Lục Ứng Khâm cứng
họng, nhìn Trình Đoan Ngọ không chớp mắt, hy vọng có thể nhìn thấy chút
biểu cảm trên khuôn mặt cô. Anh ta nghĩ, chắc cô giận quá nên mới nói
như vậy. Nhưng không phỉa, nét mặt cô không hề thay đổi, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.
Lục Ứng Khâm muốn bóp chết cô ngay lập tức nhưng anh ta lại không thể ra tay. Hồi lâu sau, nhịp thở của anh ta mới bình thường trở lại, anh ta
bình tĩnh nói: “Trình Đoan Ngọ, cô nghĩ rằng giữa chúng ta thực sự có
thể “Xóa hết nợ” sao?”
Trình Đoan Ngọ còn bình tĩnh hơn anh ta, bộ dạng của anh ta phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt cô.
Lục Ứng Khâm nhìn cô mà cảm thấy có chút hoang mang.
Cô nói: “Trên đời này, người mà tôi không muốn mắc nợ nhất chính là anh, mắc nợ anh, tôi cảm tháy thật ghê tởm.” cô mỉm cười, nụ cười ấy chứa
đựng rất nhiều ý nghĩa sâu xa. “Cảm ơn anh đã ban cho tôi một cuộc sống
như thế này giờ đây tôi chẳng còn bất cứ thứ gì, anh có cảm thấy vui vẻ
không? Bố tôi, anh tôi đều đã ra đi, anh có thấy vui không? Hơ, không
phải là anh mướn tôi sống như vậy sao?”
Lúc cô ngẩng lên lần nữa, khóe mắt đã ngân ngấn nước. “Lục Ứng Khâm, tôi thấy hối hận lắm, tôi rất hối hận vì đã quen biết anh.”
Lục Ứng Khâm nhíu mày nhìn Trình Đoan Ngọ với ánh mắt càng ngày càng
nguy hiểm và lạnh lùng khiến người khác phải rùng mình sợ hãi, anh ta
cười lạnh lừng. “Vậy sao? Trình Đoan Ngọ, cô thấy ghê tởm? Vậy thì tôi
nói cho cô biết nhe, cô sẽ còn thấy ghê tởm hơn đấy!” Anh ta đứng lên,
túm lấy chiếc áo khoác, giữ mạnh một cái, kéo theo một luồng gió lạnh ập tới. “cô cứ thử chết xem, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ đối xử tốt với
cô! Chỉ cần cô đi chết thì tôi sẽ chôn Du Đông cùng với cô, còn cả con
gái của anh ta nữa. À! đúng rồi!...” Dường như anh ta bỗng nhớ ra điều
gì đó, nở nụ cười quỷ quái, tựa như con quỷ khát máu, quay lại, lạnh
lùng nói với cô. “Còn cả ông bố vợ của anh ta nữa. Nhiều người như vậy
chôn cùng cô, Trình Đoan Ngọ, cô thấy thế nào?” Cơn tức giận của Lục Ứng Khâm hoàn toàn biến mất, anh ta trở về trạng thái bình thường, lại nhìn cô với ánh mắt ôn hòa.
“…” Trình Đoan Ngọ cắn chặt môi. Cô chưa bao giờ nhìn ai với ánh mắt thù hận như vậy. Cô nhìn thẳng vào mắt Lục Ứng Khâm, ánh mắt lạnh băng
nhưng không nói câu gì. Lục Ứng Khâm đứng đó một lúc rồi chẳng thềm để ý đến cô nữa, đứng dậy rời đi.
Lúc anh ta mở cửa, định bước đi,
Nói: “Lục Ứng Khâm, ngoài việc uy hiếp tôi, anh còn biết làm gì?”
Lục Ứng Khâm trả lời cô bằng tiếng đóng cửa thật mạnh.
Lục Ứng Khâm vô cùng tức giận, người như muốn nổ tung. Có những Lúc, anh ta thực sự sợ rằng mình không thể kiềm chế mà giết chết người phụ nữ
đó. Nhưng nghĩ lại, anh ta luôn có cảm giác không nỡ làm điều ấy. Anh ta luôn bị tâm trạng mâu thuẫn đó giày vò.
Từ lúc anh ta bước lên xe, tài xế không dám nói với anh ta câu nào. Toàn thân anh ta bao giờ đây chỉ toát lên vẻ lạnh lùng như băng đá khiến ai
nhìn cũng phải run sợ, tiếp xúc với anh ta lúc này thì phải hết sức cẩn
thận.
Anh ta bước bên giường hút thuốc mà lòng nặng trĩu. Khói thuốc cũng làm
giảm bớt. Anh ta vén tầm rèm của sổ, tất cả khung cảnh ngoài của đuề thu vào trong đáy mắt. Ngồi biệt thự này cũng là tài sản của Trình Thiên
Đạt. Trước kia, Trình Đoan Ngọ cũng đã ở đây.
Cô sinh ra đã là một tiểu thư, đi đến đâu cũng rất cao ngạo và uy phong. Trình Thiên Đạt rất cung chiều cô, chăm sóc cô rất tốt, đến mức dường
như cô không biết thế nào là sự hiểm ác của nhân gian.
Lục Ứng Khâm lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Những bông hoa tường vi khẽ
đung đưa theo gió, mùi hương phảng phất vào lòng người. Nhưng trong trí
nhớ của Lục Ứng Khâm, trước kia trong vườn không trồng hoa tường vi mà
là hoa hồng trắng, một loại hoa nổi tiếng và rất quý. Đó cũng là loài
hoa yêu thích của đại tiểu thư nhà họ Trình. Dương như cô luôn thích
những thứ hiếm có và hào nhoàng bên ngoài. Trước kia, anh ta luôn khinh
thường kiểu cách đó của cô. Sau khi anh ta đưa Du Giai Giia về đây sống, cô đã tự ý quyết định thay hoa hồng trắng bằng hoa tường vi.
Sao Lục Ứng Khâm lại vô tâm thế chứ? Từ trước đến nay, anh ta không hề
phát hiện ta. Tường vi có đẹp thế nào đi nữa thì cũng không thể bằng hoa hồng được. Còn hoa hồng, tuy rất cao quý nhưng lại mang trên mình những chiếc gai nhọn có thể làm người khác bị thương.
Du Giai Giai dễ dàng có được, nhưng rốt cuộc cô cũng không phải là bông
hồng trong trái tim Lục Ứng Khâm. Còn Trình Đoan Ngọ giờ đây đã mất hết
những đặc tính của hoa hồng, nhưng có một thứ vẫn không thay đổi, cả đời này không thể thay đổi được, đó là những chiếc gai sắc nhọn trên người
cô.
Lục Ứng Khâm bật cười, cảm thấy suy nghĩ của mình thật vớ vẩn, chỉ là
mấy bông hoa nhỏ thôi mà anh ta lại cố thể liên tưởng đến hai người phụ
nữa.
Anh ta kéo rèm cửa sổ, quau trở về chổ ngồi, dập tắt điếu thuốc. Trên
bàn làm việc đang xếp một tập công văn chờ anh ta giải quyết. Anh ta day day huyệt thái dương rồi tập trung làm việc.
Là Quan Nghĩa gọi. Trong điện thoại, anh ta rất chú trọng đến việc dùng
từ, cách truyền đạt cũng rất rõ ràng. Tên tiểu tử Đông Thiên đó lại gây
chuyện ở trường học rồi!
Lục Ứng Khâm tắt máy, với chiếc áo khoác, lập tức đi ra ngoài. Từ khi
thằng bé được đưa vào trường tiểu học dành cho tầng lớp thượng lưu thì
anh ta cũng không quản chặt nữa. Mà thằng bé đó cũng thật lạ, nó ở cùng
Du Giai Giai và bảo mẫu thì rất hợp, nhưng cứ nhìn thấy anh ta là lại
như nhìn thấy kẻ thù vậy. Về điểm này thì nó giống hệt mẹ nó.
Lục Ứng Khâm tức giận đưa thằng bé vào ký túc xá trong trường học để
không phải nhìn thấy nó nữa. Không ngờ thằng bé vẫn tìm cách nhắc nhở
anh ta về sự hiện diện của mình, nó luôn gây phiền hà cho anh ta, hình
như người mẹ không biết điều của nó giày vò anh ta vẫn còn chưa đủ!
Các giáo viên trong trường cũng chỉ giữ thái độ rất khách sáo. Mặc dù
trong Đông Thiên như cọng giá đỗ nhưng khi tức giận lại hung dữ giống
hệt anh ta. Một mình nó đánh những ba đữa trẻ, đến nỗi khiến mặt mũi
chúng sưng vù.
Lục Ứng Khâm cũng chẳng phải một phụ huynh gương mẫu, trong thế gỡi của
anh ta chỉ có lý thuyết cá lớn nuốt cá bé. Thấy con mình không tổn hại
gì, cơn tức giận trong lòng anh ta cũng biến mất.
Cô giáo để anh ta đưa thằng bé về để chỉ bảo thêm, anh ta gật gù đồng ý.
Dù sao Du Đông cũng chỉ là một đứa trẻ, nói không chụy nhịn câu khích
bác ấy của Lục Ứng Khâm. “Liên quan gì tới bác chứ?” Nó vãn giữ thái độ
khó gần.
Lục Ứng Khâm cũng chẳng tức giận. “Dù sao bố cũng là bố của con, con
cũng thấy rồi đấy, con mà gây chuyện thì bố sẽ trừng phạt con!”
“Cháu cũng chẳng cầu xin bác.”
“Cái thằng bé này!”
Lục Ứng Khâm trừng mắt định dạy cho nó một bài học thì nó lại quay đi
chỗ khác, chẳng thèm để ý đến anh ta. Nhìn cái cổ trắng như tuyết của
cậu bé, Lục Ứng Khâm bỗng nhớ đến thái độ chẳng thèm để ý Trình Đoan
Ngọ. Thái độ ấy của cô cũng giống y thằng bé, anh ta nhớ lại những câu
nói ương ngạnh của cô. Chỉ nghĩ đến thôi anh ra cũng thấy tức đến run
người.
Chết là hết? Trên đời này lại có chuyện đơn giản vậy sao? Lục Ứng Khâm cười lạnh lùng.
Anh ta chau mày, thô bạo kéo đầu thằng bé. “Con trai bố hỏi con, con có nhớ mẹ không?”
Vừa nghe thấy câu đó, ánh mắt Đông Thiên lập tức hiện lên vẻ mong muốn.
Dù sai nó cũng là một đứa trẻ vừa yếu đuối vừa không biết che dấu cảm
xúc. Nó định nói nhũng rồi lại bĩu môi tỏ vẻ chẳng thèm để ý. “Cháu biết bác lừa cháu, cháu không tin bác nữa rồi!”
“Lần này không lừa con đâu, chỉ cần con nghe lời bố, bố sẽ đưa con đi gặp mẹ…”
“…”
Một tuàn liền Lục Ứng Khâm không đến. Trình Đoan Ngọ cảm thấy mình giống như cánh bèo trôi trơ vơ một mình, phiêu diêu bất định chẳng biết đi
đâu, về đâu. Mỗi ngày trôi qua, cô cứ mơ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại mơ.
Cô cứ mơ mơ hồ hồ như vậy, chẳng biết rốt cuộc mình đang tỉnh hay mơ
nữa.
Những cơn dác mộng cứ bủa vây cô, hằng đêm cô giật mình tỉnh giấc, những ký ức đau khổ cứ hiện liên trong đầu.
Ngày nào bà giúp việc cũng gọi cô ra ăn cơm. Mới đầu cô còn không muốn
ăn, nhưng nhìn thấy bà giúp việc cũng đã luống tuổi mà vẫn phải vất vả
lo toan cho cuộc sống như vậy, cô thấy không nỡ, vì vậy, dù có khó chịu
thế nào cô cũng ăn đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giấc.
Cô biết mình không thể chết như vậy, cô không muốn làm liên lụy đến
những người khác nữa. Tỉnh dậy sau mỗi giấc mơi, cô luôn bị giày vò quá
nhiều bởi cái nghiệp chướng mà mình gây ra, cô không thể để mình gánh
thêm nữa.
Đến cuối tuần, Lục Ứng Khâm cũng tới. Anh ta ăn cơm cùng Trình Đoan Ngọ. Cô vẫn thế, suốt bữa ăn chẳng nói chẳng rằng, Lục Ứng Khâm cố nín thở
cũng chẳng nghe thấy tiếng thở nào của cô. Mấy ngày không gặp, cô lại
gầy hơn, trong đôi mắt to hiện rõ sự u ám khiến cô trông giống một người bệnh tiều tụy.
Anh ta buông bát đũa, lạnh lùng gọi người giúp việc thu dọn bàn ăn.
Trình Đoan Ngọ cũng chẳng có ý kiến không phục tùng, im lặng ngồi yên
đó, cúi đầu nhìn nhũng ngón tay mình.
“Trình Đoan Ngọ, cô cho rằng cứ tiếp tục thế này, hành hạ mình cho đến
chết thì tôi sẽ không động đến cô nữa à?” Giọng nói của Lục Ứng Khâm rất bình tĩnh nhưng lại khiến người ta hoảng sợ.
Trình Đoan Ngọ không trả lời, cũng chẳng ngẩng lên. Lục Ứng Khâm không nhìn rõ biểu cảm lúc này của cô.
“Đứng dậy đi thay quần áo rồi ra ngoài với tôi”
Cuối cũng thì Trình Đoan Ngọ cũng phản ứng “Tôi không muốn đi.”
“Hơ!” Lục Ứng Khâm cười lạnh lùng. “Không phải là vẫn chưa chết sao? Nếu còn sống thì hãy nghe lời tôi một chút.”
Lục Ứng Khâm kéo cô đi một cách thô bạo. Cô yếu đuối mềm mỏng như một tờ giấy. Lục Ứng Khâm chỉ dùng chút lực là kéo được cô lên rồi. Anh ta nắm chặt cổ tay cô. Cổ tay cô rất nhỏ nên chỉ cần dùng sức một chút là cảm
giác như có thế gãy rời, Lục Ứng Khâm thấy hơi sợ hãi.
Sự nhẫn tâm đối với chính mình của người phụ nữ này vượt quá sức tưởng tượng của anh ta.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Cô có tư cách để hỏi à?”
Trình Đoan Ngọ không vùng vẫy nữa. “Anh bỏ tôi ra để tôi đi thay quần áo.”
Lục Ứng Khâm liền buông tay. Trình Đoan Ngọ trở về phòng như một du hồn, thay quần áo rồi cùng Lục Ứng Khâm rời đi.
Cô cũng chẳng nhớ được rốt cuộc đây là lần thứ mấy mình ngồi trong xe
của Lục Ứng Khâm, chỉ cảm thấy lần nào cũng là hồi ức xấu, cô luôn cảm
thấy sợ hãi. Giờ đây, cô cũng chẳng quyến luyến thế giới này nữa, chỉ
muốn được giải thoát, nhưng chẳng thế nào thoát được, người đàn ông như
ma như quỷ này cứ quấn chặt cô bằng một mạng lưới vô tình đáng sợ.
Cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Lục Ứng Khâm ngồi bên cạnh, hơi thở
của anh ta dường như xâm chiếm tất cả các giác quan của cô.
Những cảnh tượng cứ lùi dần về phía sau cửa sổ xe ngày càng trở nên quen thuộc. Trình Đoan Ngọ không còn cảm thấy yên lòng nữa, hơi thở của cô
càng lúc càng gấp, tim đập mạnh, cô hốt hoảng quay lại, nắm chặt áo Lục
Ứng Khâm.
“Anh định đưa tôi đi đâu vậy? Anh định đưa tôi đi đâu?!”
Lục Ứng Khâm lạnh lùng ngồi đó, chậm rãi hất tay cô ra, nói rõ ràng:
“Ngồi im, không phải là cô muốn chết sao? Đi đến chỗ này xong , nhát
định tôi sẽ chô cô được toại nguyện.”
Cô cảm thấy vô cùng thất vọng, cắn chặt môi, phản đối dữ dội: “Tôi không đi! Tôi không đi! Tôi không đi!” Cô kéo mạnh tay nắm cửa xe như đang
phát điên. “Rắc” một tiếng nắm cửa xe rơi xuống.
Đến lúc này thì Lục Ứng Khâm thực sự nổi giận. Anh ta nắm chặt hai cánh
tay của Trình Đoan Ngọ, nghiên răng nghiến lợi gầm lên: “Cô không muốn
sao? Trình Đoan Ngọ! không phải là cô có bản lĩnh sao? Không phải là cô
muốn chống đối tôi sao? Tiếp tục đi! Sao lại lùi bước thế?”
Trình Đoan Ngọ như bỏ ngoài tai những chất vấn độc địa đó, sống chết đạp mạnh của xe. “Thả tôi ra! Tôi không đi, Lục Ứng Khâm, anh là tên khốn
nạn thả tôi ra!”
“…”
Cô có vùng vẫy thế nào đi nữa thì xe của anh vẫn cứ tiến về phía ngôi
biệt thự ở ngoại thành. Những cảnh tượng quen thuộc dần hiện ra trước
mặt khiên Trình Đoan Ngọ không vùng vẫy nữa. Cô chỉ cảm thấy mọi vật
nhòa đi. Những ký ức ngày xưa ùn ùn kéo về tựa như một đoàn kỵ binh đang ầm ầm tấn công khiến cô phải quay cuồng. Cảnh vật trước mắt cũng vì thế mà quay cuồng, cô lo lắng, sợ hãi đến mức không thở nổi.
Lục Ứng Khâm giữ chặt tay cô, lôi cô đi vào trong căn biệt thự. Anh ta
đạp mạnh cửa phòng. Cửa phòng đập vào tường “rầm” một tiếng, vang vọng
khắp căn nhà. Anh ra quăng mạnh mười cô vào trong. Trình Đoan Ngọ loạng
choạng ngã xuống sàn nhà.
“Trình Đoan Ngọ! không phải cô rất tàn nhẫn sao? Cô có bản lĩnh thì cô chết đi! Chết đi!”
Lục Ứng Khâm nói hết câu, Trình Đoan Ngọ cố chống tay để đứng lên. Cô
chưa kịp đứng dậy thì bỗng bàn tay nhỏ xinh ấm áp đã đớ lấy cô. Sự ấm áp như lan đến tận trái tim cô. Chỉ khoảnh khắc đó thôi, bức tường kiên cố tưởng chừng không thể nào phá nổi mà chính cô đã dựng lên bỗng sụp đổ
hoàn toàn.
“Mẹ…” Giọng nói của một đứa trẻ vang lên, nức nở vì xúc động.
Trình Đoan Ngọ ngẩng đầu, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của Đông Thiên in sâu trong đáy mắt cô.
“Mẹ, sai mẹ để con đợi lâu vậy mà không đến đón con về?”
Mắt cô cũng ngân ngấn nước, lòng đau xót vô cùng. Trái tim vốn đã có
hàng ngàn hàng vạn vết thương của cô giờ đây như vỡ thành trăm mảnh.
“Mẹ..mẹ…Tại sao mẹ không cần con nữa… Tại sao không đến đón con về nhà…”