Vẻ mặt Tiêu Đại Minh chợt biến đổi lớn, hắn dùng ánh mắt khó tin nhìn Kiều Đông Hải:
- Cậu … Sao cậu… …
- Người các ông muốn tìm là bạn bè của tôi, hắn biết rõ các ông đang tìm, nhưng hắn không muốn các ông tìm ra.
Giọng nói của Kiều Đông Hải rất lãnh đạm:
- Năm xưa các ông nhẫn tâm vứt bỏ hắn thì nên biết có một ngày hai bên gặp mặt sẽ coi như không biết.
- Tôi, năm xưa chúng tôi có khổ tâm … …
Vẻ mặt Tiêu Đại Minh chợt đỏ bừng, nhưng không biết giải thích thế nào cho phải.
- Không có nổi khổ tâm nào đến mức ông phải vứt bỏ con trai ruột của mình.
Kiều Đông Hải khẽ hừ nhẹ một tiếng:
- Tiêu tiên sinh, tôi không muốn nói quá nhiều, tôi nói một câu cuối cùng, các ông từ bỏ hắn, không phải là tổn thất của hắn, mà chính là tổn thất của các ông.
Kiều Đông Hải nói xong những câu như vậy thì xoay người bỏ đi, hắn thật sự cảm thấy rất khó hiểu, Hạ Thiên khủng bố như vậy mà lại bị cha mẹ từ bỏ khi còn nhỏ.
- Chờ chút, Kiều tiên sinh, làm phiền cậu chờ chút.
Tiêu Đại Minh vội vàng đuổi theo, hắn dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Kiều Đông Hải:
- Làm phiền anh chuyển lời cho tiểu Thiên, dù năm xưa chúng tôi có sai thì em trai của nó không sai, em của nó có còn sống hay không, tất cả đều dựa vào nó.
- Các ông nên nghĩ biện pháp khác, theo tôi được biết thì cấy ghép tủy cũng không phải người thân mới làm được.
Kiều Đông Hải lạnh lùng nói một câu:
- Tiêu tiên sinh, tôi còn muốn hỏi ông một câu, coi như năm xưa các ông có nổi khổ tâm, khi đó coi như nhà ông nghèo khó, vì nghèo mà không làm gì được, nhưng sau đó các ông giàu lên, các ông có khi nào nghĩ đến hắn?
- Chúng tôi … Chúng tôi …
Tiêu Đại Minh bị Kiều Đông Hải mắng cho không nói nên lời.
- Tiêu tiên sinh, tôi nói cho ông biết, các ông có ngày hôm nay cũng là công lao của hắn, nếu không thì ông nghĩ rằng ai cho ông một triệu?
Kiều Đông Hải hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ một câu nói, hai bên không còn nợ gì nhau.
Tiêu Đại Minh chợt giống như bị sét đánh, vẻ mặt tái nhợt, nửa ngày sau cũng không nói nên lời.
Mà Kiều Đông Hải cũng trực tiếp mở cửa ra ngoài, hắn đã nói xong, người này dù sao cũng có quan hệ bất thường với Hạ Thiên, hắn không thể nào nổi nóng quá mức.
… …
Biệt thự của Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Tiểu Kiều đi xuống lầu, nàng thấy Hạ Thiên ngồi sững sờ trên ghế, vì vậy mà cảm thấy có chút bất ngờ, vì nàng rất ít khi thấy hắn có biểu hiện như vậy. Nhưng ngay sau đó nàng lại hiểu ra, có lẽ sự kiện kia có ảnh hưởng không nhỏ với hắn.
- Chồng, đại ca vừa điện thoại đến, sự việc đã làm tốt.
Kiều Tiểu Kiều đi đến ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên, nàng khẽ cầm tay hắn:
- Đừng suy nghĩ quá nhiều, những gì đã qua cứ để nó qua đi.
Hạ Thiên không nói gì, hắn giống như vẫn còn suy nghĩ về điều gì đó.
- Chồng, anh xác định khi nào thì đi thủ đô? Nếu anh có thể xác định thì em có thể đặt vé ngay.
Kiều Tiểu Kiều lại hỏi.
- Anh định ngày mai sẽ đi, đi sớm sẽ giải quyết nhanh tất cả vấn đề.
Hạ Thiên cuối cùng cũng trả lời:
- Nhưng anh phát hiện mình cũng không muốn đi, vợ, em nói xem anh nên đi hay không?
- Chồng, em nghĩ anh cần phải đi xem thế nào, nhưng anh cũng đừng nên quá suy nghĩ về quá khứ, anh có thể ở Giang Hải chờ thêm vài ngày, đợi đến khi tất cả đều tốt đẹp thì đi cũng không muộn.
Kiều Tiểu Kiều dịu dàng nói:
- Em sẽ cho người quan sát tình huống Tiêu gia, nếu có biến cố gì sẽ nói cho anh biết ngay.
Bây giờ Kiều Tiểu Kiều đã hiểu nguyên nhân Hạ Thiên muốn đến thủ đô, hắn chẳng qua không chỉ vì muốn đến tìm các chị Mộc Hàm, mà bây giờ đứa con trai của Tiêu Đại Minh cũng chính là em trai hắn đang ở thủ đô.
Tất nhiên cũng không phải là Tiêu Đại Minh sống ở thủ đô, thực tế hắn ở một vùng duyên hải, là một thành phố gần bên Cảng Thành, nhưng bây giờ đứa em trai của hắn lại đang chữa bệnh ở một thành phố trong thủ đô.
Trước đó Kiều Tiểu Kiểu cũng không biết rõ ràng về thân thế của Hạ Thiên, nhưng nàng biết Nguyệt Thanh Nhã biết rõ, hơn nữa Nguyệt Thanh Nhã còn không muốn nhắc đến. Lúc đó nàng không biết đó là vì nguyên nhân gì, nhưng sau này nàng đã hiểu, Nguyệt Thanh Nhã không muốn nhắc đến vì sợ Hạ Thiên khổ sở.
Nếu lần này Tiêu Đại Minh không đến Giang Hải tìm con, chỉ sợ cả đời Nguyệt Thanh Nhã cũng không nhắc đến thân thế của Hạ Thiên.
Lúc này Kiều Tiểu Kiều cảm thấy, dù là mình đứng trên góc độ của Nguyệt Thanh Nhã cũng sẽ làm như vậy, nhưng bây giờ đã hiểu thân thế của Hạ Thiên, tuy hắn có chút khó xử nhưng cũng không phải là chuyện xấu.
Hạ Thiên vốn giống như không có thân nhân, bây giờ chợt có thân nhân, cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, còn có một em trai, điều này đối với hắn thì rõ ràng là chuyện tốt.
- Vợ nói đúng, anh thật sự không nên gấp như vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn về Giang Hải một chuyến, còn chưa gặp nhiều bà vợ, ít nhất cũng phải gặp một vài người vợ khác mới đi được.
- Ừ, tóm lại không cần gấp như vậy.
Kiều Tiểu Kiều dịu dàng nói.
Kiều Tiểu Kiều đưa tay nhìn đồng hồ rồi nói:
- Chồng, em phải lên lầu, hai phút sau em có hội nghị, tối nay sẽ ở cùng anh.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn biết rõ Kiều Tiểu Kiều muốn mở hội nghị gì.
Bây giờ vẫn còn sớm, mới ba giờ chiều, Hạ Thiên quyết định liên lạc với những bà vợ khác. Trước tiên hắn điện thoại cho Tôn Hinh Hinh, hắn biết nàng chưa về Giang Hải, nhưng nàng nói ngày mai sẽ quay về.
Sau đó Hạ Thiên điện thoại cho Sở Dao, nàng cũng chưa về, thậm chí còn cổ động Hạ Thiên đến Sanya thăm mình. Nàng nói Sanya rất tốt, hơn hẳn thành phố Giang Hải, điều không tốt chính là khách hay bị chặt chém, mà nàng thì không bị bao giờ.
Sau đó Hạ Thiên điện thoại cho Liễu Vân Mạn, điện thoại có người nghe nhưng là vệ sỹ của nàng, vì nàng đang ở trong phòng giải phẩu, không thể nghe điện thoại.
Cuối cùng Hạ Thiên điện thoại đến cho Thư Tịnh.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị từ nhà bà ngoại về chưa?
Hạ Thiên dùng giọng mất hết sức lực nói, hắn đã bắt đầu ghét năm mới.
- Đã về lâu rồi.
Âm Thanh của Thư Tịnh truyền đến làm cho Hạ Thiên phấn chấn tinh thần.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị đang ở đâu?
Hạ Thiên vội vàng hỏi, cuối cùng hắn còn kỳ quái bổ sung một câu:
- Bên chị có vẻ rất ồn, chị không ở trong nhà sao?
- Không, tôi vừa mở một trung tâm thể hình, hôm nay khai trương, tôi bây giờ có chút bận rộn, nếu cậu rảnh thì đến, nếu không thì tối điện thoại lại.
Thư Tịnh nhanh chóng nói, bên kia giống như có người đang gọi nàng, xem ra bây giờ nàng thật sự rất bận.
- Quán thể hình. Vợ Tịnh Tịnh còn tập thể hình sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực.
- Ngốc, tôi mở quán thể hình cũng không phải cho mình tập, là kiếm tiền. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thư Tịnh tức giận nói:
- Này, cậu có đến không, nếu không tôi cúp điện thoại.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị đã nghĩ đến tôi, tất nhiên tôi sẽ đến, mà quán thể hình của chị ở đâu?
Hạ Thiên vội vàng hỏi.
- Tôi không nhớ đến cậu.
Thư Tịnh tức giận nói một câu, nhưng nàng vẫn nói ra địa chỉ:
- Gần trường Đại học thể dục thể thao, cửa chính đi ra thì quẹo trái tám trăm mét, là câu lạc bộ thể hình Phong Hỏa, cậu có thể thấy ngay.
Cũng không quan tâm Hạ Thiên có nghe rõ hay không, Thư Tịnh cúp điện thoại.
… …
Thật ra câu lạc bộ thể hình Phong Hỏa này trước kia đã có sẵn, chẳng qua kinh doanh không tốt, gần như đóng cửa, vài tháng trước bắt đầu dán bảng chuyển nhượng.
Lúc đầu Thư Tịnh cũng không muốn tiếp nhận câu lạc bộ thể hình này, nhưng sau đó nàng phát hiện mình không biết nên xài mười triệu của Hạ Thiên thế nào cho phải, lại nghĩ mình sắp tốt nghiệp, giống như nên suy xét vấn đề việc làm, vì thế mới thu mua quán Phong Hỏa này.