Họ Biến Thân Ta Biến Nhân!

Chương 34: 34: Ứng Cứu!




Uỳnh uỳnh!
Một loạt tiếng vang trầm thấp phát ra, Đỗ Phong vừa thôn phệ xong xác Tuấn liền nghe thấy tiếng động, tò mò ngẩng đầu lên nhìn.
Hắn vậy mà thấy có bảy đầu trùng tử với thân hình to lớn, tuy không bằng được Đại trùng nhưng con nào con nấy cũng to tổ chảng, cũng phải đến hai mét, đang va chạm cửa vào của một nhà nghỉ.
Cảm nhận nguồn năng lượng trên chúng toả ra, Đỗ Phong có thể phán đoán bọn này đều ở cấp bán Linh, sắp sửa đột phá, tiến vào cấp Linh hàng ngũ.
Hiện tại bọn chúng đang điên cuồng lao vàonhà nghỉ phía trước mặt, cũng là nơi đang liên tục phát ra những tiếng súng dòn dã.
...
Vài phút trước.
Oanh, oanh!

Minh Thái bật chế độ súng tự động, hướng phía cửa ra vào oanh tạc, vì bọn trùng tử này đều là cấp thấp, chỉ là tốc độ nhanh cùng vũ khí lợi hại mà thôi, nếu bình tĩnh xử lý vẫn có thể đánh giết một hai đầu, và lúc này đối diện với bọn trùng tử là những thần binh lợi khí, cộng thêm cửa vào hẹp nên trùng tử cũng chết như ngả rạ.
"Đội trưởng, mau lên trước, để tôi ở lại ngăn chúng!" Minh Thái hướng Hoàng hô lớn, ánh mắt không rời cửa chính một giây, sợ bọn trùng tử thừa cơ hội tiến vào.
"Anh điên rồi! ở lại một mình anh chỉ có chết! Nếu lên thì lên cùng, ở lại thì ở lại cùng!" Hoàng kiên quyết phản đối.
Thấy đội trưởng nhà mình kiên quyết như vậy, Minh Thái cũng không nói gì thêm.

Sinh hoạt với nhau một thời gian, hắn biết rõ cách làm người của đội trưởng mình, nên lúc này cũng không nói gì nhiều, tự hiểu ngầm lẫn nhau.
Một người ngừng bắn hướng lên lầu trên đi tới, dừng lại hướng súng về phía cửa tiếp tục bắn, người đang đứng đối diện cửa chính dưới sự yểm trợ, nhanh chóng hướng về phía đồng đội đi lên.
Cả hai đều nhanh chóng di chuyển lên lầu hai, đứng phía trên bắn xuống sẽ có ưu thế hơn là chính diện.

Vừa đảm bảo an toàn lại dễ tấn công.
Số lượng xác trùng tử ngày càng nhiều, chỗ cửa ra vào cũng bị lấp đầy bởi những cái xác chất đống lến nhau.
không còn kẽ hở để lũ trùng đi vào, không gian cũng vì thế mà yên tĩnh một hồi, Minh Thái và Hoàng thấy vậy liền thở ra một hơi, với tình hình hiện tại thì lũ trùng tử sẽ không thể xông vào tấn công họ được nữa vì đã bị bịt kín cửa vào.
Còn đang thầm hô may mắn thì bỗng một tiếng động lớn vang lên tại cửa chính một cái "Oanh!", như một chiếc xe tại lớn va chạm vào cửa, làm khói bụi bay tứ tung.
Minh Thái cùng Hoàng sợ hãi vội bật dậy, đưa súng đè lên vai, hướng tâm ngắm xuống hành lang tầng một.
Cả hai đều có thể nghe rõ mồn một từng tiếng tim đập thình thịch ngân vang, tinh thần căng cứng như dây đàn.
Từ trong khói bụi bắt đầu đi ra một thân ảnh, khá giống với con Đại trùng khi trước mà bọn họ gặp, nhưng đầu trùng này trông có vẻ nhỏ bé hơn so với Đại trùng.


Nói là nhỏ bé nhưng con này cũng cao đến hai mét a! Mạnh hơn lũ trùng tử nhỏ con kia là cái chắc.
Còn chưa bình ổn tâm tình thì bên trong khói bụi vậy mà lòi thêm ra vài đầu như vậy nữa, làm cho hai người mặt cắt không còn một giọt máu, miệng vô thức mà nuốt nước bọt.
Oanh oanh!
Không biết là ai sợ hãi đến mức nổ súng trước, nhưng khi tiếng súng vang lên, người còn lại cũng điên cuồng xả đạn.
Tiếng súng vừa vang, mấy đầu quái vật này cũng liền nhanh chóng hướng hai người phi tới.
Vì sau khi nâng cấp, không còn giữ lại cho mình ưu thế tốc độ, mấy con trùng tử này không thể né tránh đạn được, liên tiếp bị oanh tạc trên thân.
Nhưng dù gì chúng cũng sắp đột phá tiến vào cấp linh trở thành Đại trùng nên lớp giáp phía ngoài của chúng cũng không còn tầm thường như trước, đứng dưới làn sóng súng đạn từ hai người, những đầu trùng tử này chỉ xuất hiện chút vết xước thế trên thân, chưa đủ khả năng để hạ gục chúng.
"Rút lui!" Hoàng thấy không ổn, hướng Minh Thái bên cạnh hô lớn.
Lúc này súng của Minh Thái cũng vừa hết đạn, hướng nơi cò kéo chỉ nghe mỗi tiếng "tạch tạch", còn đang hoảng hắn liền nghe thấy tiếng hô rút lui của đội trưởng, Minh Thái nhanh chóng lấy quả lựu đạn hướng bọn trùng tử vất tới, rồi quay người tháo chạy.
Cú nổ của lựa đạn khiến cho hành lang bị sụp đổ, làm chậm lại tốc độ của lũ trùng tử phía sau.

Cùng lúc đó, Đỗ Phong cũng đã tới cửa chính, nhưng vì lũ trùng đông nghịt quá mà bịt lại cửa vào.

Vừa rồi hắn nhìn thấy lũ trùng bán linh đã xông phi vào trước, nếu hắn không nên ứng cứu nhanh, chắc chắn bọn người này sẽ bị ăn thành thịt vụn.
Quá khẩn cấp, Đỗ Phong liền hướng trên lầu leo lên bằng đường cửa sổ.

Vì cơ thể đã được cải tạo lại, mạnh hơn ngày xưa rất nhiều nên việc leo trèo tại một toà nhà cao vài mét bằng tay không là chuyện bình thường, còn chưa kể đến việc hắn tiếp nhận được kí ức từ Tuấn đây.
Trong lính chuyên nghiệp, việc leo trèo, vượt các chướng ngại vật đều là những bài huấn luyện cần phải học và được đào tạo bài bản, có lợi thế lớn như vậy mà lúc này không trèo được lên lầu nữa thì Đỗ Phong đúng thật là tên phế vật..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.