- Tuyết muội há miệng nào. – Khả Ly đưa một miếng thanh hương quả đến miệng Lăng Tuyết.
- A...
Quả thanh hương tên giống như vị, ăn quả thanh hương có vị ngọt thanh lại còn thơm. Phải nói đây là loại quả ngon nhất mà nàng ăn.
Nàng phải thừa nhận trái cây ở đây rất ngon a giống như quả thanh hương này. Mà cái tên Đại Lưu kia làm gì mà nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống vậy?
- Này Đại Lưu ngươi làm gì nhìn ta như vậy? – Lăng Tuyết không nhịn được lên tiếng.
Chủ nhân, người còn hỏi như vậy hả? Tại vì chủ nhân cướp Ly nhi của ta a.
- Không có gì?
Sao chủ nhân ngốc như vậy chứ không biết ta thích Ly nhi sao? Tất nhiên hắn chỉ dám nghĩ thầm, Ly nhi vẫn còn ở đây a, hắn rất là ngại.
Cũng chẳng trách Lăng Tuyết được vì kiếp trước nàng là một bộ dạng “Người lạ chớ gần“ mà chứ nói gì đến mấy việc yêu đương ái mộ này.
- A, hay là ngươi muốn Ly tỷ đút ngươi ăn a. – Mặc dù mấy việc này nàng không rành nhưng nhìn hắn nhìn chằm chằm nàng thỉnh thoảng lại liếc sang Ly tỷ cũng khiến nàng đoán ra được gì đó.
Lăng Tuyết vừa dứt lời Khả Ly lẫn Đại Lưu đều đỏ mặt hơi cúi đầu không dám nhìn đối phương.
- Tuyết muội hay để tỷ dẫn muội đi chơi nha? – Không nhịn được không khí ngại ngùng này Khả Ly đành chuyển đề tài.
- Ừ được.
Khi ba người định đứng dậy thì.
- Khoan đã, uống tí trà mới sáng chế của ta nhé? Còn có bánh nữa. – Khả Hùng cha của Khả Ly sau một hồi biến mất cũng trở lại với “tác phẩm“ của mình.
Cái... cái này là cái gì thế? Trà gì đen thui còn có khói màu xanh bay bay, cái kia là đá chứ bánh gì? Cứng không chịu nổi. Lăng Tuyết bỗng nhiên lỡ đụng vào cái bàn làm nước trà đổ ra tức thì cái bàn bằng mắt thường có thể thấy nó dần bị ăn mòn.
- Uống đi nào. – Như không nhìn thấy gì Khả Hùng cầm tách “Trà“ lên uống.
Một, hai, ba,... giây không có gì xảy ra. Thấy ba người nhìn chằm chằm mình Khả Hùng khó hiểu, cầm tách trà khác Khả Hùng đưa cho Đại Lưu.
- Lưu nhi, thử công thức mới của nhạc phụ đi con. – Để chứng minh “Trà” của mình uống được Khả Hùng đành dùng vật thí nghiệm là Đại Lưu.
- Cha nói gì vậy? – Khả Ly tức giận nhưng đôi má đỏ đã bán đứng nàng.
Đang định từ chối nhưng khi nghe từ “Nhạc phụ” làm Đại Lưu không còn phân biệt trời đất, cuối cùng hắn vô thức uống tách “Trà”.
Một, hai, ba giây. Mặt Đại Lưu bắt đầy xanh mét.
Oẹ... ọe
Đại Lưu chạy vội lại một góc cây liên tục ói.
- Thằng nhóc này đây là cái thái độ gì? – Khả Hùng tức giận.
Nhưng vừa kết thúc câu Khả Hùng cảm thấy dạ dày mình cuồn cuộn, kết quả... dưới góc cây to lớn xanh um có hai tên không ngừng... xả hàng.
Ngày hôm sau,
Khả Ly và Lăng Tuyết ngồi thưởng thức trà và ăn bánh.
A... tưởng thanh hương quả đã là ngon lắm rồi không ngờ trà và bánh của Khả Ly có hơn chứ không kém. So với “Trà” và bánh của Khả Hùng quả là một thuốc độc một thuốc tiên.
Đang thưởng thức mỹ vị thì Đại Lưu và Khả Hùng với khuôn mặt vì tiều tụy bước vào. Cũng đúng a, Cả đêm qua hai tên này không ngừng “xả hàng“ mà.
- Lưu nhi, hôm nay ngươi dẫn nhóc này đến tìm ta làm gì? – Khả Hùng lên tiếng.
- À... quên giới thiệu với hai người. Đây là Bạch Lăng Tuyết chủ nhân mới của Linh Lưu ngọc. – Đại Lưu trịnh trọng giới thiệu.
Phụt
Khả Hùng không nhịn được phun miếng trà vừa mới uống.
- Cha có ý tứ chút đi! - Khả Ly thật xấu hổ cho cha mình.
- Ngươi nói Không Linh giới trấn động là do con tiểu oa nhi này.
- Vâng.
Ừm...
Khả Hùng dạo quanh Lăng Tuyết không ngừng quan sát là cho nàng nổi hắc tuyến.
Sau một lúc kiểm tra.
- Ngươi không lừa ta chứ tiểu oa nhi này là phế vật a. – Khả Hùng nghi ngờ.
- Khí tức của nàng rất giống quân nhi. – Đại Lưu không cho là đúng nói.
- Tiểu oa nhi đừng khác cự. – Khả Hùng đưa tay mình lên đầu Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết chỉ thấy một dòng nước ấm chạy khắp mọi ngóc ngách của cơ thể. Không lâu sau vẻ mặt của Khả Hùng cực kì nghiêm trọng mà buông tay.
- Nhóc này có hai nguồn sức mạnh đặc biệt một cái bị phong ấn còn một cái cùng với chiến khí lẫn linh khí bị... trúng độc không thể lưu thông.
- Vậy chủ nhân là một thiên tài ngàn năm chứ không phải phế vật. – Đại Lưu cũng chấn động cực kì.
- Phong ấn? Trúng độc? – Lăng Tuyết dựa vào sắc mặt của họ và những gì nghe thấy làm nàng không thể ngờ tới.
Chưa kể đến hai nguồn sức mạnh kia thì việc nàng có chiến khí lẫn linh lực đã là kinh khủng rồi. Phải biết rằng người vừa có linh lực với chiến khí đã khó kiếm đã vậy còn hai nguồn sức mạnh khác.
- Tạm thời không nhắc đến ai đã phong ấn và hạ độc ta, Hùng bá bá, bá có cách nào để giải trừ không? – Lăng Tuyết bình tĩnh hỏi Khả Hùng.
Biểu hiện này của nàng là Khả Hùng cực kì hài lòng. Biết không chế cảm xúc, bình tĩnh xử lý, tiền đồ sau này là vô lượng a.
- Có cách. – Khả Hùng quả nhiên không làm Lăng Tuyết thất vọng.
- Cách gì? – Lăng tuyết cao hứng.
Khả Hùng trầm ngâm nhìn Lăng Tuyết.
Một lúc sau.
- Hỏa thông thủy lưu. – Khả Hùng nặng nề lên tiếng.
- Cái gì? – Đại Lưu lẫn Khả Ly la lớn làm Lăng Tuyết cảm thấy việc này không dễ dàng.