Hình Như Hơi Nhớ Anh Rồi

Chương 38: Cam tâm tình nguyện



Thi Uẩn không phải ngôi sao thần tượng, tất nhiên cô cũng chẳng nghĩ tới chuyện yêu đương bí mật, có điều cô chưa kịp phản ứng thôi. Dù sao cô thật sự nghĩ rằng mối quan hệ tình cảm của hai người được giấu kín rất tốt, ai ngờ chỉ có cô là kẻ ngốc mà thôi.

Cô kéo ghế ngồi xuống, giống như cố ý vuốt lại vài lọn tóc vừa mới dài đều trước trán, biểu cảm có phần gượng gạo: “Em chỉ sợ mình sẽ được đối xử đặc biệt thôi mà.”

Đồng nghiệp là sinh viên mới tốt nghiệp ngồi cạnh nhịn không được mà xen vào: “Này, ngày đầu tiên cô đi làm mà xách theo túi xách sáu chữ số đến công ty, tôi đã biết cô không phải người dễ dây vào rồi.”

Thi Uẩn: “...”

Chu Trạch Chung đặt đôi đũa mà nhân viên phục vụ đã khử trùng trước mặt cô, sau đó quay đầu tiếp tục dặn dò nhân viên: “Làm phiền rót thêm hai cốc nước ấm nữa.”

Nghe thấy vậy, nụ cười gượng trên môi Thi Uẩn lập tức tắt ngúm, cả cốc nước chanh thơm ngon trên bàn cô còn chưa uống được mấy ngụm, huống chi là loại nước nhạt nhẽo này.

Cô há miệng muốn phản đối, nhưng lễ nghi trên bàn ăn mà bố cô đã dạy bao năm qua khiến cô đành ngậm miệng, lúc này không phải là lúc để tranh luận.

Hơn nữa, cùng lắm thì cô không uống mà cầm đi tưới cây, coi như cũng góp phần làm việc tốt cho thế giới.

Chu Trạch Chung nhìn thấu được ý định né tránh của cô, anh vô cùng đúng lúc cất tiếng một cách mơ hồ: “Đừng có mà mơ mộng hão huyền, anh sẽ luôn luôn giám sát em.”

Đúng lúc cô cần dỗ dành để được thỏa hiệp, thì trong đầu Thi Uẩn lại toàn là câu “Anh sẽ luôn luôn giám sát em, luôn luôn, mãi mãi”.

Chỉ mới nghĩ đến thôi mà đã cảm thấy lạnh cả sống lưng, thực tế thì phía sau cô thực sự đang lạnh đi, quay đầu lại nhìn thì hóa ra là điều hòa bắt đầu hoạt động hết công suất, thật đúng là cảnh tượng trùng hợp đến mức rùng rợn.

Ông trời quả nhiên rất tàn nhẫn với cô, Thi Uẩn không kìm được mà rơi nước mắt, sau này cô sẽ không bao giờ coi trời cao là ông nội nữa.

Nhìn dáng vẻ ăn quả đắng đáng thương của cô, Chu Trạch Chung không nhịn được cười khẽ, giọng nói cũng vô thức trở nên mềm mại hơn: “Yên tâm đi, lương tâm của anh vẫn còn một chút.” Nói rồi anh đặt hai ly nước nóng mà người phục vụ mang đến xuống bàn, một phần trước mặt mình: “Anh sẽ giám sát em bằng hành động thực tế.”

Ấm áp, vô cùng an tâm.

Tục ngữ có câu, đau dài không bằng đau ngắn, Thi Uẩn dứt khoát nhắm mắt lại uống cạn ly nước trước mặt trong một hơi.

Cô làm như đang uống thuốc độc, đồng nghiệp bên cạnh tỏ vẻ không hiểu: “Chẳng lẽ khó đến vậy sao? Hay là cô cũng giống như những tin đồn trên mạng về con cái nhà giàu, chỉ uống nước Evian?”

Việc Thi Uẩn là cô chủ nhà giàu không phải là bí mật trong đài truyền hình, dù sao ngay ngày đầu tiên đi làm, Thi Uẩn đã mang theo túi hàng hiệu phiên bản giới hạn, lái chiếc Rolls-Royce gióng trống khua chiêng tới để làm việc vặt, mọi người có thành kiến với cô cũng không có gì là lạ.

Nhưng Thi Uẩn rất muốn giải thích rằng, tất cả những điều này thật ra đều là do anh trai cô làm, không hề liên quan gì đến cô.

Thi Dật nói lo lắng cô bị mấy tên lão làng trong công ty chèn ép, nói thế nào cũng bắt cô phải ăn mặc cho thật oai phong để chống lưng, không cho người ta có cơ hội chèn ép nhà họ Thi.

Thật sự không chịu nổi việc Thi Dật cứ liên tục gửi những ví dụ về bắt nạt nơi công sở để chiếm lấy khung chat trên Wechat, sử dụng lời nguyền cái chết kiểu tẩy não để tấn công não bộ còn đang hoạt động của mình, cuối cùng Thi Uẩn đã phải khuất phục trước thế lực tà ác.

Tất nhiên, Thi Uẩn cũng đã cố gắng thử biện minh với đồng nghiệp, nhưng việc dùng nửa tiền lương thực tập một trăm hai mươi tệ mỗi ngày để trả tiền gửi xe cho những chiếc xe nhỏ xa xỉ của mình thật sự không có sức thuyết phục.

Thi Uẩn nhếch mép: “Tôi uống sương sớm.”

Sinh viên mới ra trường còn giữ nguyên sự đơn thuần, vẫn chưa bị công việc mệt mỏi làm thay đổi, nghe thấy lời nói dối của Thi Uẩn, cô ấy lại tin thật: “Thế thì bảo mẫu nhà cô chắc vất vả lắm nhỉ?”

Chu Trạch Chung ẩn ý trêu chọc: “Đúng là vất vả thật, một ngày cũng không chắc uống được hai ly.”

Thi Uẩn bị ám chỉ khéo léo chọn cách khép chặt đôi môi để giữ gìn lòng tự trọng của mình.

Đây vốn dĩ chỉ là một bữa cơm đơn thuần, nhưng để tránh những người xung quanh quá tò mò mà dồn sự chú ý về phía Thi Uẩn, Chu Trạch Chung đã khéo léo chuyển chủ đề sang tình hình kinh tế hiện tại.

Thi Uẩn vui vẻ tự do cùng đồng nghiệp bên cạnh cười nói hồn nhiên, ăn liên tục hai bát cơm, còn tiện thể lên mạng khen ngợi căn tin của công ty một cách toàn diện không góc chết.

Ăn xong cơm đã thấy no bụng, ý thức muốn giảm cân buộc bản thân đặt đũa xuống và đầu hàng trước đồ ăn ngon.

Nhưng mà tay chưa kịp đặt đũa xuống thì đã bị Chu Trạch Chung ngăn lại: “Em còn chưa ăn thịt bò ngăn bên kia, không muốn thử một chút à?”

Thi Uẩn nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Em ăn được không?”

Trình độ ăn cay của Thi Uẩn giống như yêu cầu người Quảng Đông trên mạng nhỏ giọt dầu ớt vào mắt, thực sự không đáng kể.

“Nếu trần qua nước vài lần thì chắc không sao.” Chu Trạch Chung dụ dỗ: “Hình như nhân viên đánh giá món này rất cao, mỗi thứ sáu anh đều thấy có người đề nghị nhà bếp thêm món này vào tuần sau.”

Những lời này không có căn cứ, nhưng thông qua những bình luận dưới bài viết mà cô vừa đăng, có vẻ thật sự có rất nhiều người đề nghị món này.

Hơn nữa, lãnh đạo công ty vốn là người Quảng Đông dường như cũng ăn rất ngon…

Lòng nghi ngờ cuối cùng cũng không thắng nổi khát vọng trong lòng, Thi Uẩn đưa chiếc đũa tội lỗi về phía nồi đỏ lừ đang sôi sùng sục.

Dù sao đây cũng là một cuộc phiêu lưu đầy mạo hiểm, đối mặt với danh tiếng của ẩm thực Tứ Xuyên, cuối cùng Thi Uẩn vẫn chọn cách tiếp cận cẩn thận.

Cô nhúng miếng thịt trong đũa qua ba bát nước lọc. Chỉ sau đó, Thi Uẩn mới run rẩy đưa miếng thịt đã trở lại hình dạng ban đầu vào miệng.

“Shh! Vẫn còn hơi cay, nhưng thơm quá.” Chóp mũi Thi Uẩn bỗng đỏ lên, bên thái dương cũng lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Chu Trạch Chung kịp thời đưa cốc nước trước mặt đã nguội đến bên môi Thi Uẩn, cô lập tức ngửa cổ tu ừng ực hết cả cốc.

Lúc dòng chất lỏng nhạt nhẽo chảy qua cổ họng, Thi Uẩn mới giật mình nhận ra, trời ơi, đúng là đợi mình thật.

“Cô ăn cay yếu quá nhỉ?” Người đồng nghiệp Giang Tây nổi tiếng ăn cay giỏi ngạc nhiên thốt lên.

Thi Uẩn cũng cảm thấy hơi xấu hổ, cô ấp úng giải thích: “À, tôi nghĩ trình độ của mình cũng gần giống người Quảng Đông thôi mà…”

“Hả? Cô nói lãnh đạo à?” Đồng nghiệp bật cười: “Ông ấy là người Nam Hùng, Quảng Đông, nơi này có lẽ cô không biết, nhưng giáp ranh với Giang Tây chúng tôi đấy.”

Thi Uẩn: “...”

Trong chốc lát, dường như cô mất hết sức lực và thủ đoạn ứng phó.

Vì giờ nghỉ trưa chỉ có một tiếng rưỡi, sau bữa ăn, mấy người bọn họ nhanh chóng quay trở lại để chấm công đi làm.

Chờ đến khi trợ lý đi lấy quà lưu niệm, Thi Uẩn kéo Chu Trạch Chung vào góc khuất thấp giọng hỏi: “Anh có thật sự muốn làm chủ tịch không?”

Vừa nói cô vừa liếc về hướng của Chu Hằng Côn, vẻ mặt như mèo ăn vụng đầy vẻ e ngại: “Nếu không thích thì đừng làm, cùng lắm sau này em kiếm tiền nuôi anh.”

Đây là lần đầu tiên có người hỏi anh câu hỏi như vậy, Chu Trạch Chung không khỏi sững sờ.

Giống như những người đồng hương ở các nước phát triển trên mạng luôn nói mình không cần nhiều tiền, chỉ cần nhiều tình yêu, đó là một dạng thể hiện ngược mà không biết chừng mực, có thể khiến người khác cảm thấy đáng khinh.

Nhưng Thi Uẩn biết, điều Chu Trạch Chung thực sự muốn là trở thành một nhà hóa học, muốn trở thành một người có đóng góp trong lĩnh vực hóa học, chứ không phải làm chủ tịch gì cả.

Chu Trạch Chung vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, thoải mái mỉm cười đáp: “Là do anh tự nguyện, không phải bị ép buộc.”

“Điều đó có nghĩa là anh có thể nắm giữ nhiều quyền lực và tiền bạc hơn, ít nhất là trong tương lai anh có thể tự mình kiểm soát các sự lựa chọn.” Bàn tay của Chu Trạch Chung vuốt xuống thái dương của cô, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt có chút ấm ức: “Giản Ngô Hằng đã được nhận vào trường của em làm Phó giáo sư trong lĩnh vực Hóa dược, anh dự định mỗi năm sẽ đầu tư mười triệu vào phòng thí nghiệm của cậu ta để hỗ trợ việc giảng dạy.”

Ngừng một chút, anh nâng khuôn mặt cô lên, cúi xuống nhìn vào đôi mắt vừa sáng lên của cô: “Ngoài ra, anh định năm nay thành lập hai công ty sản xuất dược phẩm, chuyên nghiên cứu phát triển thuốc dành cho trẻ em.”

Đây là một quyết định rất rủi ro, dù sao cũng không có nghiên cứu dược phẩm nào có thể cho ra kết quả trong vài ngày, chắc chắn đây sẽ là một dự án cực kỳ tốn kém và tốn sức, đó cũng là lý do mà từ trước đến giờ Đồng Nhạc không tham gia vào ngành dược.

Cuối cùng Thi Uẩn cũng bật cười, cô vỗ ngực cam đoan: “Đến lúc đó em cũng sẽ đầu tư một ít, góp phần xây dựng sự nghiệp của chủ tịch Chu nhà chúng ta.”

Chu Trạch Chung bị cô chọc cười, đôi lông mày và khóe mắt hiếm khi trở nên dịu dàng, khiến La Toàn đang lén nhìn phải quá đỗi ngạc nhiên, vô thức chân trái vấp chân phải ngã sầm xuống trước mặt hai người.

Thi Uẩn chớp mắt: “Trợ lý La, anh làm gì thế?”

“Xin được đầu quân.” Bộ não đang hoạt động nhanh chóng đưa ra câu trả lời hùa theo một cách chân thành.

May mà trợ lý khác đã kịp thời mang quà lưu niệm đến, mấy người đồng nghiệp cũng vội vã quay trở lại đài để chấm công buổi chiều, sự chú ý của mọi người mới miễn cưỡng rời khỏi La Toàn.

Trước khi lên thang máy xuống bãi đỗ xe, Thi Uẩn tranh thủ ném một nụ hôn gió về phía Chu Trạch Chung, cô cười toe toét nói: “Tối nay em đến đón anh tan làm nhé.”

Chu Trạch Chung rất muốn đồng ý, nhưng thực tế công việc không cho phép anh nói ra chữ đồng ý này: “Chiều nay anh phải đi công tác ở Lan Châu, có lẽ sẽ ở đó bốn năm ngày.” Nói xong anh lại không khỏi bất lực bổ sung thêm: “Anh đã nói với em từ tuần trước rồi mà.”

Được nhắc nhở như vậy, Thi Uẩn quả thực nhớ ra chuyện này.

Thứ ba tuần này là kỷ niệm hai mươi năm thành lập công ty ở Cam Túc, Chu Trạch Chung cần đại diện tập đoàn tham gia phát biểu và trao giải.

Kế hoạch kiểm toán nội bộ của Đồng Nhạc cũng được triển khai dần dần trong mùa hè này, đúng lúc tháng tám là thời gian kiểm toán ở công ty Cam Túc, Chu Trạch Chung dự định nhân cơ hội này để xác minh tính hợp lệ của kế hoạch kiểm toán, dù sao lý thuyết và thực tiễn luôn có sự khác biệt, cho nên chuyến công tác lần này mới kéo dài như vậy.

Thi Uẩn chu môi, buồn bã nói: “Được rồi, vậy chúng ta sẽ làm người yêu xa một tuần.”

Chu Trạch Chung dở khóc dở cười: “Anh sẽ chăm chỉ làm tốt công việc yêu xa.”

La Toàn quay sang đồng nghiệp bên cạnh thì thầm phàn nàn: “Ăn trưa xong rồi, sao lại phải ăn thêm bữa nữa vậy chứ?”

Với tư cách là trợ lý thân cận, anh ta thực sự đã phải chịu quá nhiều khổ cực!

Trước bãi đỗ xe, lãnh đạo đài chần chừ một hồi cuối cùng cũng lên tiếng: “Hay là tôi lái xe về nhé?”

“Tại sao?” Thi Uẩn dừng tay đang nắm lấy tay nắm cửa ghế lái: “Lãnh đạo, chẳng lẽ chú muốn đối xử đặc biệt gì với cháu à?”

“Tôi đâu phải là người có quan hệ đặc biệt!” Cô giơ hai tay lên cố gắng thanh minh cho sự trong sạch của mình: “Chú đừng nhìn cháu bằng ánh mắt định kiến như vậy.”

Kính râm trên sống mũi đổi màu theo ánh sáng vẫn chưa trở lại trong suốt, lãnh đạo đài bị chỉ trích suýt chút nữa nghi ngờ chính mình, mặc dù thực sự ông ta có ý muốn kiếm chút lợi ích nhưng thật sự không thể làm được việc tâng bốc như vậy.

Lãnh đạo đài sờ chóp mũi, có hơi dở khóc dở cười nói: “Có thể sao, chỉ là ý thức trách nhiệm của tôi đột nhiên trỗi dậy thôi.” Ông ta chỉ vào mọi người: “Toàn là phụ nữ, bảo một người đàn ông như tôi ngồi hưởng thụ sao mà đành lòng cho được?”

Lúc mới đến, trong xe của Thi Uẩn toàn là các cô gái nên cô không gặp phải tranh chấp quyền lái xe.

Lãnh đạo đã nói vậy, Thi Uẩn cũng không khách sáo, cứ thế giao chìa khóa trong tay cho ông ta.

Chiều thứ sáu lúc ba giờ, sau khi đã chấm công ra sớm, Thi Uẩn và thầy hướng dẫn lên chuyến tàu cao tốc đến thủ đô.

Chuyến tàu đi làm được ưa chuộng trên tuyến Bắc Kinh - Thượng Hải G20 chỉ dừng ở bốn trạm, khoảng cách hơn một nghìn cây số chỉ mất bốn tiếng rưỡi để đến nơi, trên tàu đầy những người lao động mệt mỏi như Thi Uẩn.

Điểm khác biệt duy nhất là, trong khi người khác mặc vest chỉnh tề trông như những tinh anh sống với nhịp độ nhanh, Thi Uẩn lại đội mũ lưỡi trai nằm gục đầu ngủ say.

Lúc tỉnh dậy, Thi Uẩn bị thầy hướng dẫn bên cạnh lay dậy.

Ông ấy nhíu mày trêu: “Em ngủ mà đầy vết hằn trên mặt thế này thì làm sao gặp được người yêu?”

Thi Uẩn ngái ngủ không hiểu: “Người yêu nào ạ?”

“Người yêu là của em, em lại hỏi thầy?” Thầy hướng dẫn lắc đầu thúc giục: “Thôi nào, mau xuống tàu thôi.”

Khi hòa vào dòng người hướng về cửa ra, Thi Uẩn ngay lập tức nhìn thấy đối tượng mà thầy hướng dẫn đã nhắc đến.

Còn Chu Trạch Chung, giống như thường lệ, cũng nhanh chóng khóa ánh mắt vào cô giữa biển người đông đúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.