Hiuhiu... Yêu Cậu Mất Rồi!!

Chương 51: Con người tình cảm



Sau cái ngày khó hiểu đó,tôi đã được thư giãn trong ngày đầu của kỳ nghỉ Tết này.Đáng lẽ gia đình tôi sẽ về quê vào mùng 2 nhưng do anh họ tôi về sớm nên bố mẹ tôi về luôn một thể.Thế là năm nay ăn Tết hoàn toàn ở quê.Tôi đã sắp xếp hành lý gọn gàng,cả nhà tôi vừa mới bước ra khỏi cửa nhà thì bỗng một con xe coupe đen đỗ trước cửa.Xe coupe đen thì chỉ có của nhà hắn thôi.Hắn đến đây làm gì?Cánh cửa sổ được kéo xuống,hắn xuất hiện với cái kính râm che mất nửa mặt của hắn và nụ cười rạng rỡ.

“Quá giang hông?”

“Cậu đến đây làm gì??”

“Đưa gia đình cậu về quê.Xe khách vừa chật vừa tốn tiền”

“Đời nào bố mẹ tôi đi xe cậu!!”

Tôi quay ra chỗ bố mẹ tôi thì chẳng thấy bóng dáng họ đâu nữa.Cánh cửa khác của ô tô được kéo xuống,mẹ tôi vẫy tôi lại.

“Tú!Nhanh lên con!!”

“Nhanh thế! ÒAÓ”

Tôi lóc cóc mở cửa ngồi lên xe.Tôi ngó quanh,không thấy ông tài đâu cả,thay vào đó hắn lại ngồi ở ghế lái.

“Cậu biết lái xe ô tô à?”

“Ừm…đừng lo.Sẽ mau đến thôi!”

Hắn dồn ga,xe lao thẳng về phía trước.Đuôi không theo được cái đầu,người ngồi sau như bị văng ra xa.Hắn đánh võng như cái lúc đi xe máy,người tôi bắt đầu cảm thấy nâng nâng,ọc ọc -^-.

“Mày đi cẩn thận tao xem nào!!Tao sắp phun hết ra rồi đây này!!”

“Thì nuốt vào!”

“Mày điên à!Dừng lại ngay cho tao!!”

Khổ nỗi anh tôi dễ bị say xe,lại còn ngồi ghế đầu nữa.Hắn mà cứ đánh bay cả đầu lẫn đuôi thế này thì chắc cái tấm kính trước mặt kia sẽ trở thành bãi ói của anh ta.Cuối cùng,hắn lãnh một chưởng từ bố tôi – một quả đấm giáng xuống đầu hắn.Hắn bị thương trầm trọng nên bố tôi thay hắn.Bố tôi đi nó êm ả hơn,tôi thở như vừa thoát được cái chết.May mà chưa ra phố chứ không thì hắn đã lấy đi tính mạng của bao nhiêu sinh linh liền rồi.

“Thiện Ân,cháu có muốn qua quê cô chú chơi không?”

“Dạ có chứ ạ!”

“Người như cậu mà cũng thích nơi đồng quê bùn đất cơ đấy!”

“Thì sao?Cậu cấm tôi à??”

Người cấm hắn không phải là tôi mà là mẹ hắn ta.Bà ta mà biết tôi lại đi cùng hắn là tôi độn thổ rồi mà cũng chẳng thoát khỏi ánh mắt ghê gớm của bà ta.Anh tôi như vừa thoát chết,bắt đầu nhây nhây.Và sau đây,anh ấy sẽ thuyết minh về quê hương mình.Hừm…dù gì cũng là nơi chôn rau cắt rốn của anh ta mà.

“Quê tao đẹp lắm luôn!Mày mà nhìn thì chỉ có lồi mắt ra thôi!Ahahaha!!!”

“Mày nói nghe kinh vậy…”

Nói hơi quá….Hẳn là anh ta tự hào về nơi ấy lắm.Yêu quê hương mình là một đức tính tốt.Chiếc xe đi êm ru đến nỗi làm tôi buồn ngủ.Chẳng khác gì một cái xe ô tô đang đi trên một khuông nhạc trầm lắng vậy.Bố lái xe là tuyệt nhất!!Tôi chìm vào trong giấc ngủ,ghé đầu sang bên này,rồi lại ghé đầu sang bên khác.Và cuối cùng đập xừ vào đầu hắn,tỉnh cả ngủ.

“Ngồi yên đi!”

“Tại đường ngoằn ngoèo mà…”

“Một là cậu bám chặt lấy mẹ cậu,hai là tôi,đừng có vật và vật vờ.Phiền!”

“Hứ!”

Tôi quay phắt mặt đi rồi ôm lấy tay mẹ tôi.Bờ vai của mẹ tôi là thứ mà tôi cần nhất khi buồn ngủ.Trong cơn mơ màng,tôi có thể cảm thấy một bàn tay ấm áp vuốt ve tóc tôi,chạm lên má tôi hạnh phúc vô cùng.

“Thằng kia!Mày làm gì em tao đấy??”

Tôi giật mình lơ mơ tỉnh dậy.Chuyện gì mà anh ta hét ầm lên vậy?

“Tại nhỏ này cứ ‘mẹ ơi’ nên tao hùa theo thôi!Ahahaha”

“Gì?Sao cậu biết?”

“Con có tựa vào mẹ đâu…”

Tôi bất ngờ quay sang phía mẹ.Tôi với mẹ cách xa nhau hoàn toàn.Chết tiệt,sao lúc nào đi tàu xe với hắn là lại tựa vào hắn.Hắn hút cái đầu tôi hay sao?Mẹ tôi cứ tủm tỉm cười,như kiểu vui lắm ý -///^///-.Bỗng cái xe nó vòng một cái sang trái,mẹ tôi bị đập đầu vào kính,tôi thì cố bám lấy hắn.

“Cái ông kia!!Làm trò gì thế?”

“Bà cười cái gì?Chúng nó ôm ấp nhau hạnh phúc lắm à?”

“Ừ đúng rồi!!Mai sau Thiện Ân đằng nào cũng là con rể tôi mà.”

“Tôi không có đồng ý đâu!!”

“Con rể tôi chứ con rể ông đâu??”

Bố tôi lại vòng sang phải,cả cái hàng người ngồi bên dưới lao hết về chỗ hắn.Mẹ tôi hặm hụi đứng dậy và…bố tôi bị lãnh một quả đấm có sức công phá level max.Giờ tôi đã biết sức mạnh của tôi được hưởng thụ từ ai rồi…

“Thiện Ân không phải con rể của cả hai người…-___-“

“Bà thấy chưa?Ahahaha!Tôi thắng nhá!”

“Ông im đi.Ăn quả đấm đấy mà vẫn nói được à?”

Chẳng hiểu sao hai bố mẹ tôi vẫn lấy nhau được.Lúc nào cũng cãi nhau mà chẳng bao giờ gây ra xung đột gì lớn cả.Người ta gọi đó là “thương nhau lắm,cắn nhau đau.”Cớ sao mẹ tôi lại ưa hắn đến như vậy?Khoảng một tiếng sau,xe chúng tôi đến nơi.Cảnh vật nơi đây cũng chẳng thay đổi gì.Nhưng bà tôi lại già đi rất nhiều.Bà chống gậy lật đật đi ra tận ngõ đón chúng tôi.Tôi nhìn thấy bà liền lao tới.Hồi tôi còn nhỏ thì bà sẽ ôm lấy tôi mà quay vòng vòng,nhưng giờ thì quay sao nổi.Miệng của bà móm mém cười,thơm bố mẹ,anh Hải và tôi từng cái một.Bà dẫn chúng tôi về nhà,vẫn là một căn nhà gỗ đầy mùi tro lửa.Khoảng vài phút sau,khi đã biết tin gia đình tôi về tới nơi,vài cô bác trong họ chạy sang,cười đùa hỏi thăm rối rít.Đến cái lúc mà hắn được để ý tới,hắn sẽ là mục tiêu của mấy cô bác.

“Ai đây?Con rể hai ông bà đấy à?”

“Vâng,đúng rồi đấy!”

“Bà này vớ vẩn.Chúng nó là bạn thôi!”

Bố mẹ tôi cứ đưa ra hai câu trả lời trái chiều nhau khiến mọi chuyện phức tạp đi.Cuối cùng,câu trả lời vẫn là tôi đưa ra.Tôi với hắn chỉ là bạn.

“Cháu là bạn thân của Tú đây!Cháu tên Thiện Ân ạ…”

“Hôm nay cậu ta đến đây chơi ạ!”

“Con trai gì mà đẹp trai,cao lớn,dáng vóc đẹp thế?”

“Dạ cháu cảm ơn!Ahihi!!”

Các cô bác của tôi tấm tắc khen hắn,hắn ngại ngùng gãi đầu.Ừ thì đẹp thật nhưng thử nhớ lại việc cậu ta đã làm với con gái nhà người ta ngày hôm qua đi…Càng nghĩ càng thấy bực mà chẳng biết lý do.Bà tôi lật đật lại gần hắn rồi bỗng phát một cái vào mông hắn…

“Mông rắn chắc này thì sinh lý khỏe lắm nhỉ?”

“B…bà…Ô//^//Ô”

Bà tôi móm mém cười.Cả khu nhà bà cũng cười rầm rộ lên,đến tôi còn nhịn không nổi.Mặt hắn cứ ngơ ngơ ngác ngác,đỏ ửng lên nhìn ngu lắm >v...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.