Hồ Đồ

Chương 9



Từ hôm gặp lại Trình Đoan Ngọ, Lục Ứng Khâm bắt đầu cảm thấy trong lòng không yên. Đặc biệt là sau hôm gặp cô và Du Đong đi ăn cùng nhau rồi vừa nói cười rời đi, cảm giác không yên đó lên đến cực điểm, anh ta như muốn nổ tung.

Tập ảnh do thuộc hạ chụp để đầy trên bàn làm việc. tình cảnh hiện giò của Trình Đoan Ngọ chẳng khác nào cá nằm trên thớt, có sẵn con dao bên cạnh. Anh ta chẳng cần phí chút sức lực cũng có thể nghiền chết được cô. Nhưng chẳng hiểu tại sao anh ta lại cảm thấy Trình Đoan Ngọ bây giờ khiến anh ta phải để ý đến như vậy.

Những bức ảnh không rõ nét lắm. có những bức chụp Trình Đoan Ngọ đang bận rộn đếm hàng trước thùng trữ lạnh, có những bức lại chụp cô đang mỉm cười. Cô không còn là cô “công chúa” cao ngạo trước kia, thậm chí còn không bằng những người phụ nữ bình thường khác. Trên người cô là bộ quần áo lao động màu ô liu cũ kĩ nhưng không vì thế mà che đi vẻ đẹp của cô, cô vẫn trắng trẻo như ngày nào, dưới ánh sáng ban ngày lại càng nổi bật, khiến người khác không thể rời mắt.

Chỉ có Lục Ứng Khâm là hoàn toàn khác biệt. Anh ta không thích kiểu con gái kiêu ngạo, lúc nào cũng tự cho mình là nhất. Có lẽ điều này cũng liên quan đến quá khứ của anh ta. Từ nhỏ đã bị bố mẹ bỏ rơi, vì thế anh ta không có nhiều khái niệm về tình thân, ruột thịt. Anh ta xem thường những người sinh ra đã giàu có. Anh ta luôn cho rằng phải tự mình cố gắng đạt được mới là người có bản lĩnh thực sự.

Anh ta khinh thường việc chỉ nhờ một người phụ nữ mà đạt được mọi thứ, anh ta khinh thường những sự hâm mộ nông cạn. Anh ta cũng không thể chịu được sự chế giễu cười nhạo của người khác.

Thời gian bị ép phải ở bên Trình Đoan Ngọ đối với anh ta là một vết nhơ trong cuộc đời. đây cũng là điều khiến Lục Ứng Khâm không thể đáp lại tình cảm Trình Đoan Ngọ dành cho anh ta. Khi ấy, Trình Đoan Ngọ lại ngoan cố bướng bỉnh tiến tới. Anh ta càng lạnh nhạt thì cô lại càng bám chặt.

Cuối cùng thì Trình Đoan Ngọ chẳng còn bất cứ thứ gì, cô rơi thẳng xuống vực thẳm mà không thể phản kháng cô nhìn anh ta bằng ánh mắt trống rỗng, mặt tái nhợt như không còn chút máu, đôi mắt vốn trong trẻo bỗng trở nên xám xịt và tối tăm, cô nói với anh ta bằng giọng cầu xin khẩn thiết, giọng nói nhỏ đến mức cô cũng không chắc là Lục Ứng Khâm có nghe thấy không: “Ứng Khâm, anh thật sự… chưa từng thích em sao? Chưa từng sao?”

Rõ ràng cô đang hỏi anh ta nhưng ánh mắt lại thất thần như hướng về một nơi vô định. Không đợi Lục Ứng Khâm nói, cô đã tự trả lời: “Em biết từ trước tới giờ anh chưa hề thích em…Là do em tự tưởng tượng và si mê hão huyền.”

Tuy giọng nói tuyệt vọng nhưng cô không hề rơi một giọt nước mắt. Lục Ứng Khâm cũng thừa biết cô là người thích khóc, chỉ bị đau một chút thôi, cô cũng kêu gào ầm ĩ khiến mọi người xung quanh phải cuống quýt. Một thiên kim tiểu thư chẳng biết làm bất cứ thứ gì ngoài việc giày vò người khác, vậy mà khi xảy ra biến cô lớn như vậy, cô lại biến thành một người khác hoàn toàn khác, cô không khóc.

Có lúc Lục Ứng Khâm nghĩ, nếu Trình Đoan Ngọ có thể học được một nửa sự thức thời của Du Giai Giai, ngoan ngoãn nghe theo sự điều khiển của anh ta, biết khi nào phải nhượng bộ thì có lẽ anh ta cũng không tàn nhẫn đến như vậy.

Anh ta đứng trước cửa sổ, ánh nắng bên ngoài rực rỡ đến chói mắt. anh ta nhìn rõ những hạt bụi nhỏ li ti đang bay lơ lửng trong không trung, trong phút chốc bỗng có cảm giác chao đảo.

Bảy năm qua, Trình Đoan Ngọ dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác, tính cách cũng không giống ngày xưa. Anh ta bảo cô cút đi, cô cũng ngoan ngoãn cút đi. Anh ta bảo cô giao đứa bé cho anh ta, cô cũng ngoan ngoãn giao cho anh ta. Chẳng phải đây là điều anh ta muốn ứ? Sao anh ta lại cảm thấy khó chịu như vậy?

Du Giai Giai nói anh ta đối xử quá đáng với Trình Đoan Ngọ, Quan Nghĩa cũng nói anh ta quá tàn nhẫn với cô. Nhưng hình như anh ta không tự chủ được. chỉ cần dính dáng đến Trình Đoan Ngọ là anh không kiềm chế nổi bản thân, biến thành con người hoàn toàn khác. Không thể phủ nhận một điều, dù bảy năm trôi qua nhưng người khiến Lục Ứng Khâm có thể nổi giận ngay tức khắc chỉ có Trình Đoan Ngọ.

Lục Ứng Khâm chậm rãi bước đến phía trước bàn, cần một tấm ảnh bất kỳ. Mặc dù bức ảnh không được rõ nét lắm nhưng tiêu điểm lại rất rõ ràng. Du Đông đang cầm bó rau, nói gì đó với Trình Đoan Ngọ, còn Trình Đoan Ngọ thì đang đắn đo suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trông rất xinh xắn, hàng mi vừa đậm vừa dài trông giống chiếc quạt che lấp con ngươi đen láy, khiến người ta có cảm giác thần bí. Rõ ràng cô không trang điểm nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp tự nhiên và sự lanh lợi.

Anh ta bỗng ngạc nhiên tự hỏi: Trước đây tại sao mình không nhận ra cô ta cũng rất xinh đẹp chứ?

Anh ta càng nhìn càng mất kiên nhẫn, giống như bị ma ám vậy, cầm xấp ảnh lên, nhìn đi nhìn lại từng bức một, sau đó anh ta cầm bức ảnh chụp Du Đông và Trình Đoan Ngọ đang vừa nói chuyện vừa cười, một người đang xách hai túi đồ ăn, cử chỉ vô cung thân thiết, rồi lại cầm bức ảnh khác, Trình Đoan Ngọ đang dắt tay con gái của Du Đông chẳng biết họ đang nói những gì nhưng cô cười vô tư như một đứa trẻ. Anh ta lại cầm một bức ảnh khác lên, trên con đường rộng thênh thang, rất nhiều xe cộ qua lại, Du Đông vẫn rất tự nhiên nắm chặt tay Trình Đoan Ngọ… đột nhiên anh ta cảm thấy vô cùng tức giận, vứt cả xấp ảnh đó vào trong thùng rác, nhìn những bức ảnh đầy màu sắc nằm trong thùng rác, ah ta vẫn chưa hả giận, giẫm mạnh lên đó.

Cảm thấy vô cùng phiền muộn, Lục Ứng Khâm ngồi ngả lưng vào ghế rồi châm một điếu thuốc. Nhìn khói thuốc bay lơ lửng trong không trung, cảm giác tắc nghẹn nơi lồng ngực mới vơi đi một chút.

Chuông điện thoại nội bộ vang lên, anh ta cau mày, nhấc máy, giọng hơi khó chịu: “A lô”

Giọng nói khó chịu của anh ta khiến cô thư ký cảm thấy hơi sợ, dè dặt nói: “Quan Nghĩa đưa một vị khách đến muốn gặp anh, còn nói là anh cần gặp người này.”

Lục Ứng Khâm nhíu mày. “Là nam hay nữ?”

“Là một cô gái ạ!”

“Cho cô ta vào.” Nói xong, anh ta liền dập máy.

Trình Đoan Ngọ đứng chờ ở ngoài hành lang rộng thênh thang, vắng vẻ. đây là lần thứ hai cô đến đây. Dù đã tới một lần nhưng lần này cô vẫn có chút sợ hãi.

Đứng trên tấm thảm mềm mại ở hành lang, cô lại càng cảm thấy trong lòng khoog yên. Góc cuối hành lang có đặt một chậu cây rất xanh tốt. Trình Đoan Ngọ cứ đứng ngay ra đó nhìn, nắm chặt bàn tay, tâm trạng rất căng thẳng.

Bước chân nặng nề của Quan Nghĩa khiến cô phải ngẩng lên. Nét mặt của anh ta rất phức tạp, anh ta trầm giọng nói với cô: “Ông chủ mời cô vào.”

Trình Đoan Ngọ hít vài hơi thật sâu rồi mới đẩy cửa bước vào.

Lục Ứng Khâm đang quay lưng về phía cửa sổ, hút thuốc. khói thuốc khiến Trình Đoan Ngọ có cảm giác như thời gian quay trở lại vòng xoáy của lần gặp trước.

Hai bàn tay đan chặt vào nhau, để trước bụng, cô chủ động lên tiếng: “Xin hỏi ông chủ Lục tìm tôi có việc gì vậy?”

Lục Ứng Khâm quay người lại, đôi măt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô. Anh ta mỉm cười, dụi tắt điếu thuốc trên tay. Trình Đoan Ngọ cứ ngây ra nhìn điếu thuốc đang cháy dần trong chiếc gạt tàn.

Lục Ứng Khâm dửng dưng nói: “Trình tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Trình Đoan Ngọ không biết trả lời như thế nào, cô ngây người, vừa định lên tiếng thì nghe thấy Lục Ứng Khâm cười, nói: “Trình tiểu thư giờ cũng thủ đoạn cao siêu quá còn đem cả đàn ông ra đùa giỡn nữa cơ đấy! thế nào? Đã sinh con cho tôi rồi, giờ mơ tưởng sẽ cưới Du Đông à? Cô nghĩ cô có thể làm được cái gì chứ? Định chia rẽ tình cảm giữa anh em tôi sao?”

Vẫn là giọng nói đó, vẫn là nhưng lời mỉa mai, châm chọc đó, cô đã quá quen rồi, nghe mà thấy bất lực. Cô khẽ thở dài, lòng đau đớn. “Ông chủ lục, anh đánh giá tôi quá cao rồi, tôi chẳng có mục đích gì cả.”

“Vậy sao?” Lục Ứng Khâm cười mỉa mai, lạnh lùng liếc nhìn cô. “Du Đong ngu ngốc nhưng tôi thì không! Đừng tưởng bây giờ anh ta đang bị bịt mắt mà cô muốn làm gì thì làm nhé!”

Giọng nói lạnh lùng của anh ta khiến Trình Đoan Ngọ cảm thấy cơn ác mộng mà cô đã quên bấy lâu giờ lại hiện lên trong đầu. Chân tay cô lạnh toát, trong lòng như có từng đợt sóng dâng lên, rất đau đớn. Cô cố nắm chặt bàn tay nhưng không thấy ấm hơn chút nào. Cô mở miệng định nói mà cổ họng đắng chát: “Ông chủ Lục, tôi bây giờ…đã nhìn rõ tất cả rồi.” Cô nhìn đi chỗ khác vẻ không thoải mái. “Những hành động hoang đường trước đây của tôi, hy vọng ông chủ Lục không chấp nhất làm gì à bỏ qua. Xin anh…hãy quên tất cả đi…”

Đầu lông mày của Lục Ứng Khâm vừa dãn ra được một chút, nghe cô nói xong lại nhíu chặt. Hoang đường? Cô nói những hành động theo đuổi anh ta ngày xưa là hoang đường sao? Mặc dù chính anh ta cũng không dám nhớ lại, nhưng không hiểu sao nghe cô nói như vậy, anh ta lại có cảm giác ngộp thở.

Anh ta bỗng ngẩng lên, nhìn cô trừng trừng, ánh mắt sắc như dao như muốn lột da tróc xương cô.

“Trình Đoan Ngọ! cô hãy biết điều một chút!” Anh ta đứng phắt dậy, lôi từ trong ngăn bàn ra một tập séc. Động tác và phong thái quen thuộc đó khiến cô thấy gai mắt.

Anh ta cầm bút viết. “Cầm lấy số tiền này thành thật một chút! Quan Nghĩa sẽ đưa cô đi làm thủ tục rời khỏi đây. Hãy tránh xa người anh em của tôi! tôi nói cho cô biết, cô đừng có giở trò với tôi! Với tôi, xử cô cũng dễ như giết một con kiến vậy!”

Anh ta viết xong tấm séc, đóng dấu rồi quẳng lên đầu cô.

Anh ta cao ngạo nhìn cô. Giữa buổi trưa của một ngày đầu xuân ấm áp, Trình Đoan Ngọ mặc chiếc áo khoác mỏng để lộ chiếc cổ trắng như tuyế, trông tao nhã tựa như thiên nga trắng.

Cô hơi cúi đầu, bộ dáng run rẩy, Lục Ứng Khâm có chút hoảng hốt.

Cô mơ màng nhìn tờ séc vừa lướt qua trước mặt mình, giống như đưa trẻ vô cùng hiếu kỳ đang nghiên cứu một vật thể lại mà mình chưa nhìn thấy bao giờ. Trong giọt nước mắt, cô tê dại đưa tay cầm lấy tờ séc.

Bảy năm qua, lần đầu tiên cô mở to mắt như vậy để nhìn Lục Ứng Khâm. Ánh mắt quật cường chiếu thẳng vào anh ta, giống như con thú bị thương đang cố tự vệ.

Tờ séc mà Lục Ứng Khâm vừa viết còn chưa khô mực bị cô xe nát. Mùi mực phảng phất lan tỏa trong không khí.

Cô vung tay, những mảnh giấy vụn bay bay giữa không trung. Những mảnh vụn giống như những con bươm đang tung tăng nhảy múa một cách thê lương. Nhìn biểu hiện đó của Trình Đoan Ngọ, Lục Ứng Khâm bỗng ngỡ ngàng.

Cách lớp giấy vụn đang rơi lả tả kia, Lục Ứng Khâm nghe thấy giọng nói dường như không còn chút ấm áp của Trình Đoan Ngọ: “Ông chủ Lục, xin anh cũng biết chừng mực một chút! Người làm gì, trời cũng thấy hết. trước kia là tôi có lỗi với anh, bao nhiêu năm như vậy tôi cũng đã trả lại hết cho anh rồi. Giờ đây, anh bảo tôi cút đi, tôi cũng đã ngoan ngoãn cút thật xa khỏi anh, anh muốn tôi trả lại con cho anh, tôi cũng đã trả rồi. anh còn muốn tôi phải thế nào nữa? Cái mạng của tôi chẳng còn đáng giá, nếu anh cần thì cứ lấy đi! Còn nếu không thì tôi cũng có quyền được sống yên ổn. Tôi biết mình không thể thắng được anh, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ đấu với anh cả…” Cô ngừng lại một chút, vẻ mặt phức tạp, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Như vậy vẫn chưa được sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.