Hồ Đồ

Chương 38



Qua cửa sổ máy bay, Trình Đoan Ngọ vô thức nhìn những đám mây tưởng chừng như chỉ cần với tay là tới được, đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ ngợi được gì.

Bước xuống máy bay đã nhìn thấy rất đông người ở sân bay. Những gương mặt phương Đông rất quen thuộc với làn da vàng, mái tóc đen, Trình Đoan Ngọ cảm thấy cảnh tượng ấy như đã xa lắm rồi. Giọng nói quê hương quen thuộc phả vào tai, Trình Đoan Ngọ cứ đứng ở đó rất lâu. Hai năm qua, cô đã có một cuộc sống bình lặng ở nước ngoài, cứ nghĩ rằng có con ở bên mình rồi thì cô sẽ không nhớ về nơi toàn ký ức buồn đâu ấy nữa. Nhưng khi thực sự trở về đây, cô mới phát hiện ra rằng, hóa ra nỗi nhớ ấy đã khắc sâu vào tận xương tủy, chỉ cần chạm nhẹ vào là nỗi nhớ ấy lại bùng phát.

Chẳng có ai ra đón cô. Cô cứ khăng khăng đòi quay về, Âu Hán Văn rất giận dữ, mắng cô một trận xối xả trong điện thoại. Trình Đoan Ngọ cũng không phản bác, chỉ lặng im nghe, nhưng vẫn không thay đổi quyết định. Âu Hán Văn vô cùng tức giận, đấm mạnh tay vào chiếc chăn bông, trước khi dập máy, ông chỉ nói với Trình Đoan Ngọ hai tiếng: “Ngu xuẩn!”

Trình Đoan Ngọ biết những điều cô nghĩ, cô làm thật nực cười, giống như Âu Hán Văn nói, năm năm hay mười năm sau, nhất định cô sẽ hối hận vì quyết đinh vội vàng và ngu ngốc này của mình. Bản thân cô cũng thấy như vậy, có lẽ chẳng cần đến năm năm, chỉ cần cho cô hai tháng để do dự, có lẽ cô sẽ có câu trả lời khác. Nhưng cô không còn thời gian để do dự nữa, giờ đât cô không còn sự lựa chọn nào khác, chẳng còn con đường nào khác nữa rồi.

Cô chỉ còn lại duy nhất bảo bối này trên thế giới thôi, cô phải bảo vệ nó, cho dù cô phải bỏ cả mạng sống, cô cũng không tiếc nuối.

Vừa trẻ trung vừa có tiền thì lúc nào cũng có phụ nữ vây quanh. Người đàn ông đó có thanh cao hay lạnh lùng thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể qua được ải mỹ nhân. Đây cũng là nguyên nhân khiến bên cạnh Lục Ứng Khâm lúc nào cũng có các cô gái vây quanh.

Anh ta cũng đã quen với việc đó. Anh ta ngồi vắt chân, tư thế tự nhiên, tao nhã ngồi ở hang ghế khách mời đầu tiên. Những cuộc họp cao cấp như thế này, anh ta đã tham gia rất nhiều lần, trên thương trường, việc lừa gạt, lợi dụng lẫn nhau là chuyện thường tình. Việc những tập đoàn cấp dưới lợi dụng tiền bạc và mỹ nhân để “biếu xén” cũng chẳng có gì lạ lẫm với anh ta, nhưng chưa bao giờ anh ta thích chiêu bài này. Không phải anh ta không có những ham muốn chốn nhân gian mà chỉ là anh ta không cảm thấy hứng thú mà thôi.

Tiền tài, quyền lực, cờ bạc, gái đẹp, xe sang, những thứ này Lục Ứng Khâm đều không cần. Anh ta đã đứng trên đỉnh vinh quang, tự ép mình phải làm thật tốt, đứng ở vị trí thật cao, nhưng đó vẫn không phải là mục đích cuối cùng của anh ta.

Lục Ứng Khâm buồn chán nhìn lên khán đài rồi lại đưa mắt nhìn những người bên cạnh mình. Người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta có ngoại hình và trí tuệ xuất chúng, nếu xét trên tiêu chuẩn để lựa chọn bạn đời thì cô ta cũng không tệ. Hai năm nay, Lục Ứng Khâm đã gặp không ít phụ nữ, nhưng chưa có ai có thể khiến ánh mắt anh ra dừng lại. Cô gái này đã thu hút được sự chú ý của anh ta.

Trong lúc đi tham quan thị sát, anh ta vô tình làm rơi ví. Trong ví không có bất cứ giấy tờ nào có thể chứng minh được là của anh ta nhưng vẫn trở về tay anh ta một cách thần kỳ. Tất cả đều là nhờ người phụ nữ ngồi bên cạnh. Lúc cô tìm thấy anh ta, thái độ rất thân thiện, nụ cười luôn nở trên môi, vô cùng quyến rũ và xinh đẹp. “Ông chủ Lục, ví của anh này.”

Lục Ứng Khâm ngẩng lên gương mặt cô rất đổi quen thuộc.

Anh ta cũng không biết tại sao mình lại đồng ý cho cô ngồi bên cạnh. Một người phụ nữ cô cùng thông minh, nói chuyện với Lục Ứng Khâm cũng rất đúng mực, chủ đề câu chuyện cũng rất hợp, không có ý xu nịnh, cũng không có dáng vẽ uốn éo kiểu cách.

Cô thông minh nhưng cũng lại mắc sai lầm ở chỗ tự cho rằng mình thông minh. Cô khẽ ngước mắt, hàng mi dài như chiếc quạt che đôi mắt kiều diễm trong trẻo như nước, đôi môi như cánh hoa danh đào khẽ nhếch lên. “Ông chủ Lục, bức ảnh trong ví có phải là phu nhân của anh không?”

Lục Ứng Khâm không quay đầu lại, nụ cười dửng dưng đầy ý vị sâu xa, anh ta gật gật đầu. “Đúng.”

Người phụ nữ ấy không hề tỏ ra ngạc nhiên. Những điều tra chi tiết trước đó đã cho thấy rõ người vợ chưa hề lộ diện của Lục Ứng Khâm đã qua đời vì tai nạn, nhưng từ trước tới giờ người vốn nổi tiếng lạnh lùng này lại có tình cảm rất đặc biết với người vợ đã qua đời đó, gần hai năm qua, tuy cũng có một vài tin tức mập mờ, không rõ ràng những ngươi quen biết anh ta đều biết rằng đã hai năm qua, anh ta không tiếp xúc với một người phụ nữ nào. Sự lạnh nhạt của anh ta với người khác giới càng khiến người khác muốn tìm hiểu đến cùng. Vừa rồi cô gái kia nhặt được ví tiền của anh ta, bên trong đó có bức ảnh chỉ nhìn thấy mái tóc mà không thấy khuôn mặt, cảm thấy rất tò mò. Tâm lý hiều kỳ không phải chỉ đàn ông mới có.

Cô ta mỉm cười. “Mặc dù không nhìn thấy được khuôn mặt nhưng có thể tưởng tưởng được chị ấy rất đẹp. Thật tiếc!” Vẽ mặt thể hiện sự tiếc nuối của cô ta có vẻ rất chân thành, không có chút gì khiến người ta cảm thấy ghét.

Khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười, anh ta chậm rãi nói: “Đôi mắt em rất đẹp, từ lúc em ngồi đây, tôi đã cảm thấy em rất quen. Nghĩ hồi lâu, hóa ra trông rất giống kẻ thù của tôi. Nhưng Lục Ứng Khâm tôi ghét nhất kiểu phụ nữ tự cho mình là thông minh, thật tiếc, am nói chuyện sai chủ đề rồi. Trong một phút, tôi hy vọng em có thể biến mất khỏi tầm mắt của tôi.”

Người phụ nữ đó hoảng hốt đứng dậy, đôi mắt yêu kiều ngơ ngác như mắt nai, vẻ mặt ngỡ ngàng, không hiểu chuyện gì của cô ta trông rất giống Trình Đoan Ngọ, Lục Ứng Khâm mỉm cười, lạnh lùng nói: “Không đi à? Vậy thì… nữa phút nhé!”

“….”

Cuộc họp kết thúc, Lục Ứng Khâm ngồi vào ghế sau xe, hàn huyên vài câu chuyện với lái xe. Anh ta mở chiếc ví, bức ảnh đó của cô lại thu vào tầm mắt.

Xinh đẹp ư? Mái tóc đen dài, bóng mượt nhưng không nhìn được khuôn mặt cô.

Lục Ứng Khâm cũng chẳng biết tại sao mình lại chọn bức ảnh đó. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ta lại đi nhét tấm ảnh của người phụ nữ ấy trong ví, nhưng trong tiềm thức, anh ta cũng không muốn bị người khác biết.

Người phụ nữ ấy chính ta điểm yếu mềm nhất, nhân tính nhất và cũng là điểm mà anh ta không muốn để người khác biết nhất trên con người mình.

Gió thổi vào trong xe, anh ta nhìn bức ảnh ấy rất lâu, nhớ lại đôi mắt long lanh, hoảng hốt như nai tơ đó, rồi nhớ lại đôi mắt kiên cường, không chịu khuất phục mà nhìn thẳng vào anh ta, cuối cùng khẽ thở dài, cất bức ảnh ấy vào trong ví.

Xã hội thượng lưu luôn có đủ các kiểu hội họp, họp báo, họp ăn uống….đó là các hoạt động được tổ chức để những người giàu có và nổi tiếng gặp gỡ, giao lưu, chẳng khác nào một cuộc thi thố, khoe khoang, xe đẹp, khoe khoang gia thế, khoe khoang đàn bà.

Lục Ứng Khâm không hề thích hoạt động như vậy. Nếu như không phải vì Du Đông mời mấy lần liền thì anh ta cũng Chẳng lãng phí thời gian mà tham gia mấy trò này.

một buổi họp báo ra mắt sản phẩm ví da mới, một dự án hợp tác giữa công ty con của anh ta với một doanh nghiệp xuyên quốc gia, anh ta là một trong những khách quý được mời.

Anh ta cứ yên lặng ngồi ở khu vực dành cho khách quý. Bữa ăn buffet kết thúc, buổi họp báp mới bắt đầu. Anh ta chỉ cần phát biểu vài lời chào mừng, nhìn qua một chút là có thể rời đi, không phải ngồi ở đó đến khi kết thúc.

Cúi xuống nhìn đồng hồ, đã sắp bắt đầu rồi. Đây thực sự là thông tin tốt đối với anh ta.

Trình Đoan Ngọ không thích hợp lắm với những nơi như thế này. một buổi họp báo vô cùng hiện đại, thiết kế độc đáo, hài hòa và sang trọng. Những người đến tham dự đều là những nhân vật nổi tiếng và có tiền. Trong đám đông ấy, Trình Đoan Ngọ chọn cho mình một góc khuất ít người chú ý để đứng, liếc nhìn tứ phía để tìm kiếm mục tiêu duy nhất của cô trong buổi tối hôm nay. cô cầm trên tay chiếc ly rượu để cao, lắc lắc vẻ bất an, nước rượu màu tím hồng không ngừng lay động trong chiếc ly pha lê cũng giống như lòng cô đang thấp thỏm không yên.

cô phải cầu xin Du Đông hết lần này đến lần khác thì anh ta mới dụ được Lục Ứng Khâm tham gia buổi họp báo này. Nhưng anh cũng chỉ làm được đến mức ấy, chứ giở trò gì mờ ám với Lục Ứng Khâm thì quá nguy hiểm. Lúc cô nói ra yêu cầu của mình, ánh mắt anh khiến cô cảm thấy vô cùng có lỗi, nếu Du Đông biết rõ mục đích chính của cô thì e rằng không chỉ có Âu Hán Văn mắng cô là “ngu xuẩn”.

Trình Đoan Ngọ tìm rất lâu mà vẫn không tìm thấy bóng dáng của Lục Ứng Khâm, bắt đầu cảm thấy sốt ruột, thấp thỏm nắm chặt bàn tay. Đúng lúc này, buổi họp báp bắt đầu, ánh đèn trong hội trường được tắt bớt, xung quanh dần trở nên tối hơn, Trình Đoan Ngọ càng khó tìm. Đúng lúc cô đang loay hoay không biết làm thế nào thì mục tiêu của cô xuất hiện, tiến lên sân khấu.

Ánh đèn laser chiếu trên đỉnh đầu anh ta, ánh mắt của người đến tham dự đều tập trung về phía anh ta. Vẻ trẻ trung, khôi ngô, tuấn tú của Lục Ứng Khâm khiến không ít cô gái nhìn lần đầu tiên phải trầm trồ, bán tán. rõ ràng chẳng phải là nhân vật thời thượng gì nhưng lại thu hút không ít sự chú ý của giới truyền thông. Anh ta đứng trên bục đọc lời khai mạc, những lời lẽ vốn rất sách vở và cũ kĩ khiến người ta phải buồn ngủ nhưng qua giọng đọc trầm ấm của anh ta, chúng bỗng trở nên có sức cuốn hút lạ thường, khiến người ta có cảm giác như một luồng ánh sáng vụt qua trong đêm tối vậy.

Tiếc rằng lúc này Trình Đoan Ngọ không có hứng thú để thưởng thức những lời lẽ ấy. cô vẫn chưa quên mục đích tối nay của mình.

cô đặt ly rượu xuống bàn, cố gắng luồn qua đám đông thật nhanh để tiến về phía Lục Ứng Khâm. cô đi quá nhanh nên không để ý nhân viên phục vụ đang cầm khay rượu phía trước, cô đâm sầm vào cô gái đó, rượu trên khay rơi xuống sàn.

Nhưng ly rượu thủy tinh đế cao rơi xuống nền đá cẩm thạch, phát ra những tiếng lanh lảnh vang vọng khắp căn phòng.

Đám đông đang tập trung chú ý nhìn lên khán đài liền quay đầu lại, hướng ánh mắt tò mò không hiểu chuyện gì về phía trước Trình Đoan Ngọ. cô lúng túng đứng bên nhân viên phục vụ đó, không biết phải làm thế nào.

“Xin lỗi, tôi không chú ý…” Trình Đoan Ngọ lúng túng đưa tay ra.

Cũng may là nhân viên phục vụ ở đây đều rất chuyên nghiệp, khiêm tốn, nhã nhặn và lịch sự. cô gái ấy lập tức đứng lên, dọn dẹp rồi trước khi rời đi còn lễ phép cúi đầu chào đám đông.

Trình Đoan Ngọ đứng ngây ra đó, hồi lâu sau mới biết rằng sự việc mà cô gây ra đã kết thúc rồi.

Chỉ có điều, sau khi sự việc kết thúc, cô ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu với ánh đèn rực rỡ thì bóng dáng Lục Ứng Khâm đã biến mất.

cô nhướn lông mày, buồn phiền với chính mình vì nóng ruột mà làm hỏng việc.

cô nắm chặt lấy bàn tay rồi xoay người lại. Vừa xoay người, bỗng đâm sầm vào một vòng tay ấm áp. Hơi thở vừa quen thuộc lại vừa xa lạ bao trùm toàn bộ giác quan của cô. Đầu óc cô chợt trống rỗng, da đầu có cảm giác như bị một thứ gì đó tóm chặt khiến cô đột nhiên mất đi phản ứng.

cô chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt đầy ác ý và tàn bạo thu vào tầm mắt cô. Đôi lông mày lưỡi mác dựng đứng, rõ ràng chủ nhân của nó đang chuẩn bị phát hỏa.

Ánh đèn nhấp nháy trong hội trường lướt trên khuôn mặt anh ta khiến những biểu cảm trên khuôn mặt ấy lúc tỏ lúc mờ, ánh đèn lúc sáng lúc tối xen kẽ, nét mặt anh ta vừa xa xôi lại vừa chân thực. Nhạc nổi lên, màn trình diễn của buổi họp báo bắt đầu, ánh đèn xanh đỏ rực rỡ đan xen.

Trình Đoan Ngọ vẫn chưa hoàn hồn, cô chỉ nghe thấy tiếng cười giễu cợt bên cạnh. “Sao thế, tìm tôi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.