- Chẳng lẽ, cậu...Cậu không trách tôi đã lừa gạt sao?
Tống Ngọc Mị tuy đã bị đánh mông hai cái nhưng vẫn không tức giận, nàng dùng ánh mắt khó tin nhìn Hạ Thiên, nàng thật sự không rõ hắn đang nghĩ gì.
- Tuy lừa gạt chồng thì không phải vợ tốt, tôi cũng không thích bị vợ gạt, nhưng, vợ Mị Mị này, cái sai lớn nhất của chị không phải là gạt tôi, mà chị quá ngốc, sao tôi lại có vợ ngốc như vậy được?
Hạ Thiên rất bất mãn, nhưng lúc này hắn cũng không muốn đánh mông Tống Ngọc Mị:
- Sau này nếu chị còn ngốc như vậy, tôi sẽ tiếp tục đánh mông chị.
"Ngốc sao?"Tống Ngọc Mị cảm thấy hơi run, hắn đánh chỉ vì nàng ngốc sao? Điều này...Lý do này cũng không quá hợp lý đấy chứ?
Đây là lần đầu tiên Tống Ngọc Mị bị người ta nói là ngốc, nàng vẫn cảm thấy mình rất thông minh, tuy không phải những thiên tài có chỉ số thông minh hơn hai trăm, nhưng nàng tuyệt đối là thông minh khi so với đại đa số người khác. Trong giới phụ nữ, nàng lại càng nổi bật, có câu nói, nếu nói nàng thông minh không bằng nàng xinh đẹp, nhưng nếu nói nàng xinh đẹp cũng không bằng nói nàng thông minh. Nàng cảm thấy đó là câu nói rất hợp với mình, trong mắt nàng thì trên đời này có một người phụ nữ xinh đẹp và thông minh hơn chính là Tống Ngọc Mị khác, nàng rất ngưỡng mộ Mị Di.
- Tôi mà ngốc sao?
Tống Ngọc Mị cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi, nàng đơn giản nghĩ mãi mà không ra, vì sao Hạ Thiên lại nói nàng ngốc?
- Vợ Mị Mị, nếu chị muốn tôi tẩy tủy cho thì cứ trực tiếp nói một câu là được, chị là vợ tôi, tất nhiên tôi sẽ tẩy tủy cho chị, nhưng chị lại hạ độc chính mình, làm hại mình trúng độc, làm hại tôi phải lo lắng, chị làm một việc đơn giản biến thành phức tạp, chị nói mình không ngốc sao?
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Sau này không cho chị làm những việc ngốc nghếch như vậy nữa. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Tống Ngọc Mị chợt ngẩn ngơ, nàng cuối cùng cũng biết vì sao Hạ Thiên nói mình ngốc, nhưng nàng không rõ, mình làm vậy là ngốc thật sao?
- Nếu tôi nói cậu giúp tôi tẩy tủy, cậu thật sự sẽ giúp sao?
Tống Ngọc Mị không nhịn được phải hỏi.
- Đét.
Mông lại truyền đến cảm giác đau đớn, hơn nữa lúc nà rõ ràng đau hơn hai lần trước, rõ ràng lần này Hạ Thiên dùng sức hơn vừa rồi.
- Sao cậu lại đánh tôi?
Trên gương mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Mị cuối cùng cũng có chút đỏ bừng, một cô gái bị một người đàn ông liên tục đánh đòn, dù người đàn ông này có quan hệ không tầm thường, cuối cùng nàng có thờ ơ hay không?
- Ai bảo vợ Mị Mị lại hỏi một câu ngốc như vậy?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Chị là vợ tôi, chị muốn gì tôi đều có thể cho, chị muốn tẩy tủy, tất nhiên tôi sẽ tẩy tủy cho chị, chị muốn thứ gì tôi cũng mua cho chị, cậu muốn đánh ai tôi sẽ ra tay dùm chị. Tóm lại dù chị muốn cái gì tôi cũng sẽ giúp.
Vẻ xấu hổ trên mặt Tống Ngọc Mị đã biến mất, nàng nhìn Hạ Thiên, nàng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng dùng giọng sâu kín nói:
- Cậu nói, cậu tình nguyện làm tất cả cho tôi sao?
- Đúng vậy, vợ Mị Mị, chị là vợ tôi, tôi có thể làm bất kỳ điều gì cho chị.
Hạ Thiên không chút do dự, cuối cùng hắn còn dùng giong mất hứng hỏi một câu
- Vợ Mị Mị, tôi gần đây đều giữ lời, chẳng lẽ chị không tin sao?
Tống Ngọc Mị không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng lại xoay người, lại đưa lưng về phía hạ thiên, nàng nhìn bầu trời đêm rồi dùng giọng sâu kín nói:
- Thật ra, có một người, tôi cũng tình nguyện trả giá tất cả.
- Vợ Mị Mị, chị không cần trả giá tất cả.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Chị chỉ cần ngoan ngoãn làm vợ tôi, tôi sẽ cho chị tất cả.
Tống Ngọc Mị đã quen với vẻ đa tình của Hạ Thiên, vì vậy nàng cũng không phản bác lời nói của hắn, nàng chỉ dùng giọng mờ ảo nói:
- Mẹ của tôi mất từ rất sớm, trong lòng tôi thì người kia cũng giống như một người mẹ, từ nhỏ đến lớn, tôi làm gì cũng cần được cô ấy tán thành. Đáng tiếc dù tôi cố gắng thế nào vẫn so ra kém cô ấy, tôi vĩnh viễn đều thua kém. Đợi khi tôi có được cơ hội nhận được sự tán thành của cô ấy, lúc này cô ấy đã không còn, Hạ Thiên, cậu có hiểu được tâm tình của tôi không?
- Vợ Mị Mị, chị sẽ không cách quá xa cô ấy, sau này chị sẽ lợi hại hơn cả cô ta, cô ta sẽ vĩnh viễn kém chị.
Hạ Thiên trả lời.
Tống Ngọc Mị chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Cậu biết tôi nói đến ai sao?
- Vợ Mị Mị, tôi không gì không biết.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Tống Ngọc Mị quay đầu mà không hỏi hạ thiên, nàng cho rằng hắn chỉ tùy tiện nói mà thôi, vì trong ấn tượng của nàng thì người này trước nay luôn thích khoác lác.
- Đôi khi tôi cảm thấy tôi là một bản sao của cô ấy, là một cái bóng của cô ấy, tên của chúng tôi đều giống nhau, nhưng tôi so ra còn kém cái bóng của cô ấy... ....
Tống Ngọc Mị chậm rãi nói, trong giọng nói tràn đầy cảm tình phức tạp nói không nên lời, có quyến luyến, có hâm mộ, giống như lại có chút gì đó khác thường.
- Vợ Mị Mị, chị bị gạt rồi, thật ra tên của chị ta cũng không giống chị.
Hạ Thiên lúc này cắt đứt lời Tống Ngọc Mị:
- Chị ta là Dạ Ngọc Mị, không phải họ Tống, là họ Dạ, trước nay chị ta luôn lừa chị.
Tống Ngọc Mị chợt xoay người, nàng nói:
- Cậu, cậu nói gì? Cô ta...Không phải là Tống Ngọc Mị sao? Cậu biết tôi đang nói đến ai sao?
- Vợ Mị Mị, tôi đã nói không gì tôi không biết.
Hạ Thiên ra vẻ vô tội:
- Tôi còn biết chị đến tìm tôi vì muốn nghe tin tức về người phụ nữ lừa gạt kia, nhưng vợ Mị Mị, tôi đã nói với chị rồi, chị ta không phải là người tốt, chị không cần đi tìm chị ta, vì đầu óc của chị ta có vấn đề.
- Không...Không cho cậu nói về Mị Di như vậy.
Tống Ngọc Mị chợt vùng khỏi lòng Hạ Thiên, nàng dùng ánh mắt kích động nhìn hắn:
- Dù cô ấy không phải là Tống Ngọc Mị thì cậu cũng không được nói như vậy, chị ấy rất tốt với tôi, không có chị ấy thì không có tôi bây giờ, cũng không có Tống gia ở thủ đô.
- Được rồi, tôi không nói đến chị ta nữa là được.
Hạ Thiên dù rất bất mãn với Dạ Ngọc Mị nhưng vì để Tống Ngọc Mị vui, hắn quyết định tạm thời không nói về Dạ Ngọc Mị, đợi sau khi có cơ hội sẽ tính sổ Dạ Ngọc Mị sau cũng không muộn.
Tống Ngọc Mị hít vào một hơi thật sâu, ngay sau đó cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Nếu Hạ Thiên đã biết mục đích nàng đến đây, như vậy nàng cũng không nên che giấu, nên nói trắng ra.
- Mị Di còn sống không?
Tống Ngọc Mị chậm rãi hỏi, đây là vấn đề nàng quan tâm nhất. Mị Di rời khỏi Tống gia ở thủ đô, coi như đã sắp xếp xong tất cả, nhưng đi mà không về cũng làm Tống Ngọc Mị thật sự lo lắng, nàng nghĩ rằng Mị Di đã xảy ra chuyện. Khi nàng nhận được điện thoại của Hạ Thiên thì thật sự cảm thấy không ổn, vì vậy nàng mới vội vàng chạy đến Cảng Thành, nàng bây giờ rất muốn biết Mị Di đang ở đâu.
- Bây giờ chị ta sống rất tốt.
Hạ Thiên bĩu môi, người phụ nữ kia vẫn còn sống, thậm chí còn sống cùng thần tiên tỷ tỷ trên Thanh Phong Sơn, đúng là còn tốt hơn cả hắn.
- Sao cô ấy không về thủ đô?
Tống Ngọc Mị lại hỏi.
- Cô ấy luận võ và thua dưới tay thần tiên tỷ tỷ, đã đồng ý phải ở lại Thanh Phong Sơn một năm.
Hạ Thiên cũng không che giấu, bây giờ thần tiên tỷ tỷ đã khôi phục, trên đời này sẽ không còn ai là đối thủ của nàng, vì vậy hắn chẳng cần lo lắng điều gì.
- Là vậy sao?
Tống Ngọc Mị chợt ngẩn ngơ, nàng cảm thấy khó thể tin, nàng vốn nghĩ rằng Mị Di có chuyện, nhưng bây giờ nghe Hạ Thiên nói thì chẳng có gì cả.
- Đúng vậy, thần tiên tỷ tỷ muốn giữ chị ta ở lại Thanh Phong Sơn, tôi thì muốn đuổi chị ta ra ngoài.
Hạ Thiên nói đến vấn đề này mà cảm thấy buồn bực:
- Vợ Mị Mị, tóm lại chị cứ yên tâm, Dạ Ngọc Mị sống rất tốt, nếu chị không tin thì sau này tôi có thể đưa chị đến xem.
- Cậu tình nguyện đưa tôi đi tìm Mị Di sao?
Tống Ngọc Mị chợt vui mừng không thôi, thật ra nàng nghĩ năn nỉ Hạ Thiên đi tìm Dạ Ngọc Mị, nhưng nàng không nghĩ rằng hắn tự mình nói ra.
- Tất nhiên rồi, vợ Mị Mị, tôi biết chị muốn tìm chị ta, tuy tôi không thích chị ta, nhưng nếu vợ Mị Mị thích, tôi sẽ không ngại đưa chị đi.
Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên.
Tống Ngọc Mị thầm cảm thấy mơ hồ, nàng cuối cùng cũng ý thức được mình rất ngốc, thật ra nhiều chuyện rất đơn giản nhưng nàng cứ làm cho phức tạp lên.
Đã có lần chỉ cần nàng mở miệng thì sẽ được Hạ Thiên tẩy tủy, nhưng nàng lại tốn công tốn sức hạ độc chính mình, chịu mạo hiểm để Hạ Thiên tẩy tủy, để nàng cải tạo cơ thể, có được linh khí.
Bây gời nàng thậm chí không cần mở miệng thì Hạ Thiên đã đồng ý đưa nàng đi tìm Mị Di, trước đó nàng còn lo lắng, thậm chí thay một bộ quần áo mới, cũng chỉ là tốn công tốn sức mà thôi. Thực tế nàng phát hiện tất cả rất đơn giản, sợ rằng nàng không cần phải đến đây, chỉ cần hỏi trong điện thoại thì Hạ Thiên sẽ nói ra tất cả.
- Vợ Mị Mị, chúng ta đi dùng cơm thôi, chị cũng đừng nói đến Dạ Ngọc Mị nữa, nhắc đến là thấy bức bối rồi.
Hạ Thiên lại nói một câu.
- Được, chúng ta đi dùng cơm.
Tống Ngọc Mị khẽ gật đầu, nàng dùng ánh mắt khác thường nhìn Hạ Thiên, sâu trong lòng chợt bùng lên chút tình cảm đặc thù.
Tống Ngọc Mị chợt duỗi bàn tay non mềm chủ động kéo cánh tay Hạ Thiên, nàng thản nhiên cười:
- Chúng ta tiếp tục như vậy.
Tống Ngọc Mị khẽ nhảy lên mang theo Hạ Thiên xuống biệt thự, hai người khẽ bay xuống đất, sau đó nàng dịu dàng hỏi:
- Cậu biết gần đây có quán cơm nào sao?
Hạ Thiên đang định trả lời thì điện thoại vang lên, hắn nhìn màn hình, dãy số lạ, nhưng hắn vẫn nhận điện thoại.
- Alo, ai vậy?
Hạ Thiên mất hứng hỏi.
- Chào anh, Hạ tiên sinh, tôi là Myers!
Đầu dây bên kia là một giọng nói xa lạ, tiếng Trung nói rất dở, nhưng Hạ Thiên vẫn nghe được:
- Tôi là phó hội trưởng của Liên Minh Sát Thủ... ....