Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1080: Cút đi




Cô gái này không tính là xinh đẹp, dù so sánh với Vệ Hiểu Đồng cũng thua kém khá nhiều, chỉ có thể nói là ngũ quan đoan chính, đủ để ra ngoài gặp người mà thôi. Nhưng nàng có vẻ rất điềm tĩnh, giọng nói cũng rất dịu dàng:

- Đúng vậy, anh, các anh chị đi chưa lâu thì em đã cho bố uống nửa bát thuốc, sau đó bố ngủ đến bây giờ, còn chưa tỉnh lại.

Cô gái dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Anh, anh cãi nhau với bọn họ làm gì? Không phải anh đến Cảng Thành đón thần y đến sao? Hạ thần y đâu?

Cô gái trẻ tuy thấy trong phòng xuất hiện hai người xa lạ nhưng không cảm thấy trong số hai người đó thì ai là Hạ thần y, vì hai người kia đều có độ tuổi không hơn nàng, dù thế nào cũng không thể xem đó là thần y.

- Em gái, đây là Hạ thần y, đây là Ninh tiểu thư, là bạn gái của Hạ thần y.

Hứa Gia Thịnh vội vàng nói, sau đó hắn quay sang Hạ Thiên và Ninh Khiết:

- Hạ thần y, Ninh tiểu thư, đây là em gái của tôi, là Hứa Gia Văn, những ngày qua em ấy đều chăm sóc cho bố tôi.

- À, xấu hổ quá.

Hứa Gia Văn vội vàng đứng lên, sau đó nàng cùng chào hỏi Ninh Khiết:

- Hạ thần y, Ninh tiểu thư, là tôi thất lễ.

Hạ Thiên không quan tâm đến Hứa Gia Văn, hắn không có hứng thú với những người phụ nữ xấu hơn vợ mình, hắn chỉ nhìn ông lão trên giường bệnh rồi hỏi một câu:

- Ông ta là Hứa Thanh Sơn sao?

- Đúng vậy, Hạ thần y, là bố tôi, Hứa Thanh Sơn.

Hứa Gia Thịnh vội vàng gật đầu.

Hạ Thiên nhíu mày, sau đó hắn nhìn Hứa Gia Văn:

- Cô cho ông ấy uống thuốc gì?

- Sao?

Hứa Gia Văn chợt sững sờ, sau đó nàng vội vàng trả lời:

- Hạ thần y, đây là đơn thuốc của thầy thuốc Trần, cụ thể là thuốc gì, tôi cũng không rõ ràng lắm.

- Hạ thần y, cha tôi trước nay rất tín nhiệm Trung y, thầy thuốc Trần cũng là người mà cha tôi tín nhiệm nhất, trước nay cơ bản đều là thầy thuốc Trần đến xem bệnh bốc thuốc. Nhưng lần này thầy thuốc Trần lại tỏ ra bất lực, ông ấy nói cha tôi dầu hết đèn tắt, ngày giờ không còn nhiều, chỉ có thể dùng một ý thuốc bổ để gắng gượng mà thôi. Trước kia mua sâm núi trăm năm cũng là lời đề nghị của thầy thuốc Trần, nói rằng như vậy sẽ cho cha tôi sống thêm được vài tháng.

Hứa Gia Thịnh ở bên cạnh nhanh chóng giải thích.

Hạ Thiên không hỏi thêm điều gì, hắn bắt mạch cho Hứa Thanh Sơn, sau đó nhìn nửa bát thuốc bên cạnh rồi hỏi:

- Cô cho ông ấy uống thuốc này sao?

- Đúng vậy, Hạ thần y, là thuốc này.

Hứa Gia Văn lần này không do dự mà lập tức gật đầu.

Hạ Thiên bưng nửa chén thuốc đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó hắn lầm bầm:

- Tên ngốc nào kê đơn thế này?

- Hạ thần y, thuốc này có vấn đề sao?

Hứa Gia Thịnh ngẩn người, sau đó hỏi ngay.

- Xem như vậy.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Cha anh nên cảm ơn tôi, nếu không phải tôi dùng hết củ sâm núi, sợ rằng bây giờ ông ấy đã xong rồi.

- Hạ thần y, anh nói đơn thuốc này có độc sao?

Hứa Gia Văn có chút lo lắng nói.

- Đúng vậy, Hạ thần y, có thể nói rõ ràng một chút, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Theo lý thì thầy thuốc Trần luôn là thầy thuốc của cha tôi, đồng thời cha tôi cũng rất tín nhiệm ông ta, đáng lý không nên hại cha tôi mới đúng.

Hứa Gia Thịnh vội vàng hỏi thăm.

- Không độc, nhưng cha anh dùng vào sẽ chết nhanh hơn.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Thuốc bổ không thể dùng tùy tiện, với thân thể của cha anh thì căn bản không thể chịu được liều lượng như vậy, may mà lúc này dùng sâm thường thay thế cho sâm trăm năm, nếu không cha anh đã mất từ lâu. Còn thầy thuốc Trần kia rốt cuộc muốn hại cha anh hay y thuật quá kém, tôi cũng không rõ, cũng không liên quan gì đến tôi.

- Hạ thần y, bệnh của cha tôi còn có thể trị được sao?

Hứa Gia Văn có chút vội vàng hỏi.

- Nói nhảm, tất nhiên là có thể trị, trên đời này không có bệnh gì tôi không trị được.

Hạ Thiên tức giận nói:

- Các người yên tâm, tuy bây giờ tôi ăn sâm trăm năm là giúp cha anh, nhưng dù sao cha của anh cũng giúp tôi một đại ân, vì thế tôi sẽ chữa tốt cho ông ấy. Bây giờ tôi không nhiều lời với các người, toi sẽ chữa bệnh cho ông ấy, đừng quấy rầy tôi.

Hạ Thiên nói xong thì lấy ra một cây ngân châm, hắn không thèm nhìn mà đâm về phía Hứa Thanh Sơn.

Hứa Gia Thịnh và Hứa Gia Văn không kịp phản ứng trước hành động chữa bệnh đột nhiên của Hạ Thiên, nhưng đến nước này bọn họ ở bên cạnh cũng không biết làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào động tác của hắn.

Một lúc sau bọn họ đã tin y thuật của Hạ Thiên là không tầm thường, công phu châm cứu của hắn tuyệt đối khó thể tưởng, dù bọn họ là người thường cũng có thể thấy hắn cực kỳ thành thạo, điều này cũng làm cho bọn họ có thêm vài phần chờ mong.

Thực tế trước đây bọn họ cũng không quá chờ mong vào Hạ Thiên, chỉ là Hứa Thanh Sơn có vẻ rất tin tưởng vị Hạ thần y này, nghe nói vị Mộc tiểu thư có địa vị rất lớn ở thủ đô kia cũng rất tôn sùng Hạ Thiên, vì vậy bọn họ mới phải sang Cảng Thành đưa Hạ Thiên đến đây. Còn Hạ Thiên có thật sự chữa tốt cho Hứa Thanh Sơn hay không, bọn họ cũng chỉ có ý nghĩ ngựa chết ôm ngựa sống trong đầu mà thôi.

Nhưng bây giờ hai anh em Hứa Gia Thịnh thật sự cảm thấy Hạ Thiên không phải danh tiếng trời ơi, lúc này dù là Hứa Gia Thịnh hay Hứa Gia Văn đều cảm thấy Hạ Thiên dù không thể chữa hết bệnh cho Hứa Thanh Sơn, ít nhất cũng làm cho ông sống lâu hơn.

Mà ánh mắt của Vệ Hiểu Đồng thì có thêm chút quái dị, thật ra trong đám người Hứa gia thì người tin Hạ Thiên nhất chính là nàng. Nguyên nhân rất đơn giản, vì bây giờ nàng xem như là người sử dụng chân thành của tập đoàn Thần Y, trước đó tập đoàn Thần Y tuyên truyền những sản phẩm của mình đều được Hạ Thiên điều chế ra, kết quả khi nàng biết được Hạ Thiên kia chính là Hạ Thiên này, nàng lập tức có sùng bái mù quáng với hắn.

Nhưng ý nghĩ của Vệ Hiểu Đồng bây giờ lại rất khác biệt, nàng có nên thông qua vị thần y này để mua vài bình nước hoa và sản phẩm trang điểm không nhỉ.

Ba người Hứa Gia Thịnh đều có tâm tư, Ninh Khiết thì rất bình tĩnh, bây giờ nàng chỉ còn chờ Hạ Thiên nhanh chóng chữa xong bệnh cho Hứa Thanh Sơn, sau đó rời khỏi chỗ này. Nàng thật sự không có hứng thú với nơi đây, nàng đã có thói quen ở Cảng Thành, nàng đã có quyết định, sau khi về Cảng Thành thì nàng sẽ điện thoại cho Trương Đan, muốn cùng ở Cảng Thành với Trương Đan, không muốn quay về thủ đô.

Ninh Khiết cũng không phải chờ quá lâu, nói chúng chỉ năm phút sau thì Hạ Thiên đã thu hồi ngân châm và lười biếng nói:

- Được rồi, chúng ta đi.

Hạ Thiên nói đi là đi, hắn lập tức ra khỏi phòng, Ninh Khiết tất nhiên cũng theo sau.

- Hạ thần y, xin chờ chút, tôi sắp xếp xe đưa mọi người về Cảng Thành.

Hứa Gia Thịnh sững sốt, vài giây sau hắn mới kịp phản ứng, vội vàng chạy theo.

Hạ Thiên nghe Hứa Gia Thịnh nói vậy thì dừng chân:

- Được, anh mau sắp xếp người đưa tôi về.

- Không có vấn đề, tôi sẽ cho anh Cương đưa mọi người về Cảng Thành.

Hứa Gia Thịnh vội vàng gật đầu, sau đó hắn cẩn thận hỏi một câu:

- Hạ thần y, tôi muốn hỏi một chút, bệnh của cha tôi sau này có cần uống thuốc hay châm cứu... ....

- Nói lòng vòng làm gì?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hứa Gia Thịnh:

- Anh không phải muốn hỏi cha mình đã được tôi chữa tốt chưa sao? Yên tâm đi, nếu không có vấn đề gì thì ông ấy sống mười năm tám năm là không có vấn đề.

Hứa Gia Thịnh nở nụ cười ngượng ngùng, trong lòng cảm thấy không quá tin tưởng, hắn cảm thấy nếu cha mình sống thêm được một năm thì sẽ coi Hạ Thiên là thần y, nếu sống được mười năm tám năm thì phải là thần.

- Đừng nói nhảm, mau sắp xếp tài xế đưa chúng tôi quay về.

Hạ Thiên nói một câu, sau đó kéo Ninh Khiết xuống lầu.

Đúng lúc này một âm thang tức giận vang lên:

- Chính là bọn họ, chỉ huy Phương, chính là bọn họ đả thương bà nhà tôi, bây giờ vợ tôi còn hôn mê bất tỉnh, đã được đưa đi bệnh viện, anh nhất định phải bắt hung thủ lại.

Người nói không phải là ai khác, chính là vị đại ca của Hứa gia, là Hứa Gia Phú, bên cạnh hắn chính là một người đàn ông ba mươi tuổi, có lẽ là chỉ huy Phương trong miệng Hứa Gia Phú.

Chỉ huy Phương này óc vóc dáng rất cao, làn da hơ đen nhưng không ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn, nếu chỉ nhìn đơn thuần về ngoại hình thì nươời này tuyệt đối là bạch mã vương tử trong mắt thiếu nữ hoài xuân.

Căn cứ vào lời nói của Hứa Gia Phú, vị chỉ huy Phương kia mang theo hai người đi về phía Hạ Thiên, sau đó lấy ra giấy chứng nhận:

- Tôi là chỉ huy cao cấp Phương Trung Thiên của phòng cảnh sát Tây Cửu Long, hai vị nà là đồng sự của tôi, chúng tôi đến để điều tra một vụ cố ý đả thương, bây giờ làm phiền hai người xuất trình chứng minh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Tránh đường, đừng cản đường của tôi.

Hạ Thiên mất kiên nhẫn nói.

- Tiên sinh, làm phiền anh hợp tác một chút... ....

Phương Trung Thiên lại có vẻ rất kiên nhẫn, ít nhất đến lúc này cũng không tức giận.

- Cút ngay.

Hạ Thiên lại rất tức giận, hắn làm phiền nhất là có người cản đường:

- Nếu không cút ra thì tôi sẽ cho ăn đòn.

- Này, anh nói vậy được sao?

Một cô gái còn trẻ đứng sau lưng Phương Trung Thiên mở miệng nói.

Phương Trung Thiên cũng thật sự nổi giận:

- Vị tiên sinh này, chúng tôi có chứng cứ anh cố ý đả thương người khác, nếu anh không phối hợp, chúng tôi sẽ áp dụng thủ đoạn cưỡng chế.

- Cút đi.

Một tiếng quát khẽ vang lên, nhưng âm thanh này lại không vang lên từ trong miệng Hạ Thiên.

Nghe được âm thanh này dù là Hứa Gia Phú, Hứa Gia Hưng, hay những người còn lại của Hứa gia đều không khỏi kinh hoàng, sau đó cùng nhìn lên lầu hai, Hứa Gia Thịnh cũng không ngoại lệ. Sau khi đưa mắt lên nhìn thì vẻ mặt Hứa Gia Thịnh chợt vui mừng như điên, vẻ mặt đám người Hứa Gia Hưng và Hứa Gia Phú thì có chút mất tự nhiên.

Một ông lão được một cô gái hơn hai mươi đỡ xuống cầu thang, lúc này ông lão nói:

- Phương Trung Thiên, mang người của anh cút khỏi Hứa gia cho tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.