Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1206: Nha hoàn không thể lãng phí




Hạ Thiên cũng không để cho Trình Chí Cao kịp mở miệng, hắn nói thêm:

- Anh cảm thấy chú quá ngu, vì vậy nên tự đâm đầu vào tường chết đi, mà bây giờ anh thấy xử lý loại người như chú chả hay ho gì, nếu chút không tự đâm đầu vào tường, anh sẽ cho nha hoàn xử lý chú.

Hạ Thiên quay đầu nhìn Cố Hàm Sương rồi tiếp tục nói:

- Có nha hoàn cũng không thể uổng phí, đêm nay tôi không ra tay, lát nữa tôi bảo chị xử lý ai, cứ ra tay, biết không?

- Vâng, thiếu gia.

Cố Hàm Sương trả lời.

- Hạ Thiên, tôi đã nói rồi, chuyện A Cửu không liên quan đến tôi, có người hãm hại tôi.

Trình Chí Cao vẫn rất lo lắng, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh. Hai ngày trước có thông tin Hạ Thiên chỉ giả vờ bị thương, điều này làm hắn cực kỳ lo lắng Hạ Thiên sẽ đến gây phiền toái. Nhưng vài ngày qua không có gì xảy ra, Hạ Thiên cũng không có hành động gì, nghe nói chỉ ở trong Ám tổ, vì vậy mà Trình Chí Cao có chút yên lòng. Nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ, hôm nay Hạ Thiên lại trực tiếp đến tận cửa tìm người. Trình Chí Cao nhớ đến kết cục của Lý gia và Tôn gia mà chợt sợ hãi, chẳng lẽ hôm nay Trình gia bọn họ cũng chạy trời không khỏi nắng.

- Anh đã nói chú quá ngu, chú giải thích với anh cũng bằng thừa, dù chú có giết A Cửu hay không cũng chẳng liên quan đến anh, anh phải xử lý chú, ai bảo đám Trình gia ngu ngốc các chú dám gây phiền toái cho anh?

Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trình Chí Cao:

- Vài ngày qua anh muốn ở cùng vợ nên quên tìm các chú tính sổ, hôm nay các chú nhắc nhở anh, vì vậy dù chú có thật sự giết A Cửu hay không, anh cũng xử lý các chú. Nếu chú không muốn chết một cách khó nhìn, tốt nhất chú nên đâm đầu vào tường, như vậy chỉ vỡ đầu mà thôi, ít nhất cũng còn toàn thây.

Trình Chí Cao vã mồ hôi lạnh, lúc này hắn phát hiện những giải thích của mình là dư thừa.

Nhưng lúc này lại có người la lên:

- Hạ Thiên, con bà mày nghĩ mình là ai? Muốn xử lý ai cũng được sao? Ông nói cho mày biết, ở thủ đô này là xã hội pháp trị, không phải mà thích làm gì cũng được. Tốt nhất mày nên cút khỏi Trình gia, nếu không chúng tao sẽ chẳng khách khí.

Hạ Thiên nhìn về phía tên vừa mở miệng, là một tên thanh nên hơn hai mươi, rõ ràng cũng là người Trình gia. Nhưng Hạ Thiên không nhận ra người này, thực tế trong sân ngoài Trình Chí Cao còn có cả trăm người nữa, nhưng Hạ Thiên chỉ cần liếc mắt là nhận ra đối phương.

Nhiều người thì thứ gì cũng có, tuy Trình gia không phải là gia tộc lớn, hơn nữa lại có quá nhiều kẻ ngốc, vì vậy trong số đám người gia tộc còn nhiều tên chưa ý thức được sự đáng sợ của Hạ Thiên, vì bọn họ căn bản không quan tâm đến nhiều chuyện của gia tộc.

Tên khốn vừa rồi biết tên Hạ Thiên, cũng biết Hạ Thiên rất mạnh theo lời đồn, nhưng hắn thật sự không biết mạnh thế nào, vì vậy mới chạy ra mắng lớn.

- Đúng là quái lạ, đến bây giờ vẫn còn có người chưa tin mình có thể ra tay.

Hạ Thiên nhìn tên ngốc kia rồi dùng giọng không quan tâm nói:

- Sương nha đầu, cho thằng kia lên dĩa.

- Vâng, thiếu gia.

Cố Hàm Sương đáp lời rất thoải mái, sau khi âm thanh búp bê của nàng vang lên, nàng cũng làm một việc rất thoải mái.

Ánh kiếm lóe lên rạch phá trời đêm, không có tiếng kêu thảm thiết, tên khốn vừa nói chuyện chợt cảm thấy máu tung tóe, sau đó một người hóa thành hai nửa.

- Ọe!

- Hu hu... ....

Tình cảnh máu tanh chợt làm cho đám người Trình gia chấn động, vài giây sau có kẻ nôn ói, có kẻ bị dọa khóc rống lên, bầu không khí tanh tưởi.

Hạ Thiên cũng ngây người, sau đó hắn nhìn Cố Hàm Sương rồi cười hì hì:

- Sương nha đầu, làm rất hay, phải cho đám ngu kia hiểu, tôi làm gì thì sẽ làm cho bằng được.

Cố Hàm Sương rất bình tĩnh, giống như chưa từng có gì phát sinh. Thực tế trong mắt người thường thì nàng giống như chưa từng động đậy, dù là Sở Dao cũng không thấy nàng tuốt kiếm khỏi vỏ, chỉ có một người thấy rõ ràng, đó là Hạ Thiên.

Vị đạo cô này ra tay thật sự không hàm hồ, có lẽ trong mắt nàng thì tính mạng con người căn bản không có ý nghĩa.

Lúc này Sở Dao cũng hiểu, nha hoàn của chồng mình, vị đạo cô xinh đẹp ăn mặc ổ quái này cũng không phải nhân vật bình thường. Dù là nàng bình thường hay vung tay xử lý kẻ khác, cũng thấy qua tình huống máu tanh, nhưng xử lý một người là một việc, chém thành hai phần lại là một việc khác.

Lúc này người Trình gia mới thật sự sợ hãi, có vài người bị dọa cho ngã xuống đất co quắp lại, còn Trình Chí Cao cũng bị dọa cho hoảng sợ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đứng vững.

- Hạ Thiên, oan có đầu nợ có chủ, chỉ có tôi gây phiền cho cậu, nếu cậu muốn làm gì tôi cũng được, cũng không liên quan đến đám người này.

Trình Chí Cao cắn răng nói, hắn nghĩ rằng mình có thể áp chế cảm giác sợ hãi, nhưng giọng điệu run run lại bán rẻ chính bản thân mình.

- Hừ, không phải chỉ có chú em tìm phiền toái cho anh, mà cả Trình gia đều tham gia, vì vậy phải xử lý sạch, nếu không sau này sẽ có đám ngu ngốc đến tìm phiền toái.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Này, chú biết không? Trước đó có một con đàn bà họ Lý ngu ngốc luôn tìm phiền toái cho anh, thiếu chút nữa đã nổ bom chết vợ anh, vì vậy anh cảm thấy mình nên nhổ cỏ tận gốc. Hơn nữa loại ngu ngốc như các chú cứ tiếp tục sống trên đời, không những lãng phí lương thực, hơn nữa còn làm cho con người ngày càng ngu. Anh thấy mình nên làm việc tốt, cho các người ra đi, coi như xong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz

- Hạ Thiên, mày nhất định phải tuyệt tình vậy sao?

Trình Chí Cao thật sự nổi giận:

- Dù chúng tao đắc tội với mày, nhưng mày nào có tổn thương gì? Mà em trai của tao cũng thiếu chút nữa chết trong tay mày, bây giờ Trình gia lại có người chết trong tay mày, coi như mày làm tốt kế hoạch giết gà dọa khỉ, như vậy chưa đủ sao?

- Anh đây chưa từng sử dụng phương án giết gà dọa khỉ, anh thích trực tiếp giết khỉ.

Hạ Thiên mất kiên nhẫn:

- Xem ra các chú không muốn đập đầu vào tường, vậy anh sẽ cho Sương nha đầu xử lý các chú.

Hạ Thiên quay đầu nhìn Cố Hàm Sương, hắn chuẩn bị cho nàng ra tay thì đúng lúc nghe thấy một âm thanh:

- Đợi chút.

Khi âm thanh này vang lên, một chiếc xe Hummer chạy đến, xe nhanh chóng dừng lại, một người đàn ông trung niên nhảy xuống.

- Hạ Thiên, xin dừng tay, tôi là Trình Bác Bình.

Người đàn ông trung niên nhanh chóng chạy đến:

- Tôi là cha của Trình Chí Cao, tôi biết Trình gia chúng tôi làm việc không đúng, kính xin anh nể mặt Tiểu Triệu Công Tử, tha cho chúng tôi một con đường sống.

Hạ Thiên giật mình:

- Tiểu Triệu Công Tử? Ông nói là Triệu Hiểu Trác?

- Tất nhiên là tôi, ngoài tôi ra còn ai dám gọi là Tiểu Triệu Công Tử?

Trên chiếc Hummer có một người nhảy xuống, là Triệu Hiểu Trác.

- Chú chạy đến đây làm gì?

Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Triệu Hiểu Trác:

- Đám ngu ngốc Trình gia này có liên hệ với chú từ khi nào?

- À, anh rể, bọn họ trước kia đi theo Nhạc Chi Phong, nhưng lúc này gặp tai họa thì Nhạc Chi Phong lại ném bọn họ sang một bên. Bây giờ bọn họ tìm tôi, tôi cũng cần bọn họ giúp việc. Anh xem, anh nể mặt tôi, việc này coi như xong, tôi đảm bảo sau này bọn họ sẽ không gây phiền cho anh.

Triệu Hiểu Trác đến bên cạnh Hạ Thiên, giọng điệu có vài phần hương vị năn nỉ.

Triệu Hiểu Trác thật ra đã nói rất rõ, muốn Hạ Thiên nể mặt mình, trước mặt người ngoài hắn sẽ không khép nép như vậy, nhưng hắn cảm thấy Hạ Thiên là người cùng nhà, có khép nép cũng không xấu hổ.

Còn phương diện khác, bây giờ hắn thật sự cần nhân thủ, vì đại ca Triệu Công Tử của hắn sắp rời khỏi thủ đô, sau này việc ở thủ đô sẽ giao cho hắn. Bây giờ tuy hắn lấy được danh tiếng cao trong Triệu gia nhưng lại không có mấy người giúp việc, mà Trình Bác Bình lại chủ động đến tìm hắn, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

- Hạ thần y, tôi có thể đảm bảo, sau này Trình gia sẽ không bất kính với bất kỳ người nhà nào của anh hay chính anh, không cần anh mở miệng, chúng tôi sẽ xử lý những kẻ không tuân mệnh.

Trình Bác Bình mở miệng nói.

- Hạ Thiên, dù cậu có tin hay không, tôi cũng nói lại lần nữa, sự kiện A Cửu trúng đạn thật sự không liên quan đến tôi, có người muốn mượn đao giết người.

Trình Chí Cao thấy sự việc có cơ hội xoay chuyển thì cũng cố gắng giải thích, tuy trước đó Hạ Thiên nói có giải thích cũng vô ích, nhưng hắn cảm thấy, nếu nói rõ, có lẽ Hạ Thiên sẽ đổi ý.

- Anh rể, nể mặt tôi, nếu anh không nể mặt, sau này tôi sao có thể lăn lộn ở thủ đô? Anh không muốn giúp, tôi sẽ đi nói với chị gái.

Triệu Hiểu Trác thấy Hạ Thiên còn chưa nhả ra thì không khỏi buồn bực.

- Được rồi, nể mặt vợ Đại Yêu Tinh, tôi buông tha cho bọn họ.

Hạ Thiên lúc này vẫn không quên sự nhiệt tình của Triệu Vũ Cơ trên giường tối qua, hắn quyết định nể mặt Triệu Hiểu Trác.

Nhưng ngay sau đó hắn lại di chuyển chủ đề, hắn chỉ vào Trình Chí Cao:

- Nhưng, tôi còn muốn hỏi hắn một việc, nếu hắn thật sự có liên quan đến việc A Cửu, tôi phải xử lý hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.