Hồ Điệp Cùng Kình Ngư

Chương 11: Thú Dữ





Khi bắt đầu vào tiết nóng bức, đài khí tượng Dung Thành đã tô đỏ báo động trước nhiệt độ cao, hơi nóng cuồn cuộn quét quanh cả thành phố, gió biển mùa hạ vừa dính nhớp vừa oi bức.
Sẩm tối nay, Hồ Điệp ra ngoài đi trên đường Hải Dung, chỉ một quãng đường vài bước ngắn ngủi mà cô đã nóng đổ đầy mồ hôi.

Cô uống một ngụm nước ướp lạnh Kinh Du đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi tiến tới cạnh Mạc Hải hỏi: “Anh em đâu rồi?”
“Ở trên sân thượng ạ.” Mạc Hải đang chơi robot biến hình Hồ Điệp tặng cho cậu, hiếm khi cậu bé có lòng từ bi không phá hỏng món đồ chơi này.
Cô ngẩng đầu ngó cửa cầu thang: “Trời nóng thế này mà anh ấy chạy lên sân thượng làm gì nhỉ?”
“Em cũng không biết.” Mạc Hải ngước mặt lên nhìn cô: “Ảnh không cho em lên cùng, cũng không cho người khác lên luôn.”
“Bí mật như vậy à?” Hồ Điệp hào hứng bảo: “Chị lên xem thử.”
Mạc Hải níu ống quần cô lại: “Anh em bảo cũng không cho chị lên.”
Hồ Điệp có hơi buồn cười, đứng cạnh Mạc Hải hỏi: “Anh em cho em lợi lộc gì?”
“Lợi lộc gì cơ ạ?”
“Thì là em cản chị lại, anh ấy định thưởng gì cho em?”
Mạc Hải suy tư giây lát mới đáp: “Không có định thưởng.”
“Thế sao em nghe lời anh ấy dữ vậy?” Hồ Điệp nói: “Em cho chị lên đi, hôm nào chị lại mua robot biến hình cho em.”
Đây có vẻ là một sự cám dỗ khiến người ta khó lòng chối từ, Mạc Hải nhăn mặt suy xét một chốc, cuối cùng vẫn không chịu buông tay: “Ảnh sẽ đánh em mất.”
“…”
Hồ Điệp cũng sợ liên lụy đến trẻ con nên thôi.

Cô nằm ngã trên ghế sofa, máy điều hòa kiểu cũ trong phòng khách không phả hơi mát mấy, cô bèn nghiêng người bật quạt sàn cạnh đó lên.
Cánh quạt quay phát ra tiếng vù vù, Hồ Điệp ngây người nhìn chằm chằm ánh sáng phản chiếu trên mặt sàn, ngay cả khi Kinh Du đi đến bên cạnh mình thì cô cũng chẳng hề hay biết.
Kinh Du che đi đầu quạt đang quay, hỏi: “Đến lúc nào vậy?”
Hồ Điệp liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường: “Vừa tới không lâu.”
“Đói không?”
“Em đâu có đến để ăn cơm.” Cô nhìn anh, bất mãn nói: “Anh đừng bảo nhìn em giống như chẳng có gì khác để làm ngoài ăn cơm nha.”
Kinh Du bày ra vẻ mặt không tin: “Vậy sao.”
“…” Hồ Điệp nằm nhoài người lên lưng ghế sofa: “Anh làm gì trên sân thượng thế?”
“Làm ít đồ.” Kinh Du đi đến bàn rót một ly nước: “Mấy thứ khác đừng hỏi, đến lúc đó em sẽ biết.”
Hồ Điệp hiểu ra kịp thời: “Vậy là… Tặng quà sinh nhật cho em hả?”
Kinh Du vừa uống nước vừa gật đầu một cái.
Hồ Điệp cười: “Được, vậy em không hỏi.


Tối nay mình ăn gì ạ?”
Kinh Du dựa người vào mép bàn, khóe miệng cong lên, ngón tay gõ gõ trên thân ly hai cái, anh chậm rãi đáp: “Anh đừng bảo nhìn em giống như chẳng có gì khác để làm ngoài ăn cơm nha.”
Anh nhướn nhẹ mày, cố ý trêu: “Hửm? Câu này là cún nhỏ nói à?”
Hồ Điệp không kìm được vặn lại: “Là bướm nhỏ nói.”
Kinh Du cười ha hả, sau đó đặt lý lên bàn: “Mạc Hải.”
Cậu bé ngồi một bên ngẩng đầu nhìn qua.
Kinh Du bảo: “Nói cho chị biết bướm nhỏ nên ăn cái gì.”
Mạc Hải há mồm trả lời: “Cái này phải phân ra lớn với nhỏ, ấu trùng bướm sẽ ăn rau xanh, lá cây và chồi thực vật non.

Bướm trưởng thành thì ăn mật hoa và thực vật dạng lỏng.”
Kinh Du vỗ tay khen cậu: “Giỏi lắm.”
Hồ Điệp bị hai anh em nhà họ chặn họng không nói nên lời, đành tức giận ngồi xuống lại.
Kinh Du ghẹo người ta mất hứng cũng chẳng vội vàng dỗ dành mà quay về phòng lấy quần áo rồi đi tắm luôn.
Bản thân Hồ Điệp cũng chỉ giận cho vui mà thôi, đến khi Kinh Du tắm rửa xong quay lại hỏi cô muốn ăn gì thì cô vẫn phản ứng anh như bình thường: “Em không đói lắm, ăn đại gì đó là được rồi, anh làm theo ý anh đi.”
“Được.”
Kinh Du đi vào bếp, Hồ Điệp chăm chú dõi mắt theo bóng lưng anh một hồi.

Nghĩ đến cuộc điện thoại trò chuyện tối qua giữa mình với Thiệu Quân, cô thầm suy tính trong lòng xem nên dùng cách gì để anh chịu đến bệnh viện kiểm tra bài bản.
Muốn thuyết phục Kinh Du quay về sàn đấu thì trước tiên cô phải biết hiện tại vai anh đã khôi phục thế nào rồi.

Nhưng nếu trực tiếp mở miệng bảo anh đến bệnh viện thì chắc chắn là không thành công.
Hồ Điệp suy ngẫm cả một buổi tối, lúc ăn cơm cứ thi thoảng nhìn Kinh Du chằm chằm.

Sau vài lần bắt gặp, anh không nhịn được nữa bèn cười hỏi: “Trên mặt anh có tiền à?”
“Dạ?”
“Em nhìn anh chằm chằm cả tối nay.” Kinh Du đặt chén đũa xuống: “Làm sao vậy?”
“Không có, em đang nhìn dáng vẻ đẹp trai của anh thôi, dưỡng mắt.” Hồ Điệp húp một hớp canh đậu xanh rồi tiếp tục khen: “Còn để ăn với cơm nữa.”
Kinh Du mím môi, điệu bộ toan nói lại thôi.
Hồ Điệp sợ anh phát hiện ra gì đó nên vội bưng chén nhìn sang chỗ khác.

Đến khi ăn cơm no nê xong cũng không ở lại đây quá lâu, chưa tới bảy giờ đã quay về bệnh viện.
Trở về phòng tắm rửa sạch sẽ xong, cô ngồi trên giường gọi điện thoại cho Thiệu Quân.

Khoảng thời gian này vì chuyện của Kinh Du nên hầu như mỗi đêm hai người đều gọi cho nhau.
“Cậu ta bướng lắm, nếu em nói thẳng vụ đi kiểm tra ra chắc chắn cậu ta sẽ không vui.” Thiệu Quân bảo: “Anh không biết còn cách nào nữa, mà anh cũng không thể đánh cậu ta một trận rồi kéo đến bệnh viện kiểm tra được.”
“Đánh một trận á?” Hồ Điệp lẩm bẩm, tầm mắt vô thức trông thấy cái quạt sàn nằm ở góc tường và đột nhiên nghĩ ra gì đấy: “Em biết phải làm gì rồi! Ngày mai anh chờ tin tức của em.”
“Được, vậy thì mong ở em, chuyện em bảo anh làm anh đã liên lạc với người ta rồi, chờ cuối tuần này anh sẽ sắp xếp ngay.”
“Được ạ.”

Sập tối hôm sau, Hồ Điệp lại đến đường Hải Dung.

Hôm nay vẫn giống hôm qua, Mạc Hải chơi ở phòng khách, còn Kinh Du làm đồ gì đó trên sân thượng.
Kinh Du đã quen với việc cô thường xuyên xuất hiện ở đây rồi nên sau khi xong việc, anh tắm rửa trước rồi mới đi chuẩn bị cơm tối.
Bữa tối họ ăn ở ngoài sân nhà, ban ngày Hồ Điệp không ăn gì nhiều nên buổi tối húp liền hai chén canh sườn nhỏ, ăn uống no say xong lại tựa ra lưng ghế nhìn trộm Kinh Du.
Anh không thích nói chuyện trong lúc ăn cơm, mà dùng bữa cũng không mấy đàng hoàng, cứ như chỉ để hoàn thành nhiệm vụ thôi vậy nên chẳng mấy chốc anh đã ăn xong hai chén cơm.
“Em không ăn à?” Thấy Hồ Điệp dừng đũa, Kinh Du lên tiếng hỏi.
“Ăn no rồi.” Hồ Điệp đứng lên nói: “Hơi khát, em đi rót ly nước.”
Kinh Du không để ý lắm, cầm vá múc ít nước canh.

Hồ Điệp đi vào nhà rót ly nước rồi quay trở ra, từ từ di chuyển đến bàn ăn.
Anh đang đưa lưng về phía cô, còn chiếc quạt gió thì đứng bên cạnh.
Có lẽ vì chưa từng làm những chuyện như vậy nên lúc ra tay, Hồ Điệp không cân nhắc sức lực, thành thử lúc cây quạt ngã trúng vào lưng Kinh Du, cô nghe thấy hình như anh có rên lên một tiếng.
“Ây ây, em xin lỗi.” Hồ Điệp luống cuống tay chân, muốn dựng quạt đứng lên nhưng vẫn còn cầm ly nước nên không rảnh tay: “Anh không sao chứ?”
Có lẽ Kinh Du cũng bất ngờ, mãi lâu sau mới động bả vai một cái: “Không sao.”
Anh đứng dậy dựng quạt lên, vừa xoa xoa vai vừa nhìn cô: “Em…”
“Em không cố ý đâu, em đang mãi suy nghĩ, không chú ý nên vấp phải dây điện dưới đất.” Hồ Điệp mím môi ngó anh: “Em nghe tiếng hình như đụng mạnh lắm, hay là lát nữa anh đến bệnh viện kiểm tra với em đi.”
Kinh Du lắc đầu: “Anh không sao.”
“Nhưng lần trước em chỉ bị đụng nhẹ đã bầm lâu ơi là lâu rồi.” Hồ Điệp nhìn anh với vẻ mặt áy náy: “… Anh vẫn nên đi kiểm tra lại thì hơn, nếu không trong lòng em sẽ áy náy lắm.”
Kinh Du buông tiếng thở dài: “Được rồi.”
Hồ Điệp tiến tới rồi nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi.”
“Anh thật sự không sao.” Kinh Du bưng chén lên bảo: “Không tin chờ lát nữa kiểm tra xong là em biết ngay thôi.”
“Ừm…” Hồ Điệp cúi đầu, không dám nhìn anh.
Cơm nước xong xuôi, Kinh Du đưa Mạc Hải về nhà trước rồi mới theo Hồ Điệp đến bệnh viện.


Lúc kiểm tra, cô vẫn luôn đứng ở bên ngoài, mà cửa lại đóng nên cô không nghe thấy gì cả.
Đợi hơn mười phút, Kinh Du mới đi ra khỏi phòng.
Cô gấp gáp đứng lên: “Sao rồi ạ?”
Kinh Du mím môi đáp: “Bác sĩ bảo phải chụp phim.”
“Nghiêm trọng vậy sao?”
“Cũng không quá nghiêm trọng.” Anh sợ tạo gánh nặng cho cô, bèn an ủi: “Chỉ là sợ có vấn đề gì khác nên mới chụp phim, thật ra không có chuyện gì lớn.”
Hồ Điệp cụp mắt, thật sự không dám nhìn anh: “Vậy ạ.”
Dường như Kinh Du đã hiểu lầm ý cô, thành thử giọng anh dịu dàng hơn rất nhiều: “Ừ, anh phải đi chụp phim bây giờ, em đưa anh đến đó nhé?”
Hồ Điệp gật đầu, trong lòng thầm nói xin lỗi hai lần.
Phòng CT ở tầng một, buổi tối không quá đông đúc nên sau khi chụp chỉ cần chờ 40 phút là ảnh phim đã được đưa thẳng đến chỗ bác sĩ trực, bệnh nhân không cần phải chờ in.
Lần này, Kinh Du cho Hồ Điệp theo mình vào văn phòng của bác sĩ.
Bác sĩ xem ảnh phim của Kinh Du trên máy tính: “À, không có vấn đề gì lớn, hai ngày tới đừng để vai chịu lực nặng, nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.” Kinh Du nhìn qua Hồ Điệp: “Giờ đã yên tâm rồi chứ?”
Hồ Điệp khẽ “ừm” một tiếng: “Không sao thì tốt.”
Hai người rời khỏi văn phòng, Hồ Điệp tiễn Kinh Du đến cổng bệnh viện, dõi mắt nhìn anh đi xa rồi mới lập tức xoay người chạy về.
Bác sĩ khám cho Kinh Du ban nãy là Hồ Điệp đã nhờ Tưởng Mạn rào đón từ trước, vì để chắc chắn rằng anh sẽ không có bất cứ nghi ngờ gì thì điều kiện tiên quyết đó là phải chụp phim một cách có trình tự.
Lúc cô trở về, bác sĩ Triệu đã in ảnh phim của Kinh Du ra: “Nhìn qua ảnh phim có thể thấy vết thương ở vai cậu ấy đã khôi phục hoàn toàn, theo lý mà nói thì không còn ảnh hưởng đến việc bơi lội của cậu ấy nữa.”
“Nhưng mà…”
Bác sĩ Triệu: “Tôi hiểu ý cô, theo lời cô nói, bây giờ cậu ấy không thể bơi lội được nữa.

Nếu thật sự vì vết thương ở vai thì có hai khả năng, một là hậu di chứng do vết rách tạo nên, hai là hậu di chứng của vết thương.

Có một số người lúc bị thương vì quá đau đớn nên ở giai đoạn sau khi đã khôi phục, họ sẽ có phản ứng với cảm giác đau này, chỉ cần đụng đến nơi đã từng bị thương thì theo bản năng họ sẽ nghĩ lại tình cảnh khi mình bị thương, từ đó nảy sinh ảo giác vết thương của mình vẫn chưa lành.

Nếu muốn xác định là khả năng nào, cách tốt nhất bây giờ là khuyên cậu ấy đi khám tâm lý.”
Hồ Điệp nghe vậy thì trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng: “Được, cảm ơn bác sĩ Triệu.”
“Không cần khách sáo.” Bác sĩ Triệu lại bảo: “Cả cô cũng phải chú ý nhiều đấy.”
Hồ Điệp gật đầu cười: “Ừm, tôi biết rồi, vậy tôi về trước nha.”
“Được.”
Tình hình của Kinh Du quả nhiên phức tạp hệt như tưởng tượng của Hồ Điệp.

Cô có thể gạt anh đi kiểm tra tình hình thực tế của vết thương một lần nhưng gạt anh đi kiểm tra tâm lý thì cô không thể nào làm được.
Thiệu Quân cũng bất lực, anh ấy suy nghĩ một lát mới mở lời: “Như vậy đi, cuối tuần này anh đi gặp người ta xong sẽ gửi đồ cho em, đến lúc đó chúng ta cùng tìm Kinh Du nói chuyện.”
Hình như cũng chỉ còn mỗi con đường này đi được.
Hồ Điệp cầm điện thoại, khẽ thở dài một hơi: “Được ạ.”
Hiệu suất làm việc của Thiệu Quân rất cao, chiều tối ngày thứ bảy đã gửi tài liệu đến cho Hồ Điệp.

Cô mở ra nghe khoảng nửa phút rồi hồi âm cho Thiệu Quân:
Hồ Điệp: Em nhận được rồi, cảm ơn anh Thiệu Quân.
Hồ Điệp: Hy vọng cái này có thể hữu dụng với anh ấy.
Thiệu: Anh nghe họ nói cũng rất cảm động, anh nghĩ chắc cậu ấy cũng vậy.

Cậu định lúc nào tìm cậu ấy?
Hồ Điệp: Trong hai ngày này ạ, em không muốn kéo dài.
Thiệu: Vậy anh chờ tin tức từ em.
Hồ Điệp: Được.
Hồ Điệp vốn định đến nhà Kinh Du để nói với anh về chuyện này, nhưng kế hoạch bỗng có thay đổi.

Hai ngày cuối tuần vì đang suy nghĩ xem nên mở lời với Kinh Du thế nào nên cô không đến đường Hải Dung.
Có lẽ Kinh Du lo lắng sợ tình hình của cô không ổn nên chập tối chủ nhật đã đưa Mạc Hải đến bệnh viện tìm cô.

Lúc ấy Tưởng Mạn và Hồ Viễn Hành đều không có ở đây, Hồ Điệp lấy dưa hấu trong giỏ trái cây ra nhưng tìm một vòng vẫn không thấy dao gọt đâu.
Hồ Điệp đặt dưa hấu xuống nói: “Hai người ngồi trước đi, em ra chỗ y tá mượn dao.”
“Không cần đâu, bọn anh vừa ăn rồi.” Kinh Du nhìn Mạc Hải đang chạy tới chạy lui trong phòng bệnh: “Thằng bé đòi đi tìm em chơi, lát nữa anh phải về trước rồi quay lại đón nó sau.”
“Được đó, dù sao em ở đây cũng rảnh rang.” Hồ Điệp lại hỏi: “Mạc Hải, em muốn ăn dưa hấu không?”
“Muốn ạ!”
“Chờ nhé.” Hồ Điệp bảo: “Hai hơn một, em đi mượn dao.”
Kinh Du bất đắc dĩ cười một tiếng: “Được rồi.”
Anh nhìn Hồ Điệp đi ra ngoài rồi lại chuyển mắt nhìn Mạc Hải chạy vào gian phòng trong, sợ cậu bé đụng phải đồ đạc trong phòng bệnh nên anh cũng đứng dậy đi theo: “Mạc Hải, ra ngoài này chơi.”
Trên bệ cửa sổ trong phòng bệnh có một quả dừa rỗng trồng sen đá, trên thân quả còn có một khuôn mặt vui vẻ dùng bút vẽ lên.
Mạc Hải thấy hứng thú với nó bèn chạy đến cầm lên, dưới đáy quả dừa bị đâm vài lỗ nên khi nhấc nó lên khỏi chiếc đĩa thì một ít đất vụn dưới đáy rơi xuống bàn nhỏ đặt trước bệ cửa sổ.
“Đừng động vào đồ của chị.” Kinh Du bước tới cầm cây sen đá trong tay cậu bé đặt về chỗ cũ rồi rút khăn giấy lau sạch đất trên bàn.

Trên chiếc laptop để cạnh đó cũng có vương vãi một ít, anh sợ làm bẩn cuốn sổ nên cầm lên lắc lắc mấy cái, lúc chuẩn bị trả về thì Mạc Hải bỗng giật lấy và trực tiếp mở ra.
“Đây là đồ của chị, em đừng —–” Kinh Du đang định giáo dục cậu bé, nhưng khi trông thấy nội dung viết trong cuốn sổ thì tức khắc sững sờ.
“Anh ơi, trên này có tên của anh này.” Mạc Hải chỉ hai chữ kình ngư, sau đó ngẩng đầu nhìn Kinh Du với vẻ mặt hồn nhiên.
Nội dung viết trong cuốn sổ không quá nhiều.

Kinh Du đọc nhanh như gió, chẳng mấy chốc đã đọc xong.

Trong cõi lòng như có một con thú dữ liên tục đụng vào trái tim anh.
Anh giơ tay xoa đầu Mạc Hải: “Em xuống vườn hoa dưới lầu chơi một lúc đi, lát nữa anh đưa em đi mua đồ ăn ngon.”
“Nhưng em muốn ở đây chơi với chị Hồ Điệp.”
Kinh Du nhìn cậu, trầm giọng bảo: “Nghe lời.”
Cậu bé cúi đầu đan hai tay vào nhau: “Được rồi.”
Mạc Hải đứng dậy khỏi ghế, lúc chạy ra ngoài thì gặp được Hồ Điệp vừa mới mượn dao xong quay về.

Cô giơ tay tránh cậu bé theo bản năng: “Cậu không ăn dưa hấu à?”
“Anh em bảo em xuống lầu chờ ảnh, ngày mai em lại đến.” Mạc Hải cười tít mắt: “Tạm biệt chị!”
“Tạm biệt.” Hồ Điệp đi vào phòng, thời điểm không thấy Kinh Du ở phòng khách, cô bất giác nghĩ đến gì đó bèn thả dao gọt trái cây xuống chạy vào gian trong.
Kinh Du đang đứng bên cửa sổ, chiếc máy tính để trên bàn nhỏ đặt trước bệ cửa sổ giờ phút này đã bị mở lên, màn hình sáng ngời nằm ở đó.
Hô hấp cô nghẹn lại, ngước mắt nhìn Kinh Du.
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, chỉ chỉ cuốn sổ trên bàn: “Đây là gì?”
Hồ Điệp nhìn về phía tay anh chỉ theo bản năng, nghĩ đến kế hoạch giải cứu cá voi (kình ngư) trong cuốn sổ, cô chỉ giật giật môi chứ chẳng thể thốt ra nổi một chữ.
Kinh Du cụp mắt: “Vậy ngày đó em đẩy quạt trúng anh là em cố ý sao?”
Hồ Điệp mím môi, tìm lại giọng nói của mình: “Em chỉ muốn giúp anh thôi…”
“Em giúp anh thế nào? Em có thể giúp anh huấn luyện, giúp anh tham gia cuộc thi sao?”
“Nhưng kết quả kiểm tra ngày đó nói rõ vết thương ở vai anh đã hoàn toàn khôi phục, anh không thể bơi lội được nữa có thể chỉ vì vấn đề tâm lý của anh.”
“Thế phải làm gì đây?”
Giọng điệu lạnh nhạt của anh khiến Hồ Điệp hơi tức giận, không kiềm được cao giọng: “Như vậy nghĩa là chỉ cần anh vượt qua được rào cản trong lòng thì anh vẫn có thể bơi lội giống trước đây.”
Kinh Du lạnh lùng hỏi ngược lại: “Vậy nếu không vượt qua được thì sao?”
“Anh chưa từng thử, sao anh biết không thể vượt qua?”
Kinh Du ngước mắt nhìn cô: “Sao em biết anh chưa từng thử?”
“Vậy thì sao ạ? Chỉ mới từng thử mà anh đã muốn từ bỏ sao?”
Kinh Du rời mắt sang chỗ khác, không có tâm trạng thốt ra một câu: “Anh không muốn trở thành Mạc Hải tiếp theo.”
Trong phòng bệnh giờ đây chỉ còn một khoảng tĩnh lặng và im ắng.
Hồ Điệp bỗng cười khẽ, tựa như đang đùa giỡn: “Thế nói trắng ra là anh đang sợ thất bại, nhưng chúng ta là con người cơ mà, thất bại chẳng phải là chuyện rất bình thường ư?”
“Sau khi anh xảy ra chuyện, có biết bao nhiêu người lo lắng cho anh, vậy mà anh chẳng nói năng gì đã rời khỏi thành phố B.

Anh khiến cho đồng đội của mình, huấn luyện viên của mình và cả những người đang nhớ mong anh nghĩ thế nào? Anh không phụ lòng họ sao? Anh đáp lại sự bảo vệ của ba anh như thế sao?”
“Anh hèn yêu, nhát gan, ngay cả một lần thất bại cũng không dám đối mặt.” Cảm xúc trong Hồ Điệp trào dâng, hốc mắt cũng đỏ hoe lên: “Anh có lỗi với tất cả mọi người, bao gồm chính bản thân anh.”
Kinh Du như bị đâm trúng điểm đau, tức giận nói: “Em dựa vào đâu mà nói như vậy, em cho rằng mình là ai? Chúa cứu thế à?”
Làn gió mùa hè ngột ngào đến cùng cực, hết thảy mọi thứ trong quá khứ như một mớ bông gòn vừa dày vừa nặng quấn quanh trái tim Kinh Du khiến anh khó chịu, mất khống chế, nói năng không lựa lời.
Đôi mắt anh cũng đỏ ngầu, ngôn ngữ hóa thành lưỡi kiếm sắc bén hung hăng đâm thẳng về phía Hồ Điệp: “Ngay cả chính bản thân mình em còn chẳng cứu được!”

Trong phòng lại chìm vào một sự yên tĩnh dài lâu.
Kinh Du ý thức được mình đã nói ra nhiều lời quá đáng, cảm xúc như cơn sóng va vào đá ngầm, đột ngột lặng xuống: “Anh…”
Hồ Điệp cụp mắt, một giọt lệ theo đó lăn xuống.

Cô hít một hơi thật sâu: “Đúng vậy, anh nói không sai, ngay cả bản thân mình mà em còn chẳng cứu nổi thì em có thể cứu được ai nhỉ.”
Nom thấy cô khóc, con thú dữ trong nội tâm cứ đụng vào tim làm anh đau đớn khôn nguôi.

Anh tiến về trước một bước rồi dừng lại: “Anh xin lỗi, anh không phải có ý đó.”
Hồ Điệp cười, nhưng lệ nóng vẫn tuôn rơi không ngừng: “Anh về đi, em không muốn xen vào chuyện của anh nữa.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.