Tuy là trong lòng đã sớm xác định thân phận của bạch phát yêu giả, nhưng nghe chính miệng đối phương nói ra hai chữ ngoại sanh, trong lòng Hồ Thập Bát vẫn là chấn động. Hồ Thập Bát nhìn Hồ Điện Lam trước mặt mình, song nhãn huyết hồng, ma văn mãn diện, tiều tụy như thế, chật vật như thế, có chỗ nào giống với thần thái mà chính miệng Hồng Ngọc đã từng miêu tả chứ?
“Điện Lam cữu cữu. . .mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người lại biến thành như vậy? Vì cái gì người phải giam giữ Ngao Kiệt?”
Hồ Thập Bát gọi một tiếng cữu cữu, cũng khiến Hồ Điện Lam ngẩn ngơ, móng tay sắc bén đặt trên cổ Hồ Thập Bát nhẹ run lên, y thấy được trong mắt Hồ Thập Bát là quan tâm lo lắng cho mình, nhưng cũng chỉ có thể hạ mắt xuống, khụ nhẹ một tiếng. Y hiện tại, không có khả năng đón nhận phần quan tâm lo lắng kia của Hồ Thập Bát.
. . .ngươi là đang lo lắng cho ta sao? Ngoại sanh khả ái của ta. . .
Trong thoáng chốc, Hồ Điện Lam như nhớ lại hai trăm năm trước, chính mình lẻn trở về yêu giới, đứng trước gia môn Hồng Ngọc, một tiểu nam hài bụ bẫm tròn vo như tiểu đoàn tử, lộ ra hai cái tai hồ ly màu đen cùng chiếc đuôi hồ ly mềm mại như nhung, đi còn chưa vững, lung lay đứng trước mặt y, giương hai đôi mắt tròn xoe, nãi thanh nãi khí nói với y “Đại ca ca. . .Ngươi với nương của ta thật là giống nhau a. . .”
Y dùng tay vuốt mái tóc như nhung, nói “Ta không phải đại ca ca. . .Ta là. . .”
Y vẫn chưa nói hết lời, bởi y đã nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của Hồng Ngọc từ xa truyền đến.
Tiểu đoàn tử xoay đầu lại, gọi một tiếng “Nương ~!”
Hồ Điện Lam ẩn giấu khí tức, ngồi nấp trên cây, nhìn muội muội của mình bước lại gần, ôm lấy tiểu đoàn tử, vừa la rầy răn dạy, vừa sờ soạng khắp thân xem bảo bối nhi tử của mình có bị thương gì hay không.
Tiểu đoàn tử chớp mắt, hoang mang nghĩ tại sao mình lại đứng ở nơi này? Lúc nãy hình như có một người cũng đứng ở đây nói chuyện với mình. . .người kia là ai chứ? Tại sao bây giờ chẳng nhớ được cái gì hết vậy. . .
Các ngươi ở yêu giới, cuộc sống vẫn rất tốt a. . . muội muội duy nhất của mình vẫn hệt như trước kia, xinh đẹp như vậy, lại kiêu ngạo đến thế. . .vậy mà đã trở thành mẫu thân của mười tám hài tử. . .
Thật là rất khả ái a, giống hệt đoàn tử, ngoại sanh của ta khả ái lại ngoan ngoãn nhu thuận như vậy. . .
Chỉ đáng tiếc. . . Chỉ đáng tiếc. . .
Ôn nhu trong đáy mắt, chỉ như một tia sáng nháy qua rồi chợt tắt. Hồ Điện Lam lại ngẩng mắt lên nhìn, ánh mắt hiện tại đã trở nên lạnh lùng, không hề có chút cảm tình nào “Ta vì cái gì mà biến thành như vậy sao . . .Vạn vật trên thế gian cũng sẽ có lúc biến đổi, có khi trở nên tốt hơn, tất cũng sẽ có lúc trở nên tệ hại hơn. . .” y tự trào nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ, bản thân y muốn trở nên tốt hơn, nhưng tại sao lại càng lúc càng tệ hại như vậy chứ?
“Còn chuyện, ta vì sao lại nhốt Thất Long Quân ở đây, là vì ta muốn có được Long châu.”
Long châu!?
Nghe đến đây, Hồ Thập Bát đột nhiên bừng tỉnh!
Đúng rồi, ngày đó ở hậu hoa viên nhà Lang công tử, mấy tên hắc y yêu giả kia cùng nhau bàn bạc chuyện tình, chính là nói về Long châu a!
Hồ Thập Bát không khỏi thầm mắng mình ngu ngốc, tại sao lúc ấy lại không nghĩ tới chứ!
Nói đến Long châu, trong phòng này vẫn còn một cỗ long khí cực đại khác tồn tại, khiến người khác không thể không cảm nhận được.
Hồ Thập Bát đảo mắt khắp nơi tìm kiếm, rốt cuộc tìm được tái thể phát xuất ra cỗ long khí này.
Nằm ngay bên trên căn phòng, là một viên Long châu trong suốt cực đại lưu chuyển ngân sắc quang hoa, nổi giữa đỉnh phòng.
Theo ánh mắt của Hồ Thập Bát, Hồ Điện Lam cũng nhìn về phía viên Long châu kia, hơi mỉm cười “Đây là Long châu của Long chủ đời trước, bị biến thành Định Hải Thần Châu, vốn vẫn đặt ở Hãn Hải chi uyên trấn thủ tà đạo, ta khiến cho tên bổn long kia phá vỡ phong ấn, thừa lúc Long tộc đại loạn lén trộm nó ra. . .”
“Quả nhiên là người! Điện Lam cữu cữu, người vì trộm đi Định Hải Thần Châu, khiến cho tà đạo phong ấn bị phá vỡ, hại sinh linh đồ thán, biết bao nhiêu người đã chết người có biết không?”
“Ta biết, nhưng ta không quản được nhiều như thế. . .ta cũng không có năng lực quản. . .”
“Không cần dùng ánh mắt oán nộ chấn kinh như vậy nhìn ta. . .Một việc nảy sinh, tất là do có kẻ làm, cữu cữu của ngươi chính là người đã khởi xướng một loạt những sự kiện này a. . .”
Hồ Điện Lam nhẹ nhàng vuốt gương mặt của Hồ Thập Bát, lúc chạm đến long văn ở mi tâm của Thập Bát, trong lòng lại dâng lên nồng đậm bi ai, vì cái gì. . .vì cái gì bản thân luôn khiến cho người mình yêu thương nhất bị thương tổn chứ?
“Ta rất muốn, rất muốn đem hết thảy nhân quả của sự tình này kể lại cho ngươi nghe. . .nhưng mà, ta đã không còn thời gian nữa rồi. . .” vừa nói, máu trong miệng lại tràn ra.
Hồ Điện Lam ánh mắt âm ngoan, kềm Hồ Thập Bát lại, lãnh thanh nói “Ngươi còn không mau mau lấy Long Châu ra!” những lời này, là nói với Ngao Kiệt ở phía sau Thập Bát.
========================
Trong lúc Hồ Thập Bát và Hồ Điện Lam nói chuyện, Ngao Kiệt đã chậm rãi tỉnh lại, hiện tại nghe thấy lời nói của Hồ Điện Lam, liền ngẩng đầu nộ trừng Hồ Điện Lam.
Nửa tháng trước, Ngao Kiệt cùng Ngao Chá đang ở nhân giới thu yêu, đột nhiên gặp Hồ Điện Lam. Kẻ này có gương mặt giống hệt như tạc với mẫu thân của Hồ Thập Bát, nhưng trên người lại tản ra khí tức của ma giả. Y nói rằng hiện tại Hồ Thập Bát đang ở chỗ mình, sau lại nhẹ nhàng mỉm cười bảo cứ yên tâm, ta không hề thương tổn nó, chỉ muốn ngươi đi theo ta đến một nơi.
Ngao Kiệt tuy hiểu chuyện này có gì đó rất kỳ quái, nhưng lo lắng cho an nguy của Hồ Thập Bát, không nói hai lời liền lập tức đi theo Hồ Điện Lam.
Kết quả lúc bước vào Vương trạch, mới phát hiện mình bị lừa, trong lúc giận dữ hung hăng chưởng Hồ Điện Lam một chưởng, nhưng lúc ấy đã quá trễ, khi bước vào phòng này, đồng thời đã tiến nhập vào kết giới, lúc bị nhốt vào trong rồi thì không còn cách nào có thể thoát ra ngoài.
Kỳ thật, với công lực của Ngao Kiệt, có kết giới nào có thể phong được y chứ?
Nhưng kết giới này không phải tầm thường, đây là kết giới chiếu theo phương vị tù long trì nơi thiên thượng mà giăng ra, bị nhốt vào trong tuy không đến mức giống như thật sự bị giam trong tù long trì thiên thượng, khiến cho thực bỉ hóa giác, nhưng khí lực toàn thân tựa như bị hấp thụ đi vậy, hết sức thống khổ, thật sự không thể nào kềm chế nhẫn xuống, cuối cùng Ngao Kiệt vẫn là hóa thành long hình.
Yêu quái tự xưng là cữu cữu của Hồ Thập Bát mục đích là muốn Ngao Kiệt nhả Long châu ra, nhưng Thiên long và Hải long vốn là bất đồng với nhau, Long châu của Hải long có thể trong đêm nguyệt hoa vượng thịnh mà xuất ra để tung hứng chơi đùa lẫn hấp thụ nguyệt hoa được, nhưng Long châu của Thiên long, ngoại trừ bỏ mình, nếu không thì căn bản không thể nhả ra.
“Ta đã nghĩ đến rất nhiều biện pháp, nhưng không có cách nào lấy Long châu trong cơ thể hắn ra. . .” nói đến đây, vẻ mặt Hồ Điện Lam có chút ảo não.
Mà Hồ Thập Bát nhìn thân thể Ngao Kiệt, trên lân phiến cự đại hằn vô số hoa ngân, trong lòng đau đớn cực độ.
=========================
Người đã chiếm được một viên Long châu, tại sao còn muốn lấy của Ngao Kiệt nữa?
Long châu của Long chủ đời trước có thể đem ta trở về hai trăm năm trước, nhưng thực sự có thể giúp ta đạt được mục đích, chỉ có thể là Long châu của tiểu hỏa long này. . .Hắn là thuần dương chi long, ta muốn dùng Long châu của hắn cứu một người.
Nội đan là tất cả những tinh hoa tu luyện của yêu tinh, hết thảy công lực đạo hạnh đều nằm trong đó. Nội đan không thể tùy tiện ly thể, chỉ có tinh quái công thể cường đại dị thường mới có thể để nội đan ly thể nhưng vẫn có thể tiếp tục duy trì, nhưng kết quả của việc này, chính là bản thân bị biến trở lại nguyên hình trọng tân tu luyện.
Nội đan của Long tộc, chính là Long châu.
Long chủ đời trước là thượng cổ thần thú, vốn có đạo hạnh bách vạn niên. Long chủ lúc ấy xuất ra Long châu rồi, sau đó cũng biến trở lại nguyên hình, ẩn vào sơn xuyên, không rõ tung tích.
Mà Ngao Kiệt, ngay cả ngàn năm đạo hạnh cũng còn chưa đạt, lúc này nếu xuất Long châu, chỉ có một con đường, chết!
Đạo lý này, Hồ Thập Bát biết rất rõ, hắn nhìn Hồ Điện Lam, giận dữ tràn đầy trong ánh mắt “Vì cứu một người lại muốn giết hại một người khác! Đây là đạo lý gì chứ!”
“Ngoại sanh khả ái của ta, trên thế gian này có rất nhiều chuyện, đều là không cần nói đến đạo lý a. . .” nhẹ nhàng nói ra một câu này, chợt Hồ Điện Lam như nhớ ra việc gì đó thú vị, ngẩng đầu cười ha ha, nét cười điên cuồng kia rất tương xứng với gương mặt đầy thanh sắc ma văn, quỷ dị, vặn vẹo.
“Ta dùng rất nhiều biện pháp, cũng không thể phá vỡ được long lân của hắn, sau đó ta lại đột nhiên nghĩ thông suốt một điều, nếu như long lân là chiếc thuẫn chắc chắn nhất trên thế gian này, vậy chỉ có thể dùng chính long trảo của hắn nạy chiếc thuẫn này ra. . .thế nên. . .”
Một trận đa nhức từ ngực truyền đến, Hồ Thập Bát cúi đầu nhìn xuống, móng vuốt của Hồ Điện Lam đã đâm và ngực hắn. Máu đỏ tươi từ cổ tay Hồ Điện Lam chảy xuống.
Hồ Điện Lam nhìn Ngao Kiệt đang giận dữ trong kết giới, lạnh lùng nói “Ta chỉ nói thêm một lần nữa. . .Dùng trảo tử của ngươi lấy Long châu ra, bằng không, ta sẽ giết Hồ Thập Bát.”
______________________
Song nhãn huyết hồng / ma văn mãn diện : hai mắt đỏ tươi như máu, mặt đầy ma văn, chương này và chương sau sau dùng từ này nhiều, nên giải thích luôn =v=
Nãi thanh nãi khí : tiếng nghe như con nít, trẻ thơ (=v= thì em nó còn bé mờ)
Tiểu đoàn tử : một cục tròn vo, tính dịch là bánh trôi, mờ nghĩa chính xác không phải nên không dám làm liều, túm lại là tròn vo~
Tù long trì thiên thượng / thực bỉ hóa giác : = = ao giam rồng trên trừi, thực bỉ hóa giác là da thịt mòn dần, sừng mòn dần =v= đại khái là bị tiêu mòn từ từ