Tiểu Ninh cùng nữ nhân kín cổng cao tường gọi Nhị muội sau khi nghe lời nói của Y Nhã, các nàng chính là trầm mặt xuống nhắm mắt lại nhớ về...
Ở một cái tiểu cốc tại một nơi nào đấy trong Nam Hoang Sâm Lâm, nơi tiểu cốc này chính là một lên rất nhiều hoa cỏ xinh đẹp đầy màu sắc tóa ra hương thơm bao phủ khắp cả tiểu cốc này, bên trong tiểu cốc ấy chính là mọc lên một cái tiểu nhà tranh tuy đơn sơ mộc mạc nhưng không kém phần thanh nhã.
Bên ngoài nhà tranh trên một cái thạch bàn nhỏ ngồi lấy một cái nãi nãi tám mươi tuổi suy yếu bộ dáng, nãi nãi tám mươi này chính là ngồi trên một cái ghế nhỏ đối mặt với một con chim nhỏ màu đỏ và một tiểu xà màu hồng ánh kim cùng một tiểu miêu màu trắng. Nãi nãi chính là đang kể lấy một câu chuyện nhỏ đến cho ba tiểu vật nhỏ nghe, khi câu chuyện của nãi nãi đến đoạn cao trào nhất thì người bất ngờ ôm ngực ho khang lên liên tục rồi phun ra một búng máu lớn gục xuống thạch bàn...
Nãi nãi suy yếu đưa lên bàn tay đã nhăn nheo vì tuổi tác cùng thọ nguyên gần kề cái chết không xa của mình lên, vuốt lấy đầu nhỏ của ba tiểu vật nhỏ một cái rồi khó khăn nói...
-(...)
Nói xong lời cuối cùng với ba tiểu vật nhỏ sau, Nãi nãi tia sinh mệnh kiên trì cuối cùng cũng trôi đi mà đi về vùng đất nơi không định để lại ba cái tiểu vật nhỏ chính là kêu réo thê lương liên hồi...
Nhìn Tiểu Ninh cùng Nhị muội thần sắc trên mặt dần trải lên một tần u thương cùng hận ý chi sắc đần nòng đậm lên, Y Nhã khí tức trên người nháy mắt bùng phát ra bao phủ lấy hai nàng nháy mắt thời gian rồi thu hồi lại. Y Nhã nhìn Tiểu Ninh cùng Nhị muội thần sắc đã dần trở lại bình thường, nàng thở dài một hơi rồi nói.
-Hai muội đã nhớ đến nhắc nhở của Lão Lão rồi chứ.
-Đại tỷ như thế chúng ta nên làm như nào mới mời được nam nhân này trợ giúp chúng ta nha...
-...
Tiểu Ninh chính là cái thay đổi sắc mặt cùng tâm trạng của bản thân nhanh chống nhất, khi Y Nhã lời nói vừa dứt nàng đã đặt ra câu hỏi ngay. Y Nhã nghe câu hỏi lại của Tiểu Ninh thần sắc có hơi chần chờ ngập ngừng một chút rồi nói.
-Cách duy nhất theo những gì ta biết để có thể mời được nam nhân này giúp chúng ta, chính là(...).
-...
-...
Tuy Y Nhã nói chỉ là có một cách duy nhất, nhưng nàng nói cùng diễn đạt cho hai cái muội muội của mình nghe thời gian trôi qua đến cũng hơn nữa canh giờ a...
Nghe đến cách mà Đại tỷ của mình nói ra sau, Tiểu Ninh cùng kín cổng cao tường Nhị muội cũng là trầm ngâm suy nghĩ một lúc sau mới nhìn lại Đại tỷ của mình. Trong ánh mắt của hai nàng chính là mang theo nghi ngờ chi sắc cùng cái gì đấy khó nói thần sắc nhìn Y Nhã rồi Tiểu Ninh mở lời hỏi.
-Đại tỷ, nhưng là có được không a...
-Đại tỷ được sao.
-...
Nhìn ra được sự nghi ngờ phát ra trong mắt cùng biểu thị kỳ lạ trên gương mặt của hai cái muội muội của mình, Y Nhã gương mặt chợt nghiêm túc lên mà kiên nghị gật đầu một cái như xác nhận chính là sẽ như lời của nàng đã nói...
Tiểu Ninh cùng kín cổng cao tường Nhị muội nhìn thấy Đại tỷ của mình đã chắc chắn đến như vậy mà xác nhận sự thật đưa đến, hai nàng cũng không có cái biểu hiện gì thêm chỉ để lại một câu rồi rời đi.
-Hơi!...
Nhìn theo phương hứơng mà hai cái muội muội của mình biến mất, Y Nhã cũng đứng lên rời khỏi nơi đây đi đến một cái tiểu cốc nhỏ có rất nhiều hoa cỏ thơm ngát mùi hương tỏa ra. Y Nhã chậm rãi bước từng bước về phía một cái nhà tranh nhỏ, khi đến trước một cái thạch bàn đặt trước nhà tranh nhỏ ngọc thủ thon dài tinh tế của nàng khẽ lướt qua thạch bàn vài lần rồi nhắm mắt lại như nhớ về chuyện gì đấy trong quá khứ.
Nàng cứ như thế mà đứng đấy nhắm mắt nhớ về những chuyện trước đây một lúc lâu, nhẹ nở ra một nụ cười nhàn nhạt nhưng mang theo ưu thương nàng mới cất bước đi về một góc đại thụ nở ra rất nhiều những đóa hoa màu vàng tỏa ra nhàn nhạt hương thơm. Khi Y Nhã nhìn thấy một cái thạch bia điêu khắc hoa văn tinh mỹ nhưng không đề lên một chữ viết nào, nàng tiến lại gần ngồi xuống tựa người vào thạch bia ấy nhỏ giọng nói thầm một câu.
-Lão Lão, liệu Nhã nhi cùng hai muội muội sẽ thành công trấn áp thứ đấy một lần nữa hay là mất hết tất cả đây...
-...
.................
Túy Nương Lâu tầng một đang trong trạng thái im lặng một cách kỳ lạ, chúng nhân không thể tin được những gì đã đi vào tai của mình, tin tức mà Tư Duy Tứ nói ra quá không thể tin được đi. Trong lòng của chúng nhân có mặt tại đây điều hiện lên một suy nghĩ duy nhất chính là “Ta thà tin lão bà của mình trèo tường còn hơn tin những gì mới nghe được a”.
Tiếu Nương không hiểu như thế nào bất ngờ lại đột nhiên quay trở lại, khi nàng nghe được cái tin tức mà Tư Duy Tứ nói ra cũng là bất ngờ đến đứng hình trong vài giây đấy, nhưng nữ nhân này lại có một cái tinh thần thép nhanh chống dẹp bỏ đi sự bất ngờ từ thứ vừa nghe được qua một bên lớn tiếng hỏi.
-Bà Tám, cái tin tức này là thật hay là ngươi bốc phét a...
-...
-...
Bất ngờ nghe được câu hỏi phá tan sự yên lặng của Tiếu Nương, Tư Duy Tứ đang dương dương đắc ý bộ dáng bất ngờ không đứng vững ngã một cái rồi lớn giọng hô.
-Đại tỷ a, Bách Lý Thông ta có khi nào nói gạt các ngươi chuyện gì chưa, sau lại nói ta như vậy an.
-Chính là, nếu như ngươi nói là sự thật, thế nhưng làm sau ngươi biết được.
Câu nói của Tư Duy Tứ vừa dứt thì Tiếu Nương đã nhanh chống đặt ra câu hỏi mới đưa đến cho hắn, Tư Duy Tứ cũng không có suy nghĩ gì nhiều chỉ thuật miệng nói.
-Chính là ta nghe được từ một cái thiếu gia người con của gia chủ một Đại gia tộc nói chuyện nên mới biết đươc.
-A...thì ra là vậy, Bà Tám ngươi có thể chạy nhanh bao nhiêu thì cứ chạy đi a, thôi lão nương nghỉ ngơi đây. À quên, hôm nay tiền rựu cùng thức ăn của các ngươi sẽ tăng gấp năm.
-...
-...
Chúng nhân vừa chấn chỉnh tinh thần của mình lại sau, nghe được lời nói của Tiếu Nương trên mặt chính là một bộ ngốc manh không hiểu gì đưa ánh mắt nghi hoặc khó hiểu nhìn đến Tiếu Nương. Câu đầu của Tiếu Nương chính là khó hiểu đấy, nhưng câu nói cuối cùng trước khi đi của Tiếu Nương thì chỉ nghe qua một lần là bọn hắn đã hiểu, tất cả cùng nhau ngã nhàu một cái rồi đồng thanh ai oán lớn tiếng hét lên.
-Tiếu Nương a, hôm nay chúng ta không có trêu lấy ngươi a...
-Các ngươi không trêu, nhưng lão nương thích thu như vậy đấy, Bà Tám còn đứng đó làm gì không mau mau mà cút đi...
-...
-...
Tư Duy Tứ nghe nhắc nhở đầu tiên của Tiếu Nương thì không hiểu cái gì hết, nhưng nhắc nhở lần thứ hai của nàng hắn còn không hiểu nữa chính là một kẻ ngốc. Vì thế không đợi nàng nhắc nhở lần thứ ba, Tư Duy Tứ liều mạng thôi động thân pháp đào mệnh của chính mình hóa thành một cái chấm đen ba chân bốn cẳng như lửa đang thiêu đốt ở mông mà chạy đi...
Khi thân ảnh của Tư Duy Tứ vừa biến mất, năm cái người bốn già một trẻ bất ngờ xuất hiện ở trước cửa của Túy Nương Lâu. Tiểu nhị còn chưa kịp niềm nở ra đón khách thì cái nam tử mặc một cái hoa lệ y phục mà lam sắc trẻ tuổi trong năm người,chỉ cần nhìn đến đã biết ngay là một cái công tử gia không xem ai ra gì này, đã đem ra cái bộ dáng hung hăng càn quấy đưa lên một cái bức họa hỏi.
-Bọn tán tu hèn mọn các ngươi có nhìn thấy tên này hay không.
-...
-...
Năm người này vừa xuất hiện trước cửa của Túy Nương Lâu sau, đại thúc được gọi là Ngưu tam chỉ không có tỏ ra lấy một cái gì gọi là cơ trí đã hiểu được Tiếu Nương hai câu khó hiểu vừa nãy chỉ là cái gì, Đại thúc này nhanh chống cướp lời không để cho chúng nhân ở đây nói cái gì lớn giọng trả lời.
-Công tử gia, tên này đã ba ngày không có xuất hiện trong thành rồi a.
-Công tử gia người tìm hắn có chuyện gì a.
-...
-...
Đại thúc Ngưu tam chỉ vừa nói như vậy xong chúng nhân đã biết là chuyện gì đang diễn ra, chúng nhân cũng là nhanh nhạy góp lời phụ họa theo.
Nghe chúng nhân nói đến thành thật như vậy bộ dáng, cái tên hống hách này chính là bán tính bán nghi mà hỏi lại chúng nhân một lần nữa.
-Có thật là hắn đã không xuất hiện trong thành ba ngày rồi hay không...
-Thật a, hắn đã không xuất hiện trong thành ba ngày rồi a.
-Đúng đấy, hắn không có chất hiện trong thành này ba ngày nay rồi.
-A..công tử gia, ta nghe một cái huynh đệ nói là đã gặp hắn đi vào Hoán Linh Tuyệt Địa vùng phụ cận tìm dược liệu giúp lão bà của hắn dễ sanh hài tử rồi a.
-...
-...
Không biết trong đám người tên nào đã tinh quái nhắc nhở cái công tử gia hống hách này một câu gần như là đùa cợt, chúng nhân nghe lời của tên này chính là nhịn cười đến đỏ cả mặt lên a.
Tên công tử gia này không ngờ chỉ số thông minh lại tỷ lệ nghịch với sự hung hăng càn quấy của mình a, một câu nói như vậy mà lại không hiểu còn cười lớn, lấy một túi kim tệ ném về tên đã nói câu vừa rồi trong chúng nhân nói.
-Ha ha ha, tốt lắm cái này thưởng cho sự thành thật của ngươi, chúng ta đi thôi.
-...
-...
-...
Khi không còn nhìn thấy thân ảnh của tên công tử gia hung hăng càn quấy cùng bốn tùy tùng của hắn nữa, chúng nhân có mặt tại đây chính là không thèm nhịn cười nữa, tất cả cùng nhau cười lớn lên.