- Lão Ngũ, chú vội vàng tìm chúng ta đến làm gì?
Vị đại ca khẽ nhíu mày:
- Thương thế của ngươi vẫn còn chưa tốt thì phải.
Lúc này lão Ngũ có vết đao rõ ràng đang bị thưnog, nói nhẹ cũng không nhẹ, vì trúng hai phát súng, cũng không tính là quá nặng vì hai phát súng kia không trúng chỗ trí mạng. Vài ngày trước hắn vì bắt cóc Y Tiểu Âm cho Trần Tư Minh mà dính vào tai họa, bị một con đàn bà điên bắn hai phát.
Lão Ngũ luôn cảm thấy con đàn bà kia quá điên khùng, không nói lời nào đã tặng cho một phát súng, sau đó nhận được tin tức thì bồi thêm một phát súng nữa. Tất nhiên hắn cũng không thể tìm ra bất kỳ đối sách nào với con đàn bà điên khùng kia, vì vậy lần đó hắn quyết định bán rẻ Trần Tư Minh.
Lão Ngũ vốn định nghỉ ngơi vài ngày nhưng vừa vặn nhận được tin tức, điều này làm hắn cảm thấy mình khó thể nghỉ ngơi, nếu tiếp tục nghỉ ngơi, sợ rằng hắn không phải bị thương, mà trực tiếp lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.
- Đại ca, hành động của chúng ta chĩa vào Tống Tử và Ninh Khiết phải dừng lại ngay lập tức, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.
Lão Ngũ có vết đao vội vàng nói.
- Như vậy sao được? Lão Lục chết vô ích sao?
Vị đại ca còn chưa kịp nói thì lão Nhị độc nhãn long đã phản đối.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Đúng vậy, tiểu tử kia giết chết lão Lục, nếu chúng ta cứ để yên như vậy, sau này biết phải làm thế nào?
Lão Tam đầu trọc phụ họa một câu.
- Thật ra tôi đã nói từ lâu rồi, bọn họ không dễ chọc vào.
Thiết Quải Thất rõ ràng vẫn còn sợ hãi Ninh Khiết.
- Này lão Ngũ, chú trở nên nhát gan như vây từ khi nào? Không phải mới ăn hai quả đạn thì rụt "hàng" rồi chứ?
Lão Nhị độc nhãn long lại nói một câu.
- Lão Nhị, lão Tam, các người tự mình đến khu biệt thự Hồ Hương Tuyết mà xem, sau đó nói rõ vì sao phải đình chỉ hành động.
Lão Ngũ có chút tức giận:
- Tôi nhát gan sao? Tôi đảm bảo các anh nhìn xong thì còn nhát gan hơn cả tôi.
- Được rồi, đừng tranh luận nữa, lão Ngũ, nói xem có chuyện gì xảy ra?
Vị đại ca lại lên tiếng.
- Đúng vậy, lão Ngũ, chú nói đi, anh muốn biết vì chuyện gì làm cho lão Ngũ chú bị dọa như vậy.
Lão Nhị độc nhãn long dùng giọng mỉa mai nói.
- Lão Nhị, anh bị cái quái gì vậy? Giọng điệu dạo này nghe trời ơi thế?
Lão Ngũ rất tức giận:
- Con bà nó, không có chuyện gì lớn, chỉ là tên Tống Tử kia bây giờ được một nhóm bộ đội đặc chủng canh gác, mà tên của nhóm bộ đội kia là Hắc Báo.
Trong phòng chợt vắng lặng, nửa ngày sau có người mắng:
- Con bà nó.
- Đừng nói là không tin, nếu không tin thì tự mình đi mà xem, tôi cũng không muốn giải thích, tôi nhát gan sao? Lần đó chém người không phải lão chạy trước à? Tôi nhát gan thì cứ để mọi người chết một cách không giải thích được, cần quái gì phải tìm mọi người đến nói chuyện.
Lão Ngũ có vết đao bây giờ rất mất hứng:
- Tóm lại tin tức tôi đã nói cho các người biết, bây giờ muốn làm thế nào là chuyện của các người, nhưng chuyện sau này tôi sẽ không ngu mà dính vào, tôi không muốn để bọn họ đi chịu chết.
Lão Ngũ có vết đao nói xong thì đứng lên khập khiễng ra khỏi phòng.
- Tôi tin lão Ngũ sẽ không lừa gạt các huynh đệ, dù có phải hay không thì nhất định cũng phải báo thù, nhưng việc này cần phải ép xuống, để quan sát một thời gian rồi nói sau.
Vị đại ca lúc này lên tiếng.
Những người khác đều gật đầu, lúc này vị lão Nhị độc nhãn long lại không cho là đúng, nhưng cũng không nói gì.
Những năm nay có người vui có người sầu, khi Thất Huynh Đệ Hội đang phát sầu thì Tạ Chính Khôn ở cục công an thành phố Cảng Thành đang cười ha hả, cười đến mức Sử Kình Tùng đang ở trong phòng làm việc báo cáo cũng cảm thấy rất khó hiểu. Cục trưởng vừa nhận một cuộc điện thoại thì vui vẻ như vậy, chẳng lẽ vợ sinh con trai?
- Tin tức tốt, đúng là tin tức tốt, chủ tịch Lam tự mình tìm cảnh sát cơ động đến bắt người, bây giờ bị bộ đội đặc chủng đánh văng về. Ha ha ha, trước đó còn nói sau khi bắt được người sẽ truy cứu trách nhiệm của tôi, bây giờ không biết nên truy cứu trách nhiệm của ai... ....
Vẻ mặt Tạ Chính Khôn có vẻ rất sáng lạn, trước đó lão rất bức bối, lão tưởng rằng chủ tịch Lam Nhất Ba sẽ tốt hơn đứa em trai khốn kiếp kia, có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn. Nhưng sau đó Lam Nhất Ba lại bắt lão đi bắt người, trước đó lão lại nhận được mệnh lệnh không được đụng vào Tống Tử và Ninh Khiết từ cục công an tỉnh, bây giờ chủ tịch Lam không phải làm khó người sao?
Kết quả là chủ tịch Lam nổi giận, nói rằng chức cục trưởng không cần phải làm, điều này làm cho Tạ Chính Khôn cảm thấy rất bực. Nhưng khi chủ tịch Lam thông qua phương án khác điều động cảnh sát cơ động đi bắt người thì lập tức ăn phải quả đắng, điều này làm cho Tạ Chính Khôn hưng phấn, chủ tịch thì sao? Người ta cũng đếch nể mặt ông.
Không lâu sau đó Sử Kình Tùng cũng hiểu những gì đang xảy ra, hắn cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, cũng cảm thấy cực kỳ may mắn, may mà mình không gây phiền toái cho hai người kia.
Trên Thanh Phong Sơn, Nguyệt Thanh Nhã áo bào trắng và Dạ Ngọc Mị hắc y đang chiến đấu, bóng trắng bồng bềnh, bóng đen vờn quanh, động tác của cả hai là quá nhanh, căn bản khó thể nhìn rõ.
- Tiểu Mị, công lực của chúng ta vẫn tương xứng, trong khoảng thời gian ngắn sợ khó phân thắng bại, ngươi còn muốn tiếp tục sao?
Âm thanh của Nguyệt Thanh Nhã chợt vang lên.
- Không phân thắng bại không bỏ qua.
Dạ Ngọc Mị chỉ trả lời bảy chữ, sau đó thế công lại càng mãnh liệt.
Nguyệt Thanh Nhã hít vào một hơi thật sâu, cũng không nói gì nữa, nàng không thể nào phân tâm nói chuyện, đối mặt với Dạ Ngọc Mị thì nàng không được phép phân tâm, chỉ có chuyên tâm mới chiến thắng.
Tuy Nguyệt Thanh Nhã không phải rất muốn thắng, nhưng cũng tuyệt đối không thể thua.
Biệt thự 118 khu Hồ Hương Tuyết.
Hạ Thiên vẫn khoanh chân ngồi trong phòng ngủ, hắn đang dùng một phương thứ của chính mình để dùng băng hỏa linh khí trong cơ thể tấn công âm hỏa của Dạ Ngọc Mị.
Tất nhiên lúc này âm hỏa cũng không còn là âm hỏa, sau khi Hạ Thiên sử dụng xuân dược siêu cấp thì thân thể sinh ra một lượng dương khí khổng lồ, đến bây giờ dương khí và âm hỏa căn bản đã dung hòa, cuối cùng sinh ra một loại chân khí khác lạ, nhưng mạnh hơn cả âm hỏa của Dạ Ngọc Mị. Vì thế lúc này hắn muốn hấp thu luồng chân khí kia cũng không dễ dàng.
Điều đáng mừng duy nhất chính là âm hỏa trước đó rất bá đạo, bộ dạng lúc nào cũng muốn tiến lên thôn phệ băng hỏa linh khí. Nhưng sau khi âm hỏa bị dương khí trung hòa thì tương đối ôn hòa, dù rất hùng mạnh nhưng cũng không chủ động tấn công.
Nhưng vấn đề là dù luồng chân khí này không chủ động tấn công nhưng không có nghĩa là để yên cho cắn nuốt, vì vậy khi băng hỏa linh khí chủ động tấn công thì chân khí này cũng chống đỡ. Lúc này rõ ràng cơ thể Hạ Thiên là chiến trường, chân khí kia và băng hỏa linh khí liên tục va chạm vào nhau.
Đối với Hạ Thiên thì đây chính là một cuộc chiến tương đối gian khổ, vì luồng chân khí kia quá hùng mạnh, điều này không khỏi làm hắn sử dụng tất cả băng hỏa linh khí để hấp thu, mà khốn nổi sử dụng xuân dược siêu cấp cũng làm hắn sinh ra di chứng. Lúc này lửa nóng trong người hắn càng thêm mãnh liệt, nhưng hắn phải cố gắng áp chế, vì thần tiên tỷ tỷ, vì đánh bại con đàn bà Tống Ngọc Mị, hắn cần phải áp chế lửa dục, hoàn thành quá trình hấp thu chân khí.
- Thần tiên tỷ tỷ, chị nhất định không được thua người phụ nữ chết tiệt Tống Ngọc Mị, cần phải chờ tôi quay về, tôi sẽ đến cứu chị.
Hạ Thiên thầm suy nghĩ, mỗi lần lửa nóng trong lòng bùng lên đến mức không thể khống chế được thì trong đầu sẽ vô tình xuất hiện hình bóng tuyệt mỹ của thần tiên tỷ tỷ, vì vậy mà lửa nóng cũng bị ép xuống.
Thời gian vô tình trôi qua, Hạ Thiên cuối cùng cũng bước qua thời khắc gian khổ, băng hỏa linh khí trong cơ thể cuối cùng cũng chiếm thế thượng phong, vì thế mà luồng chân khí kia chủ động đầu hàng, không còn phản kháng. Hạ Thiên lúc này có thể rút một phần băng hỏa linh khí ra để thanh trừ di chứng của dương khí, vì vậy mà hắn không còn bị lửa dục tra tấn.
Thời gian kế tiếp Hạ Thiên tương đối dễ chịu, hấp thu chân khí cũng thuận lợi tiến hành. Cũng không biết trải qua bao lâu, khi tất cả chân khí trong người hắn biến thành băng hỏa linh khí, hắn mở to mắt, vô tình có chút hưng phấn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hắn có thể lập tức đi tìm thần tiên tỷ tỷ.
Nhưng lúc này Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn đột nhiên cảm giác được rất nhiều khí tức từ bốn phướng tám hướng phóng đến, những khí tức này nhanh chóng bao quanh lấy hắn. Lúc này hắn vô thức dùng băng hỏa linh khí chống đỡ luồng khí tức này nhưng lập tức phát hiện thứ này cũng chẳng phải xa lạ gì, đúng lúc hắn cũng phát hiện băng hỏa linh khí không còn bài xích khí tức kia, ngược lại còn chủ động nghênh đón, vì vậy chỉ sau khoảnh khắc đã có hàng loạt luồng khí phóng vào người.
Hạ Thiên vội vàng thu hồi tâm thần, hắn khoanh chân ngồi xuống đất, hắn đã nhận ra đây chính là luồng khí tức mà mỗi lần mình thi triển nghịch thiên đệ tứ châm sẽ xuất hiện. Tuy hắn không biết vì sao luồng khí tức kia lại xuất hiện vào lúc này, nhưng hắn biết rõ nếu nó tiến vào trong cơ thể mình thì chỉ có lợi mà vô hại, điều hắn cần làm chính là dùng băng hỏa linh khí dung hợp với luồng khí tức này.
Nhưng Hạ Thiên nhanh chóng phát hiện luồng khí tức này cũng không đi theo sự chỉ đạo của hắn, nhanh chóng di chuyển qua lại một cách tự do. Nhưng hắn cũng nhận định luồng khí tức này vô hại, vì vậy dứt khoát để mặc luồng khí vận chuyển, chỉ chăm chú giám thị mà thôi.
Khí tức liên tục tuôn vào, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những lần thi triển đệ tứ chân tẩy tủy trước đó. Sau khi luồng khí tức kia phóng vào trong người cũng không lập tức dung hợp với băng hỏa linh khí, nó tẩy rửa kinh mạch của hắn, mà hắn ngạc nhiên phát hiện khí tức này đang làm một việc mà chính mình khó thể ngờ, đó là tẩy tủy.
Hạ Thiên trước nay luôn tẩy tủy cho vợ nhưng không thể nào tẩy tủy cho mình, nhưng lúc này những luồng khí tức tự động phóng vào đang giúp hắn tẩy tủy. Dù Hạ Thiên tự nhận không làm gì, hắn vẫn không thể nào biết được vì sao một sự kiện như thế này lại phát sinh.