Dược viên của đỉnh Thiên Phong nằm ở lưng chừng núi, diện tích khổng lồ, cấm chế trận pháp chằng chịt khắp mọi nơi. Cho dù là đệ tử của đỉnh Thiên Phong cũng chưa hẳn đã có thể xuất nhập tự nhiên.
Mạc Nguyệt dẫn Bạch Mộ Ngôn đến trước dược viên rồi dừng lại, nàng dùng một thủ ấn phức tạp để mở ra cấm chế.
- Sư huynh cẩn thận, trong này có rất nhiều trận pháp nguy hiểm, tốt nhất là sư huynh nên theo sát bước chân của ta.
Bạch Mộ Ngôn khách khí nói:
- Làm phiền sư muội.
Dứt lời, hai người nhanh chóng tiến vào dược viên, Mạc Nguyệt đi trước dẫn đường, thân hình nhỏ bé xinh đẹp của nàng nhẹ nhàng lướt qua các cạm bẫy như một con hỏa hồ điệp đang tung tăng dạo chơi khắp chốn khiến Bạch Mộ Ngôn có một giây thất thần.
- Coi chừng!
Bạch Mộ Ngôn cảm thấy vạt áo của mình bị kéo mạnh, giây tiếp theo tỉnh thần lại thì hắn đã nằm trên mặt đất, kế bên một bụi cỏ nhỏ đầy gai.
- Đây là Trầm Minh thảo, thích mọc hoang dại, lại không thể dời tài, chỉ cần rời khỏi mặt đất là dược lực sẽ mất hết. Sư huynh hãy cẩn thận, trong dược viên bất kì một cây cỏ nào cũng đều là dược vật cả. Sư huynh hãy tập trung hơn đi.
Mặt Bạch Mộ Ngôn nóng lên, ấp úng đứng dậy theo sát Mạc Nguyệt, không dám lơ là thêm phút nào nữa.
Người ta bảo hoa hồng đẹp thường có gai quả không sai chút nào mà.
Hỏa Hồn thảo là linh thảo cấp cao, cả đỉnh Thiên Phong chăm chút bao nhiêu năm mới chỉ được có ba gốc. Mạc Nguyệt tất nhiên là không thể nào lấy gốc tốt nhất đem tặng được, không nói sư phụ nàng sẽ phát điên lên mà ngay cả nàng cũng sẽ phát điên lên mất.
Kia đều là linh thạch a!
Nàng phải nhanh chóng tấn cấp để sư phụ có thể lấy lại vốn mới được nha!
Dù nội tâm điên cuồng chửi rủa nhưng bên ngoài nàng vẫn duy trì vẻ cao lãnh, thị tiền tài như cỏ rác. Nàng cẩn thận lấy gốc cây to nhất đẹp nhất, tỉ mỉ xử lý tốt mới để vào hộp ngọc đưa cho Bạch Mộ Ngôn.
Bạch Mộ Ngôn nhận lấy hộp ngọc, âm thầm hối hận vì ban nãy mình đã nghĩ xấu về sư muội. Xem, sư muội tốt biết chừng nào. Vừa xinh đẹp lại còn tốt bụng nữa.
Mạc Nguyệt nhìn gương mặt cảm kích của Bạch Mộ Ngôn, hài lòng gật đầu. Thiếu niên, ngươi còn quá ngây thơ rồi, linh thảo không phải cứ to cứ đẹp là tốt đâu.
………..
Hai người vừa ra khỏi dược viên thì tên đệ tử nội môn ban sáng lại chạy tới.
- Mạc Nguyệt sư tỷ, có người đang kiếm chuyện với chúng ta ở Cổ Dược Đường. Các đệ tử ở đó không ngăn cản được. Sư tỷ có thể đi qua một chút không?
Mạc Nguyệt ngừng lại.
- Gây chuyện? Có thể gây chuyện gì ở đó?
Tên đệ tử kia cổ quái nói:
- Người gây chuyện là Ninh Lan sư tỷ của đỉnh Thiên Hương. Hôm nay là ngày đỉnh Thiên Hương đến lãnh đan dược hàng tháng. Tu vi của Ninh Lan sư tỷ ngừng ở cảnh giới Luyện Tâm đại viên mãn đã nhiều năm, nửa tháng trước mới tấn chức lên Hỗn Nguyên Cảnh nhưng các chấp sự chưa kịp đăng báo lên tông môn nên Cổ Dược Đường vẫn chuẩn bị đan dược theo tu vi cũ. Ninh Lan sư tỷ không dám lấy các chấp sự như thế nào đành phải lấy các đệ tử của phong ta để trút giận, đã đánh trọng thương hai ngoại môn đệ tử rồi.
Nghe vậy, sắc mặt của Mạc Nguyệt lập tức lạnh xuống, cô nói:
- Sư huynh, linh thảo nay đã vào tay, sư muội còn có việc phải xử lý, thất lễ.
Bạch Mộ Ngôn nghe thấy đỉnh Thiên Phong bị người tìm phiền toái liền sốt sắng nói:
- Sư muội có cần ta giúp đỡ gì không?
Mạc Nguyệt lắc đầu:
- Không cần, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Cáo từ!
Nói xong, Mạc Nguyệt lập tức đi cùng tên đệ tử báo tin ban nãy đến Cổ Dược Đường, Bạch Mộ Ngôn chần chừ một lát rồi vẫn quyết định đi theo.
………….
Cổ Dược Đường là một trong những nơi đông đúc nhất Thiên Nguyên tông, nơi đây luôn tấp nập các đệ tử nội ngoại môn đến lãnh hoặc trao đổi đan dược hàng tháng.
Lúc Mạc Nguyệt đến nơi thì các đệ tử ở Cổ Dược Đường đã túm tụm vòng trong vòng ngoài xem náo nhiệt. Đã có ba tên đệ tử của đỉnh Thiên Phong bị đả thương, những tên đệ tử khác tuy rằng biết mình đánh không lại nhưng vẫn lạnh nhạt đứng ở phía trước đối mặt với kẻ gây chuyện, điều này khiến Mạc Nguyệt hơi hài lòng một chút.
Nàng tiến đến phía trước, các đệ tử khác thấy nàng liền thở phào nhẹ nhõm rồi lui lại nhường đường, hệt như việc trông cậy vào một thiếu nữ 12 tuổi là việc hết sức bình thường vậy.
Phía trước bọn họ là một nữ tu, vẻ ngoài khá xinh đẹp nhưng thái độ lại cực kì kiêu căng ngạo mạn. Lúc này nàng ta đang cầm một cây roi bạc, một đầu nắm trong tay, đầu kia đang quấn lấy tên đệ tử xui xẻo thứ tư của đỉnh Thiên Phong, bên chân nàng ta vương vãi các loại đan dược cấp thấp. Thấy Mạc Nguyệt, ánh mắt nàng ta lóe lên vẻ không vui.
- Ngươi là ai?
Mạc Nguyệt không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Ngươi không cần số đan dược này?
Nàng kia xì một tiếng khinh miệt:
- Đám đan dược này ta không dùng được. Các ngươi cũng không nhìn thấy tu vi hiện tại của ta là gì sao?
Dứt lời, thân hình nàng ta liền văng ra khỏi cửa Cổ Dược Đường như diều đứt dây. Mọi người ồ lên, hai mặt nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy Mạc Nguyệt thu kiếm lại, nhàn nhạt nói: