Hình Xăm

Chương 12: “Chiếc áo của Chu Tội ấm quá, từ đầu xuống chân như được khoác lấy ánh dương ấm áp.”



Câu hỏi của Tiêu Khắc quá thẳng thắn, qua thời gian dài như vậy, anh theo đuổi thì theo đuổi, nhưng thực ra chưa từng hỏi những chuyện liên quan tới tình cảm, nếu là bình thường anh cũng sẽ không hỏi, chủ yếu do hôm nay nghe Chu Tội kể chuyện ngày trước đến say mê, hơi kích động nên buột miệng hỏi ra.

Anh hỏi thì hỏi vậy, cũng không có ý gì. Tiêu Khắc cũng rất thản nhiên, nghiêng đầu nhìn Chu Tội.

Mới đầu Chu Tội còn không lên tiếng, nhưng bị Tiêu Khắc nhìn chòng chọc như vậy, giống như hắn không nói gì thì không xong. Chu Tội liền gật đầu, đoạn nói: “Từng có.”

Chỉ hai chữ này, chứ không nói gì thêm. Tiêu Khắc cũng không hỏi lại nữa.

Anh nhìn ra được, Chu Tội không muốn tán gẫu đề tài này. Không muốn nói thì thôi, không cần phải gặng hỏi. Tiêu Khắc tốt ở điểm ấy, về cơ bản sẽ không để người ta phải cảm thấy khó chịu, là một người rất thoải mái khi ở chung. Có lẽ do nghề nghiệp và bối cảnh trưởng thành, người sống trong hoàn cảnh này đương nhiên hiểu lễ biết nghĩa.

Nhưng thi thoảng cũng có lúc anh khắc nghiệt, dường như không xung đột gì với điều này.

Trước mặt có bảng chỉ dẫn, chỉ rằng phía trước có khu phục vụ. Tiêu Khắc nói: “Đi vệ sinh một lúc, sau đó để em lái cho.”

Chu Tội nói với bạn mình, sau đó lái vào khu phục vụ.

Tiêu Khắc xuống xe duỗi duỗi cánh tay, thực ra anh không thực sự muốn đi vệ sinh, nên chỉ đi vào lấy lệ. Vừa lái vừa tán gẫu cũng được hai giờ, anh muốn đổi chỗ với Chu Tội, để hắn qua bên cạnh nghỉ ngơi.

Sau khi lên xe hai người đổi vị trí, Tiêu Khắc thắt dây an toàn nở nụ cười: “Em chưa từng lái xe nào đắt như vậy đâu.”

Chu Tội chỉ cười cười, không lên tiếng.

Tiêu Khắc nói: “Tay lái em vững lắm, anh ngủ một chút đi.”

Chu Tội chỉnh ghế dựa, ngả ra phía sau, đắp áo khoác lên người, nói: “Sợ cậu chán.”

“Em không chán đâu.” Tiêu Khắc cười nói, “Anh dậy sớm quá, không ngủ thì cũng nhắm mắt nghỉ ngơi đi.”

Sau đó Tiêu Khắc không nói gì nữa, một lúc sau lại đưa mắt nhìn sang, Chu Tội thực sự dựa vào ghế nhắm mắt lại, dường như đã ngủ rồi. Tiêu Khắc lái xe nên cũng không tiện nhìn nhiều, chỉ lướt mắt qua, thầm cảm thán anh giai này dậy thì thành công quá, đường nét gương mặt sắc nét, nhắm mắt vào vẫn rất dễ nhìn.

Sao lại có một người vừa mắt anh tới vậy chứ.

Thực ra trước giờ Tiêu Khắc vẫn thích hình mẫu này, chỉ là những bạn trai trước đó của anh đều không theo kiểu này, bao gồm cả Lâm An mà anh để ý nhất.

Lâm An là một người ôn hòa, không phải người nóng tính, gặp chuyện thì thích giảng đạo lý, chứ không thích cáu kỉnh. Tâm sinh tướng, ngoại hình của anh ta cũng mang lại cảm giác ấm áp, từng đường nét đều toát lên vẻ dịu dàng. Tiêu Khắc nhỏ tuổi hơn anh ta, tính tình cũng thẳng thắn hơn, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc anh đều là người dẫn dắt, rất tích cực phụ trách mối quan hệ này.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Khắc theo đuổi kiểu người như Chu Tội, khí thế quá mạnh mẽ, cũng không dễ tiếp cận, nhưng lần này lại vừa khéo là gu của Tiêu Khắc, anh thích khí chất trên người này, đương nhiên cũng bao gồm những điều đó.

Nhiệt độ trong xe vừa ấm, người mà anh thương nhớ đang ngủ ở ngay bên cạnh. Lái xe trong trạng thái này cũng không thấy mệt, cảm giác dường như lái không bao lâu thì tới nơi. Lúc ra khỏi đường cao tốc, nhóm Phương Hi lái xe MPV đuổi theo, theo sau xe họ xuống đường cao tốc.

Phía trước có xe đang đợi, Phương Hi đi theo chiếc xe kia, hạ cửa kính ra hiệu với Tiêu Khắc.

Chu Tội đang ngủ, Tiêu Khắc sợ gió lùa vào nên không dám hạ cửa kính xuống, chỉ nhẹ nhàng bóp còi. Kết quả vừa quay đầu nhìn sang đã thấy Chu Tội tỉnh lại rồi, hắn mở mắt, vẫn còn trong trạng thái mơ màng vừa tỉnh giấc.

Tiêu Khắc khẽ nở nụ cười với hắn, hỏi: “Tỉnh rồi à?”

“Ừ, vừa ngủ.” Chu Tội ngồi dậy, kéo áo khoác ra khỏi người, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, “Thầy Tiêu vất vả rồi.”

“Anh chủ Chu khách sáo quá.” Tiêu Khắc lái xe theo nhóm Phương Hi, “Em chưa tới đây, đây là lần đầu tiên đấy.”

Chu Tội nhìn ra bên ngoài, nói: “Tôi tới mấy lần rồi, cũng được lắm.”

Tiêu Khắc cảm thấy có lẽ mình sẽ thích nơi này, bởi có Chu Tội làm người đồng hành cùng.

Người đợi ở cổng cao tốc là Tưởng Đào, quê anh ta ở đây. Nhà Tưởng Đào ở trên núi, hồi đó nhà anh ta còn chưa là khu du lịch, chỉ có mấy hộ gia đình sống trên núi, cuộc sống không mấy thuận tiện, nhưng quen rồi cũng tự lấy làm vui. Sau đó khu du lịch được phát triển tới bên kia, đều đã trở thành khách sạn nhỏ và viện nông gia, đều phát tài cả rồi.

Tưởng Đào xa nhà từ sớm, hiếm có dịp về một lần, bởi vậy nên dẫn bạn bè tới tụ tập. Người địa phương khẩu âm hơi nặng, bởi vậy nên lúc Tưởng Đào tới chào hỏi Tiêu Khắc khiến anh thấy hơi buồn cười.

Tiêu Khắc gật đầu với anh ta: “Tiêu Khắc.”

Tưởng Đào cong môi nở nụ cười: “Cậu giống bọn họ gọi tôi là Đào Tử đi.”

Chuyến này có tám người đồng hành cùng với nhau, xe của họ chỉ lái tới được chân núi, sau đó mang đồ leo lên. Tiêu Khắc vừa xuống xe liền khoác áo bông ra ngoài, nhưng vẫn rất lạnh. Chu Tội lấy áo lông vũ từ cốp sau ra mặc lên, hắn mang rất ít đồ, chỉ có một balo.

“Chúng ta đi hết bậc thang, bên trên có một cái đình gọi là Cẩm Hoa Các, đến khi đó phải đổi đường, ai lên đó trước thì ở đấy chờ nhé.” Tưởng Đào là người mặc nhiều nhất, anh ta từ nhỏ đã quen lên xuống núi, quen mặc quần áo dày, đến giờ cũng không thay đổi.

“Được, vậy chúng ta lên cái đình đấy đi, gặp nhau ở trên nhé.” Phương Hi nói xong, cũng không vội đi ngay, lấy một bao thuốc ra. Hắn đưa một điếu cho Chu Tội, sau đó phát một vòng.

Một đám người nghiện thuốc, có lẽ dọc đường đi đã nhịn gần chết, trong này chỉ có Tiêu Khắc và lão Tào không hút thuốc, lão Tào là người mặc ít nhất, cứ nhảy lên nhảy xuống tại chỗ, vẫy tay về phía Tiêu Khắc nói: “Hai chúng ta lên trước đi, bọn nó tụ tập như hít ma túy ấy, cho sặc chết bọn nó.”

Tiêu Khắc cười cười đi theo anh ta.

“Không biết trời lạnh như vậy chạy lên núi làm trò gì, đầu có rãnh à.” Tay lão Tào cầm một cái túi, sau lưng đeo cặp, vừa bước lên bậc thang vừa nói chuyện với Tiêu Khắc, “Tìm một nơi yên tĩnh đợi hai ngày, ai chịu uống rượu thì uống, không muốn uống thì lăn ra ngủ, cứ phải hành hạ lẫn nhau cơ.”

Tiêu Khắc không thể tiếp lời anh ta, chỉ cười cười nghe anh ta lẩm bẩm.

“Cậu vừa mới tiếp xúc với bọn họ nên không biết đâu, đám người này thực ra toàn mấy tên thần kinh, chẳng có ai bình thường cả.” Lão Tào bước lên bậc thang rồi nhảy lên, như vậy có thể ấm hơn một chút, “Toàn mấy nghề dị hợm tụ tập lại. Chắc tôi cũng điên rồi, mùa đông lại lên núi dằn vặt với cái đám ấy, đúng là bị bệnh không nhẹ.”

Đề tài này Tiêu Khắc không tham dự được, cảm giác nếu nói thêm một lúc nữa Tiêu Khắc sẽ bị lôi cả vào. Dù sao anh cũng theo lên núi cùng, chắc anh cũng bị thần kinh mất, Tiêu Khắc cảm thấy mình như bôi đen nghề nhà giáo.

Tiêu Khắc vội chuyển đề tài, hỏi lão Tào làm nghề gì.

Lão Tào khịt khịt mũi, vẫn còn nhảy: “Tôi á? Tôi làm thủ công.”

“Thủ công á?”

“Ừ, thủ công.” Lão Tào lấy di động ra, chọc tới chọc lui đưa mã QR cho Tiêu Khắc, bàn tay đút trong túi ấm, lấy ra bị gió thổi lạnh cóng, “Quét mã đi, thêm làm bạn tốt trước khi tôi thăng thiên.”

Tiêu Khắc cảm thấy người này thật thú vị, lấy di động ra quét mã, tên wechat của lão Tào là “Tào Tào Tào cái mả bố anh”.

“Khi nào về thì qua thăm cửa hàng tôi đi, thích cái gì thì mang về.” Lão Tào vội cất di động lại, cũng mau chóng đút tay vào túi.

Tiêu Khắc cười cười nói: “Ừ.”

Cũng không thể trách lão Tào lạnh, anh ta thực sự mặc rất ít, chỉ mặc mỗi chiếc áo da, tuy rằng dày, nhưng chất kia chạm vào da quá lạnh. Chân chỉ mặc một lớp quần, mắt cá chân lộ ra ngoài. Trông lão Tào trẻ hơn mấy người còn lại, Tiêu Khắc đoán anh ta cũng không lớn hơn mình là bao. Anh ta mặc bộ đồ này đừng nói là lên núi, chỉ ở dưới chân núi thôi cũng lạnh phát khóc rồi, càng lên cao càng lạnh, Tiêu Khắc sợ lát nữa anh ta không chịu đựng được.

Tính cả chiếc áo bông thì Tiêu Khắc mặc tổng cộng hai chiếc áo khoác, anh cởi áo bông ra đưa tới: “Mặc áo này của tôi đi, quần áo anh mỏng quá.”

“Không cần đâu, thực ra tôi cứ nhảy như vậy cũng quen rồi.” Lão Tào không nhận lấy áo của anh, liếc mắt nhìn anh nói, “Lát nữa lão Chu lên lại kêu tôi bắt nạt trẻ con.”

“Trẻ con gì chứ, tôi ba mươi rồi.” Tiêu Khắc chau mày, “Anh có thấy tôi gọi anh là anh giai không? Tôi đoán chắc anh cũng không lớn hơn tôi là bao.”

Lão Tào hơi ngạc nhiên, nhìn Tiêu Khắc: “Ba mươi á? Không giống.”

“Không giống thì cũng ba mươi rồi, mặc vào đi, thấy anh lạnh thành ra như vậy kìa.” Tiêu Khắc cười nói.

Lão Tào cũng không nhiều lời nữa, tháo cặp xuống mặc áo lên, kéo kín khóa lại, nói với Tiêu Khắc: “Cảm ơn nhé, áo được cậu mặc ấm lắm.”

Bình thường Tiêu Khắc vẫn siêng năng chạy trong phòng gym, leo một đoạn núi như vậy chỉ như chơi đùa. Chỉ là cảnh sắc trên núi lúc này không có gì hay, không quá đẹp đẽ, cây cỏ khô héo có chút hoang vu. Thế nhưng lão Tào lại thấy rất đẹp, dọc đường đi khen đẹp với Tiêu Khắc mãi thôi. Tiêu Khắc nghĩ có lẽ bởi vì mình không phải người làm nghệ thuật, nên đúng là không lĩnh hội được đẹp ở chỗ nào.

Lão Tào vừa đi vừa nghỉ để chụp ảnh cây cảnh, đoàn người phía sau cũng đã tới.

Lão Tào liếc mắt nhìn họ, quay đầu tiếp tục chụp ảnh: “Một đám bỏ đi.”

“Nói ai đấy? Tôi nghe thấy rồi đấy.” Phương Hi đi tới đạp anh ta một cái, “Mặc áo ai vậy? Không ra vẻ nữa à? Mặc áo da tiếp đi!”

“Tiêu Khắc cho tôi đấy, áo giai đẹp không mặc thì tôi đần mịa nó rồi.” Lão Tào quay đầu lại trông ra phía sau, hỏi: “Lão Chu vẫn chưa lên à? Không lên nữa thì Tiêu Khắc là của tôi đấy, tôi cố kiềm chế không tán cũng bởi nể chút tình huynh đệ đáng thương này đấy.”

Lâm Hiên ở phía sau đưa tay ra kẹp đầu lão Tào, túm lấy tóc anh, phì cười: “Ông ngả ngớn ít thôi.”

Thực ra Tiêu Khắc hơi ngạc nhiên, suốt dọc đường ban nãy lão Tào rất bình thường, không ngờ anh ta có thể đùa như vậy. Lão Tào chớp chớp mắt nhìn anh, “Cậu với lão Chu vẫn chưa thành phải không? Chưa thành thì cứ mở to mắt ra, lão Chu chán bỏ mịa.”

“Tém tém lại đi, cách cả ngàn mét cũng nghe thấy tiếng nước miếng của ông đấy.” Không biết ai nói câu này.

Lúc đó Tiêu Khắc cười cười không hé răng. Thực ra khi đó trong lòng anh nghĩ, đúng là trước giờ vẫn lo không ai lọt vào mắt Chu Tội, nếu không dù có ngả ngớn hơn anh cũng đỡ được.

Chu Tội và Tưởng Đào là người lên cuối cùng, mọi người đã ngồi đông đủ ở đình Cẩm Hoa Các chờ họ.

“Sao mấy ông đi nhanh thế?” Tưởng Đào nói mang theo giọng địa phương, nhìn bọn họ, “Lên trước bọn tôi từ lúc nào vậy? Tôi còn cố tình đi chậm một chút, sợ mấy ông lạc.”

“Ông đi chậm thêm chút nữa là bọn tôi xuống núi báo cảnh sát rồi đấy, tưởng lạc mất hai ông.” Trình Ninh chơi điện thoại, ngẩng đầu lên nói một câu.

Chu Tội quét mắt một vòng trông thấy Tiêu Khắc, cũng vừa hay Tiêu Khắc đang nhìn hắn. Lúc bốn mắt chạm nhau Tiêu Khắc khẽ nở nụ cười với hắn.

Chu Tội hơi nhíu mày, sau đó tháo balo trên vai xuống, cởi áo lông vũ ra ném lên người Tiêu Khắc. Tiêu Khắc bắt hơi trễ, áo phủ lên mặt anh.

Áo lông vũ rất dày, đập vào mặt vẫn êm. Trên áo còn mang theo hơi ấm của Chu Tội, thoảng hương nước xả vải hắn dùng. Có vị chanh nhàn nhạt, rất mềm mại.

Tiêu Khắc lấy áo xuống mặc lên người, phẳng phiu không nhăn nhúm. Anh còn chưa chỉnh tóc xong mọi người bên cạnh đã ồ cả lên.

“Ê ê ê lão Chu! Vứt đi đâu đấy? Tôi cũng lạnh mà ông cởi một cái cho tôi đi!” Phương Hi kêu.

“Ông tưởng ông là ai chứ, tự nhìn lại vị trí của mình đi.” Lâm Hiên cười trêu anh ta.

Thực ra Tiêu Khắc không quen đứng ở vị trí trung tâm bị mọi người nhìn chòng chọc, cảm giác không dễ chịu một chút nào. Nhưng lúc này anh lại cảm thấy không thành vấn đề, chiếc áo của Chu Tội ấm quá, từ đầu xuống chân như được khoác lấy ánh dương ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.