Lãnh Băng Băng có chút kinh hoàng đối với phát hiện này của mình, không phải nàng sợ Hạ Thiên phải thua, mà nàng lo lắng Hạ Thiên thất bại. Nàng cảm thấy mình không nên lo lắng, lưu manh này rõ ràng không phải là người tốt, thua tất nhiên sẽ là chuyện tốt, nhưng dù nàng nói với mình như vậy nhưng từ tận đáy lòng vẫn mong sao Hạ Thiên có thể thắng.
"Tuy lưu manh này không phải loại tốt đẹp gì nhưng cũng không tệ hơn Lôi Quân, vì vậy mình không hy vọng hắn thua, đúng, nhất định là như vậy!"Lãnh Băng Băng nhanh chóng tìm ra cái cớ cho mình, trong lòng thầm an ủi chính mình.
- Băng Băng, Hạ Thiên phải làm sao mới thắng được?
Tôn Hinh Hinh nói với vẻ mặt lo lắng:
- Tôi thấy Lôi Quân bắn năm lần đều đạt điểm cao nhất, Hạ Thiên có thể được như vậy sao?
Lãnh Băng Băng không trả lời, nàng cũng không biết trả lời thế nào, dù Tôn Hinh Hinh là một người bình thường cũng có thể nhìn ra được, tất nhiên nàng cũng biết Hạ Thiên tối đa chỉ có thể hòa Lôi Quân, căn bản khó thể vượt qua. Nói cách khác trận này Hạ Thiên chắc chắn không thắng, bây giờ chỉ có thể trông cậy hắn không thua mà thôi.
- Không sao, Hạ Thiên dù thua đấu súng nhưng sẽ không thua hai hạng mục phía sau.
Diệp Thiếu Hùng an ủi Tôn Hinh Hinh, hắn cũng cho rằng trận đầu Hạ Thiên có phân nửa là sẽ thua, nhưng không sao, với võ công của Hạ Thiên thì thứ hai sẽ thắng. Võ công cao thì sức chịu đựng cũng tốt, cuối cùng sẽ thắng hai trong ba hạng mục, như vậy sẽ thắng.
Hạ Thiên lúc này nhìn về phía ba người nói:
- Chị Hinh, cảnh sát tỷ tỷ, Diệp đại ca, các người đừng lo lắng, tôi sẽ không thua.
- Để tôi xem cậu làm sao để thắng tôi.
Lôi Quân cười lạnh một tiêng, hắn tuyệt đối có lòng tin với thuật bắn súng của mình, hắn cũng không tin có người xuất sắc hơn.
Hạ Thiên cũng không để ý đến Lôi Quân, hắn nhìn về phía Tần Phong:
- Này, làm cho bia ngắm di chuyển đi.
Tần Phong gật đầu, bia ngắm lại bắt đầu di động.
- Đùng đùng đùng đùng đùng!
Năm tiếng súng vang lên, cũng là năm tiếng súng liên tục, Hạ Thiên cũng không dừng lại.
Bia ngắm ngừng di chuyển, Tôn Hinh Hinh, Lãnh Băng Băng và Diệp Thiếu Hùng trợn mắt há mồm, điều này rõ ràng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Lôi Quân có chút sững sốt, ngay sau đó lại phát ra tiếng cười kinh thiên động địa:
- Ha ha hacker...Tôi nghĩ cậu là súng thần, thì ra chỉ ra dáng mà thôi, ít nhất cũng phải bắn trúng một bia chứ, rõ ràng cả năm phát đạn đều không trúng, cười chết người, ha ha ha!
Lãnh Băng Băng không nói gì, lưu manh kia không phải vừa rồi rất to mồm sao? Đây là những gì mà hắn nói có thể làm được mọi thứ sao? Trên năm bia ngắm vẫn chỉ có năm vết đạn, là vị trí mà trước đó Lôi Quân đã bắn trúng, lưu manh bắn năm phát đạn, chưa nói đến vấn đề trúng hồng tâm, rõ ràng chẳng trúng được tấm bia nào.
Trên gương mặt xinh đẹp của Tôn Hinh Hinh có thêm vài phần lo lắng, tiểu sắc lang quả nhiên đã thua.
Diệp Thiếu Hùng thì cảm thấy ngoài ý muốn, hắn tưởng rằng thuật bắn súng của Hạ Thiên là rất tốt, cho dù thua cũng không đến mức thê thảm như vậy chứ?
- Hạ Thiên, trận đầu cậu thua, cậu có ý kiến gì không?
Tần Phong mở miệng hỏi.
- Ai nói tôi thua?
Hạ Thiên bĩu môi.
Lôi Quân lập tức nổi giận:
- Hạ Thiên, con bà nó, cậu là đàn ông mà không biết nhận thua sao?
- Anh đến bia mà xem, sau đó quay lại sẽ biết ai thua ai.
Hạ Thiên có chút khinh thường.
- Thứ này còn phải xem sao? Chỉ cần không phải là người mù thì có thể thấy cậu không bắn trúng bia.
Lôi Quân tức giận nói.
Lôi Chấn Thiên nãy giờ không nói lời nào cũng mở miệng nói:
- Lôi Quân, cháu ra nhìn xem thế nào.
- Xem thì xem.
Lôi Quân bất mãn chạy về phía những tấm bia.
Đầu tiên Lôi Quân nhìn thoáng qua, vẻ mặt hắn chợt biến đổi lớn, sau đó lại tiến đến quan sát cẩn thận hồng tâm.
- Điều này...Điều này...Sao có thể được.
Lôi Quân không nhịn được phải kêu lên kinh hoàng, sau đó hắn lại chạy đến quan sát những tấm bia khác, khi đến tấm bia cuối cùng thì vẻ mặt đã hoàn toàn trắng bệch.
- Này, anh nói xem, rốt cuộc là ai thắng.
Hạ Thiên hét lên với Lôi Quân.
Lôi Quân dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn bia, một lúc lâu sau hắn mới ũ rũ quay về như gà trống bại trận. Hắn dùng ánh mắt thấy quái vật nhìn Hạ Thiên, sau đó dùng giọng mất hết sức lực nói:
- Tôi thua.
- Sao?
Tôn Hinh Hinh đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó lại vỗ tay vui sướng:
- Tốt quá, Hạ Thiên, cậu thật lợi hại.
Lãnh Băng Băng lại không hiểu:
- Không phải cậu ta chẳng bắn trúng sao?
- Đúng vậy, đại ca, sao anh nhận thua.
Lôi Đình cũng rất kỳ quái.
Tần Phong và Diệp Thiếu Hùng lại đột nhiên cảm giác được điều gì đó, cả hai nhanh chóng chạy đến năm tấm bia, ngay sau đó vẻ mặt biến đổi lớn.
- Không thể tưởng nổi, đúng là khó tưởng.
Diệp Thiếu Hùng thì thào.
- Lợi hại, quá lợi hại, Lôi Quân thua không oan.
Tần Phong cũng vừa lắc đầu vừa nói.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Lãnh Băng Băng nhịn không được phải hỏi, ngay cả Lôi Đình, Lôi Vũ, Tần Viêm cũng rất kỳ quái, sao Lôi Quân lại thua?
- Tiểu cô nương, nếu tôi đoán không lầm thì chẳng phải Hạ Thiên không bắn trúng bia, ngược lại đều bắn trúng.
Lôi Chấn Thiên chậm rãi mở miệng nói.
- Đều bắn trúng sao?
Lãnh Băng Băng sững sờ:
- Nhưng...À, chẳng lẽ...Năm viên đạn cũng bắn trúng vị trí của Lôi Quân trước đó.
- Đúng vậy, năm viên đạn của Hạ Thiên không chỉ bắn trúng vào vị trí của Lôi Quân trước đó, hơn nữa còn đánh văng đầu đạn của Lôi Quân ra ngoài, năm viên đạn của cậu ấy mới ở lại trên bia.
Diệp Thiếu Hùng đi đến, vẻ mặt có chút kích động.
- Điều này đúng là khó tưởng, phải biết rằng tốc độ của đạn không thể dùng sức người để khống chế, vì không thể khống chế bằng lực tương tác nên chỉ có thể sử dụng góc độ bắn, mới có thể giữ đạn mình ở lại mà đẩy đạn của người khác rơi xuống. Nói cách khác chỉ cần bắn trúng năm vị trí trước đó đã là rất khó, hơn nữa còn thay thế đạn của đối phương trên bia, như vậy khó chồng thêm khó.
Tần Phong cũng gật đầu:
- Tôi tin nếu Hạ Thiên nổ súng trước thì Lôi Quân cũng không làm được điều này, vì vậy Lôi Quân thua là không oan.
- Đúng vậy, tôi không làm được, tôi thua tâm phục khẩu phục.
Tuy vẻ mặt Lôi Quân rất khó coi nhưng vẫn mạnh miệng nhận thua.
Lãnh Băng Băng thì ngây ra như phỗng, nàng chỉ biết lưu manh giỏi đánh nhau, chạy trốn cũng nhanh, không ngờ bắn súng lại ác liệt như vậy.
- Tôi nói thắng thì sẽ thắng.
Hạ Thiên nở nụ cười sáng lạn, tuy hắn không thích dùng súng, nhưng Tam sư phụ là súng thần, kỹ thuật dùng súng của hắn lại giỏi hơn thầy. Nếu hắn thua trên tay Lôi Quân, như vậy chẳng phải sỉ nhục sư môn sao?
- Hạ Thiên, đừng đắc ý quá sớm, còn hai hạng mục nữa, bây giờ chúng ta tiếp tục, lần này là võ công.
Lôi Quân cắn răng nói.
- Đến đây đi.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt thoải mái:
- Vì để anh thua tâm phục khẩu phục, tôi cho anh ra mười chiêu, anh có thể tấn công tôi mười lần, nếu anh có thể đụng vào người tôi, tôi sẽ nhận thua.
- Hạ Thiên, cậu đừng quá kiêu ngạo.
Lôi Quân thật sự nổi giận, tiểu tử này quá mức xem thường người khác. Vì vậy hắn quát lớn một tiếng rồi phóng về phía Hạ Thiên.
- Chiêu thứ nhất, tốc độ cũng không tệ... ....
- Chiêu thứ hai, quá màu mè, phải trực tiếp hơn... ....
- Chiêu thứ ba, chiêu này khá tốt, đáng tiếc anh phải gặp tôi... ....
... ....
- Chiêu thứ mười, anh còn chưa đụng vào người tôi, bây giờ tôi đánh lại anh, anh chuẩn bị cho tốt.
Hạ Thiên vừa né tránh vừa chỉ trỏ chiêu thức của Lôi Quân, điều này thiếu chút nữa làm Lôi Quân tức chết, nhưng hắn đã sử dụng tất cả vốn liếng mà không đụng đến chéo áo của Hạ Thiên. Mười chiêu qua đi trong nháy mắt, nhưng bóng dáng của Hạ Thiên vẫn lơ lửng bất định, mỗi lần hắn đều cho rằng mình đánh trúng Hạ Thiên, nhưng khi dùng xong chiêu thức thì hắn chẳng biết đối phương đã ở nơi nào mất rồi.
- Tôi sẽ đánh anh, nếu anh có thể thoát khỏi ba chiêu của tôi, tôi sẽ nhận thua.
Hạ Thiên lại nhắc nhở Lôi Quân, điều này thiếu chút nữa làm Lôi Quân giận ngất đi, tên khốn này quá ép người.
Đang lúc buồn bực thì Hạ Thiên cảm giác được một luồng nguy hiếp ép đến người, khoảnh khắc này một quyền phóng về phía hắn như chớp.
- Trời ạ, quá nhanh.
Trong đầu Lôi Quân bùng lên ý nghĩ này, ngay sau đó hắn tung một quyền nghênh đón theo bản năng.
- Á... ....
Trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn, Lôi Quân như bị điện giật, cơ thể chợt chết lặng, sau đó hắn té ngửa xuống đất.
Khoảnh khắc khi ngã xuống, Lôi Quân cảm thấy rất tức tối, tên khốn kia rõ ràng muốn đấm vào mặt, sao bây giờ lại chuyển lên ngực.
- Một quyền đã gục, anh thua, đánh cược ba mà thua hai, bây giờ tôi thắng.
Hạ Thiên vỗ tay, vẻ mặt rất thoải mái.
- Tôi...Tôi còn muốn so trận thứ ba.
Lôi Quân khốn khổ đứng lên:
- Tôi cũng không tin chẳng thắng được lần nào.
- Được, tôi luôn nghĩ rằng sẽ cho anh chết tâm phục khẩu phục, thích thì chiều, anh nói đi, lần này đấu thế nào?
Hạ Thiên không quan tâm nói.
- Bây giờ so sức chịu đựng, chúng ta chạy bộ, chạy một trăm vòng quanh trường bắn này, nếu chạy xong và mất ít thời gian hơn thì sẽ thắng.
Lôi Quân cắn răng nói.
Diệp Thiếu Hùng thầm tắc lưỡi, một vòng trường bắn này khoảng một ngàn mét, một trăm vòng là một trăm kilomet, nếu muốn chạy hết quảng đường này thì khó thể nào gắng gượng được.
Mà lúc này Lãnh Băng Băng cũng không khỏi dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lôi Quân, nếu chạy bộ với lưu manh kia thì Lôi Quân sẽ thua thê thảm.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Không sao.
Hạ Thiên lập tức đồng ý:
- Vì để anh chịu phục, tôi sẽ giúp anh chữa tốt vết thương.
Hạ Thiên nói xong thì lấy châm đâm lên người Lôi Quân, lúc này Lôi Quân cảm thấy trước ngực đã không còn đau đớn.
- Bắt đầu đi.
Lôi Quân khẽ cắn môi:
- Tần Phong, anh căn giờ và đếm vòng.
- Tốt, chuẩn bị...Bắt đầu.
Tần Phong hét lớn, Lôi Quân lập tức chạy ngay, đối với hắn mà thì phải cố gắng để không thua cả ba vòng.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị giúp tôi đếm vòng, một vòng.
Lôi Quân vừa chạy được vài bước chân đã nghe thấy một âm thanh làm hắn phải tan vỡ.
Tần Phong và Tần Viêm đưa mắt nhìn nhau, Diệp Thiếu Hùng trợn mắt há mồm, Lôi Đình và Lôi Vũ thì cực kỳ tức giận, tên khốn kia thật sự quá ép người, có người chạy như vậy sao?