"Dung Bích Lan..." Lôi Địch rất nhanh hiện lên hồi ức, "Nàng là người của gia tộc Vương phi Nhị hoàng huynh ta, vốn chính là một con riêng, lại một người con gái, họ hàng gia tộc bọn họ bên kia tựa hồ một điểm cũng không muốn thừa nhận thân phận của nàng. Khi ta ở Phượng thành gặp gỡ nàng liền thuận tiện giúp nàng, chưa hiểu được rõ ràng, ta chân trước vừa đi, ngươi chân sau đã tới rồi." Âm thầm cười nhẹ tiếng, "Nàng vẫn có ý tứ muốn báo đáp ta, đã đi theo ngươi rồi, lại có thể còn ngồi chức phi tử của ngươi... Dã tâm còn nuôi lớn đến vậy!" Nói đến đây, Lôi Địch cũng thổn thức không ngớt.
Triệu Lẫm Hoán càng ngạc nhiên, như thế nói ra đều là do hắn nuôi hổ làm họa rồi?!
"Mặc kệ thế nào, ngươi đều phải nhanh chóng tìm ra nàng!" Thời gian không nhiều lắm, huống chi giải dược phối trí được độ khó cũng không nhỏ. Lôi Địch Trầm Ngâm tiếp, "Ta muốn đưa Ngạn Mục đi Độc Hương cốc, trong đó có sư phụ ta ở. Với năng lực của sư phụ, hẳn là có thể lùi lại giai đoạn phát tác thứ ba của hồn thích."
"Thực sự? Vậy thật tốt quá!!" Triệu Lẫm Hoán thoáng cái kích động lên, suy nghĩ một chút lại nghiêm mặt nói: "Trước có người từng trúng độc hồn thích này sao?"
"Có, có hai người từng trúng." Lôi Địch khẳng định.
"Bọn họ... Giờ thế nào rồi?"
"Chết rồi, cuối cùng hồn thích phát tác sau sẽ chết đến chẳng còn chút gì, một chút cũng không thừa lại, ngay cả thi thể cũng không từng lưu lại!" Hồn thích chính là kinh khủng ở chỗ này, đem một người rõ ràng tồn tại toàn bộ trên đời xóa sạch!
"..." Dù chưa lập tức nói tiếp, nhưng Triệu Lẫm Hoán tin tưởng Ngạn Nhi là sẽ không đơn giản rời bỏ như thế, hắn nhất định có thể cầm giải hồn thích!
"Ta rất cảm ơn ngươi vì làm cho Ngạn Nhi, nhưng ngươi chính rõ ràng nhất, hắn là người của ta!" Hắn đương nhiên biết tâm tư Lôi Địch, nhưng Ngạn nhi hắn là sẽ không nhường!
Hanh! Lôi Địch chẳng thèm liếc Triệu Lẫm Hoán, Ngạn Mục hiện tại cũng không có ấn tượng tốt gì với Triệu Lẫm Hoán!
Chúng ta đều bằng bản lĩnh, xem coi!
===
Hơn hai tháng qua, ngoài Độc hương cốc là xuân hàn se lạnh, trong cốc trái lại một mảnh phong cảnh xinh đẹp.
Bên trong phòng đã bị cốc chủ đương nhiệm liệt vào cấm địa, lại có hai người đang đánh cờ.
Cầm cờ trắng chính là một vị lão nhân tóc bạc, đúng là không lo lắng chút nào nào mà cầm cờ lên hạ xuống, thấy đối phương bộ dạng khổ não nhức đầu không khỏi dào dạt đắc ý.
"Đừng tới, đừng tới!" Nam tử cầm cờ đen bất ngờ đùa giỡn nổi lên, tay vòng vo khuấy loạn bàn cờ. "Hoa lão đệ, tiền bối, cốc chủ đại nhân,... Ta đã nói ta sẽ không chơi cờ gì rồi mà, còn chết sống kéo ta chơi... Kiểu thắng như vậy không có thú vị gì mà?"
Lão giả kia rõ ràng là Hoa Ưng cốc chủ đương nhiệm Độc hương cốc, hiển nhiên khi nghe đến ba chữ "Hoa lão đệ" sắc mặt đen thui, thực sự nói không biết xấu hổ, đều là lão yêu quái hơn 90 tuổi rồi! Trở mình một ánh mắt coi thường, nói: "Vậy lẽ nào hạ ngươi chơi cờ năm quân buồn chán ha?!"
"Thiết ~~ vậy cứ coi tỉ số kết quả hiện tại quanh nửa ngày này chưa từng có là được rồi?" Nam tử cầm đen xem thường phản bác.
"Đó là ngươi tài nghệ quá kém!" Lão giả không cam lòng.
"Chê ta kém còn muốn kéo ta tới!?" Tự tại mà uống một ngụm trà.
Nếu là có những người khác ở đây, có thể phát hiện nam tử cầm đen rõ ràng là Thiệu Ngạn Mục trúng hồn thích. Ngoài cái bụng to lớn kia, đã thấy hắn không còn dấu hiệu suy nhược nào, trước kia sắc mặt xanh trắng, thân hình khô gầy cũng đã khôi phục thành bộ dạng hắn lúc ban đầu.
Hoa Ưng nhìn bộ dạng Thiệu Ngạn Mục uống trà mà đờ ra, thật cảm thấy thế sự vô thường a!
Có ai sẽ ngờ tới người này lại có thể không phải là một người bình thường. Thiên tinh tộc... Hoa Ưng nhớ tới tình cảnh lúc đầu Thiệu Ngạn Mục từ suy yếu đến độ hồn tan phách tán, đã gầy thành như vậy rồi lại còn cái bụng ưỡn ra, khiến hai tiểu tử kia sợ đến...
Lúc đó hắn có thể "Xem" trong thân thể Thiệu Ngạn Mục hồn phách từ từ biến mất, tựa hồ dược lực hồn thích đang làm hao mòn, càng làm cho hắn giật mình chính là hồn phách kia lại có thể chiến thắng, hồn thích liền không giải thích được như thế mà tự lui!!
Sau khi hắn thảo luận một phen cùng với Thiệu Ngạn Mục sau khi tỉnh lại cho rằng, hẳn là chỗ nào đó đặc thù của thiên tinh tộc chống đỡ được hiệu lực của hồn thích.
Thực sự là người định không bằng trời định a!
"Tiểu mục, ngươi thực sự không dự định nói cho bọn họ chuyện ngươi đã khỏi hẳn?" Mặc dù tuổi tác Thiệu Ngạn Mục như thế thực tế quả thực lớn hơn so với Hoa Ưng, có điều bọn họ đâu có theo tính toán theo bối phận hiện tại, thật đáng xấu hổ.
Thiệu Ngạn Mục ngây cả người, biểu tình thật bất đắc dĩ, "Hoa tiền bối, chúng ta không phải đã nói rồi, coi như tên Thiệu Ngạn Mục từ nay về sau không hề tồn tại rồi sao?" Tu dưỡng trong cuộc sống, hắn nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy như vậy đối với ai đều tốt.