Buổi tối thứ sáu, Phương Kỳ Diệu gửi một địa chỉ tới di động của Tiêu Khắc, là địa điểm phòng làm việc của Chu Tội. Tiêu Khắc đưa mắt nhìn, cách nơi ở của anh không quá xa.
Phương Kỳ Diệu gửi tin nhắn thoại: “Mai em lái xe tới, em gọi điện rồi anh xuống nhà là được.”
Tiêu Khắc trả lời cậu: “Ừ.”
Giọng điệu Phương Kỳ Diệu vẫn ngả ngớn như trước: “Sắp gặp mặt lần hai rồi, có căng thẳng không hử, Tiêu gia?”
Tiêu Khắc: Căng thẳng cái mông cậu.
Phương Kỳ Diệu gửi hai biểu tượng cười hềnh hệch qua, Tiêu Khắc không để ý tới cậu nữa. Thực ra trong lòng anh không thể coi là căng thẳng, chỉ là một người mới gặp một lần thôi mà, nhưng bảo nội tâm anh bình tĩnh không một gợn sóng thì cũng là điều không thể nào.
Dù sao thì người kia cũng thực sự rất hợp gu thẩm mỹ của Tiêu Khắc, ít nhiều gì trong lòng cũng rất muốn được nhìn nhiều hơn một chút.
Ngày hôm sau họ ăn cơm trưa rồi mới qua, Tiêu Khắc mặc một chiếc quần bò xanh và một chiếc áo hoodie đen đơn giản, trông rất trẻ trung năng động, càng giống sinh viên hơn. Phương Kỳ Diệu nói anh mặc vậy trông trẻ con, cưa sừng quá.
Phương Kỳ Diệu cười “he he” nửa buổi, nói: “Ừ, thầy Tiêu mới là đóa hoa xinh ba mươi mốt, trẻ búng ra sữa cơ mà.”
Lúc họ tới trong cửa tiệm chỉ có một em gái, chắc mới chỉ hai mươi, đang tự vẽ móng tay cho mình. Em gái thấy họ liền nói: “Chào buổi chiều.”
“Nè, em gái.” Những lúc như vậy Phương Kỳ Diệu hăng hái hẳn ra, “Bọn anh không đến nhầm chỗ chứ? Đây là tiệm xăm hay tiệm làm móng vậy?”
Em gái nở nụ cười, chỉ chỉ về phía cửa: “Tiệm xăm. Nhưng mà xăm ở trong đó, em ở đây trông tiệm, nếu anh muốn làm móng em cũng có thể làm cho anh, không lấy tiền luôn.”
“Đang nói chuyện với ai vậy?” Một cậu trai từ trong nhà đi ra, đầu trọc lốc, mũ lưỡi trai đội ngược, miệng còn ngậm đuôi bút.
“Hai anh giai.” Em gái quay đầu lại nói với họ, “Hai soái ca.”
“Halo.” Cậu trai đầu trọc chào hỏi họ một chút.
Phương Kỳ Diệu nói: “Nè soái ca, lần trước nói chuyện qua wechat rồi đó.”
“À, cái hình đầu chó kia ấy hử?” Cậu trai đầu trọc lấy cây bút ngậm trong miệng mình ra, nhìn Phương Kỳ Diệu một chút, “Hai người ai muốn?”
“Đây.” Phương Kỳ Diệu giơ tay ra, “Tại hạ.”
“Ừ, đi vào đợi một lát.” Cậu ta hất cằm với Tiêu Khắc và Phương Kỳ Diệu, sau đó nói với em gái, “Cho hai ly cafe.” Dứt lời cũng bỏ vào trước.
Em gái nhìn hai người họ nói: “Hai người vào trong nhà đợi một lát, chắc lát nữa mới đến lượt, cafe được không nhỉ?”
Tiêu Khắc gật đầu: “Được, phiền em rồi.”
Từ cánh cửa đi vào bên trong là một phòng khách rất sáng, hai cánh cửa kính chạm đất khiến căn phòng dư dả ánh sáng. Một bộ sofa được đặt ở chính giữa, đối diện là một mặt tường với những ô tủ vuông, trên đó đặt một vài quyển sách, còn lại đều là mô hình và đồ trang trí. Phía dưới là một chiếc bàn dài, trên bàn đặt hai máy tính song song, thiết bị chơi game nhìn trông rất chuyên nghiệp. Bên cạnh còn có ba cánh cửa nữa, ngoài ra là ghế và giá đồ, cùng với đủ loại thiết bị xăm hình.
Cầu thang xi măng nối lên tầng hai, Tiêu Khắc ngẩng đầu lên nhìn, không thấy rõ trên đó có cái gì.
Em gái đi vào rót hai cốc cafe, để hai người họ ngồi trên sofa một lúc. Sau đó gõ gõ lên một cánh cửa, cũng chỉ gõ thôi, chứ không lên tiếng.
Tiêu Khắc ngồi ở sofa liên tục nhìn vào các vật dụng trang trí bằng kim loại ở ngăn tủ, không thể nói rõ hình dạng thế nào, hai mảnh kim loại vặn vẹo và trơn nhẵn, xoắn lấy nhau.
“Tới rồi à?”
Lúc giọng nói phía sau vang lên Tiêu Khắc còn không phản ứng gì, vẫn là Phương Kỳ Diệu huých cùi chỏ nhắc anh một lúc anh mới phản ứng được, Phương Kỳ Diệu nói: “Đang nói với anh đấy.”
Tiêu Khắc quay đầu lại, vừa đưa mắt liền trông thấy Chu Tội.
Chu Tội dựa vào một cánh cửa, hắn quá cao, cảm giác chỉ cần cao thêm chút nữa thôi là đầu đụng vào khung cửa rồi. Hắn vẫn mặc đồ giống ngày hôm đó, áo phông cộc tay đen bó lấy cơ thể, cơ bắp tay lộ ra ngoài. Lần này hắn còn đeo găng tay, sau khi chạm mắt với Tiêu Khắc liền nói: “Đợi tôi một lúc, chắc nửa tiếng.”
“Ừ.” Chu Tội nhìn anh, lại nhìn Phương Kỳ Diệu ngồi bên cạnh, xoay người đi vào, chỉ là lần này hắn không đóng cửa lại.
Phương Kỳ Diệu ngồi bên cạnh chơi game điện thoại, không ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Không tồi.”
Tiêu Khắc không để ý tới cậu, anh có thể nghe thấy tiếng máy xăm kêu rè rè, thi thoảng xen lẫn tiếng người nói chuyện. Trong đó có một câu Tiêu Khắc nghe thấy khá rõ, là tiếng Chu Tội nói: “Đau không chịu được thì nói, có thể nghỉ một lúc.”
Người nghe là một cô gái, thế nhưng không nghe thấy cô bé nói gì, không nhiều lời.
Cũng không biết vì sao khi nghe Chu Tội nói câu đó xong Tiêu Khắc cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó gõ nhẹ một cái, anh cảm thấy giọng điệu của hắn rất đặc biệt… đặc biệt thế nào thì anh không nói được, chỉ là rất có ý vị.
Sau đó cậu trai đầu trọc làm xong đi ra trước, cậu ở một phòng khác xăm chữ tiếng Anh cho người nọ. Phương Kỳ Diệu nhấc mắt ra khỏi điện thoại thấy cậu ta, hỏi: “Xong việc rồi à soái ca?”
“Ừ, anh đợi đó, chắc đại ca tôi cũng sắp xong rồi. Anh ấy làm cho anh, cái hình của anh nhỏ chỉ tầm hơn tiếng là xong, không phải vội.” Cậu ta châm điếu thuốc, ngồi trên ghế bấm điện thoại mấy hồi.
“Hay là cậu xăm cho tôi đi?” Phương Kỳ Diệu nhìn cậu ta. “Dù sao cái hình của tôi cũng dễ ấy mà, ai làm cũng như nhau.”
“Tôi không xăm cho anh đâu, công việc hôm nay của tôi xong rồi. Ca của anh là đại ca tôi nhận, anh ấy không cần tiền là chuyện của anh ấy.” Cậu trai nói chuyện rất thẳng thắn, không ngẩng đầu nhìn Phương Kỳ Diệu, nói tiếp: “Tôi không thể nhận ca của đại ca, cũng không thể giành mối nhân tình của anh ấy.”
Phương Kỳ Diệu bật cười thành tiếng, nói: “Không có ý định xăm free đâu, tôi cũng không quen biết anh cậu, không có nhân tình ân tình gì cả. Cậu xăm đi, tôi trả tiền cho cậu.”
Cậu trai lắc đầu: “Không xăm.”
“Ba ngàn?” Phương Kỳ Diệu hỏi cậu.
“Không.” Cậu trai tiếp tục hút thuốc.
“Năm ngàn?” Phương Kỳ Diệu đặt điện thoại xuống, nói tiếp, “Thực ra bảo anh cậu xăm mông cho tôi tôi cũng thấy khó xử, dù sao thì anh ta quen bạn tôi chứ không quen tôi. Cậu làm đi, bình thường cậu thu phí người ta thế nào tôi trả gấp đôi.”
Cậu trai liếc mắt nhìn cậu ta, lại đưa mắt nhìn Tiêu Khắc, Tiêu Khắc gật đầu nói: “Bọn họ không quen nhau.”
Phương Kỳ Diệu nói: “Tám ngàn.”
Cậu trai lấy điếu thuốc trong tay xuống, dụi vào gạt tàn: “Trả tiền.”
Phương Kỳ Diệu cười một tiếng, lấy điện thoại ra gửi tám ngàn qua wechat cho cậu ta. Cậu trai nhận tiền rồi, vẫy tay với Phương Kỳ Diệu: “Vào đi.”
Phương Kỳ Diệu ném điện thoại và áo khoác cho Tiêu Khắc rồi vào theo. Tiêu Khắc không muốn vào cùng cậu ta, anh không có hứng thú nhìn người ta vẽ vời trên mông nhau một chút nào. Một lúc sau anh nghe thấy cậu kia nói: “Tôi vẽ cho anh một bản thảo đơn giản rồi anh xem qua, vẽ thế nào thì sẽ xăm thế ấy.”
Phương Kỳ Diệu nói: “Không cần vẽ đâu, cậu cứ vẽ cái đầu chó như emo kia là được, nhìn bựa một chút.”
Giọng cậu trai có vẻ mất kiên nhẫn: “Chỗ chúng tôi trước giờ không nhìn hình chụp xăm, đều vẽ từ bản gốc, nếu anh chấp nhận thì tôi vẽ cho anh, không thì thôi.”
“Ok, cậu vẽ đi.” Phương Kỳ Diệu nói.
Một lúc sau Tiêu Khắc lại nghe thấy cậu trai kia hỏi cậu ta: “Thế này được chưa?”
Nghe giọng Phương Kỳ Diệu rất hài lòng: “Được, quá được ấy chứ.”
Cậu trai “ừ” một tiếng, sau đó nói: “Cởi quần ra, anh muốn xăm ở chỗ nào mà chính anh cũng không thấy? Tôi xăm lên quần anh à?”
Phương Kỳ Diệu hỏi cậu ta: “Xăm ở mông có đau không?”
“Vẫn được, nhiều thịt.”
Cuối cùng cậu trai kia nói: “Lúc tôi làm việc không thích nói chuyện, anh cũng ngậm miệng vào.”
Phương Kỳ Diệu đồng ý: “Ok.”
Sau đó cánh cửa đóng lại, Tiêu Khắc không nghe thấy họ nói gì nữa, cô bé ở ngoài sảnh bật một bài hát tiếng Anh với giai điệu chậm rãi bằng loa. Tiêu Khắc ngồi trên sofa tiếp tục chăm chú nhìn món đồ trang trí bằng kim loại, thời gian trôi qua rất chậm, trông anh có vẻ buồn ngủ.
Mãi đến khi Chu Tội và một nữ sinh tóc ngắn ra khỏi phòng xăm, Tiêu Khắc mới tỉnh táo hơn một chút. Nữ sinh xăm hình hạc trắng ở trên cổ, trông rất sinh động. Trên hình hạc trắng có dán một lớp màng plastic, xem chừng rất đau, nữ sinh liên tục quạt gió bên cổ.
Chu Tội nói với em: “Về đừng để dính nước, tốt nhất là đến ngày mai.”
“Vâng ạ, thầy Chu vất vả rồi.” Nữ sinh kia cười với hắn.
Chu Tội nói: “Khách sáo rồi.”
Con người hắn dường như chẳng có biểu cảm gì, xem ra có hơi lạnh lùng.
Sau khi nữ sinh đi rồi, Tiêu Khắc chỉ chỉ vào gian phòng bên cạnh: “Bạn tôi vừa để cho cậu trai kia xăm rồi.”
Chu Tội nói: “Tôi nghe thấy rồi.”
Tiêu Khắc gật đầu “ừ” một tiếng, sau đó an vị ngồi trên sofa không biết nên nói gì. Chu Tội ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh, hỏi: “Bạn trai à?”
Tiêu Khắc nói: “Không, tôi độc thân.”
Lúc anh nói câu này có hơi nhấn mạnh, nhưng không đáng kể, vốn là Tiêu Khắc cũng cố ý.
Chu Tội gật đầu một cái. Thực ra Tiêu Khắc có thể nhìn ra được Chu Tội không phải người nói nhiều, lần trước hai người chung bàn uống rượu với nhau anh cũng chẳng thấy Chu Tội nói mấy câu. Tiêu Khắc không uống rượu cũng không nói nhiều, bầu không khí vẫn có chút lúng túng.
Chu Tội hỏi anh: “Lần trước cậu bảo cậu là thầy giáo, trung học à?”
“Đại học.” Bàn tay Tiêu Khắc đút vào túi áo trước bụng, anh cười hỏi: “Không giống à?”
Chu Tội nói không giống, lại hỏi năm nay anh bao nhiêu rồi.
Tiêu Khắc nói anh đã học tiến sĩ xong, vừa sinh nhật ba mươi.
Chu Tội lại nói nữa: “Không giống, nhìn trẻ hơn.”
Hai người họ ngồi rất gần nhau, cũng giống như lần trước ngồi uống rượu, chỉ có điều khi đó ánh đèn mờ ảo, mà lúc này đèn điện lại sáng trưng. Tiêu Khắc nhìn rõ Chu Tội hơn, anh thấy ở gò má gần tai Chu Tội có một vết sẹo.
Có lẽ cũng đã lâu rồi, nên không quá rõ ràng, nhưng ngồi gần như vậy vẫn có thể nhìn thấy.
Không xấu, hơn nữa.. còn rất gợi cảm.
Lúc đó đột nhiên trong đầu Tiêu Khắc nảy ra một suy nghĩ, đột nhiên hỏi Chu Tội: “Anh độc thân chứ?”
Chu Tội sửng sốt trong thoáng chốc, sau đó cười nhạt, “Ừ” một tiếng: “Độc thân, tôi cũng quen như vậy rồi.”
Tiêu Khắc cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, anh gật đầu, sau đó đổi sang chủ đề khác. Đều là người trưởng thành với nhau, anh có ý đặt câu hỏi, Chu Tội cũng có ý trả lời.
Hình xăm của Phương Kỳ Diệu rất dễ, nhưng vẫn mất gần hai giờ, lúc đi ra làm như không có chuyện gì, hỏi Tiêu Khắc: “Muốn xem một chút không thầy Tiêu?”
“Thôi khỏi, cậu về nhà soi gương mà tự sướng.” Tiêu Khắc đứng lên, đưa quần áo và di động cho cậu ta.
Chu Tội cũng đứng lên theo, Tiêu Khắc bước về phía hắn. Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp hơn một chút.
Tiêu Khắc gãi gãi chóp mũi, nhìn Chu Tội. Thầy Tiêu dù nhìn xa hay gần thì nhan sắc vẫn không thể chê đâu vào đâu được, đẹp trai từ nhỏ. Chu Tội bị anh nhìn chòng chọc, nghe thấy anh bảo: “Rượu lần trước của tôi, hôm nay không tính là anh trả, anh vẫn còn nợ tôi một buổi nhậu đấy.”
Chu Tội hơi khựng lại, sau đó gật đầu cười.
“Anh chọn thời gian hay tôi chọn đây.” Tiêu Khắc nói.
Chu Tội trả lời rất thoải mái: “Được, cậu tìm thời gian đi.”
Giọng Tiêu Khắc không mấy lớn, nhưng Phương Kỳ Diệu vẫn nghe thấy. Sau khi ra khỏi cửa tiệm Phương Kỳ Diệu ném chìa khóa xe cho anh, liếc mắt nhìn anh cười: “Thầy Tiêu được phết đó.”
Tiêu Khắc ngồi vào vị trí điều khiển, với cái mông của Phương Kỳ Diệu thì chắc hẳn bây giờ không lái xe được.
“Anh có ý đấy à?” Phương Kỳ Diệu vẫn còn hơi ngạc nhiên, trước giờ cậu chưa từng thấy Tiêu Khắc như vậy, “Anh thật lòng à? Có hứng thú hử?”
Tiêu Khắc cũng không phủ nhận, anh gật đầu: “Thật lòng, có hứng thú.”
Lần trước gặp mặt một lần xem như là vừa mắt, rất nhớ. Lần này gặp lại, nỗi nhớ không những không giảm mà càng tăng thêm.
Tiêu Khắc là một chàng trai độc thân trẻ tuổi, có hứng thú với một người là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn. Anh cũng độc thân lâu rồi, đã sắp quên cảm giác yêu đương thế nào rồi.
Anh liếc nhìn Phương Kỳ Diệu, đột nhiên nở nụ cười, còn cười đến là sảng khoái. Anh xoay bánh lái, lái xe ra khỏi bãi đậu. Tiêu Khắc nói: “Anh muốn thử một chút.”