Hổ Duyến

Chương 15



Mà Triệu Lẫm Hoán bởi vì sợ đau, phía dưới của bản thân bị căng ứ giày vò đến da đầu tê dại. Không thể chờ đợi!

Chính là đem thân thể chen vào giữa hai chân người dưới thân, ngay cả quần áo lót của phần dưới cơ thể Thiệu Ngạn Mục đều bị hắn rất nhanh cởi sạch bách, không hề theo quy tắc trình tự với thân thể trần trụi của hắn sờ loạn một hồi!

Thiệu Ngạn Mục bị hắn lăn qua lăn lại có chút thanh tỉnh lại. Thoáng ngẩng đầu, trong chớp mắt thấy vật đó to lớn ở giữa hai chân của mình diễu võ dương oai khiến khuôn mặt hắn trắng bệch, để lộ thứ sức nóng còn lê nhẹ giữa khe hở đùi của hắn!

Không! Không có khả năng! Loại vật này... Sao có thể đi vào đi!? Thiệu Ngạn Mục sợ run, nhìn Triệu Lẫm Hoán, mong muốn hắn có thể buông tha bản thân, “Hoàng thượng, không! Đừng như vậy!... Vào không được! Ngạch ân(==é n’)!...” Tiếng kêu rên cắt đứt lời cầu xin tha thứ, thân thể bật người cứng ngắc. [Ngạch ân(==é n"): tiếng kêu rên của em thụ đó ]

Là Triệu Lẫm Hoán căn bản không nghe vào, một ngón tay làm càn mà dò xét vào lối giữa khô khốc chặt trất. Thật chặt! Lại lần nữa vói vào một ngón tay, tùy ý mà quấy, khuếch trương lãnh thổ của bản thân.

Cái cảm giác trong cơ thể chưa bao giờ từng có khiến Thiệu Ngạn Mục động cũng không dám động, thân thể cứng còng, nhếch môi.

“A! ~~ “

“A!”

Hai tiếng kêu thảm thiết!

Ngón tay trong cơ thể bị thay thế vật dữ tợn vĩ đại! Cái kia căn bản không phải ngón tay có thể so sánh!! Thiệu Ngạn Mục kéo căng thân thể, một tiếng cũng kêu không được, mồ hôi lạnh thẳng tắp toát ra bên ngoài, thậm chí không dám lớn tiếng hô hấp chỉ sợ liên lụy phía sau vừa thu vừa lui.

Một tiếng hét thảm khác hiển nhiên là Triệu Lẫm Hoán. Mặt sau Thiệu Ngạn Mục là lần đầu tiên, lại không được bôi trơn tốt, Triệu Lẫm Hoán cảm giác bản thân chỉ tiến vào một đầu liền hoàn toàn động không được! Lối giữa khô khốc siết chặt của quý của bản thân, khiến hắn tiến thoái lưỡng nan.

Triệu Lẫm Hoán bắt đầu sốt ruột, rõ ràng cũng sắp được hưởng thụ rồi!

“Tên chết tiệt! Lại có thể dám không cho trẫm thoải mái! Hỗn đản! Trẫm phải giết chết ngươi! Giết chết ngươi!!” Triệu Lẫm Hoán ác độc chửi bới không phân rõ phải trái, tay nhàn rỗi cũng đánh úp về phía trước ngực mẫn cảm của Thiệu Ngạn Mục, túm niết xoay, cho đến khi đầu nhũ đỏ sẫm bất lực mà đứng thẳng lên.

“Đừ... Đừng sờ!” Hai tay bị trói sít sao nắm chặt, từ từ khép kín hai mắt, đầu cũng giữ vững không được mà lắc loạn hai bên. Từng trận cảm khoái ngược xa lạ, khiến Thiệu Ngạn Mục khó xử, “n... Đừng, ân... Đừng làm nơi đó nữa!...”

Rốt cục cảm giác được người dưới thân không kéo căng thân thể nữa, Triệu Lẫm Hoán cắn răng một tiếng phát động làm tinh thần hăng hái thêm xông đi vào! Thật thoải mái! Vừa nóng vừa chặt, thật dễ chịu!! Lại hướng bên trong đâm rồi đâm, đem bản thân vùi vào nơi càng sâu của người dưới thân, không đợi lại lần nữa Thiệu Ngạn Mục thích ứng, liền ôm thắt lưng hắn bắt đầu ngang ngược hướng đánh thẳng lên!

Trong nháy mắt bị Triệu Lẫm Hoán tiến nhập đến chỗ sâu trong thân thể, có thể cảm giác được rõ rệt phía trong bị thương, chảy máu, trong tâm một trận hoảng hốt, dạ dày cũng bị đụng khó chịu.”Đi ra ngoài! Thật là khó chịu... Hanh ân ~... Đi ra ngoài!”

Tiếng kêu to vô lực không ngăn cản được kẻ hung ác trên thân, càng bị đong đưa lợi hại hơn!

Triệu Lẫm Hoán đã rơi vào tấm lưới tình dục lớn kia còn bận tâm Thiệu Ngạn Mục, “Ha ha a ~ thoải mái! n!...thật bổng!” Chỉ biết va chạm điên cuồng đong đưa!

Thiệu ngạn mục mồ hôi lạnh thấm vào toàn thân, mồ hôi hỗn hợp giọt nước mắt không thể nén chịu thống khổ cùng nhau chảy xuống khuôn mặt.

“Ngô... n!” Liều mạng khắc chế tiếng cầu xin muốn tràn ra miệng.

Còn chưa có kết thúc sao? Cũng không biết bị thay đổi bao nhiêu tư thế, va chạm phía sau cũng chưa từng đình chỉ, thậm chí có thể cảm giác được bên trong trước kia khô khốc đã tuôn đầy cái gì đó người nọ bắn ra, theo tiến tiến xuất xuất của hắn nhuộm đầy chỗ kết hợp của hai người.

Vô lực nằm úp sấp ở trên giường, hai tay vẫn không được giải phóng, vẫn là trói buộc ở đầu giường. Tiến công mất đi tiết tấu khiến hắn hoàn toàn theo không kịp, chỉ có thể theo lắc lư di động chìm nổi trầm.

Lại là va chạm bỗng chốc nặng nề, không còn lực tức giận tứ chi rốt cục không chịu trụ được, theo áp chế từ người trên thân mà miễn cưỡng ngã vào trên giường. Vật lớn trong cơ thể run run, tinh hoa người nọ không giữ lại chút nào lại lần nữa tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể, lại đưa thân thể Thiệu Ngạn Mục tới một trận run mạnh.

“Ha ha a... ha ha a...” Ghé vào trên lưng Thiệu Ngạn Mục, thở hổn hển, một cái cuối cùng rốt cục phóng thích khiến Triệu Lẫm Hoán hoãn lại. Hai mắt tình dục thối lui tận cùng nhuộm tia mệt mỏi, không có đem cái kia đã mềm xuống rút ra, liền tư thế trần ôm Thiệu Ngạn Mục đi ngủ.

Trong phòng yên tĩnh lại khiến Thiệu Ngạn Mục không thể động đậy không khỏi cười khổ ra tiếng, lập tức cũng mê man đi, bị lăn qua lăn lại quá kịch liệt...

=========

Mở mắt, ánh mặt trời đầu xuân có chút chói mắt.

Bên cạnh cũng không có người, lúc này người nọ là lâm triều đi.

Động động thân thể cứng ngắc, đau quá... Hai tay đã được tháo mở, ở trên bề mặt cổ tay lưu rõ ràng một chút hồng ấn bị trói buộc.

Cố gắng tìm về cảm giác của tay chân, cắn răng trở mình thân thể, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến cảm giác đau đớn khiến Thiệu Ngạn Mục ngã đánh một hơi thở! Thoáng xốc chăn lên, trước mắt. Thở dài, lại lần nữa phủ lên trên.

Thiệu Ngạn Mục nghỉ ngơi một chút, khống chế thân thể ngồi dậy, cảm giác dịch thể gì đó theo động tác chảy ra bên ngoài cơ thể khiến tư thế hắn cứng còng, trên mặt trận hồng trận trắng không phải tự chuốc lấy sao... m thầm cười khổ.

Đêm qua, hắn cũng không đem hết toàn lực chống cự lại. Là sợ Triệu Lẫm Hoán bị thương, cũng có thể là trong tiềm thức bản thân liền đang hi vọng phát sinh loại quan hệ này, cái loại đang giày vò dưới cơ thể bản thân vẫn cứ tiết ra không phải chứng minh tốt nhất sao. Mặc kệ hắn đối đãi bản thân sao, Triệu Lẫm Hoán chung quy là người mình thích, thậm chí là hy vọng xa vời đem người theo suốt đời! Huống chi, Triệu Lẫm Hoán tối hôm qua rõ ràng còn mất ý thức.

Ngẩn ngơ lo lắng thân thể, mãi đến khi ngoài phòng truyền đến tiềng ồn ào.

“Nương nương, Nghi phi nương nương! Xin đừng đi vào, công tử còn chưa dậy a!” Là thanh âm Nguyệt Lan, còn mang theo một chút khóc nức nở?

“Hanh! Hắn thân là thiếp thân thị vệ của hoàng thượng, lúc như vậy lại có thể còn dám ỷ lại chưa dậy!! Bản thân Bản cung muốn thay hoàng thượng giáo huấn hắn thật tốt!” Ngoan lệ(==rất rất ác độc), thanh âm xa lạ của nữ nhân.

“! ~!” Cửa phòng bị lực mạnh đánh mở.

“Nghi phi nương nương! Đừng a, công tử... Công tử hắn...”

“Kéo xuống!” Từ lâu không kiên nhẫn.

“Vâng!”

Có người tiến vào! Mắt chính đi xuống...!!

Rốt cục Thiệu Ngạn Mục phản ứng được cuống quít kéo chăn che đậy trên người, thân thể bắt đầu không chịu khống chế mà run.

Người đến rốt cục lách qua bình phong, tiến vào nội thất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.