Hồ Ca Phiêu Hương Ký

Chương 19: Nam cung ngọc ảnh...



Căn phòng thứ hai Kha La bước vào cũng không có thứ gì đáng chú ý cả, chỉ toàn là vũ khí loại hình côn cùng thương, nên hắn cũng không có ở lại lâu mà đi qua căn phòng kế tiếp.

Căn phòng thứ ba cũng chỉ toàn là tiên thảo cùng tài liệu luyện khí, hắn nhìn xuân dược trong đây đã chiếm hết hai phần ba tổng số Tiên thảo nơi đây, lại mắng thêm một câu rồi hắn mới thu những thứ dùng để tăng tu vị, không chần chừ hắn vào căn phòng cuối cùng.

Kha La nhìn đến thứ được đặt trong này, hai mắt của hắn tỏa sáng, miệng hô to

“chí bảo”

thứ hắn nhìn đến chính là hơn hai vạn quyển xuân cung đồ đủ loại hình khác nhau, hắn dùng tốc độ ánh sáng mà nhìn qua tất cả lưu vào trong đầu. Kinh nghiệm để chinh chiến sau này của hắn lại dầy thêm một tầng rồi, không khỏi khen thầm một câu “hảo thu thập a”, cũng không muốn ở lại lâu hắn phất tay một cái hủy hết tất cả mọi thứ tại căn phòng này rồi rời đi.

Kha La vừa bước chân ra ngoài đã cảm nhận được một luồn dao động rất nhỏ truyền đến hắn, bấm tay tính toán nhẹ một chút hắn phát hiện ra có một cái bí cảnh sắp xuất hiện nội trong ba ngày tới.

Biết được vị trí của bí cảnh này xong, ý niệm hắn khẽ động xuất hiện trên một thân đại thụ cao ngàn trượng cách khoảng bảy mươi trượng bí cảnh sắp xuất hiện, lựa chọn một cành cây to có vẻ thoải mái rồi nằm đấy chờ bí cảnh xuất hiện.

Chứa đến hai canh giờ sau đã có những người đầu tiên xuất hiện rồi dần dần xuất hiện những người tiếp theo, sự ồn ào náo nhiệt bắt đầu xuất hiện ở nơi đây, Kha La vẫn nằm trên cành cây cao nghe ngóng mọi người nói chuyện.

Bây giờ hắn đã biết được phân chia thế lực cùng tên gọi của các nơi như thế nào rồi, trung tâm của Phàm giới được chia làm bốn vực là Nam Trác Vực, Bắc Mạc Vực, Tây Huyền Vực, Đông Hoàng Vực

do bốn đại tông môn là Thiên Linh Tông, Thánh Tông, Huyền Tâm Chánh Tông, Dược tông cùng các đại gia tộc cùng nhau quản lí. Bốn phía của Phàm giới cũng được chia làm bốn nơi là Nam Hoang Sâm Lâm, Tây Linh Vô Tận Hải, Bắc Cực Băng Nguyên, Đông Mạc.

Kha La đã biết mình đang ở Nam Hoang Sâm Lâm, còn bí cảnh sắp xuất hiện chính là Hàn Sinh Cổ Tĩnh, Hàn Sinh Cỗ Tĩnh thật ra là tên của một cái giếng cổ di lưu từ thượng cổ tới nay cách năm ngàn năm sẽ mở ra một lần trong ba ngày. Hàn Sinh Cổ Tĩnh không có hạn chế người đi vào, nó chỉ nhìn tu vi của ngươi có thể ở bên trong nó lặng xuống xâu bao nhiêu thôi, đi càng xâu chỗ tốt đạt được càng nhiều...

Thu thập được nhiều thông tin như vậy, Kha La không khỏi cảm khái một câu “muốn biết thông tin phải đến chỗ tập trung đông người a”.

Cảm khái xong hắn cũng không có đi quan tâm nhiều về chuyện của bọn họ nói với nhau nữa, rất nhanh chỉ còn hơn một canh giờ nữa là Hàn Sinh cổ tĩnh sẽ mở ra. Nhưng hắn chú ý thấy những tên này chỉ đứng cách Hàn Sinh Cổ Tĩnh chưa mở ra khoảng hai trăm trượng, nghe một chút nữa thì bọ hắn chỉ là tán tu cùng người của gia tộc nhỏ.

Rất nhanh có hơn mười cổ khí tức Đại Thừa cảnh cùng nhau xuất hiện từ các hướng khác nhau, khi bọn họ đi ngang qua nơi Kha La đang nghỉ ngơi, bọn hắn không khỏi lạnh sống lưng một cái rồi đi nhanh qua tập trung cùng nhau cách hai mươi trượng nơi Hàn Sinh Cổ Tĩnh sắp mở ra. Khi bọ họ vừa xuất hiện chúng nhân lại nhao nhao cả lên mà nói.

-Huynh đệ ngươi nhìn, đó là thái thượng trưởng lão Thánh Tông, Cổ Huyền Phong đấy.

Tán tu A chỉ một lão già sáu hơn mặc nho bào màu trắng nói với tán tu B. Nghe xong hai người nói tán tu B ngứa mồm đi lại gần hai tán tu A, B chỉ mấy người còn lại hỏ.

-Hai huynh đệ, có biết ba người kia là ai không.

-A không a, chúng ta chỉ nhìn ra được Cố thái thượng của Thánh Tông thôi a..

-Huynh đệ ngươi có thể nhìn ra sau.

Nghe hai người này không biết, hắn vỗ ngực một cái tuyên bố với hai người.

-Ta chính là Bách Lý Thông, Tư Duy Tứ để ta nói cho hai huynh đệ nghe.

-A thì ngươi là Bách lý thông mà mọi người ở Nhất Hoa Thành đã nói sao.

-Đúng vậy a, ngươi biết những người còn lại là ai không a.

-Ha ha ha, cho ta hai trăm kim tệ ta nói cho nghe.

Hai người nghe hắn nói vậy bề bộn móc ra hai trăm kim tệ đưa cho Tư Duy Tứ, hai trăm kim tệ này cũng không có làm bọn hắn nhíu mày một cái, bởi vì bọn hắn là tán tu, linh thạch không có nhưng bọn hắn chính là một tòa kim tệ bảo khố di động a, nói đến tán tu thì bọn hắn tuy không có công pháp cao giai hay tài nguyên tu luyện gì nhiều nhưng bọn hắn rất tự do, tùy tiện giết một tên trong số các tán tu này thì bọn hắn nhiều khi còn giàu có hơn cả đệ tử tông môn đấy.....(ko thể lộ nhiều =D). nhận được kim tệ sau Bách lý thông cười lớn nói.

-Sảng khoái ha ha ha ha, huynh đệ các người nghe kĩ nha. Người nhìn lão giã hơn năm mươi bên trái Cổ thái thượng trưởng lão Thánh Tông chính là Mục Lâm, Mục thái thượng trưởng lão Thiên Linh tông, kế bên chính là Đa Minh Tầm thái thượng trưởng lão Huyền Tâm chánh tông. Người kia là lão tổ......

Nghe ba tên này ngôn ngôn ngữ ngữ một hồi Kha La đã biết được mấy lão đầu mới đến là a rồi. Khi mọi người đang ồn ào nói chuyện Hàn Sinh Cổ Tĩnh bất ngờ “thông, thông, thông” run động lên, một cột sáng ngũ thải từ trong Cổ Tĩnh phóng thẳng lên vân tiêu.

Phát hiện Hàn Sinh Cổ Tĩnh đã mở ra, ánh mắt chúng nhân tán tu trở nên nóng rực, thần tình kích động mà nhìn xem mấy lão quái vật khi nào đi vào để đến lượt bọn họ đi vào.

Hàn Sinh Cổ Tĩnh vừa mở ra, Kha La cũng đã xuất hiện từ trên đại thụ hiện ra thân hình của hắn mà đi lại gần Cổ Tĩnh khoảng hai mươi trượng. Khi hắn vừa xuất hiện sự huyên náo xung quanh cũng im bặt đi, yên ắng đến có thể nghe được tiếng kim rơi.

Mấy lão quái vật khi phát hiện mọi người yên lặng một cách kì lạ thì quay ra sau nhìn xem là chuyện gì xảy ra, khi quay lại mấy lão đầu này cũng đứng hình, hai mắt nhìn hắn như muốn lồi ra, trong lòng chúng nhân cùng mấy lão quái này nghĩ cùng một thứ “hắn còn muốn cho nữ nhân trên đời này sống không vậy”.

Chúng nhân đang kinh ngạc đến đứng hình, một âm thanh hút lại nước dãi “xoạt xoạt” vang lên phá vỡ bầu không khí yên ắng này, ánh mắt chúng nhân quay qua nhìn về hướng phát ra âm thanh. Khi nhìn thấy một lão giả mặt đạo bào màu xanh.

lão này chính là một lão tổ của một đại gia tộc thì ánh mắt của chúng nhân trở nên kì quái, nhìn thấy lão đầu này chảy nước dãi mà nhìn Kha La mấy lão quái vật không tự chủ mà xê dịch ra xa xa lão tổ này, bị ánh mắt của mọi người chăm chú nhìn mình lão xấu hổ đỏ mặt mà hỏi.

-Các ngươi, nhìn lão phu làm gì...

-Hừ..Huyền lão đầu không ngờ ngươi hơn bốn ngàn năm không chịu tìm đạo lữ là vì ngươi thích cái thể loại này..

-Thật không ngờ a...

-.....

-......

Chúng nhân đang không ngừng ồn ào thì một âm thanh trong trẻo mang theo ba phần dụ hoặc vang lên cùng một khí tức của Đại Thừa hậu kỳ truyền đến.

-Di..các ngươi làm sao lại chưa vào a, có phải là chờ ta hay không đây..

-......

Rất nhanh một nữ nhân dung nhan xinh đẹp quyến rũ du hoặc chúng sinh không thua gì Như Nguyệt các nàng tuổi khoảng hai tám hai chính tuổi, thân hình đầy đặn lã lướt mê người, mặc trên thân một bộ y phục hoa lệ hỏa hồng sắc rộng thùng thình, từ trên xuống dưới của nàng chính là một cái yêu tinh tai họa nhân gian, nhìn vào chỉ muốn đè nàng ra giường mà hung hăng ăn thịt nàng.

Nữ nhân xinh đẹp thanh lệ quyến rũ này chính là Nam Cung Ngọc Ảnh thái thượng trưởng lão của Dược tông, nữ thiên tài tuyệt thế chỉ hơn một trăm hai mươi tuổi đã bước vào Đại Thừa kỳ, gần bốn mươi năm đã vững bước Đại Thừa hậu kỳ.

Khi Nam Cung Ngọc Ảnh xuất hiện hiệu ứng quần chúng không có đạt được như khi Kha La xuất hiện, nhưng cũng được một nữa a. Chúng nhân điều nhận ra nàng, bọn họ cũng không biết trả lời nàng như thế nào nên chỉ có thể đưa ánh mắt qua nhìn Kha La, nhìn theo ánh mắt chúng nhân rất nhanh nàng đã có câu trả lời.

Nhìn đến Kha La sau, ánh mắt của Nam Cung Ngọc Ảnh như hai ngôi sao lập lòe tỏa sáng, si mê mà chăm chú nhìn hắn, không biết trong tâm nàng nghĩ gì một hồi sau phục hồi sắc mặt, nàng đi lại bên người Kha La nói.

-Ngươi nguyện ý làm nam nhân của ta không...

Nghe câu hỏi của nàng hỏi Kha La, trái tim chúng nhân thắt lại một cái, tinh thần hung hăng nổ “oanh oanh” lên. Bọn họ không thể tin được cái thiên chi kiều nữ cao ngạo không để một nam nhân vào mắt này bây giờ lại đi truy cầu nam nhân chỉ vừa mới gặp mặt người này,

nhưng rất nhanh mọi người lại nghĩ đến một việc rồi nhìn vài lần từ trên xuống dưới của Kha La rồi cho ra kết luận “đến ta còn bị mê hoặc huống chi nữ nhân tịch mịch gần hai trăm năm này a...phi phi..”, nghĩ một hồi bọn hắn cũng không có nghĩ tiếp nữa sợ nghĩ nhiều nhìn nhiều sẽ bị “bẽ cong”

nhưng cũng nhìn vài lần rồi mới tiếc nuối nghĩ “phải chi hắn là nữ nhân” xong mới quay đi không nhìn nữa, tai vễnh lên nghe hai người trò chuyện.

Nghe Nam Cung Ngọc Ảnh câu hỏi, Kha La cảm thấy nàng này không chỉ xinh đẹp mà còn rất lớn mật a, thú vị thú vị, hắn treo lên nụ cười yêu dị hỏi.

-Nàng có gì cho ta “ăn” sao.

Nghe Kha La trả lời, Nam Cung Ngọc Ảnh cũng không có ngốc, nàng biết hắn nhấn mạnh từ “ăn” ẩn ý bên trong của hắn là gì, tâm tư nữ nhân này hơi loạn lên, trống ngực đập thình thịch loạn cả lên, giả ra một bộ không chuyện gì xảy ra, che dấu cảm xúc mà trả lời hắn.

-Làm nam nhân của ta sẽ có “thịt” ăn.

-A..vậy sao, thế thì ta chấp nhận...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.