Hiuhiu... Yêu Cậu Mất Rồi!!

Chương 38: Trả giá



- Nguyên,tại sao Nguyên lại chia tay với Ân?Ân làm gì có lỗi với Nguyên rồi?

- Ân xin lỗi,nếu như Ân không xứng với Nguyên thì Nguyên cứ sống tốt nhé.Ân…không sống nếu thiếu Nguyên đâu.Ah,chiếc xe tải kia đang lao tới rồi.Vĩnh biệt…

- Nhỏ ghét tôi tới vậy sao?Đến lúc này mà cậu ta vẫn còn đánh và mắng tôi là tên ngốc.Cậu mới là đứa ngốc khi mà cứu tôi…

Tít…tít…nhịp tim bình thường,chỉ bị thương nhẹ.Vậy là cậu ổn rồi.Cậu vẫn bất tỉnh,đã hai ngày nay rồi.Tôi thật sự rất xin lỗi.Mặc dù đã nhận rất nhiều lời mắng mỏ của anh và bố cậu nhưng tôi vẫn thấy chưa đủ.Tôi muốn cậu tỉnh dậy rồi mắng mỏ tôi,tôi muốn nghe.

Rất nhiều người tới thăm cậu.Cô giáo,thầy Long,thằng nhóc con lớp 10,cả tên Minh đó nữa…nhưng,Nguyên vẫn không đến.Hay tại tôi ở đây?Vậy tôi sẽ đi chỗ khác để Nguyên còn đến thăm cậu.Nhưng tôi đã nhận trách nhiệm trông cậu,và anh cậu lại bên ngoài canh tôi nữa.

“Mày cấm làm gì em tao đấy!!”

“Ừ…mà sao Nguyên không đến?”

“Thảo nghỉ học rồi.”

“Tại sao?”

“Chuyển nhà gì đấy…”

Tôi thở dài một cái.Cô ấy ghét tôi đến mức chuyển cả nhà đi sao?Nếu chuyển nhà là lý do cô ấy chia tay thì thật vô lý.Bộ tôi,đáng ghét lắm?

“Rốt cuộc,thì chẳng đứa nào thắng hết…Tao không ngờ bà ấy chia tay mày đấy.”

“Mày đừng nhắc đến nữa,tao mệt mỏi lắm rồi...”

“Người mệt mỏi nhất là Tú ấy.”

Tôi chẳng thể nói gì nữa mà chỉ cúi đầu xuống.Cậu ta lâm vào tình cảnh này cũng tại tôi.Tại tôi không thể tự chủ được bản thân,suy nghĩ thì đen ngòm.Lúc đó thật sự chỉ muốn chết oách đi cho rồi,nhưng khi nhìn thấy cậu ta vì mình mà hàng ngàn giọt máu của cậu ta rơi xuống,thấy dần sợ cái chết.Tôi thật sự rất hối hận.Tôi hối hận lắm rồi,tôi biết mình sai rồi,cậu tỉnh dậy đi…

Ba mẹ cậu ta đến.Tôi ngại ngùng đứng dậy.Bố cậu ta vẫn đang trừng mắt nhìn tôi,còn mẹ cậu ta thì đã bình tĩnh hơn.Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt họ,vừa thấy có lỗi vừa thấy xấu hổ.Bố cậu ta vẫn nói chuyện với tôi bằng cái giọng đanh thép khiến tôi giật mình.

“Cậu vẫn trông nom con gái tôi cẩn thận đấy chứ?”

“V..vâng..”

“Anh nói nhẹ nhàng thôi!Dù gì cháu nó cũng làm nhiều thứ để chuộc lỗi rồi mà…”

“Cậu tưởng số tiền ít ỏi ấy mà chuộc hết lỗi à?Cậu đừng có mà tưởng…”

“Chú,cháu nhìn thấy nụ cười của chú lúc cậu ta trả tiền viện phí cho Tú rồi.Ahaha!!”

“Thằng kia,chú đuổi mày về quê bây giờ đấy!!Vớ va vớ vẩn~~ -.-”

Trời,thì ra bố cậu ta chỉ ra vẻ vậy thôi,sợ hết hồn.Nhìn mặt ông ấy lúc nhìn tôi còn ghê hơn bố tôi.Nhà cậu ta vui thật đấy,lúc nào cũng đùa được cả trong tình trạng như thế này.Cậu may mắn thật đấy cậu biết không.Lúc nào cũng được gia đình quan tâm.Tôi muốn còn không được đấy.

Rồi bỗng mẹ cậu ta lại gần tôi đưa cho một cái hộp.

“Cháu ăn đi không mệt lắm đấy.Thức khuya mấy đêm rồi…”

“Dạ thôi,cháu ăn mì rồi…”

“Không phải ngại,cứ coi như người nhà.Dù gì máu của cháu cũng chảy trong người con cô rồi.”

“Người một nhà cái gì.Nếu lúc đấy anh mà đến kịp thì máu thằng này còn lâu mới chảy trong người con anh!!”

“Anh nói ai là con anh?Con em!!”

“Anh nhóm máu O,Tú nhóm O,em nhóm AB.Rõ ràng là con anh còn gì nữa!!”

Đúng vậy.Do bệnh viện đã hết lượng máu cùng với cậu ta nên tôi đã cho cậu ta vài lít.Cũng may là tôi cùng nhóm với cậu ta.Nhóm O là nhóm máu hào phóng,tốt bụng,cho đi nhưng không nhận lại,rất phù hợp với cậu ta.Nhưng nó chẳng xứng với tôi.Đáng lẽ tôi phải là nhóm AB mới đúng.

“Nếu thế thì Thiện Ân cũng là con anh à?Anh nói như thật ấy!!”

“Thôi,thôi.Rõ ràng Tú do cả hai góp sức mà…”

“Không ngờ tôi lại làm điều đó với anh!”

“Em ép anh đấy chứ!!”

“Đ…đang ở trong bệnh viện mà cô chú…-////.////- “

Bố mẹ cậu ta làm tôi ngại quá.Ai lại nói mấy thứ đấy ở nơi công cộng chứ…Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy buồn cười.Hai người họ cứ như phân thân của cậu ta vậy.Mà tôi phải ngăn hai người họ lại.Cãi nhau ầm ĩ vậy ai mà dưỡng bệnh cho nổi.

“Vậy để cháu mang ra ngoài ăn…”

“Ừ!Cháu ăn ngon nhé!!”

“Hải!Bám theo!!”

“Rõ!!”

“Cháu không trốn đâu mà lo…>0<”

Tôi ra ngoài sân của bệnh viện ngồi ăn.Cơm mẹ cậu ta nấu thì ngon thật nhưng mà nhìn cái mặt thằng Hải nó đang ngồi đối diện tôi khiến tôi tài nào không nuốt nổi.

“Mày đừng có nhìn tao nữa…”

“Mày ăn kệ mày,tao nhìn kệ tao…”

“Méo kệ được -^-..”

Nói như thế nhưng nó vẫn cứ nhìn.Lại còn nhìn chằm chằm bằng đôi mắt thương hại.Chồi ôi,chịu hết nổi rồi,muốn úp cái khay cơm vào mặt nó quá.Vừa nghĩ vậy nên tôi cũng làm luôn.

“Anh anh,bình tĩnh bình tĩnh…”

“Mày đừng có nhìn tao bằng cặp mắt đấy!!”

“Mày không thương tao à?”

“Gì?”

“Nãy giờ ăn mà mày không nỡ mời tao một miếng.Tao đã dùng đến đôi mắt cầu xin vậy mà mày cũng không mời,đồ máu lạnh!!”

Nó vừa nói xong thì chạy đi.Thằng điên.Không tài nào mà chấp nhận nổi.Bỗng tôi thấy bố mẹ cậu ta đi ra khỏi bệnh viện.Bố cậu ta lườm tôi rồi chỉ chỉ ra đằng sau,về phía bệnh viện.Thật là…Còn chưa ăn xong nữa.Cô nhà hình như cũng ngăn bố cậu ta lại nhưng rồi hai người họ lại cãi nhau.Phải đi mau thôi chứ lại ầm lên thì phiền lắm…-.-.

Màn đêm dần dần buông xuống.Chỉ có tôi và cậu ta trong phòng.Tôi phải cố gắng thức khuya để trông cậu ta,phải cố gắng chuộc lại lỗi lầm của mình.

Giường cậu ta được kê ngay gần cửa sổ.Ánh sáng từ mặt trăng và của những ngôi sao kia đang soi rọi vào cậu ta.Chẳng lẽ chúng đang sưởi ấm cho đồng bọn?Này Tú,cậu cũng coi mình là ngôi sao phải không?Vậy mau tỉnh dậy đi,chúng đang rất lo lắng và cố gắng khiến cậu tỉnh dậy kìa.

Chậc,buồn ngủ quá.Hai mí mặt cứ muốn sụp hẳn xuống.Đã bảo là phải thức,không được,phải thức…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.