Hồ Giá

Chương 47



“Điện Lam cữu cữu. . .còn nói cái nữa không?”

Hồ Thập Bát tựa vào đầu giường, nhẹ giọng hỏi.

Ngao Ly bị hắn hỏi lắc lắc đầu “Hắn không hề nói lời nào về nguyên nhân những chuyện mà hắn đã làm, chỉ bảo ta truyền đạt lại những lời này cho ngươi thôi. . .”

=======================

Từ đại kiếp nạn đó cho đến nay, đã qua hơn bốn tháng. Hồ Thập Bát lần đó bị trọng thương nặng, nguy hiểm ở bờ vực sinh tử, nhưng được Ngao Ly cho hắn uống hai viên tiên đan cứu mạng mà Nam Cực Tiên Ông đã cho giúp bảo vệ tâm mạch, sau lại được Ngao Kiệt độ mệnh, vết nứt của hồ châu cũng được khép lại, xem như cứu về một cái mệnh.

Ngao Kiệt vốn dĩ mất Long châu, khẳng định không thể sống được.

Nhưng y vì thấy Hồ Thập Bát bị Hồ Điện Lam làm cho trọng thương, nộ cực công tâm, nhập ma đạo hóa thành ma long. Phải biết, một lần nhập ma đạo này coi như là một lần luân hồi, cũng xem như là một lần thoát thai hoán cốt.

Ngao Kiệt ngay lúc trở thành ma long, tự trong cơ thể sản sinh ra một viên Long châu mới, có điều viên Long châu này, long khí không thuần tịnh, mà là hỗn độn ma châu.

Lúc đó, Ngao Kiệt song nhãn huyết hồng, ma tính đại phát, không ai có têể chế trụ được, có điều Kiếp Thần oanh thiên lôi một phát đánh vào giúp Ngao Kiệt khôi phục lại thần trí, nhưng là phải mau chóng đưa y trở về Thiên giới, đến Tẩy Tủy trì tẩy đi ma khí trên người, nếu muộn một chút, ma khí ăn mòn dần thì quả thực lúc ấy, mấy vị Long Quân là phải tự tay giết y a!

Mấy vị trưởng lão Long tộc rời đi trước, mang theo Ngao Kiệt bị Ngao Ly dánh ngất xỉu hồi Thiên giới đến Tẩy Tủy trì, Ngao Ly cùng Lữ Đồng Tân ôm Thập Bát thương lượng một hồi, xét tình huống hiện tại của Thập Bát, chẳng thể thượng thiên giới, cũng không thể hồi yêu giới. Đẳng cấp thượng thiên thì không đủ, lên không được. Còn hồi yêu giới? Vậy làm cách nào mà ăn nói với vị tuyệt phẩm mẫu thân của Thập Bát đây? Nhi tử nhà người ta lúc đi hảo hảo đứng thẳng lưng, chân chạy cời cời, vậy mà chỉ mới mấy ngày ngươi lại ôm nhi tử nhà người ta trở lại, không phải muốn chết với nàng sao!?

Lữ Đồng Tân nhớ lại một màn ngày đó đến đề thân, Hồng Ngọc kia dùng cái dạng mẫu dạ xoa tiếp đón mình, vội giật mình hoảng hốt lắc đầu như trống bỏi nói, không trêu được, nương Thập Bát không thể trêu vào được. . .chúng ta tốt hơn hết là mang Thập Bát đến nhân gian tìm nơi nào yên tĩnh đi!

Nơi yên tĩnh a. . .

Ngao Ly vỗ trán cái bốp, lập tức nhớ đến tiểu mộc ốc ở Vân Thanh Sơn, thế là hai người mang Thập Bát đến Thanh Vân Sơn, để hắn tự mình dần dần hồi phục lại.

========================

Ba ngày trước, Thập Bát lần đầu tiên tỉnh lại, mới vừa hơi hé hé mi mắt ra.

Ngao Ly vẫn luôn túc trực bên cạnh vừa mừng vừa sợ nhào lại, không đợi Hồ Thập Bát nói chuyện đã la một tràng như pháo nã nói, Thập Bát ngươi đừng có lo lắng! Tiểu Thất rất là hảo, hiện tại đang ở Giáng Hà chi uyên chữa thương, vẫn bình an vô sự không có chuyện gì hết! Cữu cữu của ngươi cũng vô lo, hiện tại đã bị Kiếp Thần mang đi phục tội rồi. Kiếp Thần là bằng hữu của hắn, chắc là sẽ không khó xửhắn đâu! Nương ngươi ở yêu giới a, Lữ Đồng Tân bên đó cũng không có nói cái gì cho nàng nghe hết, mấy việc này càng không, chỉ là nói dối nàng bảo Tiểu Thất mang ngươi đến Long tộc chơi thôi!

Hồ Thập Bát lúc mới tỉnh lại, trong lòng vẫn nặng trịch lo lắng, nghe Ngũ Long Quân nói một hơi, tâm mới thả lỏng, nhẹ nhõm hẳn ra, sau đó lại nhắm mắt hôn mê, ngủ tới tận ba ngày sau mới tỉnh lại.

Lần này tỉnh lại, tinh thần đã khá hơn rất nhiều.

Ngao Ly uy nước cho Hồ Thập Bát uống rồi, mới cẩn thận đem hết những chuyện ngày đó đã xảy ra từ lúc bọn họ đến cho Thập Bát nghe, đương nhiên Ngao Ly là có giấu đi một vài tình tiết, tỷ dụ như Hồ Điện Lam đã tự hủy nguyên thần, quy về với cát bụi, vĩnh viễn cũng không thể đầu thai chuyển kiếp, tỷ như Tiểu Thất đổ huyết lệ độ mệnh cho Thập Bát. . .

Ngao Ly cảm thấy, với thiên tính thiện lương như Thập Bát, tính cách lại có chút hướng nội, nói việc này cho hắn nghe chỉ khiến trong lòng hắn càng thêm khó chịu mà thôi.

Sau khi nói ngắn gọn xong, Ngao Ly có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đem lời Hồ Điện Lam nhắn với mình nói lại cho Hồ Thập Bát nghe.

Nghe Ngao Ly nói xong, Hồ Thập Bát cụp mi mắt, mãi một hồi lâu cũng chẳng cất tiếng nói lời nào, trong lòng lặng lẽ ngẫm ra một điều, Hồ Điện Lam không hề giống như lời mà y đã nói. . .đối với hắn không có chút tình cảm huyết thống nào. Thập Bát nhớ lại, lần đầu gặp Hồ Điện Lam là lúc ở hậu hoa viên nhà Lang công tử, lúc ấy hắn và Ngao Kiệt chỉ vừa mới biết nhau, đều là không nhìn vừa mắt đối phương, quan hệ lúc đó không hề như bây giờ. Lúc ấy, Hồ Điện Lam cứu hắn, tất nhiên là vì phát hiện được, hắn là ngoại sanh của y, chứ không phải là vì lợi dụng mình chỉ để đoạt Long châu của Ngao Kiệt. . .

Nếu thực là như vậy thì. . .lý do là gì chứ?

Dù là cữu cữu Điện Lam có cái gì khổ sở bất đắc dĩ đi nữa, hết thảy những việc cữu cữu làm, khiến cho trật tự tam giới nhân thần yêu hứng chịu quấy nhiễu khủng khiếp như vậy, sinh linh tử thương vô số, như vậy. . .mọi lời giải thích có cũng chỉ là vô dụng, đến cuối cùng, cũng chỉ là một chữ ‘sai’.

Đạo lý ấy tuy rằng thông suốt, nhưng lúc nghe Ngao Ly bảo Hồ Điện Lam chưa chết, mà chỉ bị Kiếp Thần mang đi thì Hồ Thập Bát vẫn nhẹ nhàng thở phào, trong lòng cũng ẩn ẩn suy nghĩ, nếu Kiếp Thần quả thật là bằng hữu của cữu cữu, vậy là lúc phán xét, có thể sẽ không khiến cậu hứng chịu quá nhiều khổ ải. . .

Là do người kia là cữu cữu của mình, mà bản thân cũng đã biết Ngao Kiệt an toàn vô sự, nên mới có lối suy nghĩ như thế sao. . .

Hồ Thập Bát khẽ cười thành tiếng, bản thân như vậy, quả thực rất ích kỷ a.

Ngao Ly nhìn Hồ Thập Bát cúi đầu im lặng, bộ dạng như vậy, nhìn cũng có thể phần nào đoán ra Thập Bát đang sy nghĩ cái gì, vì thế có chút ám chỉ than thở nói, là người, là thần hay yêu, trong lòng đều có lúc yếu ớt, chỉ cần một lúc dao động, một lúc do dự, đều sẽ bị tâm ma thừa dịp mà xâm nhập vào. . .

Nhớ lại Hồ Điện Lam ngày đó, Ngao Ly cũng ngẩn cả người, thầm nghĩ Hồ Điện Lam kia quả là một kẻ ngoan đến nhường nào. . . hắn đối với người khác ngoan, đối với bản thân càng ngoan hơn! Mọi sự giống như đã tính toán rất hảo, tới một khắc cuối cùng, cũng vẫn bình tĩnh như thế, chẳng loạn bước nào. . .

Hồi thần, lại tiếp tục nói “Mọi việc đều có trăm ngàn mặt khác nhau, ngươi chỉ đứng ở một mặt mà nhìn, nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra mặt khác là cái dạng gì đâu. Hồ Điện Lam vì nguyên nhân gì mà hành động như vậy, hiện tại chúng ta đều chẳng ai rõ. . .cho nên cũng đừng đoán làm chi cho thêm rối rắm. Ngươi bây giờ thân mình vẫn chưa hoàn toàn khỏe hắn, đừng hao tổn tâm huyết quá. . . chuyện này chúng ta để sang một bên trước đi.” nói xong, đưa tay vỗ vai Thập Bát, ngữ khí đột nhiên trở nên nhẹ nhàng nói, chúng ta nói những chuyện vui vẻ khác đi~

Rồi bắt đầu mở to mắt kể chuyện cười cho hắn nghe.

Hồ Thập Bát ổn định lại tinh thần, cảm thấy lời Ngao Ly nói quả thực là có đạo lý, không nghĩ đến Hồ Điện Lam nữa, nhưng đối với Ngao Kiệt thì. . .trong lòng vẫn còn nặng lo lắng, nhịn không được ngắt lời Ngao Ly đang thiên nam địa bắc nhảm chuyện “Ngao Kiệt. . .đại khái mất bao lâu mới có thể tẩy đi ma khỉ? Lúc tẩy tủy. . có phải sẽ chịu nhiều đau khổ lắm không?”

Ngao Ly cười hắc hắc nói “Tiểu Thất lần này vậy mà coi như nhân họa đắc phúc. . .vốn hắn cũng đã gần thiên tuế, sớm muộn cũng sẽ thoát bỉ hoán giác. Lúc trước có nói rồi đó, Long tộc chúng ta tuy rằng không có thiên kiếp, nhưng cứ năm trăm năm sẽ có một lần thoát bỉ hoán giác, tư vị thống khổ lúc ấy cũng không khác gì chết đi một lần. Lần này nhập ma, vì tẩy đi ma khí phải ngâm trong Tẩy Tủy trì, bì giác đều tự động bong ra, đau khổ phải chịu ít đi rất nhiều a ~! Ngươi cứ yên tâm đi ~ mấy hôm trước Lữ Đồng Tân đếm thăm chúng ta, còn nói với ta lúc hắn đến thăm Tiểu Thất thì, Tiểu Thất trong Tẩy Tủy trì cứ liên tục nhảy dựng lên, bảo là không muốn ngâm trong Tẩy Tủy trì nữa, phải quay về Hãn Hải chi uyên để nhưỡng rượu, hắn bảo đã từng hứa với ngươi, về sau mỗi lần hóa hình đều phải nhưỡng tửu cho ngươi uống! Chỉ có điều. . .” Ngao Ly thở dài “Có lẽ mấy chục năm, cũng có thể là mấy trăm năm. . .ma khí kia không biết phải mất bao lâu mới có thể hoàn toàn tẩy sạch a. . .”

Lời này quả thật Ngao Kiệt đã từng nói với mình. . .

Đêm đó, hai người ngồi trên mái nhà, dưới ánh trăng sáng rực, nhìn mình nở nụ cười rạng rỡ như tiểu hài tử, đối với mình nói, về sau rượu ta nhưỡng đều cho ngươi uống! Đều dành cho ngươi uống hết!

Hồ Thập Bát tưởng tượng đến Ngao Kiệt ở Tẩy Tủy trì làm mình làm mẩy nói những lời này, nhè nhẹ nở nụ cười, đột nhiên cảm giác trên má lành lạnh, đưa tay sờ sờ, cư nhiên trên mặt đã chảy nước mắt, không muốn Ngao Ly nhìn thấy bộ dáng mình khóc, vội vàng chùi đi nước mắt trên mặt, cúi đầu, nhẹ nhàng mở miệng nói

“Làm phiền Ngũ Long Quân nhắn với Ngao Kiệt, mặc kệ là bao lâu, Hồ Thập Bát chờ hắn ở tiểu mộc ốc Thanh Vân Sơn.”

______________________

thoát bỉ hoán giác : lột da đổi sừng (= = coi tới đây giật mình, long đúng là gần với xà)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.