Vốn Ngao Kiệt đã muốn không quá chán ghét tiểu hỏa long, tiểu hỏa long đối Ngao Kiệt tâm lý bóng ma cùng tâm lý đề phòng cũng đã muốn tiêu thất, nhưng ngay tại buổi tối sắp sửa ngủ, ba vị này lại xuất hiện mâu thuẫn xung đột……
Mâu thuẫn xung đột bắt đầu từ một câu của lão long quân.
Đêm nay sau khi ngắm hoa đăng trở về, mọi người đều rất mệt, đều chuẩn bị tắm rửa ngủ, Ngao Kiệt đi theo Thập Bát nằm úp nằm sấp, đang định về phòng nghỉ ngơi, lão long quân vuốt râu mở miệng nói:
“Kiệt Nhi a, bắt đầu từ đêm nay, trước đừng ngủ cùng phòng với Thập Bát!”
Ngao Kiệt quay đầu, trừng lão long quân, tròng mắt đều muốn lọt ra, nói:
“Ngươi nói cái gì???”
Hỏa long đối với Long tộc là giống quý hiếm, bởi vì Long tộc chưởng thủy, thủy mang âm, trong Long tộc đại bộ phận đều là chi long có kỹ năng bơi lội, mà hỏa long giống Tiểu Thất, kia thật đúng là mấy ngàn năm mới có thể xuất hiện một cái.
Hỏa mang dương, Ngao Kiệt là thân thể nguyên dương, hiện tại sinh hai tiểu hỏa long, cũng đều là thân thể nguyên dương, tam dương tề tụ, lão long quân sợ nếu ở cùng một phòng, Thập Bát sẽ chịu không nổi dương khí. Cho nên mới nói với Ngao Kiệt. Tạm thời trước đừng cùng phòng với Thập Bát!
Ngao Kiệt thực phẫn nộ:
“Không phải nói tam dương khai thái sao! Rõ ràng là rất hảo! Như thế nào sẽ đối Thập Bát bất lợi!”
Tiểu Ngũ tiến lên ôm bả vai Ngao Kiệt thở dài nói:
“Tiểu Thất, ngươi thực sự có học vấn! Còn biết tam dương khai thái? Bất quá người ta khai thái là khai thái ~ các ngươi tam dương ở cùng nhau là quá nóng, dễ dàng làm cho Thập Bát thượng hoả a ~!”
“Nhưng là, nhưng là buổi tối Thập Bát đều phải do ta làm ấm thân mình cho y……”
Ngao Kiệt còn không hết hy vọng.
“Không có việc gì, hiện tại cho dù không có ngươi, Thập Bát cũng có hai cái tiểu hỏa lô a ~ không sợ lạnh ~”
“Vì cái gì không cho hai xú tiểu tử kia chính mình ngủ!?”
Lão long quân đi lên liền cho Ngao Kiệt một cái cốc đầu:
“Làm sao cho đứa nhỏ như vậy một mình ngủ! Có người làm cha như ngươi sao!”
“Nhưng, nhưng là…..”
“Đừng nhưng nhị gì hết…… Người ta Thập Bát đều đồng ý ngươi còn chít chít méo méo cái gì?”
“Thập, Thập Bát!!” T^T
“Ngao Kiệt…… Ngoan……”
Ô ô ô ô ô ô…… Hồ gia đại trạch tiền viện nhà chính thiên đại sảnh, Ngao Kiệt buồn bực cắn góc chăn.
“Đây là vì cái quái gì a??”
Rõ ràng hẳn là chính mình ôm Thập Bát, thư thư phục phục nằm ở trên giường lớn ấm áp, hiện tại lại biến thành hai xú tiểu tử kia cùng Thập Bát ở một chỗ…… Ô…… Ta đã nói, ta không thích bọn nó!! T^T
Mà cũng phải nói, nhà Thập Bát có đình viện lớn như vậy, khách phòng nhiều như vậy, vì sao cố tình an bài Ngao Kiệt đến tiền viện nhà chính mà trụ?
Đây là do Ngao Ly đề nghị…… Nói, nếu bố trí gần quá, sợ Ngao Kiệt nửa đêm lại vụng trộm đi đến phòng Thập Bát, cách xa như vậy, an toàn……
—————-
Lô hỏa cháy bập bùng, đem toàn bộ trong phòng làm cho ấm áp dễ chịu.
Nhất đại gia tử tay cầm các loại thức cái ăn ngồi ở lô hỏa, chúng tinh phủng nguyệt vây quanh hai hỏa long bảo bảo, đều cùng gọi:
“Bánh Trôi ~~ Hoa Đăng ~~ đến đến, lại đây ăn ~”
Hai bảo bảo liên tục chuyển động chân nhỏ chạy qua chạy lại, một hồi bổ nhào lên đùi Hồng Ngọc ăn nho, một hồi bổ nhào vào trong lòng lão long quân ăn một khối bánh ngọt, cái miệng nhỏ nhắn hé ra hợp lại, giống như hoa nhỏ mới nở, đem mọi người xem đến vui vẻ.
Chỉ cảm thấy bảo bảo vô luận làm ra bộ dáng gì đều cực kì đáng yêu.
“Đến đến đến, bảo bảo há mồm ~~~”
Ngao Ly đem một mảnh cánh hoa mật kết phóng tới miệng Ngao Nguyên, Hồ Tiêu.
“Ăn được không? Ngọt không?”
“Ân ~! Ngọt ~~”
Tiểu bảo bảo gật gật đầu nhỏ.
“Ân ~~ kia, hôn Ngũ bá bá một chút ~!”
Ngao Ly bộ dáng thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, lại làm cho bảo bảo kêu chính mình bá bá, tình huống này thật sự muốn có bao nhiêu kì quái liền có bấy nhiêu kì quái, nhưng hai tiểu tử kia vẫn là dùng tay nhỏ bé đỡ lấy mặt Ngao Ly, mỗi đứa một bên hôn lên.
Hôn lên mặt Ngao Ly, để lại dấu nước miếng, đem người khác hâm mộ đến một bên kêu to:
“Ngũ ca (Tiểu Ngũ) hảo giảo hoạt! Chúng ta cũng muốn bảo bảo hôn nhẹ ~~”
Một bên đem mặt đưa qua.
Ngao Kiệt tựa vào trên khung cửa, liếc mắt nhìn trong phòng ấm áp cùng nhau vây quanh lô hỏa, mọi người vô cùng náo nhiệt vây quanh bảo bảo nói đùa, hắn ngẩng đầu lên, nhìn trời cao, vẻ mặt cô đơn, thở dài một hơi.
Hôm nay trời đầy mây, tuy rằng không có tuyết rơi, nhưng bầu trời vẫn một mảnh xanh đen, không sao cũng không trăng, Ngao Kiệt nhìn trời như vậy, hé miệng, thì thào ra một câu:
“Thoạt nhìn trời cao…… Hảo tịch mịch a……”
Lời này bị Hồ Thập Nhị cầm mứt quả mới từ bên ngoài chạy vào nghe được, quay đầu nhìn Ngao Kiệt vẻ mặt kinh ngạc:
“Thất long quân, ngươi nói gì?”
Ngao Kiệt nửa chết nửa sống dựa vào trên khung cửa, nghe được Thập Nhị hỏi, ngay cả con mắt cũng không động một chút, căn bản không quan tâm nàng.
Thập Nhị cau mày cao thấp đánh giá Ngao Kiệt vài lần, đang muốn nói chuyện, lại bị tiếng kêu của Thập Tứ đánh gãy.
“Thập Nhị! Mứt quả đã mua về chưa? Mau mau! Bảo bảo chờ ăn ~!”
“Ai, đến đây đến đây!”
Nhắc tới bảo bảo, Thập Nhị lập tức đem Ngao Kiệt ném tới sau đầu, giơ mứt quả chạy vào.
Bảo bảo ăn cái gì cũng giống Thập Bát, không kiêng ăn, cái gì cũng đều ăn, nhưng lại thích ngọt cực kì, nửa tháng trước đi ngắm hoa đăng, khi Thập Nhị mua mứt quả cho ăn, liền thích ngay, mỗi ngày đều phải ăn một xâu, vừa rồi Thập Nhị là chạy đi ra ngoài mua. Mua hai xâu trở về, bảo bảo vừa thấy liền giơ tay bé nhỏ lên, mỗi người cầm một xâu ăn đến vui vẻ.
Thập Nhị hớn hở nhìn bảo bảo ăn, đột nhiên cảm thấy có người nắm tay áo mình, nhìn lại là Thập Bát.
“Ngao Kiệt hắn giống như nói bầu trời hảo tịch mịch cái gì đó…… Thất long quân hắn như thế nào đột nhiên có khí chất thi nhân? Hắn lời này có ý tứ gì a?”
“……”
Nghe Thập Nhị trả lời xong, Hồ Thập Bát không nói gì, nhìn bóng dáng Ngao Kiệt, ở trong lòng thở dài.
Cái gì trời cao tịch mịch chứ…… Rõ ràng là ngươi chính mình tịch mịch được không!
Ngao Kiệt cùng Thập Bát phân phòng mà ngủ đã được nửa tháng, nửa tháng này trạng thái tinh thần Ngao Kiệt chia thành ba giai đoạn:
Giai đoạn thứ nhất, chính là phân phòng ngủ được ba ngày, Ngao Kiệt long tính bùng nổ xem ai không thuận mắt liền phun hỏa, sau đó đến bên người Thập bát cọ xát oán giận một hồi.
Giai đoạn thứ hai, khi phân phòng ngủ được bảy, tám ngày, Ngao Kiệt dần dần thu cơn tức, không hề nổi giận, nhìn thấy Thập Bát cũng không đi đến cọ xát, luôn dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Thập Bát, vẻ mặt tựa như cẩu cẩu bị vứt bỏ, rất là ai oán.
Giai đoạn thứ ba…… Cũng chính là hiện tại. Ngao Kiệt bắt đầu ngẩn người, với ai cũng không nói, có đôi khi nhìn thấy Thập Bát cùng bảo bảo, ánh mắt nhìn chằm chằm a nhìn chằm chằm, làm Thập Bát nghĩ đến hắn sẽ bộc phát tính tình, nhưng Ngao Kiệt lại lập tức lắc lắc đầu, đi đến địa phương khác.
Ngao Kiệt hiện tại làm chuyện gì cũng không hợp quần, thường xuyên lấy mông hướng về phía sau lưng mọi người, bộ dáng này ở trong mắt người khác thì không có cảm giác gì, nhưng vì Ngao Kiệt trước kia chính là nổi tiếng thối tính tình, hắn hiện tại làm loại hành động này, xem ở trong mắt long quân thật sự là bị dọa.
Quá bất thường.
Hồng Ngọc bọn họ cũng chỉ nghĩ là do Ngao Kiệt ăn dấm chua của bảo bảo, nghĩ để hắn vài ngày thì tốt rồi, ai cũng không để trong lòng.
Chỉ có Thập Bát có chút chịu không nổi. Vẫn tâm thần không yên, ôm bảo bảo cũng dậy không nổi tinh thần, vài lần muốn đi tìm Ngao Kiệt nói chuyện, lại bị người bên ngoài ngắt lời trì hoãn, vừa nhấc đầu thì Ngao Kiệt không biết chạy đến địa phương nào.
Rõ ràng sinh hoạt trong cùng một nhà, Thập Bát cùng Ngao Kiệt hai người thế nhưng đã suốt bốn ngày cũng không nói cái gì quá một câu.