- Đúng vậy, đại ca, nếu thật sự cậu ta không có việc gì, sao em lại không liên lạc được? Nếu cậu ấy thật sự không có chuyện gì, sao nghe được bài hát của em mà không liên lạc? Cậu ấy không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ không nghe được ý nghĩa của bài hát này sao?
Triệu Vũ Cơ khó mà tin được:
- Đại ca, anh không gạt em, nhưng, em... ....
- Tiểu Vũ, hắn thật sự không có việc gì, anh xác nhận hắn đang còn sống, thậm chí là sống rất tốt.
Triệu Công Tử dùng giọng khẳng định.
- Cái gì?
Trong cặp mắt đẹp của Triệu Vũ Cơ chợt bùng lên hai luồng sáng vui sướng, giọng nói cũng có vẻ bức thiết:
- Đại ca, anh nói thật sao? Anh thật sự biết cậu ấy ở đâu à?
- Tiểu Vũ, anh thật sự biết cậu ấy ở đâu, nhưng bây giờ anh không thể nói cho em biết.
Triệu Công Tử khẽ gật đầu:
- Tóm lại em cứ yên tâm, bây giờ cậu ấy thật sự không có vấn đề gì, nhưng chỉ thay tên đổi họ, đi đến một thành phố xa lạ, giống như không muốn cho bất kỳ ai tìm ra. Điều này có vẻ kỳ quái, vì vậy trước khi điều tra rõ vì sao hắn lại làm như vậy, anh không thể cho em đến tìm hắn.
- Đại ca, anh nói thật, không phải gạt em phải không?
Triệu Vũ Cơ bắt đầu hoài nghi.
Triệu Công Tử chợt buồn bực, phụ nữ quả nhiên chưa yêu thì không sao, đã yêu thì sợ rằng giống như nổi điên. Trước kia Mộc Hàm là như vậy, bây giờ em gái bảo bối của hắn cũng là như vậy. Phải biết rằng trước kia hắn nói gì em gái cũng tin, nhưng bây giờ sự việc có liên quan đến hạ thiên thì em gái lại hoài nghi lời nói của hắn.
Triệu Công Tử có chút chần chừ, hắn lấy điện thoại ra, tìm một tấm hình rồi đưa đến trước mặt Triệu Vũ Cơ:
- Tiểu Vũ, em xem, đây là tấm ảnh chụp hắn vài ngày trước, hắn đang đi trên đường, chỗ này có thời gian chụp ảnh, vì vậy không phải là anh tự tạo nên, bây giờ em phải tin rồi chứ?
Triệu Vũ Cơ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh vài chục giây, sau đó nàng mới tin, đại ca thật sự không lừa gạt mình, tên kia thật sự còn sống.
- Đại ca, tấm ảnh này, anh có thể gửi cho em được không?
Triệu Vũ Cơ có chút chần chừ hỏi.
- Không được.
Triệu Công Tử lấy điện thoại về, thuận tiện cũng xóa ảnh:
- Tiểu Vũ, anh nếu đưa tấm ảnh cho em, sợ rằng em se tìm được Hạ Thiên, tóm lại bây giờ em không được đi tìm hắn. Hạ Thiên trước nay luôn làm theo ý mình, không sợ trời không sợ đất, ở thủ đô chưa từng an phận, bây giờ đột nhiên thay tên đổi họ, đi đến một địa phương xa lạ, điều này cực kỳ không bình thường. Anh nghĩ có lẽ hắn gặp phiền toái lớn, ngay cả hắn cũng không thể nào giải quyết được, hắn làm như vậy cũng có lẽ vì sợ không muốn liên lụy đến phụ nữ của mình.
Triệu Công Tử nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó hắn nhìn Triệu Vũ Cơ vài giây, cuối cùng mới nói:
- Tiểu Vũ, nếu em tùy tiện đến tìm Hạ Thiên, như vậy không chỉ mang đến nguy hiểm cho em, cũng có thể mang đến phiền toái cho hắn, vì vậy em nên kiên nhẫn chờ đợi, anh nghĩ sau này hắn sẽ chủ động liên lạc với em.
- Biết rồi, đại ca, em sẽ không đi tìm hắn.
Triệu Vũ Cơ khẽ gật đầu, bây giờ nàng đã biết rõ Hạ Thiên còn sống, vì vậy nàng thật sự cũng không vội đi tìm hắn.
Thật ra Triệu Vũ Cơ dù động tình với Hạ Thiên nhưng thật ra cũng không có tính toán nối tình cảm, chẳng qua vì hắn mất tích, điều này lại làm nàng hoàn toàn bộc phát cảm tình, làm cho tâm cảnh của nàng biến hóa. Nhưng bây giờ sau khi xác nhận Hạ Thiên an toàn thì nàng bắt đầu muốn che giấu tình cảm kia đi.
Tống gia ở thủ đô.
- Dì Mị.
Tống Ngọc Mị bạch y đi đến, mà Tống Ngọc Mị hắc y thì đang xếp bằng ngồi trong màn lụa.
- Bọn họ có tin tức gì mới sao?
Tống Ngọc Mị hắc y dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
- Dì Mị, Tống Hùng bên kia tạm thời nói không có gì biến đổi, Hạ Thiên dù không làm ăn mày ngoài đường nhưng lại làm việc trong nhà xưởng, cũng không quá tốt đẹp.
Tống Ngọc Mị bạch y nói, trong giọng nói có vẻ không đồng tình.
- Thế nào, ngươi đồng tình với hắn sao?
Tống Ngọc Mị hắc y hừ khẽ một tiếng, trong giọng nói có chút mất vui.
- Không có, ta không có.
Tống Ngọc Mị bạch y vội vàng nói:
- Hắn là một tên sắc lang, ta sẽ không đồng tình với hắn.
Tống Ngọc Mị bạch y giống như sợ Tống Ngọc Mị hắc y sẽ tiếp tục truy vấn, nàng lập tức di chuyển chủ đề:
- Dì Mị, Thanh Phong Sơn bên kia truyền đến tin tức.
- Tin tức gì?
Tống Ngọc Mị hắc y quả nhiên lập tức bị thu hút, rõ ràng nàng rất quan tâm đến chuyện bên Thanh Phong Sơn.
- Gần đây có một đoàn làm phim đang thu hình ở Thanh Phong Sơn, tên phim là Trích Tiên, tổ kịch bản đã tiến vào, mà cũng có vài phóng viên, tóm lại người ở đó bây giờ tương đối nhiều, cũng có người không có việc gì nên leo núi Thanh Phong Sơn. Vài ngày nay đột nhiên có người thề thốt nói mình thật sự gặp tiên nữ trên Thanh Phong Sơn.
Tống Ngọc Mị bạch y nhanh chóng nói:
- Mọi người vốn cho rằng đây là những gì mà tổ kịch bản muốn bịa ra, tiên nữ có thể là nhân vật chính ma nữ Mộng Mộng, dù sao ma nữ Mộng Mộng kia cũng rất đẹp, nhìn qua giống hệt như một tiên nữ. Nhưng vài ngày nay lại có nhiều người nói mình thật sự thấy tiên nữ, hơn nữa kiên quyết khẳng định đó không phải là ma nữ Mộng Mộng, mà là một tiên nữ còn đẹp hơn cả ma nữ Mộng Mộng.
- Đẹp hơn cả Liễu Mộng.
Giọng điệu của Tống Ngọc Mị hắc y chợt kinh ngạc, nàng đã điều tra về Hạ Thiên, tất nhiên nàng biết Liễu Mộng, vì thế nàng biết rõ Liễu Mộng thật sự rất đẹp, trên đời này sợ rằng không có mấy người đẹp hơn, mà ở một nơi như Thanh Phong Sơn thì tuyệt đối không.
- Đúng vậy, bọn họ đều nói như vậy, thậm chí còn có người chụp được một tấm hình, nhưng đó chỉ là bóng lưng, không thấy rõ diện mạo. Nhưng nếu căn cứ vào đó thì thấy không phải là Liễu Mộng, vì tóc của nàng không dài như Liễu Mộng... ....
Tống Ngọc Mị bạch y trả lời, nhưng nàng còn chưa nói dứt lời thì đã bị cắt đứt.
- Đưa ảnh cho ta xem.
Tống Ngọc Mị hắc ý chợt vội vàng nói.
- Vâng, dì Mị!
Tống Ngọc Mị bạch y chợt gật đầu, sau đó nàng lấy ra tấm hình đã được chuẩn bị tốt.
Tống Ngọc Mị hắc ý từ trong màn lụa phóng ra, nàng chụp lấy tấm hình trên tay Tống Ngọc Mị bạch y, sau đó nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong tấm ảnh.
Đúng như những gì Tống Ngọc Mị bạch y đã nói, đó là bóng lưng một người phụ nữ áo bào trắng, đối với người bình thường thì từ bóng lưng sẽ không thể nào nhận ra thân phận của người này, nhưng lúc này chỉ như vậy là quá đủ, bóng lưng đó đủ để nàng nhận định ra thân phận của cô gái.
- Nguyệt Thanh Nhã, ngươi quả nhiên ở Thanh Phong Sơn, ta biết ngay, nếu tên khốn kia mất tích thì ngươi sẽ chủ động xuất hiện, với năng lực của ngươi thì sao có thể để người ta chụp được bóng lưng? Ngươi đang cố tình muốn ta đến Thanh Phong Sơn tìm ngươi sao?
Tống Ngọc Mị hắc y thì thào nói, giọng điệu rất kỳ quái, giống như bao hàm một cảm tình phức tạp nói không nên lời.
- Dì Mị, cô ta...Cô ta chính là Nguyệt Thanh Nhã sao?
Tống Ngọc Mị bạch y nhịn không được phải khẽ hỏi.
Tống Ngọc Mị hắc y không trả lời vấn đề của Tống Ngọc Mị, nhưng nàng chìn chằm chằm vào ảnh một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói:
- Triệu tập tất cả nhân vật quan trọng của Tống gia, ta có chuyện cần nói.
- Vâng, Dì Mị!
Tống Ngọc Mị bạch y tuy có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, nàng lập tức đi ngay, đi triệu tập các nhân vật quan trọng của Tống gia.
... ....
Thành phố Cảng Thành, khu biệt thự Hồ Hương Tuyết.
Hạ Thiên và Ninh Khiết cùng nhau thân mật đi trên đường, vì tâm tình Hạ Thiên không tốt nên Ninh Khiết mới đưa ra đề nghị như vậy, nàng cảm thấy Hạ Thiên buồn bực ở trong nha vài ngày, nên đi ra hít thở không khí trong lành, như vậy sẽ tốt hơn.
Nhưng vì suy xét đến vấn đề thân phận Hạ Thiên có thể lộ ra, vì an phận nên bọn họ cố ý chọn quảng đường đi vắng vẻ một chút, trên cơ bản nhìn thấy những chỗ nào nhiều người thì nàng sẽ kéo Hạ Thiên đi chỗ khác, nàng thấy đi dạo chỗ nào cũng như nhau.
- Tâm tình của cậu đã khá hơn chưa?
Đi dạo được một tiếng đồng hồ thì Ninh Khiết phát hiện Hạ Thiên vẫn có vẻ vô tình, nàng không nhịn được phải hỏi.
- Chưa.
Hạ Thiên thành thật trả lời.
Ninh Khiết không biết nói gì hơn, thì ra nãy giờ đi dạo mà không có chút hiệu quả gì.
- Này, rốt cuộc phải thế nào thì cậu mới tốt lên một chút? Cậu thích gì?
Ninh Khiết nhịn không được phải hỏi, thật ra nàng cũng không quá hiểu về Hạ Thiên, cũng không biết rõ sở thích của hắn, nên mới hỏi như vậy.
- Vợ quỷ keo kiệt, chị thật sự muốn làm tôi tốt hơn sao?
Hạ Thiên nhìn Ninh Khiết rồi chăm chú hỏi.
- Điều này sao có thể giả được?
Ninh Khiết có chút tức giận, không phải vì sự vui vẻ của hắn thì nàng sẽ rủ đi dạo sao?
- Thật ra chị muốn tôi vui, chỉ cần khiêu vũ là được.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Khiêu vũ?
Ninh Khiết không giải thích được:
- Tôi khiêu vũ ở đâu? Cậu cũng không biết sao? Trước kia tôi chân dài chân ngắn, nào biết khiêu vũ?
- Vợ quỷ keo kiệt, khiêu vũ mà tôi nói cũng không cần học.
Hạ Thiên nhìn Ninh Khiết:
- Trước đó vợ tóc vàng không có việc gì cũng nhảy cho tôi xem.
- Cậu nói khiêu vũ gì vậy?
Ninh Khiết vẫn không rõ.
- Chính là vừa nhảy vừa cởi quần áo.
Hạ Thiên trả lời.
Ninh Khiết thiếu chút nữa đã ngã nhào, đây không phải múa thoát y sao? Nói nãy giờ, người này lại muốn nàng nhảy thoát y sao?
- Cậu thích vậy sao?
Ninh Khiết có chút bất đắc dĩ, nàng nàng nhanh chóng hiểu ra, người này thật sự muốn nàng nhảy thoát y, nhưng chỉ cho hắn xem mà thôi.
- Đúng vậy, tôi thích nhất nhìn vợ khiêu vũ.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Vậy được rồi, chúng ta về nhà.
Ninh Khiết có chút buồn bực, sớm biết vậy nàng sẽ căn bản không đi dạo phố.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyzHạ Thiên lập tức cảm thấy khá hơn, tuy không thể nhìn vợ tóc vàng thoát y nhưng vợ quỷ keo kiệt múa cũng không tồi.
Đúng lúc này điện thoại của Ninh Khiết vang lên.
- Alo, ai vậy?
Ninh Khiết nhận điện thoại, trong lòng có chút mê hoặc, số điện thoại này rất lạ lẫm, nàng căn bản không biết ai gọi đến.