Hồ Điệp Công Tử

Chương 6



Hai mươi năm làm biểu huynh đệ, Tuyền Anh bởi vì không phục, cho nên luôn muốn tìm mọi biện pháp để tra tấn Giang Lương, đối với thói quen cùng tính nết trong cuộc sống của Giang Lương có thể nói là rõ như lòng bàn tay.

Nghĩ tới nghĩ lui, hay là cứ quyết định lặng lẽ đem dược để trong phòng của Giang Lương, sau đó lặng lẽ rời đi, như vậy coi bộ là tương đối an toàn nhất.

Sáng sớm, Giang Lương vừa ra khỏi cửa, hắn liền tránh đi hộ viện (người canh gác ngoài sân) khinh thủ khinh cước lẻn vào phòng.

Trướng mạn mỏng manh như cánh ve theo gió sớm nhẹ nhàng đong đưa, trên chiếc giường lớn tố nhã (màu trắng thanh nhã) có một bóng người mơ hồ nằm đưa lưng về phía mình.

Không thể nào…… Tuyền Anh lập tức ra một thân mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ y đổi tính rồi sao? Tại sao giờ này mà vẫn còn ngủ?

Cẩn thận nhìn lên, người trên giường hình như thấp hơn y một chút.

Tuyền Anh lập tức hớn ha hớn hở, hắc hắc, hảo ngươi một cái Tiểu Lương, cũng học đòi Kim ốc tàng kiều sao (thỉnh vào đây

Vừa vặn lúc này Hồ Điệp trở mình xoay người, chiếc mền bằng tơ tằm nhẹ nhàng trợt xuống một bên, lộ ra những đóa hoa đào kiều diễm nở rộ trên xương quai xanh tinh tế.

Tuyền Anh vốn định để giải dược lại rồi đi, nhưng bất đắc dĩ không thể kiềm chế được lòng hiếu kỳ đang dâng lên, điểm chân bình trứ khí đi tới bên giường, nhẹ nhàng xốc lên trướng mạn xem xét –

Lập tức thở hốc vì kinh ngạc!

Tiểu! Mĩ! Nhân!

Hồ Điệp tướng mạo vốn tinh xảo, mấy ngày nay lại trong tình trạng *** sơ khai(mới biết đến “chuyện đó”), dưới tác dụng của dược vật cùng Giang Lương tận tâm tận lực làm dịu, trên gương mặt trắng noãn lộ hồng, tựa như dòng suối thanh lượng đầu mùa xuân, phản chiếu hồng vân (mây hồng) mỹ lệ, đã tinh khiết lại càng tươi đẹp.

Giờ phút này ngọt ngào ngủ, vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng đẹp Giang Lương lưu lại, thanh tịnh yên tĩnh cùng hấp dẫn liêu nhân, trên người hắn tựa như phát ra một laoij kỳ tích gì đấy, làm Tuyền Anh không thể dời mắt đi được.

Ngưng thần nín thở nhìn chăm chú thật lâu, Tuyền Anh mới đột nhiên ý thức được mình đang rình coi người trên giường của biểu đệ, một cơn hàn ý lập tức chạy dọc từ cột sống lên thẳng tới ót.

Biểu đệ thì không có gì đáng sợ, nhưng nếu biểu đệ lại là Giang Lương. Thì chọc y, nhất định không sẽ có kết quả tốt.

Đang định trốn đi, một cái danh tự (tên) đột nhiên nhảy lên trong đầu Tuyền Anh.

Hồ Điệp?

Có thể làm cho băng sơn biểu đệ không có nhân tính này coi mình là bảo bối mà cột ở bên cạnh, thì ngoại trừ tiểu khất cái mà y nghĩ mọi biện pháp tìm kiếm mười năm thì còn ai vào đây?

Tim Tuyền Anh lập tức thình thịch nhảy dựng lên. Tìm được hắn, vậy là tìm được lão Hồ Điệp ……

Như vậy, nhiệm vụ cải trang xuất cung lần này trên cơ bản là đã hoàn thành!

Gọi hắn tỉnh dậy? Hay là đi hỏi Giang Lương?

Nếu để cho Giang Lương biết mình gặp riêng tiểu tình nhân yêu mến nhất của y, có lẽ sẽ phế ta mất……

Tuyền Anh đánh cái rùng mình — vô cùng có khả năng nha……

Trong phòng Giang lão thái gia.

Sáng sớm, Giang lão thái gia tựu lau nước mắt:「 Ai, lão yêu, làm sao bây giờ? Tối hôm qua để cho Ngũ ca ngươi đi mời Thái Tử biểu ca đến nhà chơi, kết quả sáng sớm hôm nay ta vừa hỏi, ô ô, Ngũ ca ngươi thật sự cả đêm không có trở về. Làm sao bây giờ, nếu như Thái Tử biểu ca chết cũng không có lương tâm của ngươi không chịu phụ trách nhiệm, Ngũ ca ngươi từ nay về sau phải làm sao bây giờ……」

Giang Lương sắc mặt tái nhợt, nói:「 Ta không phải muốn nói cái này, ta hỏi ngươi……」

「 Oa……」 Giang lão thái gia ngồi xếp bằng trên ghế khóc lớn,「 Lão yêu a, ngươi sao có thể vô tình như vậy? Nói thế nào thì hắn cũng là Ngũ ca của ngươi, cho dù hắn không thể cái gì cũng giống ngươi, thì ở mặt ngoài, hắn vẫn là thân ca (anh ruột) của ngươi a. Ngươi nói, vấn đề trinh tiết của thân ca ngươi, chẳng lẽ ngươi không cần quan tâm sao……」

Giang Lương đến tóc cũng muốn dựng thẳng lên!

Mặc dù biết cha của mình gần đây rất bất bình thường, như quả thực có những lúc, y thật vô cùng muốn hỏi một điều — xin hỏi lão nhân gia ngài thật là thân phụ (cha ruột) của ta! Xin hỏi lão nhân gia ngài thật sự là người bình thường sao?

Giang Lương nhịn lại nhẫn, nhẫn lại nhịn…… Khó khăn đè xuống lửa giận trong lòng, đang vừa muốn hỏi — xin hỏi lão nhân gia ngài, có hay không tham dự vào chuyện dược hoàn (viên thuốc) kia?

Còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy một vị nương vừa ngáp vừa tiếp đến, đúng là sinh mẫu(mẹ đẻ) của ngũ ca Giang Cương.

Nàng vừa nhìn thấy lão nhân mới sáng sớm đã nước mắt nước mũi ôm đồm, giận dữ nói:「 Mới sáng sớm nháo loạn cái gì đó!」

Giang lão thái gia đáng thương:「 A Cương một đêm không có trở về……」

Không ngờ rằng, vị nương này hai mắt lập tức tỏa sáng, nắm tay chỉ lên trời nói:「 Trời ạ! Lão thiên gia ngươi đối với A Cương của chúng ta quả thật tốt quá mà! A Cương nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người, thu phục Thái Tử, một đêm phất lên liền biến thành phượng hoàng!」

Giang lão thái gia lại khóc lớn:「 Ai, nếu như là hắn cũng có thể giống như lão yêu phía trên thì thật là tốt……」

Nương của Giang Cương làm bộ dữ tợn, nói:「 Sao ngươi biết con ta ở dưới! A Cương nhất định là ở trên! Bằng không chúng ta đánh cuộc đi, đánh cuộc một tháng tiền tiêu vặt!」

Hai người ngươi tới ta đi chỉ hận thiên hạ không loạn, Giang Lương ở một bên, sắc mặt đen như lệ quỷ.

Rốt cục nhịn không được, Giang Lương quát:「 Đều câm miệng!」

Trong phòng lập tức im bặt, Giang lão thái gia cùng phu nhân ôm nhau rút vào một chỗ, run lẩy bẩy nói:「 Lão yêu, ngươi đừng cắt tiền của chúng ta, chúng ta đã nói đánh cuộc ……」

Mặc cho ai có một gia đình với cha mẹ như vậy, sớm muộn gì cũng tức giận đến mức thất khiếu chảy máu mà chết!

Giang Lương thầm than chính mình hảo độ lượng, nuốt nước miếng nói:「 Cha, ta hỏi ngươi, chuyện ta hướng Tuyền Anh nói muốn có bách niên hạc đầu linh chi, ngươi biết hay không biết?」

Giang lão thái gia nhìn qua nương của Giang Cương, nhẹ gật đầu.

「 Vậy ngươi có biết Tuyền Anh cho ta chính là cái gì hay không?」trong thanh âm của Giang Lương bắt đầu xen lẫn những mũi băng nhọn hoắc.

Giang lão thái gia run lẩy bẩy, lại nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói:「 Cái kia, hình như là có cho thêm một chút……」

Mặt Giang Lương lập tức so với than còn muốn đen hơn, trong đen còn thoáng hiện chút xanh — đừng hiểu lầm, chút màu xanh ấy là một trong những nét đặc sắc của âm hàn công phu mà y luyện.

「 Bỏ thêm cái gì?」

Giang lão thái gia ngửi được một cổ hương vị phong tuyết bạo khỏi, lại run rẩy.

Nương của Giang Cương đỡ lời hắn, cười tựa như một đóa hoa, bắt đầu khai hết mọi chuyện:「 Lão yêu a! Không phải ta nói cha ngươi, nhưng hắn cũng quá là không có tiền đồ! Ngươi mạnh mẽ như vậy, lại là Đại đương gia của chúng ta, cha ngươi hắn cũng cảm thấy không phục, nên thừa cơ hội lặng lẽ để cho Tuyền Anh bỏ thêm một chút “Đông lai xuân” vào trong……」

Nói xong, liền quét mắt liếc qua Giang lão thái gia đang núp ở trong góc:「 Chúng ta đều là sau này mới biết được, chứ nếu không thì sao có thể để cho hắn làm như vậy, thật sự không trách được chúng ta a!」

「 Cha, ngươi không phục khi ta làm đại đương gia?」

Giang lão thái gia tranh thủ thời gian mãnh liệt lắc đầu, khóc lóc kể lể nói:「 Bởi vì ta quá rỗi rãnh, ta đây cho ngươi giải dược là được mà?」

「 Ngươi tại sao có thể có giải dược?」

「 Có lần vào trong cung, vụng trộm hỏi An công công lấy ……」

「 Còn không mau đưa cho ta!」

Cũng chẳng quan tâm chuyện khác, Giang Lương tranh thủ thời gian cầm dược, chạy về tiểu viện tử của mình.

Cũng không phải lo lắng chậm trễ thì tiểu Hồ Điệp sẽ gặp chuyện, dù sao buổi sáng cũng đã uy qua dược hạ sốt. Chỉ là Giang Lương ngày hôm qua đuổi tới chỗ Tuyền Anh, thành ra hôm nay cũng đã đoán trước được hắn nhất định sẽ lén lút tới đưa giải dược!

Nhất định phải đuổi kịp hắn! Giang Lương thầm nghĩ, chuyện hắn làm sai chỉ cần không để cho hắn có cơ hội sửa chữa, thì tiểu tử này sẽ cảm thấy giống như là thiếu chúng ta một khoản nợ nhân tình. Có khoản nợ này ở trong tay, sớm muộn gì cũng sẽ có chỗ dùng!

Sương phòng bên này.

Tuyền Anh đứng ở trước giường tiểu Hồ Điệp, còn đang do dự không quyết, thì tiểu Hồ Điệp đã tỉnh lại.

Tuyền Anh tranh thủ thời gian hỏi hắn, chuyện lão Hồ Điệp?

Hồ Điệp vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng nói là đã chết.

Tuyền Anh sửng sốt sau nửa ngày, vô cùng thất vọng, lại không cam lòng truy vấn chuyện âm dương song thù.

Tiểu Hồ Điệp nói, sư phụ chưa từng đề cập qua, nhưng có nghe Giang Ngũ ca nói qua.

Tuyền Anh triệt để thất vọng, đang muốn vụng trộm trốn đi, thì chợt phát hiện tiểu mỹ nhân này không ổn. Nhìn kỹ, mới giựt mình quái lạ phát hiện – Đông Lai Xuân bị hắn ăn?!

Không chút suy nghĩ, một tay lấy giải dược nhét vào trong miệng tiểu Hồ Điệp vẫn chưa xong hoàn toàn tỉnh táo, lại rót một ngụm trà.

Hồ Điệp bị hắn đột nhiên rót nước vào miệng, lập tức sặc sụa, kịch liệt ho khan.

Tuyền Anh cũng không muốn nán lại lâu, xoay người bỏ đi. Đột nhiên nghe thấy một thanh âm âm trầm:「 Ngươi dám khi dễ lão bà của ta!」

Tuyền Anh lập tức có chút lắp bắp — xong đời!

Xoay người lại, quả nhiên trông thấy Giang Lương nghiêm mặt đứng ngay cửa ra vào.

Tuyền Anh không khỏi phàn nàn, tiểu Hồ Điệp ngươi rõ ràng trông thấy lão công của ngươi trở lại, tại sao không ám chỉ cho ta một chút a? Lại liếc về phía tiểu Hồ Điệp, làm tròng mắt Tuyền Anh thiếu chút nữa rớt ra rơi trên mặt đất!

Trời ạ, cho dù ngươi xuất thân từ cái gì Thải Hoa Môn, thì cũng không cần có bộ dạng như vậy chứ!

Hồ Điệp sợ bị Giang Lương chán ghét vứt bỏ, liền liều mạng dựa theo 「 công phu 」 sư phụ đã dạy làm ra bộ dáng đáng yêu, rồi mê người. Một đôi mắt thanh lượng tựa như thủy quang phản chiếu ánh mặt trời, cố gắng hướng y chớp a chớp, Giang Lương nhìn thấy trong nội tâm ngứa đến không chịu được.

Sau đó đã nhìn thấy bộ dáng Tuyền Anh trợn mắt há hốc mồm, Giang Lương giận dữ:「 Tuyền Anh! Ngươi sao có thể như vậy! Cho dù ngươi là Thái Tử, cũng không thể ngấp nghé Tiểu Điệp nhi của ta! Ngươi nhanh đi ra ngoài cho ta!」

Tuyền Anh hô to oan uổng, ta ngấp nghé ở đâu chứ? Ta rõ ràng là bị dọa mà!

Bất quá dưới chân cũng không dám ngập ngừng, lập tức chạy ra ngoài. Vừa chạy đến nội viện, lại nghe thấy Giang Lương đuổi theo hắn hô to.

「 Còn muốn cái gì a!」 Tuyền Anh sầu mi khổ kiểm hỏi:「 Ta vốn không có ý nghĩ lệch lạc a!」

「 Ngươi dám có ý nghĩ lệch lạc!」 Giang Lương trầm mặt:「 Rình coi lão bà của ta đã là tội ác tày trời, ngươi còn dám nghĩ đến những chuyện lệch lạc khác? Đừng tưởng rằng ngươi là Thái Tử thì ta sẽ sợ ngươi!」

「 Ai, là ta sợ ngươi! Từ nhỏ đều là ta sợ ngươi, ta thừa nhận còn không được sao!」 Tuyền Anh thầm nghĩ tranh thủ thời gian rời đi mảnh đất thị phi này:「 Ta căn bản là……」

「 Được rồi!」 Giang Lương không chút khách khí cắt ngang lời hắn:「 Đã đến đây rồi, thì ở lại mấy ngày đi a. Ngoại trừ Ngũ ca, lão gia tử nhà ta cũng rất tưởng niệm ngươi!」

Tuyền Anh lập tức thu hồi vẻ mặt cợt nhả, đứng đắn nói:「 Không được, ta là phụng mệnh xuất cung, không thể ở lâu bên ngoài!」

Giang Lương cau mày nói:「 Trốn tránh không giải quyết vấn đề! Bên Hoàng Thượng ta giúp ngươi đi nói một tiếng như thế nào? Nếu là để Thái Tử ở lại Giang gia một đoạn thời gian, ta nghĩ Hoàng Thượng nhất định có thể đáp ứng.」

Tuyền Anh không muốn làm lớn chuyện, tranh thủ thời gian nói:「 Không cần không cần, ở vài ngày thì ở vài ngày vậy a!」

Giang Lương liền gọi một cái gã tiểu tư, cung kính dẫn đường cho hắn tới tiểu viện dùng để chiêu đãi khách quý của Giang gia. Còn y thì vẫn đứng trong nội viện, nhìn theo bóng lưng Tuyền Anh rời đi, vẫn trầm tư thật lâu.

Lại trở về phòng, Tiểu Điệp nhi của y đã mặc vào y phục của mình rồi xuống giường. Giang Lương vội hỏi:「 Cảm thấy như thế nào? Thân thể còn có không thoải mái hay không?」 Đông Lai Xuân dược lực cực lớn, thêm nữa mấy ngày qua đều làm “loại chuyện này”, người dù cho thân thể có tốt thế nào cũng sẽ ăn không tiêu.

Tiểu Hồ Điệp có chút đỏ mặt, nhỏ giọng nói:「 Eo…… Rất mỏi nhừ……, trong lúc này…… Có điểm đau, ân…… Còn có chút không còn khí lực……」

Càng nói thanh âm càng nhỏ, đợi cho nói xong, gương mặt đã đỏ ửng lên tựa như một khối yên chi (son) đỏ thẫm.

Nghĩ đến chuyện hắn ngày xưa mỗi ngày đều xem cái phòng sự diễm đồ (tranh vẽ về chuyện phòng the, nói nặng thì là tranh khiêu d** á) kia, chưa bao giờ cảm thấy có gì không ổn. Thế nhưng lúc này lại hễ nhìn thấy Giang Lương là đỏ mặt, trong lòng buồn bực, không biết làm sao.

Giang Lương cười hôn nhẹ hắn, khuyên hắn tiếp tục nghỉ ngơi. Hồ Điệp lại tò mò:「 Người vừa rồi, có phải là Thái Tử? Sao ngươi cùng Thái Tử lại có quan hệ tốt như vậy?」

Giang Lương cười to:「 Ta cùng hắn, thật ra là biểu huynh đệ (anh em bà con)! Tiểu cô cô của ta ở hoàng cung thì hạ sinh hắn, hiện giờ đã là hoàng hậu. Lại nói Giang gia chúng ta bây giờ chính là thiên hạ đệ nhất phú gia, ngay cả hoàng gia cũng muốn lôi kéo chúng ta!」

Biết rõ dược tính trên người Tiểu Điệp nhi đã giải, y cũng nhẹ nhõm mà thở dài một hơi.

Đáng tiếc chỉ là đã chậm vài bước, không thể làm cho Tuyền Anh mắc nợ nhân tình.

Thế nhưng y lại không biết, trong mắt tiểu Hồ Điệp đơn thuần đáng yêu của hắn đã bắt đầu có tâm sự khó nói.

Giang Cương vừa xuất hiện, trong nhà lập tức nhao nhao như ong vỡ tổ.

Người này hỏi đêm qua tình hình chiến đấu như thế nào, người kia hỏi tại sao Tuyền Anh đến đây đã lâu như vậy mà giờ ngươi mới về, không phải là mệt muốn chết rồi a……

Giang Cương đáng thương vẻ mặt cầu xin khóc thét:「Ngày hôm qua ta căn bản là không có đi a! Ta ở bên kia đợi thật lâu, cảm thấy xiêm y đang mặc nhìn không được hảo cho lắm, nên đã vụng trộm trở lại. Sợ các ngươi chê cười, nên không dám ra mặt……」

Mọi người đều trừng to mắt không nói gì thật lâu, cuối cùng lại trầm mặc tán đi.

Giữa trưa hôm nay, Giang lão thái gia ở nhà thiết yến khoản đãi Thái Tử Tuyền Anh.

Để cho mọi người trong lúc ăn cơm không cảm thấy câu nệ bó buộc, Giang lão thái gia đã sai người xếp một cái bàn dài trong xan thính (nhà ăn), đem các loại thức ăn đồ uống phân ra đặt lên bàn, mỗi người chỉ cần khéo léo dùng trong phần ăn riêng của mình là ổn.

Giang Lương dẫn Tiểu Điệp nhi vào xan thính, mọi người đã bắt đầu náo nhiệt mở tịch, lần đầu dùng cơm như vậy, ai cũng cảm thấy mới lạ. Hai người bọn họ đi vào, cũng không có ai chiêu hô (mời mọc).

Giang Lương sẽ không để ý, thầm nghĩ như vậy cũng thuận tiện, liền cùng Tiểu Điệp nhi một đường đi về phía chỗ của mình. Ai ngờ Hồ Điệp vào cửa đã nhìn thấy, Tuyền Anh đang cùng các vị bà di trong Giang gia chuyện trò vui vẻ.

Nhìn hắn ngày thường đẹp đẽ quý giá vô cùng anh tuấn vô song, ở chỗ này lại là một dạng tiêu sái như cá gặp nước, Hồ Điệp trong nội tâm đột nhiên cảm thấy đau xót.

Buổi sáng Giang Lương đuổi theo hắn ra ngoài, không biết là đã nói cái gì, nhưng nhìn y có vẻ cực kỳ để ý. Nếu so ra, Giang gia nhất định là rất thích Tuyền Anh. Hắn là Thái Tử tư cách, địa vị tôn quý, hơn nữa ngày thường còn đẹp mắt như vậy, chính mình so ra không bì được với hắn.

Không biết sao, nghĩ đến chuyện tương lai Giang Lương có lẽ sẽ không ở cùng một chỗ với y, không được cùng y「 luyện công 」, nội tâm tiểu Hồ Điệp lại cảm thấy nghẹn ngào, khổ sở vô cùng, ngay cả đồ ăn ngon miệng vô cùng cũng nhạt như nước ốc, khó có thể nuốt xuống.

Hắn lúc này, chỉ sợ rốt cuộc cũng không có nghĩ tới, Giang Lương chính là cái tên đầu sỏ tội ác mười năm qua đã vô số lần bại hoại thanh danh của Thải Hoa Môn, phỏng chừng ngay cả những hùng tâm tráng chí kia đa bị hắn quảng lên chín tầng mây.

Giang Lương thấy hắn thần sắc đột nhiên đau thương, tưởng thân thể của hắn không thoải mái, liền hỏi nhỏ vào tai hắn:「 Làm sao vậy?」

Tiểu Hồ Điệp sợ bị y nhìn ra tâm sự, vội vàng đẩy y ra nói:「 Không có…… Không có gì……」

Giang Lương kỳ quái xoa xoa chóp mũi của hắn nói:「 Sao nhìn ngươi có vẻ ủy khuất như vậy? Có phải là trên người không thoải mái?」

Nghe thấy y là quan tâm chính mình, tiểu Hồ Điệp trong lòng lập tức ngọt ngào, không có ý tứ nói:「 Không phải a, không có gì, chính là…… Ân…… Đói bụng! Ân, đói bụng……」

Lần đầu tiên trong đời nói dối, thật đúng là không quen. Bất quá cũng không biết vì sao, chỉ là không muốn để cho Giang Lương nhìn thấu tâm tư của mình.

Hắn mười năm qua không có cơ hội tiếp xúc với người ngoài, thành ra cũng không lý giải được, tâm tư bức bối nho nhỏ này, nếu không phải là yêu thích, thì còn có thể là gì?

Giang Lương thấy hắn không chịu nói, cũng không miễn cưỡng, cười cười, cầm lấy con tôm trong khay bóc vỏ uy hắn ăn.

Tiểu Hồ Điệp trong miệng ăn, nội tâm cũng vui vẻ hạnh phúc. đột nhiên cảm thấy Giang Lương thật sự là nam nhân anh tuấn nhất trong thiên hạ.

Nhớ tới sư phụ lúc trước đã từng nói công phu của bổn môn chỉ là để cho nam nữ hoan ái theo nhu cầu, không có chuyện tình ái gì ở đây, cũng không cần phải chú ý đối phương có phải làm người độc thân hay không.

Bất quá nếu cả hai người đều là nam nhân, vậy còn có chuyện gì để nói a?

Hồ Điệp trong nội tâm trộm vui mừng, âm thầm hạ quyết tâm — vô luận như thế nào, nhất định cũng phải một mực giữ lấy Giang Lương.

Tuyền Anh thấy bọn họ hai người khanh khanh ta ta, vô cùng chướng mắt, thành ra càng muốn tới quấy rầy.

Hồ Điệp đã tự giác coi hắn như đối thủ lớn nhất, vì vậy vừa thấy hắn cười meo meo đi tới, lập tức hai mắt lộ hung quang, ý đồ dùng ánh mắt lệnh hắn trục xuất.

Tiếc rằng da mặt Tuyền Anh so với tường thành còn dày hơn, thấy người ta dùng ánh mắt giết người nhìn hắn, hắn vẫn trưng ra cái khuôn mặt tươi cười mê đắm. Đương nhiên, đây là theo thị giác của Giang Lương mà nói.

Cho nên lúc Tuyền Anh đến gần còn chưa kịp há miệng, Giang Lương khuôn mặt tuấn tú băng hàn, lạnh lùng nói:「 Thái tử điện hạ, ngài là cố ý đến gây rối chúng ta dùng cơm sao!」

Hồ Điệp vừa nghe, trong nội tâm sảng khoái vô cùng, ánh mắt giết người trong giây lát biến thành ánh mắt sáng ngời, trên mặt cũng cười như hoa nở.

Tuyền Anh còn chưa kịp há mồm lại như đụng nhằm cây đinh, hôi đầu thổ kiểm (mặt xám như tro bụi), lắp bắp nói:「 Ai, hảo biểu đệ, ngươi không thể giúp ta một chút được sao! Ngươi xem……」 nói xong, liếc qua một góc nhà.

Hồ Điệp cảm thấy hiếu kỳ, cũng nhìn qua. Chỉ thấy một thanh niên đang cô đơn đứng trong góc phòng (tự kỷ), hẳn nhiên là Ngũ ca Giang Cương.

Giang Cương một mình đứng ở nơi đó, cầm chén đĩa trong tay, chọn lấy một chút món ăn ngon miệng nhưng cũng chẳng có lòng dạ nào ăn uống, không ngừng nhìn về phía bọn họ. Thấy tiểu Hồ Điệp nhìn hắn, mới cuống quít quay đầu đi.

Giang Lương cũng nhìn thoáng qua, không mặn không nhạt nói:「 Bây giờ còn chưa đến lúc cần ta hỗ trợ, chuyện của mình, thì tự mình nghĩ biện pháp giải quyết đi!」

Y nhìn thoáng qua Tuyền Anh đang xấu hổ, nói:「 Điều quan trọng nhất, là chính ngươi phải tự mình nghĩ thông suốt đi!」

Hồ Điệp nghe, nhưng không hiểu, bất quá cũng có chút minh bạch, đành phải chớp mắt nhìn Giang Lương.

Càng xem càng cảm thấy y thực suất (đẹp trai)!

Buổi tối, Giang Lương tạm thời có việc phải đến nghị sự lâu, Hồ Điệp một mình trong phòng cân nhắc, phải làm như thế nào mới có thể để cho trong mắt Giang Lương chỉ có một mình hắn?

Bắt đầu đem những tinh hoa bộ phận mà sư phụ dạy nhớ lại mấy lần, mới nhớ tới, chính mình xuất câu (người ta xuất sơn bạn ấy xuấn câu (suối) =))), là để làm vinh dự môn phái.

Nhớ tới Tuyền Anh cùng Giang Cương đều có nhắc tới chuyện âm dương song thù với hắn, Hồ Điệp cân nhắc đến cuối cùng, cho rằng Giang Cương nói rất đúng, chỉ cần có thể tìm được hai người kia, Thải Hoa Môn sẽ có hy vọng chấn hưng.

Càng nghĩ càng hưng phấn, việc này không nên chậm trễ, ta sẽ đi tìm Giang Lương thương lượng ngay bây giờ!

Bất quá chuyện làm cho người ta cảm khái chính là, hắn lần này lại không hề nhớ tới, người mà hắn muốn thương lượng, không phải chính là tên đầu sỏ đã bại hoại thanh danh bọn họ đó sao……

Hồ Điệp kích động xuất môn, nhờ một tiểu tư chỉ đường chạy vội tới nghị sư lâu, chân đề khí, lao thẳng cửa sổ lầu hai phòng của Giang Lương.

Dưới ánh trăng, thiếu niên thân hình kiện tráng.

Giang Lương sớm phát giác có người xông lên, nhưng không ngờ người từ cửa sổ nhảy vào, lại chính là tiểu Hồ Điệp của hắn, liền ngẩn ngơ.

Có lẽ do y ngẩn ngơ như vậy, dẫn đến Hồ Điệp trong bụng tức khí!

Chẳng phải nói tạm thời có việc sao? Còn cái tên tiểu tử cười đến chán ghét kia vì sao lịa ở trong này!

Hồ Điệp oán hận liếc mắt Tuyền Anh đang nhìn hắn cười, lại thấy Giang Lương vẻ mặt kinh ngạc, bộ dáng giống như đang làm chuyện xấu thì bị người bắt gặp, lập tức tức giận khổ sở vọt tới!

Hừ! Quá đáng lắm! Y coi ta là gì chứ?!

Khuôn mặt nhỏ nhắn phát lạnh, Hồ Điệp xoay người rời đi, nội tâm vô cùng khổ sở.

Giang Lương phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng lôi kéo hắn:「 Tại sao không đi ngủ đột nhiên chạy đến đây làm gì?」 Nói xong còn sờ tới sờ lui, để xem có gì bất ổn hay không.

Hồ Điệp bỉu môi, không nói lời nào.

Giang Lương không hiểu ra sao, lại hỏi:「 Là không thoải mái sao?」 còn biểu tình đó là sao vậy? (N phăng)

Hồ Điệp nghĩ tới nghĩ lui, cắn môi, âm thanh nho nhỏ hỏi:「 Tại sao Thái Tử lại ở đây?」

「 A, chúng ta đang cói đến chuyện xảy ra trong thiên hạ gần đây.」 Giang Lương lơ đễnh, cười xoa xoa mặt hắn:「 Lại đây ngồi đi, chốc nữa chúng ta cùng trở về!」

Giang Lương nói rồi lệnh hạ nhân bưng trà nước điểm tâm lên, an trí hắn chờ ở một bên, sau đó mới cùng Tuyền Anh tiếp tục thảo luận quốc sự nâng sinh ý….

Hồ Điệp ngoan ngoãn ngồi, nhìn bọn hắn khi thì trầm tư khi thì nhíu mày, thập phần tập trung. Mình ngồi ở trong này, nghe cũng nghe không hiểu, chứ đừng nói gì đến chuyện góp lời, có khác nào vật bài trí đâu! Cảm giác vắng vẻ tự nhiên sinh ra, trong nội tâm buồn rầu, cắn cắn vành chén không biết nên làm gì cho phải.

Bộ dáng Giang Lương tập trung nhìn rất tuấn tú, lông mày Tuyền Anh có chút nhăn lại nhìn cũng rất là nam tử hán. Hai người bọn họ tuyệt thế tuấn nam mặt đối mặt ngồi cùng một chỗ, tựa như một bức danh gia họa tác vô cùng đẹp mắt.

Tiểu Hồ Điệp nhìn Giang Lương, chỉ chốc lát sau đã ngây người……

Trước kia sư phụ đã nói rất nhiều lần, cái gì cũng có thể động, nhưng không được để tâm động! Tâm nếu động, coi như xong đời rồi! Hồ Điệp cắn cái chén trong tay nghĩ, vì sao sư phụ lại nói như vậy?

Trước kia cảm thấy chán ghét Giang Lương vì y giả mạo sư phụ, rất đáng giận nha, nhưng bây giờ nhìn y, lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Cái này…… Có phải là tâm động mà sư phụ đã nói?

Nhưng tại sao cảm giác ngọt ngào như vậy, lại làm người ta triệt để tiêu đời?

Tuyền Anh nhỏm lại gần Giang Lương cùng xem một tờ văn kiện. Hồ Điệp đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót.

Bất quá mình chỉ là một tên chưởng môn của một môn phái chẳng danh chẳng tính, có cái gì có thể lấy ra để so sánh với nam nhân vừa anh tuấn vừa có quyền thế, lại có thể cùng Giang Lương thương lượng đại sự?

Tưởng tượng như vậy, tâm tình chợt trĩu nặng, lông mi thật dài đau thương rủ xuống, che khuất thủy đồng đen nhánh.

「 Tiểu Điệp nhi, Tiểu Điệp nhi!」

Hồ Điệp cả kinh, ngẩng đầu lên.

Trước mắt là gương mặt phóng đại của Giang Lương, đang lo lắng lấy tay vuốt ve môi của hắn:「 Sao có thể dùng sức cắn cái chén như vậy! Nhanh để ta nhìn xem răng có bị……」

Nguyên lai trong chốc lát như vậy, hắn chỉ lâm vào khổ sở, quên mất cả chuyện vẫn còn đang cắn cái chén! Khó trách môi cùng hàm răng đều có ẩn ẩn đau đớn.

Tuyền Anh đứng từ nơi xa nhìn hắn, nở nụ cười.

Lại ở trước mặt tình địch làm ra loại chuyện không hay ho này, Hồ Điệp lập tức xấu hổ không chịu nổi, khuôn mặt bóng loáng tựa như nga đản (trứng ngỗng) lập tức đỏ hồng lên.

「 Đợi một lát nữa thôi, chúng ta cũng sắp xong rồi.」 Giang Lương thanh âm thật thấp, thật mềm, nhưng nghe vào lỗ tai cũng chẳng cảm nhận được gì.

Hồ Điệp cúi đầu lung tung gật hai cái. Cảm thấy cho dù ở trước mặt Tuyền Anh có xấu mặt tới cỡ nào, thì cũng phải chờ Giang Lương cùng về.

Không ngờ một lát sau, chợt có bòng người lóe lên ngoài cửa ra vào. Hồ Điệp tựa như một tiểu cẩu cẩu đang canh cửa lập tức quay đầu nhìn sang, nguyên lai là Giang Cương.

Hắn ở ngoài cửa đi qua đi lại, không biết vì sao không chịu tiến vào. Hồ Điệp hiếu kỳ, nhẹ nhàng đi ra ngoài hỏi:「 Ngươi sao……」

Lời vẫn chưa nói xong, Giang Cương đã lập tức bịt miệng hắn, ngón trỏ dựng thẳng trước môi suỵt một tiếng, vẻ mặt lo lắng.

Muốn người ta nghẹt thở chết a! Khí lực lớn như vậy…… Đẩy tay của hắn ra, Hồ Điệp mất hứng nhỏ giọng hỏi:「 Ngươi làm gì vậy a!」

Ai ngờ Giang Cương vừa nghe hắn hỏi, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, lúng ta lúng túng nói:「 Cái kia, bọn họ…… Bọn họ như thế nào còn chưa nói hết a?」

「 Ai mà biết!」 Hồ Điệp cũng không vui vẻ gì. Ta cũng rất muốn bọn họ nhanh chóng nói chuyện cho xong a!

「 Ngũ ca!」 Hồ Điệp nho nhỏ âm thanh hỏi:「Thái Tử kia, cùng Giang Lương quan hệ luôn rất tốt sao?」

Giang Cương nhớ lại những lúc trong triều, một bên gật gật đầu:「 Từ nhỏ đã tốt rồi.」

A?! Cái này không phải là thanh mai trúc mã giống sư phụ đã nói sao? Sư phụ nói loại quan hệ này là khó lo liệu nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.