Hồ Điệp Xuyên Hoa

Chương 67: C67 Chương 67



Tô Khởi tự cho là thông minh, đón đầu hết thảy, phân tích ngược ra được mọi bí mật ẩn giấu sau loạt hành động của Đường Duẫn, duy chỉ bỏ qua một điều.

Đó chính là vì cớ gì Đường Duẫn nhất nhất phải che đậy việc mình đã biết được thân phận thật sự của Tô Khởi?

Suỵt, nếu cô chọn cách lảng tránh, vậy tạm thời không đề cập tới.

Đường Duẫn đến thẳng sở Cảnh sát, đập vào mắt là cảnh hai cảnh sát đang ngăn lại chủ xe bị hại gân giọng hùng hổ. Tô Khởi ngồi dựa trên ghế dài không chút sứt mẻ, lia mắt qua dòm nom có chút phong thái trấn tĩnh của một chị dâu.

Anh cho là chuyện nhỏ, trước hết giải thích với hai sếp rằng sẽ gánh mọi chi phí sửa chữa cho chủ xe kia, hơn nữa sẽ biếu thêm phí bồi thường, một quý ngài hết sức là lịch thiệp.

Chủ xe cũng thôi làm mình làm mẩy, cằn nhằn: "Nói chuyện với cổ mà không trả lời chữ nào, đồ câm thì đừng có đi ra ngoài gây chuyện chứ!"

Đường Duẫn cười gằn, vỗ vỗ bả vai anh ta, "Sẽ có quản lí bên Hoằng Xã đưa tiền cho anh."

Chủ xe mới nghe tới "Hoằng Xã" thì vâng dạ không ngừng, co giò biến ngay. Đường Duẫn liếc sang với vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, rồi nhanh chóng đưa tầm mắt sang nơi khác.

Lúc này mới ngó về phía Tô Khởi, cả người cô cứ run lên nhè nhẹ không ngừng, Đường Duẫn ngoảnh đầu sang hỏi cảnh sát: "Tôi đưa người đi được chứ?"

Cảnh sát không dám nghịch ý anh, có điều không thể không căng da đầu nói: "Không được..."

Đường Duẫn sờ đầu Tô Khởi, giống như đang xoa nắn thú cưng, độ cao vừa khéo. Tô Khởi đắm chìm trong thế giới của chính mình, vẫn không hé răng một chữ. Anh càng có vẻ như đang cưỡng ép cô bình tĩnh lại, trong lòng chê cô là "Đồ nhát gan".

"Người mới rồi là chủ xe đằng sau. Đầu tiên là cổ cọ quẹt vào đầu xe người ta, sau đó lại đụng vào một người đi đường, còn đang cấp cứu ở bệnh viện..."

Đường Duẫn không giận còn bật cười, lại hệt như kiểu dở khóc dở cười, vỗ vỗ đầu Tô Khởi, khen cô một câu: "Chị dâu hay quá ta."

Tô Khởi dán chặt mắt lên mũi giày da của anh, bất giác từ từ thôi run rẩy, hồn về với chủ.

Đường Duẫn nói: "Chúng tôi sẽ giải quyết riêng với bên đó, các anh cứ đợi kết quả."

Hai người cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, không ra quyết định được. Đường Duẫn lười nói lời sáo rỗng, trực tiếp tìm đến văn phòng Tổng cảnh tư.

Chưa tới năm phút, Đường Duẫn cùng Tổng cảnh tư bắt tay hữu hảo, tươi cười phải phép, chẳng có chút mùi xã hội đen nào cả.

Anh ôm lấy Tô Khởi, Cảnh tư đích thân tiễn người đến cửa, "Nói mới nhớ, người bị thương đó ngài cũng quen đó, ba mặt một lời giải thích rõ ràng là ổn, chuyện nhỏ cả mà."

Đường Duẫn nhướng mày, "Ai?"

"Cậu cả Ôn đó, mấy bữa nay giao thông gần chỗ Ôn thị hỗn loạn lắm, không ngờ lại đụng ngay cậu ấy, chỉ mong..."

Tô Khởi nhíu mày, Đường Duẫn siết đau cánh tay cô, khiến cô hơi vùng vẫy, "Anh làm em đau."

Đường Duẫn cười khẽ, lịch sự chào tạm biệt đối phương.

Xe dừng ở ven đường, Tô Khởi đang định vòng qua bên trái lên xe, thế mà lại bị Đường Duẫn giật kéo trở lại. Sức anh mạnh, lại còn thô lỗ chưa từng thấy, Tô Khởi đập người lên xe, toàn thân chấn động.

"Tô Khởi, em đang làm trò gì?"

Tô Khởi lạnh mặt im re, vén tóc ra sau tai.

"Có phải là em tính nói đụng trúng Ôn Khiêm Lương là trùng hợp đúng không? Sao em không tông cho chết người luôn đi? Giẫm phanh gấp để làm gì? Gan em chỉ lớn vậy thôi đó à?"

Anh bóp chặt cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mình, "Em nói coi!"

"Năm 1995 tới rồi, em phải khiến cho tôi chết có đúng không?"

"Em chính là một con sói nuôi mấy cũng không thân! Tôi đối tốt với em còn không bằng gọi đại một con gà!"

Tô Khởi cứ im lìm mà tựa vào xe nhìn anh kích động nổi điên. Giọng điệu anh càng nóng nảy, trong lòng cô liền thêm sảng khoái, thậm chí khoé môi muốn không kiềm nổi mà hé cười.


Không được, chuyện tông bị thương Ôn Khiêm Lương còn phải dựa vào anh giải quyết, cô cần tiếp tục diễn trò cùng anh.

Thanh âm sụt sùi nức nở, cô tiến vào trạng thái nhanh đến nhường ấy. Chỉ cần nhớ đến Bảo San cùng daddy mommy, bất kể khi nào cô cũng bật khóc được.

Cô nói: "Vậy anh đi gọi gà đi. Có cần tôi call A Thi dùm anh, nhờ chọn mấy em ngực to, xong đẻ cho một đứa luôn không?"

"Đường Duẫn, tôi khuyên anh đừng có giận quá mà nói lẫy. Anh nói cho sướng miệng, nói cho hả giận rồi, sớm muộn gì cũng phải hối hận."

Câu khuyên bảo này, từng chữ từng chữ một là xuất phát từ tận đáy lòng. Cô nói ra từ chính trải nghiệm bản thân khi chôn vùi mối tình đầu năm hai mươi tuổi.

Huống chi, động vật còn biết mang thù, người cao cấp hơn, thù hằn càng sâu hơn.

Đường Duẫn tức tới bật cười, làm sao anh không biết mình đang nói cho hả giận, nhưng anh càng hận vì cô lí trí, lạnh lùng thờ ơ.

Đôi tay nắm lấy vai cô, cứ cảm giác gương mặt cô trắng bệch lạ thường.

Đường Duẫn hỏi dò: "Em có lời gì muốn nói với anh không?"

Chỉ cần em giãy bày với anh, kể cho anh mọi việc em đã làm, không, chỉ cần một chút thôi cũng được. Để anh biết rằng em chịu bộc bạch với anh, anh sẽ liền giúp em chôn vùi hết thảy, chuyện cũ bỏ qua hết, có được không?

Tô Khởi nói: "Không có."

Đường Duẫn thở hắt một hơi, lôi cô đi sang ghế phụ, nhét người vào bên trong. Xe nổ máy, đưa cô về chỗ ở.

Tô Khởi xuống xe một mình, trước khi đi nói với anh: "Trong lòng anh đã phán quyết tôi đâm bị thương Ôn Khiêm Lương là âm mưu tính kế, vậy nên giải thích là lãng phí thời gian. Đường Duẫn, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có tin anh sẽ hối hận không?"

Đường Duẫn cất lời: "Em uy hiếp tôi? Tiếp theo đây có phải là nói chia tay không?"

Anh hoàn toàn mất hết lí trí, rút ví tiền ném đến bên chân cô, "Có đủ không? Cứ việc lấy."

Tô Khởi cười khẩy, nhặt ví tiền ném lên đùi anh, mạnh tay đóng rầm cửa xe, không hề quay đầu lại.

Phút giây ấy không hiểu sao anh lại thở phào một hơi, chẳng mấy chốc lại tự chửi mình hèn hạ.

Anh vừa từ chỗ Đường Hiệp Đình ra, đổ hết mọi trách nhiệm vụ đăng báo lên đầu Chung Diệc Sâm. Chung Diệc Sâm tốt nghiệp Đại học Hồng Kông, đàn anh khoá trên của con gái lớn nhà họ Tô, qua lại cũng khá thân với nhà đó, lại vừa thuyên chuyển sang ICAC không lâu, nóng lòng lập công, trình bày đến là trôi chảy.

Mà Đường Hiệp Đình càng không dám đụng đến con trai một của Nhất ca Hồng Kông, thế là mau chóng nuốt giận, rồi ra lệnh tiêu huỷ báo chí, nhắm mắt làm ngơ, Đường Duẫn luôn miệng thuận theo.

Tạm thời thiên hạ thái bình.

Trước mắt còn cần đi bệnh viện một chuyến, Ôn Khiêm Lương đã chuyển vào phòng bệnh, vẫn hôn mê như cũ. Bác sĩ đưa ra chẩn đoán ban đầu: Não bị chấn động nhẹ, xương đùi trái bị gãy, lại bởi do từng có vết thương cũ, nên tình huống không mấy lạc quan.

Này là nhờ ơn Tô Khởi nương chân phút chót ban cho, không thì người đã sớm đi gặp Ôn Chí Trăn.

Giây phút đó cô đạp ga, là muốn tông chết Ôn Khiêm Lương.

Nhưng lí trí và tình cảm không cách nào kiềm nén được, dưới hai luồng tác động, Tô Khởi đành khuất phục.

Tại giây đó còn có hơi siêu nhiên, ngoại trừ cảm xúc dao động và thân thể run rẩy gần như phát bệnh, cô cảm nhận được câu nói "Buông bỏ mọi thứ để tự tại" của đại sư giảng. Có lẽ cô còn yêu anh, vậy nên mềm lòng buông tha anh, cũng xem như buông tha cho chính mình.

Trong khi Ôn Khiêm Lương hôn mê, Đường Duẫn và bà Ôn đàm thoại, bắt đầu từ lúc bà Ôn không kiềm nổi nóng giận mà trách mắng, cho đến khi trở nên bình tĩnh ngồi đối mặt.

Anh quen giải quyết mấy việc này như cơm bữa, chỉ cần đưa ra điều kiện khiến cho đối phương vừa lòng, hết thảy sẽ được xử lí dễ dàng.

Sau cùng lúc đi ngang phòng bệnh thì ngó vào xem Ôn Khiêm Lương trong cảnh chật vật. Tuy rằng trong lòng Đường Duẫn rõ mồn một bản thân mình và Ôn Khiêm Lương như nhau - đều là dê nhốt trong rào chắn mà Tô Khởi dựng nên. Có điều anh vẫn phải cười nhạo mỉa mai dáng vẻ ngã khỏi thần đàn của Ôn Khiêm Lương.

Hôm nay Đường Duẫn mặc nguyên bộ suit đen trừ trong ra ngoài, áo sơ mi cùng màu. Sau khi bước vào thang máy thì nụ cười tắt lịm, nhất thời cảm thấy lạc lõng vô cùng.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, anh đố kị Ôn Khiêm Lương thì phải.


Lại tức thì phủ định: Có mới lạ.

Đêm đó Đường Duẫn hạ giá đến phố Bát Lan --- hộp đêm Tiên Đô.

A Thi thử dắt một hàng em gái xinh vào phòng bao, thấy Đường Duẫn chỉ vào một cô chân dài mới tới rồi ngoắc ngoắc tay. Cô em này thiếu điều muốn vểnh đuôi sà vào lòng anh vậy, A Thi kéo lại cũng kéo chả nổi. Liếc sang người ngồi hai bên Đường Duẫn, không thấy A Chính, cô nàng nghĩ bụng không ổn rồi, mí mắt nhảy dựng.

Đi ra ngoài vội vàng call Tô Khởi, hỏi cô với Đường Duẫn xảy ra chuyện gì. Tô Khởi mới vừa ngừng xe ngoài phố Miếu, giọng nói có chút rũ rượi kiệt sức, mặt chưa trang điểm càng nhợt nhạt.

"Mày gọi tao không phải là hợp ý ảnh quá?"

Giọng A Thi sốt ruột, "Hai đứa tụi bây cãi lộn đừng có lôi tao vào được không? Tao bị kẹp ở giữa khó xử lắm."

"Không có cãi cọ gì, mày có thể xem như là chia tay. A Chính có đó không?"

"Không có, tao đoán lát nữa ảnh tới thôi."

Tô Khởi chớp chớp mắt, xác định sự tình còn nằm trong bàn tính của cô. A Thi có đưa một cái chìa dự phòng cho cô vào chỗ cô nàng, phòng tuy nhỏ nhưng được cái ấm cúng, còn có thể xem như nhà của hội chị em.

Mở cửa bước vào, giọng nhẹ tênh đáp lời A Thi: "Lâu lắm rồi tao chưa ngủ ngon được giấc nào, nên tới chỗ mày ở lát. Dù cho ảnh với cô sexy kia cởi đồ vật lộn, thì chừng nào xong cũng nhờ mày quay về báo cho tao một tiếng."

Nếu không phải là không có tinh thần, nếu không phải dựa theo biểu hiện của Đường Duẫn, thì kiểu gì cô cũng phải gọi một chàng vịt* tới cửa phục vụ ---- tạm ghi lại danh sách việc cần làm, với lại phải sửa đôi chút, vịt thạo nghề quá bẩn, cô muốn tìm một chàng "Em trai mới nổi", càng thuần càng tốt.

*ý nói trai bao.

A Thi xót Tô Khởi, "Còn gặp ác mộng vì KK à? Tao biết mày đau lòng, mai mốt làm một buổi pháp sự cho nó, đốt mấy chục túi đồ vàng mã..."

Tô Khởi tránh né đề tài này, "Buồn ngủ quá, cúp đây."

"OK, đợi tao đem bữa khuya về cho."

Đường Duẫn ngồi trong Tiên Đô một tiếng đồng hồ, rượu nốc không ít, trên mặt trước sau không một nụ cười. Mãi đến khi A Chính xách một cái túi vào phòng bao, A Thi đằng xa nhìn ngó qua, rốt cuộc cũng yên tâm.

Bạn bè cạnh Đường Duẫn nhường chỗ cho A Chính, A Chính đẩy mấy nàng đang xà nẹo ra, kéo cổ tay áo Đường Duẫn. Hai người ai cũng mặt mày nghiêm nghị u ám, dưới ánh đèn màu rực rỡ nhìn có hơi quá.

"Anh Duẫn, chiếc xe chị dâu lái bữa nay đã đưa đi sửa rồi."

Đường Duẫn gật gật đầu, nhấc li rượu lên uống sạch. Cô em sexy kế bên rất có mắt nhìn mà rót đầy vào.

A Chính kề sát vào Đường Duẫn một chút, đưa túi qua, "Đồ chị dâu để trên xe, em thấy ở trong có thuốc, vẫn nên để anh xem."

Vừa nhắc tới thuốc, chân mày Đường Duẫn nhảy dựng, ngay sau đó nghĩ tới chính mình thất hứa: Cô kêu anh cùng nhau cai thuốc để chuẩn bị có bầu, vậy rượu có phải cũng nên cai luôn không? Nhưng anh uống nhiều lắm rồi.

Không dưng thấy có lỗi.

Lúc kéo túi tới gần thì ngửi được một mùi kì lạ, là đồ ăn không kịp bỏ tủ lạnh để giữ tươi, mùi vị hôi thối --- là sườn Kim Sa rất có tiếng ở Thượng Hoàn, cô mua hai suất, gói gọn gàng bên trong giấy thấm dầu, rồi cất vào túi.

Đường Duẫn càng thấy tội lỗi hơn.

Sườn Kim Sa là món anh thích, Tô Khởi hay ăn thanh đạm hơn.

Lại nhìn sang một túi giấy nhỏ khác, ở trên có ghi chú lấy thuốc từ bệnh viện, đề "Diazepam", bình thuốc đã mở ra.

Ban chiều lúc Tô Khởi nói về "Hối hận" với anh, bỗng nhiên anh như ý thức được gì đó, đẩy cô nàng đang sáp tới gần ra, xách túi rời đi.

A Chính lắc đầu, đáp lại ông bạn đang tỏ ra nghi vấn: "Anh Duẫn đang tích cực phấn đấu để làm cha, đừng có lắm miệng à."

Khó khăn lắm Tô Khởi mới ngủ được một giấc yên ổn. Cô thường xuyên bị ác mộng tra tấn, trong mộng, KK biến thành lệ quỷ đòi mạng, Húc Tử cũng vậy.


Cô làm bà cốt mấy năm, giống như bác sĩ không tự cứu được mình, bất lực nhận lấy thống khổ, đây là cuộc sống.

Nhưng ở nơi này của A Thi, tựa như hơi an lòng hơn chút.

Vẫn là bị tiếng đập cửa đánh thức.

Đường Duẫn lái về phố Thanh Phong nhưng mà bắt hụt, gọi cho A Chính để A Thi nghe điện thoại mới biết được mình đánh một cái vòng đúng lớn --- phố Bát Lan cách phố Miếu gần xịt, anh xuyên đường hầm qua biển để đi vịnh Đồng La thành công cốc.

Giống như đêm đông năm ấy gõ cánh cửa cũ nát nhà cô, không hề khác biệt. Tô Khởi vẫn như thế không tình nguyện đi mở cửa, lần này càng thêm mất kiên nhẫn rõ ràng.

Anh nhìn sắc mặt tái nhợt của người trước mặt, đưa tay lên ve vuốt. Tô Khởi ghét bỏ đẩy ra, anh mới từ ngoài tới, tay lạnh ngắt.

Đường Duẫn theo cô vào phòng ngủ, Tô Khởi ngồi bên mép giường uống nước, ngữ điệu lạnh nhạt, "Anh tới đây chi? Không phải nói chia tay rồi sao."

Rõ ràng anh đang đứng, nhưng lại thấy lùn hơn cô nửa thước, "Anh không nói chia tay."

"Chó điên nói đó."

"..."

Trầm lặng thoáng chốc rồi bình tĩnh lại, anh hỏi cô sượng ngắc: "Em có bầu à?"

Tô Khởi nhìn anh như nhìn đứa thiểu năng, "Anh say à?"

"Anh tìm thấy bọc sườn Kim Sa."

"Mới tìm được? Vậy hư mất rồi, không ăn được nữa."

"Còn thuốc nữa."

Vẻ mặt Tô Khởi lạnh tanh, "Diazempam là thuốc ngủ, đồ ngu."

Đường Duẫn sững sờ tại chỗ, anh thật sự đã tưởng bình thuốc kia là chuẩn bị cho thai phụ, nhưng nghĩ đi rồi nghĩ lại, sao thai phụ có thể uống thuốc bừa bãi được?

"Em lấy thuốc ngủ làm gì?"

"Bác sĩ kê cho tôi, anh đi hỏi ổng đi."

"Gặp ác mộng?"

"Anh đi được không? Thái Tử gia, chúng ta đã kết thúc quan hệ yêu đương rồi."

Nhìn anh y như bị điểm huyệt, đứng sững ở đó không nhích một bước, trong lòng Tô Khởi hiển nhiên có một cán cân đong tính, cô bình tĩnh đặt li nước lên ngăn tủ.

Tô Khởi quay đầu đưa lưng về anh, đưa ngón tay quẹt nước mắt bên khoé mắt, cố nén không khóc. Đường Duẫn tất nhiên không thể ngó lơ được. Bây giờ anh vừa đau lòng vừa có chút bực dọc, bực dọc lại bị rối rắm phủ áp, loạn như tơ vò.

Mở miệng phân trần: "Anh không nghĩ đến Khang Gia Nhân chết ảnh hưởng lớn tới em nhường này."

Đương nhiên anh không nghĩ tới, thậm chí một câu anh còn không hỏi cô nữa là.

Tô Khởi lại xoay người qua, lộ ra phần đầu với hơn nửa dáng người.

Đường Duẫn tự giác mình đang trong thế bất lợi, nên ra sức bù đắp: "Hôm nay anh không nên uống rượu, nhưng em cũng uống thuốc rồi, tuần sau hai mình bắt đầu lại..."

Đến lúc này anh mới nhìn đến phần lưng lộ ra ngoài của cô, trên đó có vết thâm tím đậm, theo ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào mà nom thấy ghê người.

"Em làm gì đây, tự hại mình?"

Anh đưa tay ra sờ lưng cô, liên tiếp tổng cộng ba cái vết tròn giác hơi, sưng tấy dữ dội.

Tô Khởi phất tay anh ra, quay đầu lại nhìn thẳng anh, giọng điệu cũng hầm hừ y hệt: "Anh mới uống thuốc xong đó, tự anh đi đếm số viên thuốc đi, một viên cũng không thiếu."

Đường Duẫn nhíu mày, đoán không ra ý cô.

Tô Khởi hạ giọng giãy bày: "Đường Duẫn, trước giờ tôi luôn rõ kiểu người như anh đây không hề có chân tình. Tôi mong mỏi có một đứa con với anh, để danh chính ngôn thuận bước vào cửa nhà họ Đường anh, như vậy thì ba anh dù luôn ghét tôi cũng có thể chấp nhận tôi."

"Nhưng anh chỉ là hứng khởi nhất thời, hay là cảm thấy đến tuổi này nên làm daddy thôi. Đã hứa hẹn là cùng nhau chuẩn bị, anh cứ hết lần này tới lần khác trộm hút thuốc uống rượu. Mấy đêm liền tôi mất ngủ cũng không dám uống một viên thuốc ngủ, anh thấy có công bằng không?"


Đường Duẫn phiền muốn chết luôn, không đáp lại gì. Trong mối quan hệ này của anh với cô, rõ ràng người nghiêm túc và mong an ổn trước chính là anh, bây giờ vì cái gì người mang danh phụ lòng cũng là anh?

Anh không tin là ở chỗ này của A Thi cô chưa đụng vào điếu nào cả.

"Trung y nói lòng tôi tích hoả, bởi do không dám dùng thuốc tây, chỉ có thể làm trị liệu châm cứu. Tôi nóng lòng, nên bà ấy rút máu giác hơi cho tôi, vết kim đâm sau lưng sưng lên, lái xe hay ngủ cũng dày vò vô cùng."

"Tôi thật sự không biết là đụng vào ai, lúc đó tinh thần tệ lắm, ngừng xe bên đường, còn có người biểu tình trên đường gây rối trật tự. Tôi sơ ý đụng tới xe sau, mọi chuyện xảy ra ngay lúc cấp bách đều là mất khống chế cả..."

Anh không chịu nổi chiêu trò từ câu chữ của cô.

Lí trí bị áp đến tầng dưới cùng, phát ra âm báo yếu ớt cho chính mình: Cô ấy đang lừa mày.

Cô cố ý đụng vào chiếc sau rồi mới tông Ôn Khiêm Lương, chẳng qua là để bao biện cho lời gian dối của bản thân. Đường Duẫn không phải là một đứa nai tơ non nớt đơn thuần như Bắc Tử, anh nhìn ra được cả.

Nhưng tình cảm không cho phép, điên cuồng tẩy não: Tin cô ấy đi, tin cô ấy đi.

Đường Duẫn kéo cô vào lòng, sắc mặt vẫn âm trầm không đổi, giọng nói cũng không mềm mỏng, "Cho nên là anh trách oan em."

Câu trần thuật ẩn chứa vẻ nghi vấn.

Tô Khởi giơ tay đấm anh, quả đấm mềm yếu cọ người, "Thứ chết dẫm, tôi hận anh chết được!"

"A Khởi, anh đối với em còn chưa đủ tốt sao?"

Anh đột ngột thâm trầm, Tô Khởi kinh ngạc thoáng chốc.

Kế đó cô vùi vào ngực anh, dính chặt vào người, ngôn từ ẩn ý sâu xa.

"Tốt chứ, cho nên em tuyệt đối sẽ không hại anh, em thề."

Ở trước mặt cô anh giả bộ hồ đồ, thế thì cô sẽ cùng hồ đồ với anh, nhưng người khôn lâm vào tình huống rối rắm cũng biết nói lời khôn ngoan --- cô muốn dỗ cho anh an tâm.

Còn về thề thốt, giống với bảo đảm thôi, rẻ tới mức một giây đồng hồ có thể sáng tạo được ba câu, nói ra khỏi miệng rồi liền mất hết giá trị.

Huống chi hứa hẹn cũng không cần vốn liếng.

Người trước đó cô hứa hẹn rằng nhất định sẽ không thương tổn giờ đang nằm bệnh viện. Bởi thế mà tang lễ người cha vừa mới mất của anh cũng phải kéo dài thời hạn.

Đêm đó, cuối cùng Đường Duẫn quyết đoán ra quyết định, cho lẫn nhau một khoảng thời gian để bình tĩnh, này là tốt cho cả đôi bên.

Kì thật anh muốn hỏi cô nhất là: Người tiếp theo gặp chuyện sẽ là ai? Anh? Hay vẫn là ông già anh?

Có lẽ người cần bình tĩnh nhất chính là bản thân Đường Duẫn. Anh chỉ có thể đưa cô ra chỗ khác, lấy danh nghĩa là để cô đi hít thở không khí mới mẻ, giúp chữa lành đau thương.

Anh nói: "Đi ra ngoài giải sầu đi, Nhật Bản, hay là Hàn Quốc?"

Cô đáp: "Được, em sẽ nhớ kĩ đi bái Quan Âm cầu con."

"Con gái càng tốt, không cần nhất thiết phải con trai."

"Con là trong con cái, bạn nhỏ đó."

"Đừng hút thuốc nữa."

"Anh hẳn là quản chế chính mình đi."

A Thi cầm theo hai phần ăn đêm về nhà, Tô Khởi không thấy tung tích, chỉ chừa lại mảnh giấy nhắn lời, hiển nhiên đã làm lành lại với Đường Duẫn.

Trước khi bữa khuya lạnh ngắt đi, may thay còn có một người đàn ông khoan thai tới muộn, giải cứu tàn cục, vào giấc cùng cô.

Có người rượu đủ cơm no, thoả mãn dục vọng, có người bị ác mộng quấy nhiễu, mềm yếu bất an. Đường Duẫn có tâm sự nên ngủ không sâu, bị tiếng kêu lung tung của cô đánh thức, đập vào mắt chính là Tô Khởi mồ hôi đầy đầu, không ngừng vật vã giãy giụa.

Trong miệng bật kêu liên hồi, tựa như kêu cứu.

"A Duẫn... A Duẫn... A Duẫn..."

Cả người cô bị bóng đè cứng đờ, rơi xuống không ngừng. Đường Duẫn ôm người vào lòng vỗ nhẹ trấn an, sắc mặt âm trầm nghĩ về chuyện rối lòng trước khi vào giấc --- để ngăn tổn hại, không thể không thận trọng.

Đoạn quan hệ này giữa anh và cô, có lẽ nên dừng tại đây.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.