Họ Của Anh, Tên Của Em

Chương 6



Tôi khóc đẩy anh ra ngoài cửa rồi khóa lại, sau đó cẩn thận đi tới trước mặt Khương Vận Hà, tôi biết thứ đang chờ đợi tôi là điều gì.

13

“Bốp.” Khương Vận Hà dùng hết sức bình sinh để t.át tôi một cái, tôi sửng sốt nhìn bà, nước mắt lăn xuống gò má.

Mặt tôi đau rát, đầu óc choáng váng, cơ thể hơi lảo đảo, tôi thật sự không ngờ rằng có một ngày Khương Vận Hà sẽ đá.nh tôi.

Đây là lần đầu tiên bà đá.nh tôi trong suốt mười tám năm nay.

Lúc trước cho dù tôi có như thế nào thì bà cũng chưa từng một lần đá.nh tôi.

Dù cho là năm năm trước, khi bố tôi và Khương Vận Hà ly hôn tôi đã giận dỗi bỏ nhà ra đi. Ba ngày sau mẹ đến sở cảnh sát đón tôi về, nước mắt rơi xuống như mưa, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe mẹ mắng rồi nhưng bà chỉ hỏi tôi một câu “con có đói không”.

Khương Vận Hà của hiện tại không hẳn là một người phụ nữ dịu dàng nhưng cho tới bây giờ bà cũng chưa bao giờ đá.nh tôi.

“Mẹ ơi.” Tôi yếu ớt nắm lấy ống tay áo của mẹ, giọng nói đứt quãng: “Con thích anh ấy.”

Hai mắt mẹ tôi đỏ hoe, giống như là đang phải chịu nỗi thống khổ cực lớn vậy.

Đột nhiên bà liên tục tá.t mạnh vào mặt mình, rồi nói không ngừng: “Là lỗi của mẹ, là lỗi của mẹ.”

Tôi sợ hãi vội vàng chạy tới ôm chặt lấy mẹ, bà đẩy mạnh tôi ra rồi ngã khuỵu xuống dưới đất cơ thể run rẩy bẩy, tôi không đành lòng.

Sau khi đỡ mẹ ngồi lên trên giường, tôi quỳ gối bên giường rồi nói: “Mẹ đừng giày vò bản thân nữa, mẹ đá.nh con đi.”

Khương Vận Hà giống như con rối mất hết sức lực, cũng chẳng còn hơi đâu mà quát tôi nữa, bà chỉ khóc không thôi.

Tôi quỳ gối tiến lên phía trước, vô cùng đau lòng. Tôi không thể làm gì khác hơn là áp mặt vào đùi bà: “Con không muốn anh ấy làm anh trai của con, con cũng không muốn làm mẹ đau lòng.”

Tôi khóc lóc cầu xin mẹ, đau khổ cả về thể x.ác và tinh thần.

Cả căn phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy mỗi tiếng khóc.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Khương Vận Hà mới nói từng chữ một: “Con là con gái của mẹ, hơn ai hết mẹ luôn mong con được hạnh phúc.”

Mẹ lại khóc nữa.

Sau khi đưa tay lên lau nước mắt Khương Vận Hà ngây ngốc nhìn ra ban công. Bà lên tiếng, trong đó có biết bao ấm ức.

“Sau khi mẹ với bố con ly hôn với nhau, một mình mẹ nuôi nấng con. Khi đó con vẫn còn nhỏ, có những nỗi khổ mẹ không nói thành lời được. Một người phụ nữ có một đời chồng còn mang theo con nhỏ, sẽ luôn có những kẻ đùa cợt với mẹ. Mẹ phản kháng bọn họ lại càng làm quá hơn. Thậm chí… thậm chí bọn họ còn muốn động tới con. Mẹ sợ, mẹ thật sự rất sợ, mẹ sợ mình không bảo vệ được con. Ngay lúc ấy chú Đoàn của con đã xuất hiện, ông ấy bảo vệ mẹ, đối xử thật lòng với mẹ nhưng bây giờ mẹ thấy hối hận khi đã lấy ông ấy rồi.”

Tôi nhìn Khương Vận Hà không chớp mắt, tôi giơ tay lên chạm vào mái tóc của bà, tôi không dám dùng quá nhiều sức tôi sợ bà sẽ ngã xuống.

Tôi… tôi không biết gì cả.

Tôi khóc cạn hết nước mắt, tôi thật sự có lỗi với mẹ quá.

Khương Vận Hà nhắm mắt lại, dường như bà đang nhớ tới những hồi ức không vui khi đó, hàng mày nhíu chặt lại.

“Mẹ bị hàng xóm ch.ửi là đồ hồ ly tinh, những lời khó nghe hơn thế mẹ cũng từng nghe hết rồi. Ân Ân à, mẹ có thể chịu được mọi điều tiếng. Nhưng những ngày tháng bị người ta lôi tên ra mắng chửi một mình mẹ chịu là được rồi. Nếu như con và Diễn cứ nhất quyết ở bên nhau thì chính là đi trên vết xe đổ của mẹ. Mẹ không muốn con bị người ta mắng chửi, mẹ không thể để con bị người ta mắng chửi được.”

Trái tim của tôi đau lắm, sao có thể đau như thế này chứ?

Tôi quỳ dưới đất không ngừng an ủi mẹ: “Con xin lỗi, con xin lỗi.”

Tôi nghe lời mẹ, tôi không dám.

Tôi sẽ không dám thế nữa.

Khương Vận Hà thở phào nhẹ nhõm, dường như bà lại trở thành một người mẹ dịu dàng như trong trí nhớ của tôi. Bà cúi đầu xuống chậm rãi lau đi giọt nước mắt vương trên mắt tôi nhưng nước mắt của bà lại rơi xuống không ngừng, chúng rơi trên mặt tôi.

“Mẹ biết con vẫn luôn trách mẹ, con nghĩ sau khi mẹ và bố con ly hôn mẹ không còn thương con nữa.”

Tôi im lặng không nói, tôi cũng tủi thân lắm chứ. Sau khi ly hôn, lúc nào Khương Vận Hà cũng đẩy tôi ra xa bà.

Tôi thật sự cho rằng bà không còn thương, không còn cần tôi nữa.

“Đến tận ngày hôm nay mẹ mới nhận ra cách làm của mẹ sai thật rồi. Mẹ cứ nghĩ, mình không quan tâm nhiều đến con con sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Mẹ là người thương con hơn ai hết, nếu như mẹ không thương con thì sau khi ly hôn mẹ đã không cố chấp muốn nuôi con đến thế. Và sau khi lấy chú Đoàn mẹ cũng không cố chấp dẫn theo cả con tới đây.”

Sau đó bà lại nói tiếp: “Mẹ đối xử tốt với Diễn, mẹ nghĩ mẹ làm như thế thằng bé sẽ đối xử tốt với con. Mẹ tốt với nó hơn một chút thì nó cũng sẽ tốt với con hơn một chút.”

Hóa ra Khương Vận Hà làm tất cả mọi chuyện đều là vì tôi.

“Con bị bệnh mẹ đau đứt ruột đứt gan, thế nhưng chú Đoàn của con… chú Đoàn bị u.ng th.ư dạ dày. Mẹ vẫn luôn ở bệnh viện Bắc Kinh cùng với ông ấy nên không khống chế được cảm xúc.”

Hóa ra lý do mẹ thường xuyên đi công tác là vì chú Đoàn bị u.ng th.ư dạ dày ư? Chả trách một năm nay mẹ lại già đi nhiều đến thế, thì ra là vậy.

Sống mũi của tôi cay cay, nước mắt cũng chảy xuống không ngừng.

Tôi vừa mới chạm tay tới hạnh phúc, tại sao lại thế chứ?

Khương Vận Hà, Khương Vận Hà, tại sao mẹ tôi lại khổ thế chứ?

Con xin lỗi, con thật sự xin lỗi.

Tôi ôm lấy mẹ nói không nên lời, cho dù bà có nói cái gì tôi cũng bằng lòng chấp nhận hết.

“Con chia tay với Diễn đi.”

Cổ họng tôi nghẹn ứ, chỉ có thể cứng ngắc gật đầu.

“Con qua M.ỹ sống với bố con một thời gian nhé.”

“Vâng ạ.”

Tôi đau khổ nói ra một câu.

“Chú Đoàn không muốn để cho Diễn biết được tình trạng của ông ấy đâu.”

Trong mắt tôi ngân ngấn nước, tôi gật đầu.

Khương Vận Hà nhắm mắt lại, bà sờ tay lên mặt tôi tôi mới yên tâm được, nhiệt độ cơ thể bà cũng dần dần ấm lên.

Tôi có thể lựa chọn thế nào đây, Khương Vận Hà đã quá khổ rồi.

Trái tim tôi như bị một đôi bàn tay vô hình bóp chặt lấy. Em phải làm sao đây, Đoàn Dĩ Diễn?

14

Trong vòng một đêm, dường như mọi thứ đều đã thay đổi nhưng lại giống như chẳng thay đổi gì cả.

Khương Vận Hà nói, ngày kia bố sẽ tới đón tôi đi.

Nói thật, sau khi bố mẹ ly hôn tôi đã không còn gặp lại bố nữa rồi. Hồi nhỏ bố rất tốt với tôi nhưng bây giờ ngay cả họ tôi cũng đã đổi, nếu như ông biết chắc hẳn sẽ rất tức giận.

Nhưng nếu tôi đi rồi Khương vận Hà sẽ không còn phải lo lắng nữa. Bà có thể yên tâm chăm sóc cho chú Đoàn.

Nhưng còn Đoàn Dĩ Diễn, tôi biết nói gì với anh đây?

Tôi không dám đi gặp anh.

Lúc tôi thu dọn hành lý, càng xếp lại càng chậm. Tôi đang nghĩ xem mình nên mang thứ gì đi, nên để thứ gì lại. Chỉ cần không phá bỏ thì phòng của tôi vẫn mãi là phòng của tôi, gia đình của tôi vẫn mãi là gia đình của tôi, Đoàn Dĩ Diễn của tôi sẽ không quên mất tôi đâu.

Khương Vận Hà bảo tôi đừng suy nghĩ linh tinh nữa, tôi lại quên béng mất.

Tự dưng tôi cảm thấy rất buồn, tôi vùi mình trong chăn khóc một trận ra trò, dù sao thì mắt cũng sưng húp cả lên rồi.

Sau khi khóc xong tôi lại bò xuống dưới đất thu dọn hành lý, cứ như thế cuối cùng tôi cũng thu dọn xong.

“Em thu dọn hành lý làm gì.” Đột nhiên Đoàn Dĩ Diễn xuất hiện trước mặt tôi, trong giọng nói lạnh lùng còn xen lẫn cả sự căng thẳng nữa.

Tôi cứng đờ người, không biết nói gì cả mà chỉ biết cúi đầu xuống nhìn vào mũi dép của anh.

“Em nhìn anh đi.” Giọng nói của anh đã dịu dàng hơn nhiều rồi: “Được không em?”

Ngực tôi phập phồng lên xuống, một giọt nước mắt rơi trên sàn nhà, nghe thấy giọng của anh thôi tôi cũng cảm thấy đau khổ rồi.

Tôi lén lút nhìn anh nhưng lại chẳng nói năng gì.

Đoàn Dĩ Diễn ngồi trên đống hành lý, anh nhìn tôi đến đờ người ra, ánh mắt của anh ngày càng sậm đi dưới ngọn đèn mờ.

“Em muốn đi đâu.”

Đoàn Dĩ Diễn thấy tôi không nói gì, anh vứt hết những thứ tôi vừa thu dọn lại được lên trên giường: “Em không được đi đâu hết.”

Tôi nhắm chặt hai mắt lại, im lặng khóc một lúc rồi lại thu dọn hành lý.

Anh lại lấy hết ra.

Chúng tôi cứ giằng co như thế với nhau.

Sau đó Đoàn Dĩ Diễn buông tay ra, anh ngồi lên đống hành lý rồi nói: “Chúng ta cùng đi nhé.”

Tôi không thể kìm nén được nữa, khóc nức nở rồi lại cười: “Anh à, em phải đi tìm bố của mình rồi, em rất nhớ ông.”

Chắc là anh biết tôi đang nói lời từ biệt.

Tôi gạt đi nước mắt rồi đi đến trước cửa sổ, kéo tấm rèm ra để cho ánh sáng chiếu vào trong phòng.

Tôi đứng ngược sáng nhìn anh, mỉm cười rạng rỡ: “Em muốn tiếp tục được làm em gái của anh.”

Đoàn Dĩ Diễn nắm tay, đầu ngón tay của anh cũng đang run run: “Nhưng anh không muốn làm anh trai của em.”

Đoàn Dĩ Diễn bước từng bước về phía tôi, vừa khéo ánh nắng chiếu lên cơ thể anh, lúc tới gần tôi mới nhận ra anh đang khóc.

Tôi đau đớn, vừa chua vừa chát, hé miệng ra nhưng chỉ nói được ba chữ: “Xin lỗi anh.”

Đoàn Dĩ Diễn dịu dàng lau giọt nước mắt trên mặt tôi.

“Em không được nói lời xin lỗi.”

Anh chống cằm lên mái tóc tôi, rồi nói rất khẽ: “Bao giờ em về?”

Tôi mỉm cười, không muốn khóc nữa. Tôi luôn khóc lóc, ầm ĩ trước mặt anh. Lúc từ biệt tôi muốn khiến anh vui vẻ.

“Anh à, sau này anh đừng mặt lạnh tỏ vẻ hung dữ nữa. Anh đẹp trai thế này nhưng tính tình lại lạnh lùng khiến cho những cô gái thích anh đều không dám tới gần.”

“Ai cần bọn họ tới gần chứ?” Đoàn Dĩ Diễn bẹo má tôi nhưng rất nhẹ: “Anh chỉ cần em.”

Tôi tránh né rồi ân cần dặn dò: “Chắc chắn sau này anh sẽ tìm được cho em một người chị dâu dịu dàng, lịch sự, đoan trang, chín chắn. Người con gái như vậy mới thích hợp đi bên anh suốt cả cuộc đời. Lúc em không có ở đây anh phải thường xuyên gọi điện thoại cho chú Đoàn đấy, ông đi công tác liên miên chắc là nhớ anh lắm, chỉ là ông không biết cách bày tỏ mà thôi. Anh nhớ phải đối xử tốt với mẹ em một chút. Mẹ em thật lòng đối xử với chú Đoàn… Để em xem xem, em còn quên dặn anh gì không.”

Anh nắm lấy bả vai của tôi, trán kề trán: “Em suy nghĩ chu toàn mọi chuyện nhưng em lại quên mất chúng ta.”

Chúng ta ư?

Sẽ không có chúng ta nữa rồi.

“Đừng khóc.”

Chúng tôi ôm lấy nhau yên lặng ngồi bên cửa sổ nhìn đám mây trôi hững hờ bên ngoài. Không ai nói với ai câu nào, dường như trên đời này chỉ còn lại chúng tôi vậy.

Không lâu sau, thời tiết đột nhiên thay đổi, cả thành phố đều chìm ngập trong cơn mưa. Sấm sét lóe lên chiếu sáng cả căn phòng, tôi đưa mắt nhìn ra xa rồi chậm rãi lên tiếng: “Có cầu vồng không nhỉ?”

Đoàn Dĩ Diễn trả lời chắc nịch: “Có, nhất định là có.”

Anh lừa tôi.

Mây đen giăng kín bầu trời thế này, không có lấy một tia sáng, tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy được cầu vồng nữa rồi.

15

Hai ngày nay Đoàn Dĩ Diễn cứ bám chặt lấy tôi không rời nửa bước. Khương Vận Hà biết bố tôi về nước rồi nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở nhà họ Đoàn, tôi và Đoàn Dĩ Diễn đều ăn ý không nhắc đến chuyện này.

Chớp mắt đã tới chiều, cảm xúc của anh rõ ràng đã thay đổi, trở nên lo lắng bồn chồn hơn.

Đột nhiên anh gọi tên tôi: “Đoàn Ân Ân.”

Một cái tên rất đỗi bình thường nhưng được anh nói nó lại trở nên bịn rịn và nồng nàn.

Tôi bịt tai lại, không dám nghe nữa.

Đoàn Dĩ Diễn nhìn thấy động tác của tôi thì càng lạnh lùng hơn: “Tại sao em vừa làm nũng là anh đã buông vũ khí đầu hàng rồi nhỉ, anh cứ nghĩ…”

Anh cho rằng anh như thế sẽ có tác dụng sao.

Trái tim đập hẫng mất một nhịp. Tôi giống như bị ai đó đánh mạnh cho hai cái vậy, đau như đứt từng khúc ruột.

Đoàn Dĩ Diễn cúi đầu xuống, anh suy nghĩ rất lâu, giống như muốn nói hết những lời anh muốn nói cho tôi nghe vào ngày hôm nay vậy.

“Anh rất hối hận vì ngày xưa đã đối xử tệ với em như thế, là lỗi của anh.”

Dường như Đoàn Dĩ Diễn đang nghĩ nếu hôm nay anh không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Im lặng khoảng hai giây, anh nắm chặt lấy tay tôi rồi nói: “Anh rất thích em.”

Tôi mếu máo, nước mắt chảy xuống.

Đoàn Dĩ Diễn như nghĩ lại chuyện gì đó, khóe miệng của anh bất giác cong lên: “Anh chưa từng thấy ai có chuyện gì cũng viết hết lên mặt như em cả. Em là một đứa nhát gan, sợ rắc rối nhưng lại thích chọc anh. Trêu xong mới biết sợ là gì. Chỉ cần anh hung dữ với em thì em sẽ đáng thương bật khóc. Không biết tại sao khi em vừa khóc là anh lại mềm lòng, anh chẳng biết làm gì với em cả.”

Tôi khịt khịt mũi rồi nói: “Em không sợ anh đâu nhé.”

Đoàn Dĩ Diễn khẽ cười, anh vỗ nhẹ lên đầu tôi. Tôi lắc lắc đầu theo động tác của anh, anh lại quát tôi: “Đừng ngắt lời anh.”

“Anh thích em không phải vì cảm thấy em đáng thương mà bỗng một ngày nọ thế giới trong anh lại có thêm một cô bé dễ thương, ngốc nghếch lại cứ thích bám lấy anh. Cho dù em có làm chuyện gì thì anh cũng bị em thu hút, dường như anh chỉ có thể nhìn thấy em.”

Đoàn Dĩ Diễn nhìn tôi, ánh mắt của anh chăm chú đến nỗi không thể trộn lẫn với vạn vật trong thế gian, khi đó tôi mới chợt nhận ra thì ra anh thích tôi nhiều đến thế.

Tôi không dám hứa hẹn điều gì cả.

Con người bất hạnh như tôi ấy mà, càng muốn chạm tay vào thứ gì đó thì nó lại càng rời xa mình.

Đoàn Dĩ Diễn là người tôi không dám vọng tượng nhất vào lúc này.

Kệ đi, tôi không muốn nghĩ nhiều nữa.

Chiều tối, ánh chiều tà màu cam vây kín đường chân trời. Chúng tôi đan chặt tay vào nhau dưới ánh chiều tà nhưng vẫn không cảm nhận được một chút ấm áp nào cả.

“Cốc, cốc, cốc.” Khương Vận Hà gõ cửa.

Tôi buông tay Đoàn Dĩ Diễn ra, mười ngón tay đan vào nhau trong thời gian dài, lúc buông ra cảm giác lạnh lẽo càng thêm thấu xương.

“Bố con tới rồi.” Khương Vận Hà thở dài nhìn về tôi và Đoàn Dĩ Diễn.

Tôi khẽ nói: “Vâng ạ, con đi đây.”

Đoàn Dĩ Diễn im lặng, anh còn đang cầm hành lý của tôi.

“Không nặng đâu, anh để em tự cầm đi.”

Sợ anh không tin tôi còn lắc lắc hành lý trong tay: “Em không mang theo thứ gì đi cả.”

Đoàn Dĩ Diễn khàn giọng nói: “Em mang đi mất rồi.”

Khương Vận Hà nghe thấy thế thì giục tôi.

Trước khi đi, tôi ôm lấy mẹ: “Mẹ hãy chăm sóc cho mình thật tốt, và cả anh nữa nhé.”

Khương Vận Hà đang ở đây nên tôi không dám ôm Đoàn Dĩ Diễn, tôi chỉ nhẹ nhàng dặn dò anh: “Anh hãy chăm sóc cho mình thật tốt, và cả mẹ em nữa.”

Đoàn Dĩ Diễn chăm chú nhìn tôi, anh sốt sắng nói: “Ân Ân, em hãy tin anh, anh sẽ giải quyết được hết mọi vấn đề, chỉ cần em không đi anh đều có thể gánh vác được.”

Tôi nhìn về phía mẹ, chịu đựng đau đớn trong lòng hất tay anh ra.

Đoàn Dĩ Diễn có hơi mất khống chế, anh bước lên trước mấy bước rồi dùng sức nắm chặt lấy cổ tay tôi.

“Anh làm em đau đấy.”

Đoàn Dĩ Diễn nghe thấy tôi gọi anh một tiếng anh trai thì mỉm cười giễu cợt, anh không thể làm gì khác hơn là buông tay.

Tôi đâu còn lựa chọn khác.

Tôi không muốn tới M.ỹ, nơi đó và Tr.ung Q.uốc chênh nhau mười hai múi giờ, cách nhau hơn mười nghìn kilomet. Từ nay tôi và nơi này cách nhau muôn sông nghìn núi. Nhưng mà tôi không thể không rời đi được.

Tiếng đóng cửa ngăn cách mọi thứ.

Bố đứng ngoài cửa đợi tôi, ông vẫn giống như trong trí nhớ của tôi.

Ông vui vẻ, vừa trông thấy tôi đi xuống không chờ được mà ôm chầm lấy tôi vào lòng rồi nói: “Ân Ân, cuối cùng thì mẹ con cũng để cho bố gặp con rồi.”

Nếu như là ngày xưa, nhìn thấy bố chắc hẳn tôi sẽ rất vui vẻ.

Nhưng hôm nay không phải là ngày tương phùng mà là ngày biệt ly.

Tôi ủ rũ cúi đầu xuống, không nói gì cả.

Bố cũng không ép tôi, ông bỏ hành lý của vào trong cốp xe rồi còn luôn an ủi tôi nữa: “Con đừng buồn, tới M.ỹ rồi con sẽ phát hiện ra một chân trời mới, nơi đó tốt hơn T.rung Q.uốc nhiều.”

Tôi nhìn bố, không khỏi cảm thấy tức giận trong lòng. Sao mới ra nước ngoài có một lần mà bố đã quên mất cội nguồn của mình rồi.

Bầu không khí trong xe rất lúng túng, Kiều Thành Lâm nhìn một cái rồi đột nhiên lên tiếng: “Cái người luôn đuổi theo chúng ta kia là ai vậy?”

Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, không nhịn được nữa nước mắt rơi xuống lã chã.

“Là anh trai con.”

Kiều Thành Lâm ngạc nhiên hỏi: “Con có anh trai sao?”

Tôi khóc thút thít: “Mọi người đều nói con có, ngay cả mẹ cũng nói anh ấy là anh trai của con.”

Kiều Thành Lâm hừ một tiếng, ông vội vàng lắc đầu: “Con đừng nghe bọn họ nói năng linh tinh, con là con gái một, con của dượng sao là anh trai được chứ.”

Tôi giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng: “Anh ấy không phải là anh của con, vậy con có thể thích anh ấy không ạ?”

Kiều Thành Lâm mở to mắt, vẻ mặt của ông đột nhiên thay đổi: “Thích gì chứ, đó là anh trai con.”

Tôi không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa rồi. Trong mắt mẹ hay là bố thì việc tôi thích Đoàn Dĩ Diễn là một chuyện gì đó rất hoang đường và buồn cười lắm vậy.

Tôi không còn ôm bất kỳ hy vọng nào nữa.

Tôi khóc nức nở rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đoàn Dĩ Diễn, cổ họng nghẹn đắng: “Sau này anh đừng liên lạc với em nữa, anh là anh trai của em.”

Xe đạp của anh càng lúc càng xa chúng tôi, anh thật sự không đuổi theo tôi nữa. Nhưng tôi trông thấy rất rõ anh vùi đầu vào tay xe rất lâu cũng không ngẩng đầu lên.

Tôi quyết định không nhìn nữa, cũng không nói gì cả, mặt mũi đỏ bừng lên.

Kiều Thành Lâm đột nhiên lên tiếng, câu hỏi có chút buồn cười: “Ân Ân, sao con lại khóc ra nông nỗi này.”

Tại sao nhỉ?

Mèo nhỏ nhà hàng xóm thích ăn vụng, sẽ không còn ai cho nó ăn cá khô nữa, tôi sợ nó đói.

Hoa lan mẹ tôi trồng bên ngoài cửa không được tưới nước nó sẽ ch.ết mất, tôi sợ không có ai chăm.

Khoảng cách giữa California và Nam Kinh vừa đúng mười nghìn kilomet, tôi sợ người và vật ở nơi đây đều không còn liên quan đến tôi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.