Hồ Giá

Chương 78: Phiên ngoại 28



Ngao Kiệt sau khi hoạt động gân cốt xong thấy cả người sảng khoái tâm tình thư thái, giành Tiểu Bính từ tay Hoa Si về ôm, hỏi Ngao Ly: “Ngươi nói có cách để Thập Bát đi Thiên Trì, là cách gì vậy?”

Ngao Ly rót cho Dương Hiểu một chén trà, tự cầm quạt quạt cho hắn, nghe Ngao Kiệt hỏi liền nghiến răng đáp lớn: “Không phải ta có cách! Là Dương Hiểu có cách!!”

Chiến thần không hổ là Chiến thần, dù cho mới đánh một trận với Tiểu Thất, dù cho Tiểu Thất vừa nói những lời tổn thương hắn, tỏ thái độ vô cùng bất kính với hắn, khi nên hỗ trợ thì Chiến thần vẫn vươn tay hỗ trợ.

Dương Hiểu lấy một vật từ trong ngực ra.

Đó là một hạt châu lớn cỡ trứng bồ câu, hạt châu bán trong suốt lưu chuyển ánh sáng vàng ấm áp, nhìn kỹ, hình như trên hạt châu có một hoa văn hình trường vĩ cự điểu vung cánh sắp sửa bay lên, hoa văn ấy không phải khắc cũng không phải vẽ, màu hơi sẫm hơn màu hạt châu một chút, trải cong theo hình dạng hạt châu, tựa như là từ trong hạt châu sinh ra.

“Cái này…” Hồng Ngọc trợn mắt: “Cái này không lẽ là linh châu của Dị Giới Hỏa Phượng tộc?”

Trừ vài người của Thiên Giới hiểu rõ sự tình, những người khác nghe lời này của Hồng Ngọc đều giật mình.

Hỏa Phượng tộc, là một yêu tộc thượng cổ gần như tuyệt chủng của Dị Giới, tộc nhân hành sự vô cùng thần bí, không liên hệ với yêu tộc, cũng ít xuất hiện ở Trung Nguyên.

Sở dĩ Hỏa Phượng tộc bí ẩn lại nổi tiếng ở cả hai giới nhân yêu, chủ yếu vì một vật, đó chính là linh châu.

Theo truyền thuyết thì trước khi chết, tộc nhân Hỏa Phượng có thể dùng sinh mạng của mình để huyễn hóa ra một viên linh châu. Nếu người thường có viên linh châu này, đeo trên người có thể xua đuổi tà khí, hộ bản bồi nguyên kéo dài tuổi thọ, nếu nuốt vào có thể ra khỏi tam giới ngũ hành, thăng thiên mãi mãi trường sinh bất lão.

Còn nếu yêu tộc có thể nuốt được viên linh châu này, liền có thể khiến công lực tăng thêm mấy ngàn năm tu luyện!

Đó là vật mà Hỏa Phượng tộc nhân dùng máu huyết và sinh mạng để huyễn hóa thành, là thần vật mà ai ai cũng vô cùng khao khát!

“Đây là linh châu do mẫu thân ta huyễn hóa ra.” Dương Hiểu thản nhiên nói.

Hồng Ngọc mở to mắt nhìn, tim đập nhanh hơn, một chủng tộc đã gần như tuyệt diệt, nay mình lại có vinh hạnh được tận mắt chiêm ngưỡng?

… Nghe nói trên lưng của Hỏa Phượng tộc đều có một đôi cánh, nhìn thân hình Chiến thần không giống với nhân loại, chẳng lẽ hắn là kết tinh của nhân loại và Hỏa Phượng tộc?

Vậy hắn chính là… bán yêu a!

Người của tộc Hỏa Phượng có thể huyễn hóa ra linh châu, cho nên từ xưa đã bị nhân yêu khắp nơi hãm hại và giết chóc, khiến Hỏa Phượng tộc cực chú trọng tới huyết thống, cực kỳ bài ngoại, không bao giờ tin tưởng người dị tộc, nghe nói bất luận nam nữ già trẻ khác tộc mà đi vào địa giới của họ, tất cả đều sẽ bị giết chết, nếu quả thật Dương Hiểu là con của Hỏa Phượng tộc với nhân loại… Vậy thì trước đây, nhất định hắn đã chịu không ít khổ…

Biểu tình của Dương Hiểu rất bình thản, không nhìn ra có bất kỳ xúc cảm lăn tăn nào, đưa hạt châu ấy cho Hồ Thập Bát nói: “Ngươi mang viên linh châu này trên người, tin chắc có thể bảo vệ ngươi không bị âm khí Thiên Trì quấy nhiễu.”

Hồ Thập Bát cũng biết truyền thuyết về Hỏa Phượng tộc, trong lòng hiểu ý nghĩa to lớn của hạt châu này đối với Chiến thần, do dự một lát, thi lễ với Dương Hiểu nghiêm túc nói: “Đa tạ Dương Hiểu Điện hạ trao cho tại hạ một viên linh châu quan trọng như vậy, Hồ Thập Bát vô hạn cảm kích, hứa sẽ nâng niu vô cùng cẩn thận.”

Dương Hiểu mỉm cười, đưa hạt châu ấy qua.

Thập Bát nhận linh châu, cảm nhận một dòng nước ấm chậm rãi tuôn trào từ trong hạt châu, truyền vào lòng bàn tay rồi đi vào thân thể, dần dần lan ra, cả ngươi dạt dào ấm áp hết sức thoải mái.

Ngao Kiệt nhìn Dương Hiểu, trong mắt tựa hồ cũng có một tia cảm động, hắn hé miệng: “Dương Hiểu…”

Dương Hiểu khẽ cười nói: “Nếu là lời cảm ơn thì không cần phải nói đâu.”

“Cái đó… Cái ghế đá bị Ngao Ly ngồi bể không cần các ngươi bồi thường nữa.”

“Này! Ta đã nói là tự ngươi đập bể a!” Ngao Ly đứng sau Chiến thần nhảy nhảy.

Hồng Ngọc kéo Thập Bát lại quan sát: “Quả nhiên không hổ là thần vật… Thập Bát, ta thấy sắc mặt của ngươi giờ tốt hơn hồi sáng nhiều… Í?”

Hồng Ngọc bỗng nhớ lại, mới nãy lúc Thập Bát đi ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, sắc mặt xem chừng đã khôi phục, lại còn đứng xem cuộc chiến cùng Tiểu Ngũ, nếu thật sự hoài thai tiểu Hồ Ly, theo lý thuyết thì Thập Bát không có thể lực và tinh thần kiểu này a, lúc đánh nhau ánh lửa văng tứ tung bùm bùm chéo chéo, nếu hoài thai tiểu Hồ Ly thì đã sợ tới mức hóa lại nguyên hình rồi.

“Chằng lẽ… Thập Bát, lần này ngươi hoài thai tiểu Hỏa Long?”

Lời của Hồng Ngọc làm mọi người chú ý, mọi tầm mắt tập trung lại trên người Thập Bát.

Ngao Kiệt cũng nhớ lại xem lúc nãy trong nhà gỗ Thập Bát có gì khác lạ không, “Rốt cuộc là có gì khác chứ?”

Thập Bát đỏ mặt, nói lần này mang thai không giống như lần trước, lần trước lúc hoài thai Nguyệt Bính thì ngồi xuống một cái thôi cũng thấy đất trời chao đảo, không thể gặp âm thanh khó nghe, còn triệu chứng lần này thì nhẹ hơn, tuy rằng vẫn còn hơi buồn nôn váng vất, nhưng không đến mức chịu không nổi.

“A nha a nha, vậy có khả năng bào thai lần này là một bảo bối Hỏa Long?” Thập Nhị ôm Nguyệt Bính vui mừng nói lớn: “Tiểu Nguyệt Bính sắp được làm ca ca của tiểu Hỏa Long ~!”

[Mọi người: A, bảo bối Hỏa Long ở Thiên Trì sắp biến thành ba rồi = =]

Đại Trưởng lão Long Tộc vuốt vuốt chòm râu, lắc đầu nói: “Ta lại thấy không phải… Thai đầu của Thập Bát công tử sở dĩ hạ sinh hai Hỏa Long thuần huyết, là vì… Mấy người còn nhớ hai giọt huyết lệ của Tộc trưởng chứ?” Đại trưởng lão nhìn chung quanh một vòng, biểu tình hết sức nghiêm túc: “Là vì Thập Bát công tử từng chịu quá nặng… Ưm Ưm!” Tiểu Ngũ tiến lên bịt miệng Đại Trưởng lão nói với mọi người: “Thập Bát từng phát thề, phát lời thề quá nặng, rằng sẽ sinh cho Tiểu Thất một cặp bảo bối Hỏa Long! Tống Tử đại tiên nghe lời thề của Thập Bát, nên mới để hắn sinh ra hai tiểu Hỏa Long thuần huyết!!”

Đại Trưởng lão tuổi tác cao trí nhớ kém, thiếu chút nữa là làm lộ chuyện của Hồ Điện Lam, sợ tới mức trừ Tiểu Thất ra thì mọi người đều đổ mồ hôi lạnh.

Hồng Ngọc đâu dễ bị lừa như vậy, gạt Tiểu Ngũ ra một bên, túm chòm râu của Đại Trưởng lão: “Không phải! Điều ngươi muốn nói mới nãy không phải vậy! Nói mau, Thập Bát từng chịu cái gì quá nặng?!”

Nhìn Hồng Ngọc mày dựng thẳng mắt bốc hỏa mà Đại Trưởng lão run rẩy cả tâm can, phải biết là sau khi bị Tiểu Thất đốt, vất vả lắm chòm râu bảo bối mới dài lại được a!

“Nặng, nặng… TAT”

“Nương, ngươi đừng làm khó Đại Trưởng lão, mau buông ra đi… Orz” Thập Bát kịp thời giải vây “Là một lần ta với Ngao Kiệt ra ngoài thu yêu bị thương, rất là nghiêm trọng… Nhưng chuyện hai giọt huyết lệ này, ta cũng không biết.”

Thập Bát nhìn Ngao Kiệt bên cạnh, Ngao Kiệt không nói câu nào, chỉ ôm Thập Bát, yên lặng cọ cọ bả vai hắn.

Đại trưởng lão nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục giải thích theo con đường của Thập Bát.

Vì trước khi Ngao Kiệt cứu Thập Bát, Thập Bát đã được Ngao Ly cho ăn đan dược, tính mạng đã được bảo toàn, hai giọt huyết lệ của Ngao Kiệt không có chỗ để đi, liền lưu lại trong đan điền của Thập Bát công tử, sau lại gặp tinh khí của Ngao Kiệt, hình thành hai hồn nguyên. Cho nên nói hai Hỏa Long bảo bối là con của Thập Bát và Ngao Kiệt, không bằng nói là hai phân thân của Ngao Kiệt thì đúng hơn —- Đương nhiên, linh hồn thì không giống.

“Lão phu nghĩ rằng, bào thai lần này của Thập Bát công tử rất có thể là Long Hồ hỗn huyết.”

“Hỗn huyết?”

“Vậy là sao ta? Đầu rồng thân hồ ly?”

“Ngươi đúng là không biết tưởng tượng, nếu là hỗn huyết thì sao có thể hòa trộn không cân đối như vậy!”

“Ta thấy á… Phải là một tiểu hồ ly có vuốt rồng thật dài, bốn chân có vảy ~~”

“A đúng rồi, Thập Bát về sau không được ra ngoài thu yêu với Ngao Kiệt nữa!”

“Dạ, nương cứ yên tâm đi…”

Mọi người mồm bảy miệng tám thảo luận về hình thể của đứa bé, bất giác trời đã tới hoàng hôn, bầu trời phía tây dấy lên ráng đỏ ngập tràn, nhuộm Thanh Vân Sơn thành màu đỏ cam rực rỡ và tráng lệ.

Lữ Động Tân ngẩng đầu xem giờ, đứng dậy phủi phủi xiêm y: “Nửa canh giờ nữa trăng sẽ lên, xem coi có phải chúng ta nên xuất phát không a?”

Ngũ Long quân đếm đếm nhân số, phồng phồng má: “Đại ca và đại tẩu quay về Tây Vực rồi, giờ chỉ còn thiếu Tiểu Bát.”

“Không đợi nữa.” Lão Long quân lên tiếng, “Hắn chạy tới không thấy chúng ta sẽ tự biết mà tới Thiên Trì, chúng ta xuất phát đi!”

“Ô!! Xuất phát ~!!”

Trên lưng ai cũng mang quà và đồ ăn cho hai bảo bối, mừng rỡ tung tăng xuất phát ~!

Bảo bối Thang Viên và Hoa Đăng yêu dấu ~!! Chúng ta tới đây XD!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.