Hồ Ca Phiêu Hương Ký

Chương 23: Tam đại Thượng Cổ Hung Thú - Đô Hống (1)



Nhận thấy sự xuất hiện của con hàng này trong bí cảnh của Phàm giới, trong lòng Kha La nghĩ “con hàng Đô Hống này đã ở Phàm giới, như vậy không biết hai con hàng khác có thể tồn tại ở hai giới kia không a..”. Suy nghĩ một hồi rồi hắn cũng không có tiếp tục suy nghĩ nữa, bây giờ hắn là phải nhìn xem cái con hàng này đang ở thời kì nào a, có vậy hắn mới có đối sách sử lý con hàng làm người tức điên này, suy thì như vậy sao hắn nói với Nam Cung Ngọc Ảnh.

-Ảnh nhi, chúng ta đã đi vào đây rồi thì tìm hiểu bí mật vạn năm của Hàn Sinh Cổ Tĩnh rồi là chuyển không bảo vật nơi đây đi nha..

-Nhưng mà...như vậy...chúng ta chuyển chuyển cái gì...nha tướng công...

Nam Cung Ngọc Ảnh nghe câu nói của Kha La, nàng ngập ngừng trả lời rồi nâng lên ngọc thủ vươn một ngón tay thon dài trong suốt chỉ chỉ về phía không gian lúc trước hắn bùng nổ sức mạnh oanh phá trở về hư vô đang chậm chạp hồi phục lại. Nhìn theo ngón tay ưu mỹ của nàng, Kha La xuýt chút đã nhảy dựng lên, trong lòng hắn nghi hoặc nghĩ “Cái này...cứng rắn như vậy..”

Nhìn đến cái giếng này lại có thể ngạnh sinh sinh mà chịu lấy một trăm lần cốt phù của hắn bùng phát ba phần uy lực mà vẫn không có sụp đỗ cũng chỉ là biến thành hư vô, trong lòng hắn đã xem trọng cái giếng này thêm vài phần rồi, hắn phải nhanh chống tìm hiểu xem cái giếng này làm sao lại xuất hiện tại Phàm giới này lại còn xuất hiện thêm tam đại hung thú thượng cổ Đô Hống ở bên trong... Suy nghĩ thật nhiều tuy nhiều nhưng thời gian chỉ có nháy mắt, dẹp suy nghĩ qua một bên hắn cười cười nhìn nàng nói...

-Ảnh nhi a, không phải nàng nói nơi này chỉ là bảo vật Linh Anh cảnh thôi sao, biến mất thì biến mất rồi, phía dưới lại không xuất hiện bảo vật cao hơn sao....chúng ta đi nhanh nào.

-Ân...chàng không nhắc nhở, thiếp lại quên đi nha...nhưng là chàng đi chứ thiếp không đi, thiếp đang ở đây làm sao đi nha...khách khách...

-Nàng nha, lại sắp biến thành yêu tinh mê chết ta rồi...haha..

-Khách khách... thiếp chính là muốn biến thành yêu tinh câu dẫn chết chàng...

Nam Cung Ngọc Ảnh trò chuyện với Kha La, nàng không ngừng đem sự quến rũ của mình ra ném liên tục cho hắn, để giúp nàng quên đi sự bùng phát sức mạnh khủng bố của Kha La đang không ngừng nhảy nhót trong tâm trí nàng.

Khi nàng bày ra sự quyến rũ vốn có của nàng, Kha La không khỏi ngưng thần mà châm chú ngắm nhìn nàng, dung nhan xinh đẹp quyến rũ dụ hoặc chúng sinh, tóc đen mượt óng ả dài đến thắt lưng, mày liễu nhỏ dài, mắt phượng long lanh mi dài cong vút, chiếc mũi thẳng cao cao trong suốt như ngọc, đôi môi đỏ mọng ướt át, làn da trắng mịn nhũ bạch, chiếc cổ thon nhỏ. Nhìn đến thân hình đầy đặn ẩn hiện của nàng, y phục hỏa hồng sắc hoa lệ rộng thùng thình cũng không có che lắp hết được của nàng, hắn hơi nhíu mày lại một cái ý niệm là cởi sạch nàng đến chỉ còn một tầng sa y phấn hồng không có nội y, mày hắn mới dãn ra tiếp tục ngắm nhìn.

Dưới lớp sa y phấn hồng mỏng manh ấy hắn có thể nhìn thấy được, song phong tròn trịa ngạo nhân tuyết bạch nụ hoa cùng tiểu đậu hồng hào ngạo nghễ vươn lên ẩn hiện, song phong của nàng lớn hơn các nàng Chu Mị và Sở Linh có thể sánh ngang với cái vưu vật Như Nguyệt. Chiếc eo nhỏ nhắn thon gọn, kiều đồn đầy đặn to tròn trắng bóng như sứ, hai chân thon dài cân đối thẳng tắp trắng noãn tinh tế mà khép kín lại không lộ ra một kẽ hở, hai bàn chân nhỏ nhắn gót ngọc tinh xảo các ngón chân thon dài tinh tế phớt hồng. Thân hình nàng cùng Như Nguyệt chính là hai cái vưu vật tai họa nhân gian a, tuy dung nhan nàng không xinh đẹp ngang bằng Như Nguyệt nhưng cũng là hơn một tia so với các nàng Chu Mị và Sở Linh, ánh mắt của Kha La không ngừng mà quét tới lui trên người của nàng...

Kha La càng nhìn càng cảm thấy mình thành tựu càng lúc càng lớn, chỉ trong thời gian chưa đến một tháng mà hắn đã câu dẫn được bốn cái cực phẩm mỹ nữ của Phàm giới, Chu Mị xinh đẹp vũ mị câu hồn, Sở Linh như Quỷ Cơ xinh đẹp dâm mị tao nhã, Như Nguyệt xinh đẹp diễm mị quyến quyến rũ, Ngọc Ảnh xinh đẹp quyến rũ dụ hoặc...trong lòng hắn càng nghĩ càng yêu thích các nàng...

Nam Cung Ngọc Ảnh bất ngờ bị hắn cởi đến chỉ có một tầng sa y mỏng manh chê chắn làm nàng xấu hổ ngựng ngùng không thôi, tâm tình nhỏ của nàng không ngừng nhảy loạn lên, nhưng là nàng cũng có thể cảm nhận được tiểu phúc của nàng dâng lên một luồn hỏa nhiệt đốt nóng nàng khi ánh mắt hắn không ngừng lướt qua cơ thể nàng, nhịn không được nàng lấy ra một bộ y phục hỏa hồng khác từ không gian giới chỉ của mình, nháy mắt mặc vào che đi cơ thể mê người của nàng khỏi ánh mắt của hắn, giọng mang giận dỗi hận hận nói với hắn.

-Tướng công, chàng làm gì lại...sạch thiếp nha...xấu xa..

-Hắc...hắc...nàng mê chết ta rồi...

Thu hồi ánh mắt đang di chuyển loạn trên người nàng lại, nghe câu nói giận dỗi của nàng Kha La không giải thích mà nói một câu không liên quan, hai tay trên eo nhỏ của nàng tăng thêm một chút lực đạo kéo chặt nàng vào lòng, ép xác song phong to tròn của nàng vào ngực hắn. Nghe hắn nói một câu không liên quan đến câu hỏi của mình, Nam Cung Ngọc Ảnh trường đôi mắt phượng lên nhìn hắn một cái, giọng ý tứ không rõ nói với Kha La.

-Chàng thật xấu xa...nhìn hết thiếp rồi...nhìn đến thiếp cả người điều khó chịu...

Ba! Ba!

-Nàng khó chịu hay là...hắc..hắc..

-Nha...

Nghe câu nói lấp lửng với cảm giác kỳ lạ lại truyền đến khi hắn đánh lên kiều đồn, Nam Cung Ngọc Ảnh yêu kiều kêu lên một câu, mắt phượng long lanh mê ly nhìn hắn một cái, giọng dụ hoặc nói với hắn.

-Thiếp thật khó chịu mà...

-Hắc..hắc..có thật như lời nàng nói hay không...

Ba! Ba!

Nói xong Kha La lại nâng tay lên chuẩn xác vừa đánh vừa xoa lên kiều đồn của nàng, kiều đòn ba đào lại lăng tăng nhảy lên, xúc cảm mềm mại đàn hồi truyền đến. Nam Cung Ngọc Ảnh lại cảm nhận được nhiệt hỏa bên dưới tiểu phúc cùng kỳ lạ cảm giác trên mông quay lại nàng “ân..nha” một tiếng, như chú chim nhỏ nép vào ngực hắn mà tận hưởng giác kỳ lạ tren mông truyền đến, không tiếp tục đôi co với hắn nữa.

Rất nhanh nhiệt hỏa trong người của nàng đã bị Kha La vừa đánh vừa xoa mà đốt nóng cả cơ thể nàng, tiếng rên nhỏ nhỏ trong cổ họng dần lớn hơn, nàng có thể cảm nhận được hạ thân nàng lại ẩm ướt lên rồi, cơ thể như muốn nhũn ra theo từng động tác của Kha La...

Thêm một khoảng thời gian qua đi, Nam Cung Ngọc Ảnh lãnh ngâm lên một tiếng thư sướng, cả người nàng run rẩy lên trong ngực hắn từng ngụm khó khăn nặng nề mà thở lấy, theo từng lần run lên của nàng, từng dòng nhỏ óng ánh theo hai chân của nàng mà chảy xuống.

Kha La nhìn đến đấy không khỏi treo lên nụ cười yêu dị, ánh mắt chứa đầy thích ý nhìn nàng rồi thủ thỉ bên vành tai trong suốt của nàng...

-Ảnh nhi, nàng bây giờ là khó chịu hay là...hắc..hắc..

-Hư..hư...

Trả lời câu hỏi của Kha La chính là từng âm thanh thở dốc của nàng, cảm giác này dâng trào làm nàng bây giờ không có lên nổi một tia sức lực mà trả lời hắn.

Nhìn nàng như thế hắn chỉ cười cười, phất tay một cái lấy ra một cổ xe dài chín thước rộng năm thước, bốn phía được bao phủ bằng những tắm lụa lam sắc, nóc xe điêu khắc tinh mỹ, bánh xe thì đặt trên bạch vân do bốn bổ khôi lỗi Long Tượng kéo, tổng thể nhìn vào cứ tưởng là sẽ nhìn đến người bên trong.

Nhưng khi Kha La ôm Ngọc Ảnh đi vào thì lại không phát hiện ra dù một cái bóng, ôm nàng đi vào trong cổ xe này sau. Trước mắt hắn là một tắm thảm màu đỏ thiêu thập cửu liên hoa dài rộng tám thước, phía trên đặt một cái hương đỉnh cao một thước*, đi hết tấm thảm là một cái trường ỷ rộng rãi, phủ một tắm điệm dầy thoải mái, bốn phía có thể nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Kha La nhìn tổng thể một cái không khỏi khen thầm trong lòng “không hổ danh là Thứ Linh Xa mà mẫu thân đã từng ngồi a” rồi đặt Ngọc Ảnh nằm lên trường ỷ, đốt lên hương liệu trong hương đỉnh, ngồi bên cạnh ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp quyến rũ dụ hoặc cùng thân hình mê người của nàng.

Nhìn bộ y phục rộng thùng thình trên người nàng Kha La không hài lòng cho lắm, ý niệm hắn động một cái y phục của nàng lại biến mất chỉ còn lại một sa y hồng phấn mỏng manh trên người nàng, nhìn thân thể đầy đặn lã lướt mê người của nàng ẩn hiện sau sa y mỏng manh màu hồng nhạt hắn mới hài lòng mà gật đầu một cái tiếp tục ngắm nhìn nàng...

Nghỉ ngơi một hồi sau nàng cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn lên toàn thân nàng, Ngọc Ảnh biết là hắn đang nhìn nàng nên cũng không có nhìn hắn, nàng đưa mắt ra ngắm nhìn xung quanh một vòng rồi phát hiện trên người mình lại chỉ có một sa y phấn hồng che đậy, nàng cũng không có tiếp tục lại đem y phục ra mặc lại, vì nàng biết được nhất quá tam a, nếu Kha La đã cởi nàng đến chỉ còn tầng sa y lần thứ hai, nàng lại đi mặc y phục vào để hắn cởi nàng lần thứ ba thì nàng sẽ không có còn thứ gì trên người, nhìn xung quanh một hồi nàng nhìn lại Kha La tò mò hỏi hắn.

-Tướng công, ở đây có thể nhìn ra ngoài, liệu...

-Ảnh nhi, nàng yên tâm dù cho thiên đạo có nhìn cũng không có nhìn đến đâu...

-Ân..thế thì thiếp không lo lắng...khách khách..

Nhìn Ngọc Ảnh hiểu được ẩn ý của mình, không để nàng nói xong hắn đã cướp lời chen ngang câu hỏi của nàng mà nói, giọng mang chắc chắn mười phần. Nghe câu trả lời của hắn nàng cũng không hỏi nữa mà chỉ đáp lại một câu, cười hai tiếng rồi nghiên người nằm đưa mặt về phía Kha La nhìn hắn, chăm chú mà ngắm nhìn vào gương mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.