩn lại đột nhiên chen vào, chiếm mất vị trí bạn cùng phòng của Chu Trạch Chung, khiến Thi Dật không thể không rút lui, cam chịu trở thành bạn giường thấp kém của Tiền Dư.
May mà ông trời còn có mắt, Thi Dật lại có cơ hội lật ngược thế cờ.
Trong bữa tối, Thi Uẩn bỗng nhiên ban thưởng như hoàng đế nói với Thi Dật: “Tiểu Thi Tử, trẫm ban cho ngươi đêm nay được ngủ cùng với Chu ái phi.”
Thi Dật vui mừng khôn xiết, cho dù hôm nay không gặp Chu Trạch Chung trong hành lang, anh ấy cũng sẽ dùng ba tấc lưỡi sắc bén của mình để thâm nhập vào mối quan hệ giữa Chu Trạch Chung và nhóm múa lân, có điều bây giờ mọi việc trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Anh ấy cười toe toét: “Chỉ là chuyện tiện tay thôi.”
Chu Trạch Chung không từ chối, theo kế hoạch ban đầu, giờ này anh cũng lên lầu để gọi Thi Dật xuống ở chung.
Hai người gọi vài ly rượu, cùng với những xiên thịt nướng mà Thi Dật mang về, bọn họ vừa ăn vừa tán gẫu đủ thứ chuyện thường ngày, mãi cho đến khi những chiếc đèn lồng ngáp dài, cả hai mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, cơn mưa bất chợt rơi xối xả, kèm theo màn sương mù từ rừng rậm càng làm tăng thêm cảm giác ngủ ngon.
Tối qua Chu Trạch Chung uống hơi nhiều, đầu óc còn mơ màng, tiếng mưa đều đặn ngoài trời càng khiến anh buồn ngủ hơn.
Trong cơn mơ màng, anh nghe thấy tiếng gào thảm thiết của Thi Dật: “Thi Uẩn! Em đã giẫm đạp lên nhân phẩm cao quý của anh trai em rồi! Em đã bẻ gãy đôi cánh tự hào của anh! Em đáng tội gì đây?”
Ngay sau đó, giọng nói thờ ơ của Thi Uẩn vang lên: “Thế thì sao? Anh gọi người anh em của anh đến báo thù, phá hủy thiên đường của em à?”
Vừa dứt lời, Chu Trạch Chung cảm thấy trước mắt mình bao phủ một bóng tối.
Thi Uẩn đang ngồi xổm bên giường anh, giơ ngón trỏ chọc vào má anh: “Không có Chu Trạch Chung, Thi Uẩn trằn trọc cả đêm.”