- Tôi có tìm được gì hay không, đều không cần cậu quan tâm.
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, giọng điệu còn lạnh hơn cả ánh mắt:
- Cậu đã đưa tôi đến đây, cậu bây giờ có thể đi, cậu về báo cáo với Nguyệt Thanh Nhã hay tìm đám người Phiêu Miểu tiên môn vừa đến cũng tốt, không liên quan đến tôi.
- Này, Bánh Bao Lớn, sao chị biết người của Phiêu Miểu tiên môn đến?
Hạ Thiên không khỏi hỏi.
- Tất nhiên tôi biết.
Dạ Ngọc Mị vẫn dùng giọng lạnh băng nói:
- Tôi quen thuộc Phiêu Miểu tiên môn hơn cậu nhiều.
- Đương nhiên, vì người của Phiêu Miểu tiên môn là kẻ địch của chị. Nhưng nghe tôi nói này, Bánh Bao Lớn, dù thật sự là người của Phiêu Miểu tiên môn đến, chị cũng không cần vui sướng như vậy.
Hạ Thiên lười biếng hỏi:
- Chẳng lẽ chị không cảm thấy, bọn họ gặp sẽ giết chị đấy chứ? Dù không giết cũng sẽ bắt chị lại.
- Bọn họ muốn tìm Nguyệt Thanh Nhã, cậu nên lo lắng vấn đề của bọn họ thì hay hơn.
Dạ Ngọc Mị cũng không thèm nhìn Hạ Thiên.
- Bánh Bao Lớn, tôi vốn định không quản chuyện của chị, nhưng bây giờ tôi có chút lo lắng, nếu lỡ may đám kia thật sự là người của Phiêu Miểu tiên môn, như vậy bọn họ gặp phải chị, không phải rất phiền sao?
Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Đừng tưởng tôi không biết ý nghĩ của chị, nếu chị gặp được bọn họ, nhất định chị sẽ bán đứng thần tiên tỷ tỷ, như vậy bọn họ có thể tìm đến thần tiên tỷ tỷ.
- Tôi sẽ không bán đứng cô ấy.
Dạ Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng có vài phần chê cười:
- Tôi chỉ biết cứu vớt cô ấy mà thôi.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Dạ Ngọc Mị, sau đó hắn mở miệng nói:
- Bánh Bao Lớn, tôi nên xử lý chị mới đúng.
- Muốn giết thì đã sớm làm rồi, không phải cậu không có cơ hội.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói, rõ ràng nàng căn bản không sợ uy hiếp của Hạ Thiên.
- Nhưng tôi giết chị thì thần tiên tỷ tỷ sẽ mất vui.
Hạ Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào Dạ Ngọc Mị, vẻ mặt khá chân thành:
- Vì vậy trước khi xử lý những kẻ có phải đến từ Phiêu Miểu tiên môn kia, chị phải theo tôi.
- Cậu không có tư cách ra lệnh cho tôi.
Dạ Ngọc Mị nói mà có chút phẫn nộ, cho đến bây giờ còn chưa từng có kẻ nào quản được nàng.
Hạ Thiên chợt ra tay, hắn đánh về phía Dạ Ngọc Mị, bàn tay phải chộp về phía ngực nàng.
Vẻ mặt Dạ Ngọc Mị chợt biến đổi, nàng nhanh chóng lui về phía sau, sợi tơ hắc sắc cũng nhanh chóng cuốn về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng không tránh né, bàn tay vẫn nhắm vào hai cái bánh bao lớn của Dạ Ngọc Mị, điều này làm cho Dạ Ngọc Mị cảm thấy xấu hổ và tức giận, tên khốn kia lại dùng chiêu thức hạ lưu như vậy.
Một bàn tay trong suốt nghênh đón bàn tay của Hạ Thiên, Dạ Ngọc Mị chợt phát hiện thân pháp của mình so ra kém xa hắn, tên khốn kia tấn công với tốc độ cực nhanh, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của nàng. Lúc này nàng chẳng những không thể nào né tránh, bàn tay vô sỉ kia đã liên tục tiếp cận ngực nàng, không thể né tránh thì chỉ có thể ngăn cản mà thôi.
Nhưng lúc này Hạ Thiên chợt biến mất rất quỷ dị, hắn nhanh chóng chụp về phía cổ tay của Dạ Ngọc Mị, khi nàng cảm thấy không đúng, muốn tránh thì đã không còn kịp nữa rồi.
Hơn mười sợi tơ hắc sắc đã cuốn lấy cánh tay của Hạ Thiên, nhưng cũng thời gian đó cổ tay trắng nõn của Dạ Ngọc Mị đã rơi vào sự khống chế của hắn, một dòng khí nóng lạnh chạy khắp người nàng, dùng khí thế khó thể ngăn cản để bùng ra.
Lúc này Dạ Ngọc Mị chợt cảm thấy không còn chút khí lực nào, giống như toàn thân bị một loại cấm chế đặc thù ngăn chặn, cuối cùng nàng không thể nào sử dụng được chút chân khí nào. Lúc này mười sợ tơ hắc sắc của nàng đã không còn được chân khí khống chế, tất cả tự nhiên rũ xuống, căn bản không thể nào tạo nên bất kỳ thương tổn gì cho Hạ Thiên.
- Bánh Bao Lớn, tôi nói chị phải theo tôi, chị đã không nghe lời, như vậy tôi cũng chỉ còn cách dùng thủ đoạn cưỡng chế mà thôi.
Hạ Thiên thu tay lại rồi dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Cậu làm gì tôi?
Dạ Ngọc Mị cắn răng nói.
- Không có gì, giống như lúc trước chị phong bế công lực của tôi, bây giờ tôi cũng phong bế công lực của chị.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Bây giờ nếu chị muốn đi, như vậy thì cứ tự nhiên, nhưng một người phụ nữ xinh đẹp như chị, sau khi mất đi công lực mà đi trên đường sẽ có hậu quả gì, không cần tôi nói thì chị cũng hiểu rõ. Đến lúc đó sợ rằng chị sẽ bị vô số phàm nhân xem thường và kinh nhờn.
- Vô sỉ.
Dạ Ngọc Mị cắn răng mắng.
- Vì thần tiên tỷ tỷ, tôi có thể vô sỉ một chút, thật ra đây cũng là vì tốt cho chị. Thần tiên tỷ tỷ nói tôi cần chăm sóc chị cho tốt, nếu đã phải chăm sóc thì chị nên đi theo tôi, nếu là chị đi mất, tôi sao có thể chăm sóc cho chị? Vì vậy, tuy tôi dùng vài thủ đoạn cưỡng chế nhưng thần tiên tỷ tỷ nhất định sẽ đồng ý.
Hạ Thiên không cho là đúng, rõ ràng hắn không biết làm vậy có gì không đúng, nếu thần tiên tỷ tỷ có mặt ở đây, hơn phân nửa sẽ đồng ý với cách làm này của hắn.
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, bộ dạng hận không thể giết chết hắn, nhưng nàng cũng không nói thêm điều gì, vì nàng biết rõ, dù mình nói gì cũng không thay đổi được sự thật. Nàng biết rõ, dưới tình huống hiện tại, bên cạnh tên khốn nạn này, nàng thật sự rất an toàn, nếu không, bây giờ nàng trói gà không chặt mà chạy ra ngoài, sẽ có kết cục rất bi thảm.
- Chồng chồng, có điện thoại kìa... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chuông điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên:
- Đây là số điện thoại của người lạ, chồng có thể không nhận máy, cũng có thể đợi một chút, Tiểu Yêu Tinh đang xem xét vị trí...Bây giờ sẽ đếm ngược, mười, chín, tám...
Chuông điện thoại của Tiểu Yêu Tinh thật sự làm cho Hạ Thiên không biết nói gì hơn, hắn cũng không lập tức tiếp điện thoại mà tiếp tục nghe đếm ngược:
- Ba,hai, một...Điện thoại đến từ số 133 đường Bắc quận Bắc thành phố Nhạc Nam, là số thuộc về Điền Bác Phong, đang tìm tư liệu về Điền Bác Phong...
Hạ Thiên nghe đến đó thì không chút do dự, hắn trực tiếp nhận điện thoại:
- Alo, có chuyện gì?
- Tổ trưởng Hạ, tôi là Điền Bác Phong tổ trọng án, tôi bây giờ đang ở...
Điền Bác Phong vừa nói đã khai báo thân phận, Hạ Thiên mất kiên nhẫn cắt lời:
- Tôi biết rồi, có chuyện gì?
- Vâng, tổ trưởng Hạ, chúng tôi phát hiện ở chỗ này phát sinh án mạng, là quận Bắc thành phố Nhạc Nam...
Điền Bác Phong nhanh chóng nói, sau đó chưa nói hết câu thì Hạ Thiên đã cắt ngang lời:
- Tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó hắn đẩy những sợi tơ về phía Dạ Ngọc Mị, làm cho những sợi tơ tiếp tục quấn quanh người nàng như bình thường. Cuối cùng hắn vung tay ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, vòng eo mềm mại, điều này làm cho tâm tình của Hạ Thiên có chút xao động, ôm eo của người phụ nữ chết tiệt này có cảm giác rất tốt.
- Thả tôi ra.
Dạ Ngọc Mị muốn vùng vẫy, rất tiếc không có tác dụng, vì vậy chỉ có thể phẫn nộ quát lớn.
Tất nhiên Dạ Ngọc Mị có quát cũng không có tác dụng, Hạ Thiên hoàn toàn mặc kệ nàng, trực tiếp bay xuống Thiên Thần Đỉnh, bay qua hồ Nguyệt Lạc. Hắn đang định đi tìm taxi chạy đến đường Bắc quận Bắc thì chợt phát hiện chiếc xe cảnh sát đưa bọn họ đến lúc giữa trưa vẫn còn đứng ở vị trí cũ, vì vậy hắn bay xuống bên cạnh.
- Tổ trưởng Hạ, anh đã quay lại.
Hào Phỉ Phỉ hầu như vẫn còn đứng chờ, khi thấy Hạ Thiên quay về thì nàng thật sự vui mừng.
Hạ Thiên kéo cửa xe, trước tiên đẩy Dạ Ngọc Mị vào, sau đó cũng lên xe, hắn mở miệng:
- Đến 133 đường Bắc, quận Bắc.
Hào Phỉ Phỉ cũng bận rộn lên xe, sau đó nói ngay:
- Đi mau.
Chiếc xe cảnh sát khởi động rất nhanh, chỉ mất hơn một phút sau Hạ Thiên đã đến địa điểm phát hiện án.
Nhưng địa điểm phát hiện án này chính là một khu thương mại đang xây dựng, ở dưới tầng trệt, cũng chính là bãi đậu xe. Tất nhiên lúc này bãi đậu xe đã căn bản không có xe, vì trung tâm thương mại này còn chưa được sử dụng, người bị hại là một người đàn ông chưa đến ba mươi, cổ họng bị đâm xuyên, một kiếm mất mạng.
- Tổ trưởng Hạ, chúng tôi không động vào hiện trường, chờ anh đến xem.
Khi thấy Hạ Thiên xuất hiện, Điền Bác Phong lập tức dùng giọng khách khí nói, bây giờ hắn đã biết Hạ Thiên có năng lực siêu phàm.
Hạ Thiên đơn giản kiểm tra người bị hại, sau đó hắn thở ra:
- Cuối cùng cũng có tin tức tốt.
Điền Bác Phong chợt ngây người, có người chết mà tin tức tốt?
Hào Phỉ Phỉ cũng ngây ra, nàng cẩn thận hỏi:
- Tổ trưởng Hạ, anh biết thân phận của hung thủ sao?
- Không phải.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Tôi chỉ biết bọn họ còn đang ở thành phố Nhạc Nam, đây là tin tức tốt với tôi.
Đối với Hạ Thiên thì đây là một tin tức tốt, vì nếu đối phương thật sự đến từ Phiêu Miểu tiên môn, như vậy hắn mong muốn giải quyết tất cả ở Nhạc Nam này.
Điền Bác Phong và Hào Phỉ Phỉ thật sự không biết nói gì, đây là tin tức tốt sao? Đối với bọn họ thì khác, bọn họ chỉ ước sao hung thủ không có mặt ở đây mà thôi.
- Tổ trưởng Hạ, bây giờ chúng ta nên làm sao?
Điền Bác Phong có chút chần chừ, cuối cùng cũng mở miệng.
- Các anh tiếp tục tìm hung thủ, bọn họ đã giết người ở đây, như vậy nhất định từng xuất hiện ở chỗ này. Các anh có thể hỏi người, hoặc xem camera, trang phục của bọn họ rất kỳ quái, sẽ dễ dàng phát hiện ra thôi.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói, nếu đối phương đến từ Phiêu Miểu tiên môn, như vậy cách ăn mặc sẽ khác biệt. Tất nhiên nếu bọn họ là người tu tiên tồn tại ở thế giới này mới có thể ăn mặc như người bình thường, nhưng nếu như vậy thì Hạ Thiên không cần lo, người tu tiên ở thế giới này căn bản không tạo nên uy hiếp với hắn.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi tiếp tục:
- Các anh tiếp tục đi tìm, tôi muốn đi ngủ một giấc, thuận tiện cũng ăn vài món.
Sẽ có đại chiến, sẽ đến không lâu sau, Hạ Thiên muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu không đến lúc đánh nhau mà đói bụng thì cũng không hay.
- Tổ trưởng Hạ, tôi đã đặt khách sạn cho anh, trong đó có nhà hàng, nếu không tôi đưa anh đi nhé?
Hào Phỉ Phỉ vội vàng nói.