Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 281: Em vẫn là xử nữ




Triệu Thanh Thanh bây giờ trốn khỏi nhà như ngựa hoang thoát cương, nàng muốn làm gì đều có thể, hai ngày này Lãnh Băng Băng lại không có nhà, vì vậy càng phá phách nghiêng trời lệch đất.

Chiều hôm nay Triệu Thanh Thanh nhận được điện thoại của thầy dạy võ Taekwondo, nói rằng hẹn nàng cùng đi hát ở quán karaoke Tiểu Thiên Hậu. Triệu Thanh Thanh vừa nghe nói đi hát karaoke đã quên ngay hành động qua cầu rút ván để cảnh sát nhốt sư phụ Taekwondo vài ngày vào lần trước, nàng lập tức đồng ý.

Khi Triệu Thanh Thanh vào đến phòng số mười lầu hai ở Đêm Giai Nhân thì phát hiện năm người bên trong đều là những kẻ bị Hạ Thiên đánh văng, sau đó còn bị nàng vu oan vào phải vào đồn cảnh sát, nhưng nàng vẫn không cảm thấy có gì không đúng. Nàng vẫn cho rằng năm người kia rất tốt với mình, mọi người thường xuyên ở cùng với nhau, tất nhiên lần này đi hát với nhau là bình thường.

Sau khi uống rượu thì Triệu Thanh Thanh tự nhận là ngàn ly không say lập tức cảm thấy có vấn đề, nha đầu này tuy thần kinh không ổn định nhưng vừa may không phải ngu ngốc, nàng giả vờ như không có chuyện gì và đi vào toilet. Sau đó nàng đóng cửa lại, tranh thủ thời gian điện thoại cho Lãnh Băng Băng xin trợ giúp.

Sau khi điện thoại xong thì Triệu Thanh Thanh liên tục dùng nước lạnh rửa mặt, cố gắng làm cho mình trở nên thanh tỉnh. Nhưng ý thức của nàng ngày càng mơ hồ, thân thể cũng bắt đầu mềm nhũn không còn chút sức lực, thậm chí cũng không còn sức để vốc nước rửa mặt.

- Triệu Thanh Thanh, em làm gì bên trong vậy?

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của thầy Sáu, rõ ràng Triệu Thanh Thanh đã lâu không ra và hắn đã sinh nghi.

- Thầy Sáu, em cảm thấy đau bụng...Chờ chút, em sẽ ra ngay, giúp em chọn bài đi, em sẽ hát ngay... ....

Triệu Thanh Thanh cố gắng nghĩ là không có việc gì, nhưng dù là thế nào thì bây giờ nàng cũng mềm nhũn, không còn chút sức lực.

- Phá cửa.

Triệu Thanh Thanh tuy cách nhau một cánh cửa cũng nghe được âm thanh của thầy Sáu, sau đó nàng nghe được âm thanh xô cửa, nàng muốn dùng người để chắn cửa nhưng mới bước ra đã ngã nhào, không thể đứng vững.

- Bốp, bốp... ....

Người ngoài đạp vài đá, của phong rất yết ớt mà bên ngoài toàn người học võ, vì vậy chỉ sau vài đá thì cửa đã bị văng ra.

- Thầy Sáu, anh...Các anh muốn gì?

Triệu Thanh Thanh cố gắng bảo trì thanh tỉnh, nàng mở miệng hỏi.

- Muốn gì sao?

Thầy Sáu dùng ánh mắt hung hăng nhìn Triệu Thanh Thanh:

- Lần trước không phải cô nói chúng tôi sàm sỡ sao? Hôm nay bọn tôi quyết định chơi thật.

- Thầy Sáu, ngày đó...Ngày đó chỉ là đùa cho vui thôi, đừng...Đừng nghĩ là thật.

Triệu Thanh Thanh cố gắng chống đỡ cặp mắt không sụp xuống, nàng cố gắng nói chuyện, cố gắng kéo dãn thời gian để Lãnh Băng Băng đến cứu.

- Nói đùa à? Đùa cái gì, cô làm hại chúng tôi bị giữ lại năm ngày.

Thầy Sáu rống lên với Triệu Thanh Thanh:

- Nay chúng tôi quyết định thay phiên nhau cưỡng hiếp, để cho cô biết hương vị là thế nào.

- Đúng vậy, thay phiên cưỡng hiếp, tưởng mình đẹp và giỏi lắm sao? Dám vu oan người khác.

- Tôi lên trước, để tôi chơi trước.... ....

- Để tôi chơi trước, tôi nhỏ tuổi nhất... ....

- Nghe nói cô ấy còn trinh, để tôi phá... ....

Bốn người còn lại bắt đầu tranh luận.

- Tất cả im miệng, tôi là thầy, tôi chơi trước.

Thầy Sáu rống lên.

- Em thứ hai... ....

- Em thứ hai... ....

Đám người kia không chiếm được vị trí đầu tiên, bây giờ lại giành thứ hai.

- Tôi cảnh cáo các người, cha tôi là bí thư thị ủy, các người...Nếu các người dám đụng vào người tôi thì đừng hòng thoát nạn... ....

Triệu Thanh Thanh thấy bốn người kia dùng ánh mắt chó sói đói nhìn mình, điều này làm nàng sợ hãi, không khỏi mở miệng uy hiếp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz

- Cha của cô là bí thư thị ủy sao? Vậy thì tốt, tôi chơi cô, như vậy có thể trở thành con rể của bí thư thị ủy.

Thầy Sáu cười lạnh một tiếng, rõ ràng hắn không tin lời Triệu Thanh Thanh. Điều này cũng khó trách được, bình thường Triệu Thanh Thanh chưa từng khoe thân phận của mình, hơn nữa ăn mặc bình thường, dù là ai cũng không nghĩ nàng là con của bí thư thị ủy.

- Cha của tôi đúng là bí thư thị ủy... ....

Triệu Thanh Thanh còn đang muốn nói gì đó thì cảm thấy ý thức mơ hồ, chưa nói hết câu nàng đã hôn mê. Trước khi hôn mê trong đầu nàng vẫn còn một ý nghĩ:

- Chị Băng Băng, chị nhất định phải đến cứu em... ....

Khi thấy Triệu Thanh Thanh hôn mê thì trong mắt thầy Sáu lóe lên cái nhìn hưng phấn, hắn thèm thuồng đã lâu với Triệu Thanh Thanh, trước kia khi hắn dạy nàng học võ Taekwondo thì thường vô ý nhưng cố tình chiếm chút tiện nghi, đáng tiếc là Triệu Thanh Thanh rất khôn khéo và né tránh tất cả. Trước nay nàng không cho hắn cơ hội, nhưng bây giờ thân thể ngọc ngà thanh xuân đã trở thành món ăn trên bàn của hắn.

- Chúng mày đi canh chừng cho anh.

Thầy Sáu nhìn bốn người còn lại, sau đó hắn bắt đầu cởi áo, định hưởng thụ Triệu Thanh Thanh ngay tại chỗ.

Đúng lúc này trong Đêm Giai Nhân có vài người đang thông qua camera để nhìn tình cảnh vừa xảy ra, đó là Cao Danh Dương, Lâm Tử Hào, Diệp Thiếu Kiệt và Diệp Mộng Vân.

Vốn quan hệ giữa Cao Danh Dương và Diệp Thiếu Kiệt chỉ rất bình thường, nhưng bây giờ mọi người có cùng kẻ địch, quan hệ sẽ gần hơn trước kia. Lâm Tử Hào, Cao Danh Dương và Diệp Thiếu Kiệt, bây giờ có thể nói là cùng chung mối thù.

Rõ ràng kẻ địch của ba người này chính là Hạ Thiên, Lâm Tử Hào bị hắn cướp mất hôn thê trước mặt mọi người, Cao Danh Dương bị hắn cướp mất Liễu Vân Mạn, bây giờ cũng mất đi năng lực đàn ông. Còn Diệp Thiếu Kiệt, dù không bị Hạ Thiên cướp đi nữ nhân, chưa nói đến vấn đề hắn bị Hạ Thiên đánh cho một trận thảm bại, nhưng cũng vì Hạ Thiên xuất hiện mà Diệp Mộng Oánh thành chúa tể Diệp gia, !bây giờ hắn không còn tiền để tán gái, cũng có thể nói là gián tiếp bị cướp mất đàn bà.

Mà Tứ thiếu gia Giang Hải vì sự xuất hiện của Hạ Thiên mà chính thức chia làm hai phái, Kiều Đông Hải và Tô Tiểu Xán đã đứng về phía Hạ Thiên, Cao Danh Dương và Diệp Thiếu Kiệt tất nhiên đứng về phía đối lập.

- Tử Hào, thật sự mặc kệ sao?

Cao Danh Dương nói, bây giờ nhìn lên màn hình sẽ thấy Triệu Thanh Thanh đang hôn mê, thầy Sáu đang cởi quần áo, nếu thật sự không quan tâm thì sẽ chẳng kịp.

Lâm Tử Hào không nói gì, giống như đang còn suy nghĩ.

- Tử Hào, dù sao cô ta cũng là người Triệu gia, nơi này là của em, nếu cô ấy gặp chuyện không may, chị sợ Triệu gia sẽ đổ tội lên đầu em.

Cao Danh Dương còn nói.

- Cũng vì cô ta là người Triệu gia, tôi mới không quan tâm.

Lâm Tử Hào chậm rãi nói:

- Triệu Thanh Thanh bây giờ đang bỏ nhà đi, mấy ngày nay nàng luôn ở trong nhà Lãnh Băng Băng, nếu cô ta xảy ra chuyện, cậu cảm thấy ai là người chịu trách nhiệm đầu tiên.

- Anh nói là Lãnh Băng Băng sao?

Cao Danh Dương lập tức hiểu ra.

- Đúng vậy.

Trong mắt Lâm Tử Hào là vẻ đắc ý:

- Tôi muốn để cho Lãnh Băng Băng hoàn toàn trở mặt với Triệu gia, đồng thời cũng làm Hạ Thiên và Triệu gia mất đi mối liên lạc cuối cùng.

- Tử Hào, em hiểu rồi, chúng ta coi như không biết.

Cao Danh Dương nói, hắn tắt máy quay, nhưng khi bàn tay vừa đưa ra thì chợt ngây dại, trên mặt lộ ra hận ý.

- Tiểu tử kia sao lại đến đây?

Cao Danh Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

Vẻ đắc ý trên mặt Lâm Tử Hào biến mất sạch sẽ, hắn nhìn lên màn hình và thấy rất rõ, tên khốn đang định hãm hiếp Triệu Thanh Thanh vừa mới cởi áo thì đã bị người ta đạp ngã. Triệu Thanh Thanh đang hôn mê được người kia bế lên, sau đó hắn quay đầu, đúng là gương mặt quen thuộc mà mọi người căm hận, là Hạ Thiên.

- Sao ở đây còn thấy tên khốn này?

Diệp Thiếu Kiệt cũng oán hận nói.

- Thôi bỏ, coi như Triệu Thanh Thanh may mắn.

Lâm Tử Hào cũng chỉ an ủi mình như vậy mà thôi, âm mưu không thực hiện được nên trong lòng tương đối khó chịu, hắn nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao Hạ Thiên đến nhanh như vậy.

Cảnh sát tỷ tỷ gọi điện thoại cho Hạ Thiên đến cứu người, tất nhiên hắn sẽ đến rất nhanh. Hắn rất quen thuộc Đêm Giai Nhân, vì vậy sau một lúc chạy như điên thì đến nơi này, sau đó hắn nhanh chóng đi lên lầu hai, mất hơn mười giây tìm phòng số mười, sau đó đá văng cửa, bốn tên canh gác còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh ngã. Sau đó hăn nhìn thấy một tên khốn đang cởi áo, vì vậy tặng cho một cước, từ đầu đến cuối thì đám người này còn chưa kịp nhìn thấy mặt hắn.

Sau khi bế Triệu Thanh Thanh khỏi sàn toilet, Hạ Thiên đặt nàng lên ghế sa lông ở bên ngoài, sau đó hắn lầm bầm:

- May mà chưa thu cô làm đồ đệ, nếu không thì mất mặt lớn.

Hạ Thiên lấy ngân châm đâm lên người Triệu Thanh Thanh vài cái, sau đó nàng chợt nhảy dựng lên, nàng vừa đấm đá vừa la hét:

- Không được đụng vào tôi, không được đụng vào tôi... ...

- Này, đừng nổi điên, anh có đụng vào em đâu.

Hạ Thiên tức giận nói.

- Sư phụ, sao lại là anh?

Triệu Thanh Thanh cuối cùng cũng kịp phản ứng, khi thấy Hạ Thiên thì nàng rất bất ngờ, sau đó lại vui mừng:

- Này, khí lực của em đã khôi phục, đầu cũng hết hôn mê rồi.

Triệu Thanh Thanh lại nhanh chóng buồn bực:

- Kỳ quái, chẳng lẽ vừa rồi tôi nằm mơ, sao lại thấy năm tên khốn muốn cưỡng hiếp mình nhỉ?

- Em nhìn xung quanh đi, có phải nằm mơ không?

Hạ Thiên tức giận nói, Triệu Thanh Thanh này đúng là quá ngốc.

Triệu Thanh Thanh nhìn ra cửa, sau đó phát hiện có bốn tên ngã ngoài cửa và một tên ngã ở của toilet trong phòng là năm, tên ngã ở cửa toilet là thầy Sáu đã cởi được nửa phần áo. Lúc này nàng đã hiểu ra, mình không nằm mơ.

- Sư phụ, là anh cứu tôi sao?

Triệu Thanh Thanh cuối cùng cũng hiểu ra:

- Chị Băng Băng nói anh đến sao?

Khi Triệu Thanh Thanh đang nói thì Lãnh Băng Băng đã từ bên ngoài phóng vào, khi thấy Hạ Thiên thì nàng không khỏi thở ra:

- Thanh Thanh, không sao đấy chứ?

- Hình như không có gì, tên khốn kia còn chưa cởi áo xong.

Triệu Thanh Thanh suy nghĩ rồi nói, nàng cũng không có kinh nghiệm với vấn đề này, cũng không biết mình có bị sao không.

- Tất nhiên là không có việc gì, em vẫn là xử nữ!

Hạ Thiên nói một câu, hắn quay đầu nhìn về phía góc phòng:

- Quái lạ, sao tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn mình nhỉ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.