Bàn tay nhỏ xíu bạch nộn nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đen nhánh của Thập Bát, Thất tỷ phu không bị đẩy văng ra ngoài, cũng không bị cỗ khí tức kia áp bức đến mức phải hộc máu té xỉu, tại sao vậy nha??
Mấy tỷ tỷ, tỷ phu còn lại sờ sờ cằm cùng nhau chụm đầu lại nghiêm túc bàn bạc, chẳng lẽ vì Thất tỷ phu là con người? Cho nên không cảm nhận được?
Đột nhiên ngay lúc đó, Đại tỷ phu lúc thường vẫn có tiếng giao du cực rộng rãi, kiến thức cực nhiều quát to một tiếng, vươn ngón tay run rẩy chỉ lên trán Hồ Thập Bát.
Gì vậy? Gì vậy? Tất cả đều theo hướng ngón tay của Đại tỷ phu chỉ mà nhìn qua, lúc này mới để ý thấy, mi gian của Hồ Thập Bát có một đạo văn ấn kim hồng sắc.
Á trời~~~~
Mấy tỷ tỷ Hồ Thập Bát bước vội lên trước quan sát thật kỹ, nói, Hồ Thập Bát, ngươi như thế nào lại đi học mấy nữ hài tử họa hình lên trán vậy hả?
Hồ THập Bát đưa tay sờ sờ lên mi gian, đạo văn ấn kia hệt như nhục bì bị kéo giãn ra vậy, càng sờ sờ càng hiện lên rõ ràng hơn.
“Này, này này này, này là. . .long văn a!!!” Đại tỷ phu nghẹn nửa ngày rốt cuộc cũng nói ra.
Long văn?
Mấy tỷ tỷ của Hồ Thập Bát nhìn nhau, là cái gì nha? Nghe giống như thực sự rất là ghê gớm. . .
Cái gọi là Long văn. . . chính là, phàm những người sau lần đầu cùng Long tộc phối ngẫu, trên thân thể sẽ sinh ra một đạo ấn văn, vị trí xuất hiện ấn văn quyết định ở mức độ hai người giao hợp tâm ý tương thông đến đâu, mà màu sắc cùng văn lộ của ấn văn thì cũng biểu thị cho thân vận địa vị của Long tộc a a!! (phần giải thuyết ở trên do Đại tỷ phu của Hồ Thập Bát cung cấp ~~)
Phối ngẫu giao hợp cùng ai mới xuất hiện long văn?
Thiên a!!! Thập Bát ngươi cư nhiên thông gian với người của Long tộc???
Tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Đại tỷ phu nói tiếp “Hơn nữa, các người xem màu sắc long văn đi, không phải là Hải Long bình thường đâu, là Thiên Long a!!!”
Hiện trường trầm mặc : Thiên. . .Thiên Long. . .Kia không phải là, Long thần sao. .
Hít hà, hít hà, Hồng Ngọc tao nhã nhấp trà.
Long ~~~~~ thần ~~~~~ a!!!!!!!
Gia trạch già nua Hồ gia đột nhiên mãnh liệt vang dội một trận gào rú, từ trong bóng đêm truyền đi thật xa, thật xa . . .
======================
Giữa nhà bày ra một hàng ghế, Hồ Thập Bát tọa tại thượng diện, bị mười bảy vị tỷ tỷ cùng tỷ phu bao vây nhiễu tới nhiễu lui, tỉ mỉ ngắm nhìn cứ như nhà động vật học đang ngắm khỉ vậy.
“Đây là long văn của Thiên long a. . .Chậc chậc chậc. . .không nghĩ ta sinh thời lại có thể nhìn thấy ~~” Đại tỷ phu của Hồ Thập Bát tán thưởng, những người khác cũng nhất tề gật gù.
“Ta đã nói hôn sự Thập Bát không cần gấp gáp mà, nàng cứ mỗi ngày thúc giục bảo ta giúp đệ ấy chọn lựa người này người nọ ~” Ngũ tỷ phu của Thập Bát quay đầu nhìn Hồ Ngũ nói, bị Hồ Ngũ hung hăng đạp một cước đau đến nhe răng trợn mắt.
“Ai nha ai nha~ Thập Bát quả là hảo hài tử nha, có thể tìm được hôn phu là Long thần như vậy, thật sự là việc tốt nha ~~” đồng âm nhu nhu nhuyễn nhuyễn, đích thị là Thất tỷ phu.
“. . .Ta. . .không. . .cam. . .tâm a a a a a a a a a a a a a a! ! ! ! ! ! !” tuôn ra một tràng gào thê thảm, đích thị là Thập Tứ tỷ của Thập Bát.
“Hư hư hư hư hư hư hư hư!!”
Hồ Thập Nhị vác hai dòng lệ tuôn trào bước đến cạnh Hồ Thập Bát, muốn kéo tay áo hắn, do dự một chút, cuối cùng vẫn là không dám, chỉ có thể dùng khăn tay liều mạng sụt sịt cái mũi “Thập Bát ngươi sao lại tốt mệnh như vậy chứ !! TUT Ngươi như thế nào mà thông gian với Long thần được vậy a a a a!”
Tất cả mọi người đều góp lời khuyên, Thập Tứ cô nương ngươi bình tĩnh ngươi bình tĩnh. . .
Hồ Thập Tứ là hài tử điều kiện tối hảo nhất trong số mười tám hài tử của Hồng Ngọc, vô luận là diện mạo hay dáng người, kể cả tu vi năng lực, nhưng đáng tiếc. . .hồng nhan bạc mệnh, mỗi hồi tình cảm đều không đến được cái kết quả tốt nào.
“Thiên đố hồng nhan a ~!!!”
Hồ Thập Tứ mỗi lần thất tình đều ngẩng mặt nhìn trời gào to lời thoại kịch sến súa này, lúc đó tất cả người của Hồ gia đều yên lặng quay đầu đi nơi khác, trong lòng thì bất mãn, rõ ràng là ngươi quá đáng thái quá, quá khó hầu hạ, yêu cầu đòi hỏi quá nhiều mới làm ái nhân của ngươi bị bức buộc phải rời đi thì có. . . liên quan gì đến lão thiên chứ. . .
Mmọi người vừa vuốt hạ oán niệm của Thập Tứ tỷ vừa chăm chú lắng nghe Hồ Thập Bát kể sơ một chút về quá trình mình quen biết Long Quân, sau khi nghe kể xong tất cả đều một phen cảm thán, đúc kết ra một câu, đẩy đúng là duyên phận a~~~
Hồ Thập Tứ lệ nóng doanh tròng nhưng hai mắt lại ánh lên nét sáng ngời tràn ngập hi vọng : gì cơ? tổng cộng có chín vị Long Quân hử? Nói như vậy, ta còn có hi vọng a ~~~~~ hai tay ôm ngực, trong mắt lấp lánh, sau lưng là phông nền hoa bay tứ tung.
Tất cả mọi người đều nói, mặc kệ đừng để ý, để nàng ta nằm mơ đi, chúng ta nói tiếp chuyện của chúng ta. . .
Mấy vị tỷ tỷ này của Thập Bát tuy sắc mặt đều có vẻ vui mừng, nhưng cũng có chút băn khoăn, hỏi Thập Bát : Long thần kia, khí tức mãnh liệt như thế. . .Ngươi, ngươi chịu nổi sao?
Hồ Thập Bát gãi gãi đầu nói, tuy lần đầu gặp cũng biết là trên người hắn khí tức áp nhân, làm người ta cảm thấy rất sợ hãi, nhưng lúc ấy vì tức giận nên cũng không nghĩ đến nhiều việc như vậy. . .mãi đến lần gặp mặt lại cũng không có cảm giác gì không ổn a.
Đột nhiên Hồ Lục tỷ vỗ trán cái bốp một cái nói, ta biết rồi, Hồ Thập Bát sỡ dĩ không cảm thấy Long Quân khí tức áp nhân, có một phần khả năng là khi đó Long Quân đã cảm thấy có hảo cảm đối với Thập Bát của chúng ta rồi a ~ với cả nguyên nhân trọng yếu hơn nhất định là vì Thập Bát chưa từng hấp thụ qua nguyên dương tinh khí của hoạt khí sinh linh.
Thập Bát nhà ta là một con huyền hồ chỉ thuần túy hấp thực nguyệt hoa tinh khí a ~ nguyệt hoa tinh khí chính là linh khí của trời đất, tuy là đối với việc trợ giúp gia tăng tu vi công thể có phần chậm chạp, nhưng lại bồi dưỡng ra hồn nguyên cực kỳ tinh thuần, mà hồn nguyên tinh thuần thì lại tối cận với tiên khí, cho nên sẽ không có cảm giác bài xích đối với khí tức của Long thần.
Nói tới đây, Hồ Lục tỷ bắt đầu trêu Hồ Thập Tứ, bảo : Thập Tứ a ~ nếu ngươi cũng muốn bước vào Long môn ~~ ngươi cũng nên đổi sang ăn chay, mỗi ngày hấp nguyệt quang đi ~~~
Hồ Thập Tứ quay đầu lệ tuôn : hồn nguyên tinh thuần cái quỷ gì đó, ghét nhất mừ! TUT
Hồ Thập Bát hai má hồng hồng đỏ đỏ nói, hôn sự gì đó, là mẫu thân với Ngũ Long quân tự ước định. . .Ngao Kiệt hẳn là chưa biết đâu.
Mọi người cười hì hì nói, ai nha ~ ngươi cùng vị Long Quân Ngao Kiệt kia, chính sự cũng đã xong rồi, long văn đều hiện ra chói lọi như vậy, còn ngượng ngùng cái gì chứ ~~ hôn sự này là nhất định rồi ~~
Tiếp đó, lại một phen thất chủy bát thiệt, thương lượng đến lúc Hồ Thập Bát thành thân nên làm thế nào, mặc y phục nào nha.
Vài vị tỷ tỷ đột nhiên nghĩ nghĩ nói, mấy bữa nữa chúng ta cũng hấp ánh trăng đi, đến lúc đó có gặp Long Quân cũng không cảm thấy gian nan, mọi người đều nói, hảo a hảo a.
Nhiệt nhiệt nháo nháo, một mảnh hòa thuận vui vẻ.
Hồ Hồng Ngọc ở một bên hắng giọng một cái, mọi người yên tĩnh trở lại. Hồng Ngọc lên tiếng nói, trời cũng không còn sớm nữa, mấy ngày liên tiếp căng thẳng như vậy, mọi ngơời chắc cũng đã mệt mỏi rồi, tất cả đều đi tẩy rửa rồi ngủ đi, có chuyện gì mai mới nói tiếp.
Hồng Ngọc đã nói như vậy, tất cả đều nhất nhất nghe lệnh, trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
=========================
Hồ Thập Bát nằm trên chiếc giường đã xa cách hơn một tháng, mắt mở tõ, nghĩ đến những chuyện xảy ra trong một tháng rời khỏi yêu giới, thở một cái thiệt dài.
Hơn một tháng, thời gian quả thực không dài, nhưng tại sao bản thân lại cảm thấy như đã kinh qua một khoảng thời gian thật dài, thật dài. . .
Nguyệt quang ngoài cửa sổ sáng ngời, tản mát ra quang vựng lam sắc nhàn nhạt. . . giống hệt như đêm đó, cũng là nguyệt quang như vậy. . .
Đêm mà mình và Ngao Kiệt, hai người cùng nhau uống rượu tán chuyện. . .Ngao Kiệt còn hóa long hình cho mình xem. . . mỹ lệ như thế, đáng yêu như thế. . .
Ngao Kiệt. . .Ngao Kiệt. . .
Nỗi nhớ cứ lặp đi lặp lại một lần rồi lại một lần. . . nhắm mắt lại, Hồ Thập Bát chậm rãi nhập mộng hương.
=====================
Đêm nay, Hồ Thập Bát ngủ không được an ổn, cứ cảm thấy trong lòng giống như có cái gì đó, mơ mơ màng màng, hình như đã mộng rất nhiều, nhưng lại chẳng thể nhớ nổi bất cứ cái gì. Lúc tỉnh lại, cũng đã gần ngọ thì.
Hồ Thập Bát miệng lưỡi khô khốc, uống một ngụm trà lạnh cho thông cổ xong, lắc lư bước đến sảnh chính, thấy Hồng Ngọc cùng Thập Nhị Thập Tứ ngồi dùng ngọ phạn.
Thấy Thập Bát bước vào, cả ba đồng thanh hô, ồ đã dậy rồi sao? Đi lấy chén đũa ngồi xuống cùng ăn luôn đi.
Thập Bát lắc đầu nói không muốn ăn. . .lại hỏi, mấy tỷ tỷ cùng tỷ phu khác đi đâu rồi?
Hồng Ngọc nói, đám bọn nó nghe tháng sau là ngày đại hôn của ngươi nên đã về để chuẩn bị lễ mừng đại hôn rồi.
Thập Bát nói, lâu lâu mới có dịp tề tụ một lần. . .vội như vậy làm cái gì chứ. . .lễ lạc gì đó có sao đâu. . .
Hồng Ngọc cười tủm tỉm nói, như thế không được, dù gì cũng là hôn lễ của nhi tử lão nương đây, lại là cùng Long thần nhất tộc kết thông gia ~~ làm sao lại có thể không hảo hảo chuẩn bị một chút ~~ ta đã mời công tượng, hạ ngọ sẽ đến đây, sửa sang lại gia trạch của chúng ta một chút.
“Nương!! Bộ cần sao?”
“Ta nói cần là cần!” Hồ Hồng Ngọc trừng mắt “Dùng cơm xong thì ra ngoài với hai tỷ tỷ ngươi đi! Nhìn lại cái mặt ngươi xem, chẳng có chút tinh thần nào hết ~! Người sắp thành thân rồi phải có tinh thần một chút chứ a!” lại xoay qua nhìn Thập Nhị, Thập Tứ, nói “Chiều nay ra ngoài sắm cho Thập Bát vài kiện y phục màu sắc tươi tắn chút, nhìn nó xem, mặc y phục toàn màu xám tro, còn trẻ mà y phục cứ như mấy lão già ~!”
Hồ Thập Tứ xáp lại gần Thập Bát, nhè nhẹ chạm vào hắn, xác định không có phản ứng bất lương gì xảy ra, mới yên tâm mà nhào lên người hắn, bám dính lấy cánh tay Hồ Thập Bát, chu mỏ nói “Thập Bát ~~~~ nói cho tỷ nghe về Đại ca với Ngũ ca của Thất Long Quân kia đi nhaaa~~~”
Rời Hồ gia, người lớn nhất trong số ba người (cũng là tối lùn tịt nhất. . . *trông xa xăm*) tức Hồ Thập Nhị nhìn đường đi dưới chân, bắt đầu cân nhắc xem, nên đi tập thị yêu giới hay là tập thị nhân gian giới đây? Hồ Thập Nhị nghĩ nghĩ nói, Thập Bát, hiện tại trên người ngươi có khí tức như này, đi tập thị yêu giới nhất định sẽ tái diễn lại một màn như lúc ở Quỷ tập Thanh Vân Sơn. . . Vẫn là đi nhân gian tốt hơn.
Không đợi Hồ Thập Bát trả lời, Hồ Thập Tứ đã nhảy cà tưng cà tưng lên nói hảo a hảo a ~~ ta lâu lắm rồi không có đến nhân gian ~~ chúng ta hảo hảo ngoạn ngoạn một chút đi ~~
Hồ Thập Bát áy náy nhìn Thập Nhị Thập Tứ, cười cười “Xin lỗi. . .ta, không thể đến nhân gian. . .”
Ngày đó ở trước tiểu mộc ốc tại Thanh Vân Sơn, Hồ Thập Bát cũng hỏi Ngao Ly một câu như thế.
Hồng Ngọc quyết định lôi Hồ Thập Bát trở lại yêu giới, chờ sơ bát tháng sau Long Quân sẽ đến cửa đề thân, trước khi đi Ngao Ly kéo tay hắn lại nói với hắn “Thập Bát, sau khi ngươi và nương ngươi trở lại yêu giới rồi, phải nhớ kỹ, trừ phi ta hoặc tiểu Thất tự mình đến đón ngươi, còn nếu không, vô luận ngươi nghe được bất cứ điều gì, cũng tuyệt đối không được trở lại nhân gian nữa.”
“Vì cái gì?”
Ngao Ly bị hỏi như như thế, nhưng lại không trực tiếp trả lời, chỉ vỗ vỗ vai Hồ Thập Bát, mỉm cười nói “Nguyên nhân thì sau này sẽ nói ngươi nghe. . .còn bây giờ chưa phải lúc.”
Kỳ thật đáp án rất đơn giản, trong lòng Hồ Thập Bát rất rõ ràng điều đó, nhưng vẫn không kềm được lòng muốn hỏi, vì cái gì. . .
Nhất định là liên quan đến chuyện của hắc y yêu giả cùng Điện Lam cữu cữu.
Yêu quái ngân phát hồng nhãn kia, thật là Điện Lam cữu cữu của hắn sao?
Ngao Kiệt. . . thật sự chỉ là đơn thuần trở lại tham gia hội nghị cùng các trưởng lão Long tộc sao?
Có phải là bản thân đa nghi không? Tại sao, trong lòng lại cảm thấy bất an như thế?
Thở một hơi dài thườn thượt, cuối cùng không đến nhân gian, cũng không đi tập thị yêu giới, Hồ Thập Bát cùng Thập Nhị Thập Tứ cứ như vậy mà lòng vòng ở sườn núi Phất Lai Sơn suốt cả buổi chiều đến tận lúc mặt trời lặn.
Một ngày cứ vậy mà trôi qua, trăng lại thượng thiên không, tản ra quang huy thanh lãnh.
Cúi đầu nhìn đất, Hồ Thập Bát đứng trước cửa phòng Hồng Ngọc, nhẹ nhàng gõ cửa “Nương, người đã ngủ chưa?”