- Tiểu bại hoại, thằng ngu kia chắc chắn có chìa khóa của chúng ta, nếu nửa đêm hắn đến nhìn trộm chúng ta thì sao?
Liễu Mộng tỏ ra căng thẳng.
- Vậy thì xử lý hắn.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói thêm:
- Hay là trước tiên chúng ta xử lý hắn trước?
- Được được, chúng ta đánh hắn một trận, sau đó ném hắn đi.
Liễu Mộng có chút hưng phấn.
- Được.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn nhìn Đường Huệ Quân:
- Cô gọi tên Đinh Đại Dũng ngu ngốc kia đến đây đi.
Hạ Thiên cũng không phải thật sự lo lắng Đinh Đại Dũng sẽ đến nhìn trộm lúc nửa đêm, dù hắn đang ngủ mà có người đột nhập vào nhà thì cũng sẽ tỉnh lại. Nhưng đó là phòng của vợ hắn mà thằng khốn Đinh Đại Dũng kia lại có chìa khóa, điều này làm hắn cảm thấy khó chịu, vì vậy hắn muốn lấy lại chìa khóa, sau đó thuận tiện xử lý tên Đinh Đại Dũng kia.
- Vâng, Hạ tiên sinh, tôi sẽ gọi điện thoại cho hắn, tên vô lại kia sẽ đến.
Đường Huệ Quân đồng ý, nàng đã sớm bị tên khốn Đinh Đại Dũng dày vò khá lâu, bây giờ có Hạ Thiên giải quyết phiền toái, tất nhiên là cầu mà không được.
Còn Hạ Thiên muốn giải quyết thế nào thì Đường Huệ Quân thật sự không quan tâm, tuy nàng không biết về Hạ Thiên, nhưng nàng nghĩ hắn sẽ giải quyết được vấn đề này.
Một phút sau.
Hạ Thiên và Liễu Mộng ăn cơm trưa xong thì quay về phòng, Hạ Thiên ngồi trên ghế sa lông, Liễu Mộng ghé người lên đùi hắn, trong miệng còn phàn nàn:
- Tiểu bại hoại, bây giờ sao chị cứ ăn rồi ngủ thế này? Có phải chị cũng mang thai như Băng Băng rồi không?
- Chị Mộng, chẳng qua chị ngủ chưa đủ mà thôi. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- À, vậy chị ngủ tiếp, cậu vừa ăn cơm xong, không được phép ăn bánh bao của chị.
Liễu Mộng lầm bầm một câu, sau đó nàng nhắm mắt đẹp, bộ dạng thật sự tiến vào giấc ngủ.
Đường Huệ Quân ngồi ở bên cạnh mà cảm thấy có chút mơ hồ, người đàn ông này rốt cuộc sao có thể tìm được nhiều phụ nữ cam tâm tình nguyện cùng ở chung mà chẳng ghen như vậy? Đặc biệt là ngay cả một người phụ nữ như Diệp Mộng Oánh cũng cam tâm tình nguyện, điều này làm cho nàng cực kỳ khó hiểu. Phải biết rằng trước kia nàng từng công tác với Diệp Mộng Oánh, nàng biết đối phương có yêu cầu rất cao với đàn ông, cũng vì vậy mà luôn không tìm được người đàn ông nào phù hợp. Nhưng bây giờ Diệp Mộng Oánh lại cùng nhiều phụ nữ khác chia xẻ người đàn ông này, như vậy hắn phải có bao nhiêu sức quyến rũ mới có thể làm được điều đó?
- Đường Huệ Quân, cô quả nhiên cùng thằng khác sau lưng tôi...
Đúng lúc này ngoài cửa chợt vang lên một âm thanh, Đinh Đại Dũng cuối cùng cũng xuất hiện.
- Bốp!
Đinh Đại Dũng còn chưa nói hết lời thì đã bị một cái ca nhựa đập lên đầu, hắn hét thảm một tiếng rồi ngã bịch xuống đập đầu xuống đất.
- Cô có thể đi được rồi.
Hạ Thiên nhìn Đường Huệ Quân, nếu Đinh Đại Dũng đã xuất hiện thì sứ mạng của Đường Huệ Quân đã hoàn thành. Tuy bộ dạng của nàng rất khá nhưng gần đây hắn không có cảm tình gì với những phụ nữ tùy tiện trong sinh hoạt cá nhân, vì vậy hắn thật sự không có hảo cảm với Đường Huệ Quân.
Đường Huệ Quân cũng là người thông minh, cũng là người có kiến thức rộng rãi, nàng có thể thấy Hạ Thiên không có mấy hảo cảm với mình, vì thế mà hắn vừa nói xong thì nàng lập tức cáo từ, không ở lại thêm một giây nào.
- Chị Mộng, có thằng ngu để đánh rồi.
Hạ Thiên nói một câu với Liễu Mộng giống như đang ngủ.
Hạ Thiên vừa dứt lời thì Liễu Mộng chợt mở mắt, sau đó nàng nhảy dựng lên, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Đinh Đại Dũng, sau đó nhấc chân đá điên cuồng lên người đối phương.
- Á....Á...Cứu mạng...Nữ hiệp tha mạng...
Đinh Đại Dũng đáng thương hoàn toàn không biết rõ tình huống, sau đó hắn chỉ biết kêu gào thảm thiết và cầu xin tha thứ, căn bản không làm gì khác hơn.
Trong vài phút ngắn ngủi mà liễu mộng đá Đinh Đại Dũng vài trăm cái, một đá cuối cùng nàng đánh văng đối phương, sau đó nàng lại nhào về phía Hạ Thiên, cặp mắt khép lại, ngã xuống đùi hắn, chỉ sau nháy mắt đã hít thở đều đặn thong thả, giống như đã ngủ.
Hạ Thiên chợt ngây người, chị Mộng này không phải đang mộng du đấy chứ?
- Bốp!
Đinh Đại Dũng đụng vào ghế sa lông, lại phát ra một tiếng rên thảm.
- Này, thằng ngu, nghe nói mày có chìa khóa gian phòng này.
Hạ Thiên nhìn Đinh Đại Dũng, hắn cũng lười hỏi, bây giờ hắn không có việc gì, cứ chậm rãi mà tra tấn thằng ngu này vậy.
Đinh Đại Dũng cố sức bò lên, hắn đã bị Liễu Mộng đánh một trận điên cuồng, bây giờ ngoài sợ hãi chỉ còn là sợ hãi, hắn dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Hạ Thiên rồi lắp bắp:
- Không có, không có...Đại ca, tiểu đệ có mắt không nhìn thấy núi thái sơn, ngài đại
nhân đại lượng không nên so đo với em, em thật sự không biết Đường Huệ Quân là hàng của anh...Á...
Hạ Thiên đâm châm liên tục lên người Đinh Đại Dũng, mà tên khốn kia liên tục gào lên kinh thiên động địa, hắn châm thật ra là tăng cảm giác đau đớn của đối phương lên gấp mười lần mà thôi. Vì vậy mà lúc này Đinh Đại Dũng vốn đã bị Liễu Mộng đánh cho một trận, bây giờ cảm giác đau tăng lên gấp mười lần, vì thế mà thật sự giống như có người đâm trăm đao lên người vậy.
- Thằng ngu này, mày tưởng rằng tao cũng không có ánh mắt thưởng thức giống mày sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Đinh Đại Dũng, mà Đinh Đại Dũng lúc này cũng mới nhớ ra, trong ngực người này có một mỹ nữ không biết đẹp hơn Đường Huệ Quân biết bao nhiêu lần.
- Đại...Đại ca...
Đinh Đại Dũng nơm nớp lo sợ, sau đó lại hét thảm một tiếng:
- Á...
Thì ra là Hạ Thiên đâm lên người Đinh Đại Dũng một châm:
- Đừng gọi anh là đại ca, những thằng ngu như chú có tư cách gọi anh là đại ca sao?
- Đại gia...Á...
Đinh Đại Dũng sửa lại cách xưng hô và lại bị Hạ Thiên cho một châm.
- Anh già vậy sao?
Hạ Thiên bất mãn:
- Này, thằng ngu, nói mau, chú em có chìa khóa phòng này sao? Còn nữa, có phải chú mày đặt ma túy vào phòng rồi báo cảnh sát không?
- Á...Á...
Đinh Đại Dũng không cách nào trả lời, hắn đau đến mức nằm lăn xuống đất, tiếng kêu kinh thiên động địa của hắn đã truyền ra ngoài, Hạ Thiên lại không khóa cửa, vì vậy có người đi đến muốn xem có chuyện gì xảy ra. Hạ Thiên dù biết có tiếng bước chân người đi đến nhưng cũng không quan tâm.
- Thằng ngu, nói mau, nếu không anh sẽ cho chú em đau như vậy ba ngày ba đêm, kêu thảm thiết mà chết.
Hạ Thiên có chút bất mãn, hắn cầm lấy ngâm chân đâm xuống người Đinh Đại Dũng.
Vì vậy mà Đinh Đại Dũng càng kêu gào thảm thiết, thậm chí còn ghê sợ hơn tiếng giết heo, vì thế mà đám người muốn đến xem náo nhiệt cũng rụt cổ quay về. Hạ Thiên nghe thấy tiếng bước chân đi xa, nhưng có lẽ cảnh sát sẽ nhận được điện thoại và đến
ngay thôi.
- Vâng, là...Là tôi.
Đinh Đại Dũng cuối cùng cũng thừa nhận.
Hạ Thiên đâm một châm lên người Đinh Đại Dũng, hắn chợt phát hiện bức cung như vậy nhanh hơn thôi miên, vì thôi miên mất mười phút mà bức cung thì Đinh Đại Dũng chỉ mất hai phút đã xong.
Tiếng kêu thảm thiết của Đinh Đại Dũng chợt dừng lại, nhưng lúc này toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt cũng tái nhợt. Cảm giác đau đớn vừa rồi giống như phát ra từ sâu trong xương cốt làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, cũng không dám có ý nghĩ nếm thử.
- Lấy chìa khóa ra.
Hạ Thiên nhìn Đinh Đại Dũng rồi thản nhiên nói.
- Đây, cái này là chìa khóa ở đây, còn đây là những chìa khóa nhà Đường Huệ Quân, tất cả đều ở đây.
Đinh Đại Dũng lập tức lấy ra một xâu chìa khóa đưa cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhận lấy chìa khóa và khẽ xoa nhẹ, xâu chìa khóa bị hắn vò thành nắm sắt, sau đó ném vào thùng rác.
Đinh Đại Dũng thấy tình huống như vậy mà sợ đến mức vẻ mặt trắng bệch, hắn thầm mắng chính mình, hừ, đắc tội với thứ gì vậy, đây là người hay là thần?
- Này, ma túy tổng hợp chú lấy từ nơi nào?
Hạ Thiên lại hỏi một câu.
- Là một người bạn đưa đến, để cho tôi bán dùm.
Đinh Đại Dũng trả lời.
- À, vậy bạn của chú bán ma túy sao?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Chưa hẳn là như vậy, hắn cũng chỉ là một tên côn đồ mà thôi, có lẽ phụ trách làm đại lý bán thuốc, buôn ma túy thì còn chưa dám làm.
Đinh Đại Dũng cũng không giấu diếm.
- Chỗ này có rất nhiều ma túy sao?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi hỏi.
- Có lẽ là rất nhiều, vùng này có nhiều con nghiện, tôi nghe nói trước kia ma túy đến đây đều xuất phát từ huyện Lâm Giang, sau này nhà xưởng bên kia bị tra được, Đao ca bên này tự mình tìm người chế ma túy, coi như vừa mới cung ứng cho thị trường. Nhưng sau này sản lượng tiêu thụ càng lúc càng lớn, đã bắt đầu buôn bán với những thành phố xung quanh, nghe nói còn có nguồn hàng được đưa đến thành phố Giang Hải.
Đinh Đại Dũng tiếp tục lên tiếng.
- Đao ca là ai?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Đao ca là đại ca bên này, tên là Tiết Tiểu Đao, tất cả mọi người đều gọi hắn là Đao ca, thật ra ai cũng biết Đao ca là đại ca ở đây, nhưng cảnh sát không có chứng cứ, dù có chứng cứ thì Đao ca cũng có thể xử lý kẻ có chứng cứ.
Đinh Đại Dũng trả lời:
- Nhưng nghe nói vài ngày qua tổ trọng án đang ngắm vào hắn, nhưng Đao ca bây giờ đã không có ai bắt được tay, muốn lấy chứng cứ là không thể.
- Như vậy sao?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số:
- Băng Băng, chị có phải đang muốn chộp tên đầu nậu ma túy ở Tinh Thành bên này không?
- Đúng vậy, chồng, tuy vài ngày trước đã bắt được một tên vận chuyển ma túy sang Giang Hải, nhưng hắn chỉ là kẻ vận chuyển, nguồn gốc của ma túy vẫn ở Tinh Thành, nếu không đánh vào nơi phát ra ma túy thì căn bản không giải quyết được vấn đề.
Lãnh Băng Băng trả lời, sau đó nàng dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Sao vậy? Cậu không phải đang dưỡng thương à? Thế nào lại quan tâm đến vụ này?
Hạ Thiên cũng không che giấu mà nói ra những gì Đinh Đại Dũng biết về Tiết Tiểu Đao cho Lãnh Băng Băng biết, vừa rồi hắn hỏi nhiều về Tiết Tiểu Đao cũng vì Lãnh Băng Băng đang điều tra vụ ma túy này, nếu không thì hắn cũng không có tâm tình mà quan tâm đến vụ này.
- Chồng, Đinh Đại Dũng kia cũng không nói dối, Tiết Tiểu Đao này tôi cũng biết rõ, nhưng thật sự không có chứng cứ gì cả.
Lãnh Băng Băng dùng giọng dịu dàng nói:
- Nhưng cậu đừng quan tâm vụ này, an tâm dưỡng thương là quan trọng hơn, tra án cứ để cho tôi là được