-Khi nghe được giọng nói này thì giám đốc Uông chính là Uông Lợi Quốc chợt chuyển sang bộ dạng nịnh hót, hắn tiến lên nghênh đón:
- Kiều thiếu gia, trùng hợp quá, anh đang ở đây sao?
Kiều thiếu gia tất nhiên là Kiều Đông Hải, động tĩnh ở đây đã được mọi người phát hiện ra, hắn nghe nói có người đánh nhau ngoài cổng, vì vậy không nhịn được phải nghĩ đến Hạ Thiên vừa bỏ đi, hắn muốn ra ngoài xem sao. Sau đó hắn phát hiện sự thật đúng như những gì mình dự đoán, Hạ Thiên đánh người, nhưng người Hạ Thiên đánh cũng có chút quan hệ với hắn.
- Tôi hỏi anh ông phế ai?
Kiều Đông Hải nhìn chằm chằm vào Uông Lợi Quốc, hắn hừ lạnh một tiếng.
- Kiều thiếu gia, chính là tiểu tử này, người này có ý đồ bất chính với Hà tiểu thư, tôi ra ngăn cản còn bị hắn cho một tát.
Uông Lợi Quốc tức giận chỉ vào Hạ Thiên.
- Sao? Cậu ta đánh ông ở đâu?
Kiều Đông Hải lập tức phát hiện dấu tay trên mặt Uông Lợi Quốc, hắn lại hỏi:
- Cậu ta tát vào má phải của ông sao?
- Đúng vậy, Kiều thiếu gia, tiểu tử này... ....
Uông Lợi Quốc ra vẻ rất uất ức.
- Bốp.
Một âm thanh trong trẻo vang lên, má trái của Uông Lợi Quốc cũng có thêm một dấu bàn tay.
Uông Lợi Quốc lập tức choáng váng, Quan Bằng và Hà Nhược Lâm ở bên cạnh cũng ngây người, điều này...Có chuyện gì?
- Kiều thiếu gia, anh...Sao anh đánh tôi?
Uông Lợi Quốc vuốt gò má nóng bỏng, lão hỏi bằng giọng cầu xin.
- Tôi không đánh ông, sao ông nhớ rõ cho được?
Kiều Đông Hải cười lạnh:
- Ông muốn phế cậu ta sao? Con bà nó có biết cậu ta là ai không? Cậu ta đánh ông một tát tính là gì? Cậu ta đánh là để mắt đến ông rồi.
- Anh quen biết đám ngu ngốc này sao?
Hạ Thiên mở miệng hỏi:
- Thôi bỏ, để lại cho anh dạy bảo, tôi đi, đừng để đám ngu ngốc này làm phiền tôi.
Hạ Thiên nói xong thì dùng giọng không nhanh không chậm bỏ đi, mà lần này không ai đứng ra ngăn cản.
- Kiều...Kiều thiếu gia, cậu ta rốt cuộc là ai?
Uông Lợi Quốc lúc này cũng không nhịn được phải hỏi, đúng là quá ngột ngạt, bị người ta đánh vài lần mà chưa biết thân phận là gì.
- Ông sao? Ông không có tư cách biết cậu ta là ai.
Kiều Đông Hải quát lên với Uông Lợi Quốc:
- Cậu ta muốn đánh tôi, tôi còn phải nhịn, ông là cái quái gì? Ông còn muốn phế cậu ta sao? Bây giờ ông còn chưa bị phế thì phải đốt nhanh cho tổ tiên mười năm.
Kiều Đông Hải nói như vậy hoàn toàn làm cho Uông Lợi Quốc choáng váng, ngay cả Kiều thiếu gia bị đánh cũng phải nhịn, như vậy đối phương là ai?
Tuy Uông Lợi Quốc là giám đốc công ty điện ảnh truyền hình Thủy Triều, nhưng công ty cũng không phải của lão, mà là của Kiều Đông Hải, có thể nói là của Kiều gia. Nếu đứng trước mặt đám ngôi sao thì Uông Lợi Quốc còn có thể lên mặt, nhưng đứng trước mặt Kiều Đông Hải, lão chỉ có thể ngoan ngoãn làm cháu nội.
"Xong rồi, lần này coi như xong!"Uông Lợi Quốc lẩm bẩm, mình cướp phụ nữ với một người như vậy thì coi như xong đời.
- Được rồi, đừng đứng đó lẩm bẩm nữa, nếu không phải ông có năng lực công tác thì tôi đã đuổi đi từ lâu rồi. Sau này sáng mắt lên, đừng động đến cậu ấy nữa.
Kiều Đông Hải mất kiên nhẫn:
- Cũng thuận tiện nhắc ông một câu, đừng cướp phụ nữ với cậu ta, nếu không thì cứ chờ chết đi.
- Sao?
Uông Lợi Quốc vừa nghe Kiều Đông Hải nói như vậy thì lập tức bị dọa cho thảm thương, lão chụp tay Kiều Đông Hải:
- Kiều thiếu gia, anh nhất định phải cứu tôi, tôi đã giúp anh nhiều năm, trước nay luôn trung thành tận tụy, không công lao cũng có khổ lao, anh không thể trơ mắt nhìn tôi chờ chết được.
- Ai nhìn các ông chết?
Kiều Đông Hải có chút khó hiểu, ngay sau đó vẻ mặt hắn biến đổi:
- Ông cướp phụ nữ với Hạ Thiên sao?
- Hạ Thiên sao?
Uông Lợi Quốc lúc đầu có chút sững sờ, ngay sau đó lão hiểu ra:
- Kiều thiếu gia, anh nói người kia là Hạ Thiên sao?
- Ông không biết cậu ta là ai mà dám cướp nữ nhân sao?
Kiều Đông Hải có chút tức giận, ngay sau đó hắn lại nhíu mày:
- Nói rõ ra, người phụ nữ nào? Không phải ông chỉ thích ngôi sao à?
Kiều Đông Hải quay đầu nhìn Hà Nhược Lâm, sau đó vẻ mặt hắn có chút âm trầm:
- Ông đừng nghĩ là cô ấy.
- Không, không phải, tất nhiên là không.
Uông Lợi Quốc càng hoảng sợ:
- Kiều thiếu gia, Hà tiểu thư là của anh, tôi sao dám? Là An Khả Khả kia.
- An Khả Khả sao?
Kiều Đông Hải có chút buồn bực, trước nay hắn chưa nghe nói Hạ Thiên có quan hệ với An Khả Khả. Nhưng hắn cũng nghĩ đến một vấn đề, Hạ Thiên có quen biết với An Khả Khả, hắn đã từng xem qua đoạn phim về sự cố ở tập đoàn Thiên Nam, lúc đó là buổi họp báo, hơn nữa cũng biết An Khả Khả rất xinh đẹp thanh khiết, có thể đạt đến mức độ để Hạ Thiên dòm ngó.
Kiều Đông Hải có chút trầm ngâm, sau đó hắn hỏi:
- Ông không làm gì An Khả Khả đấy chứ?
- Không có, mấy ngày trước tôi bị...À, bị Hạ tiên sinh đánh, sau đó Diệp Mộng Oánh điện thoại cho tôi, nói An Khả Khả là người phát ngôn của bọn họ, không cho tôi gây phiền toái cho cô ấy. Khi đó tôi cũng nghĩ sẽ không tìm An Khả Khả làm gì, nhưng hôm nay vô tình đụng mặt tiểu tử kia...Không, gặp mặt Hạ tiên sinh, tôi muốn dạy bảo một trận, nào biết... ....
Uông Lợi Quốc nói đến đây thì không nói thêm điều gì, cũng đã nói rõ sự việc.
- Thôi bỏ, sau này đứng cách xa An Khả Khả ra một chút là được.
Kiều Đông Hải bây giờ cũng không hiểu rõ quan hệ giữa Hạ Thiên và An Khả Khả là thế nào, nhưng hắn cảm thấy hai bên chắc chắn có quen biết. Nếu An Khả Khả thật sự là nữ nhân của Hạ Thiên, Uông Lợi Quốc sẽ không may mắn như vậy, nhưng vì đề phòng mà bây giờ hắn phải cho rằng An Khả Khả là người của Hạ Thiên, để tránh đắc tội với đối phương.
- Biết rồi, Kiều thiếu gia.
Uông Lợi Quốc liên tục nói, bây giờ dù hắn có thêm mười lá gan cũng không dám có ý với An Khả Khả.
- Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây, bây giờ theo tôi đi chơi bóng.
Kiều Đông Hải không muốn dây dưa ở vấn đề này, nếu không phải sợ Hạ Thiên phế bỏ Uông Lợi Quốc, sau này không còn ai quản lý công ty Thủy Triều thì Kiều Đông Hải căn bản không cần phải ra mặt.
... ....
Hạ Thiên cũng không biết mìn vô tình giúp An Khả Khả khỏi bị quấy rối, cũng không ngờ mình bị người ta coi là đàn ông sau lưng ngôi sao cá sấu. Đánh người đối với hắn là chuyện thường ngày, tất nhiên hắn sẽ không quá quan tâm. Bây giờ hắn đang ngồi taxi đi về phía đại học Giang Hải, nếu đã không có việc gì làm thì nên đến tìm vợ.
Khi Hạ Thiên đi vào cửa hàng hoa thì Tôn Hinh Hinh cũng đang bận rộn, bây giờ chỉ còn vài ngày đại học Giang Hải sẽ khai giảng, đã có không ít sinh viên đến ở. Mà đám sinh viên nam cả tháng chưa gặp bạn gái, bây giờ gặp mặt tất nhiên phải mua chút gì đó lấy lòng đối phương. Nếu so sánh với những món quà đắt tiền thì tặng hoa là rẻ nhất, nữ sinh cũng rất thích, vì vậy đây là món quà được ưa chuộng nhất.
- Thiên ca.
Người phát hiện ra Hạ Thiên đầu tiên chính là Đinh Linh, nàng chào một tiếng cũng làm kinh động đến Tôn Hinh Hinh và Phương Hiểu Như.
- Hạ Thiên, anh đến đi tặng hoa sao?
Phương Hiểu Như trực tiếp hỏi một câu như vậy, nghiêm khắc mà nói thì Hạ Thiên vẫn là người làm công ở cửa hàng hoa, người này đã cầm tiền lương một tháng nhưng mới đi làm được vài ngày thì lẩn tránh mất biệt.
- Có người cần tặng hoa sao?
Hạ Thiên hỏi, bây giờ hắn cũng không có việc gì làm, tặng hoa cũng không sao, hắn chiều tất.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLPhương Hiểu Như chợt ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó nàng lại buồn bực phát hiện ra, bây giờ không phải tặng hoa cho ai. Tuy hôm nay làm ăn rất tốt nhưng đều là người đến mua hoa, đám nam sinh kia muốn tự mình tặng hoa, nói không chừng còn có cơ hội làm ấm giường với bạn gái, tất nhiên sẽ không làm
"nhọc lòng" nhân công cửa hàng hoa.
- Hạ Thiên, đừng nghe Hiểu Như nói bừa, cậu cứ ngồi chơi, đợi tôi làm xong, chúng ta sẽ đi dùng cơm.
Tôn Hinh Hinh dùng giọng dịu dàng nói với Hạ Thiên, bây giờ tất nhiên nàng sẽ không cho Hạ Thiên đi tặng hoa. Đừng nói bây giờ không có ai cần tặng hoa, dù thật sự có thì nàng cũng có thể tìm người khác đưa đi.
- Đây là hoa của cậu.
Tôn Hinh Hinh nhanh chóng bó hoa, sau đó đưa cho một nam sinh đang đứng đợi, nhưng người này cũng không nhận hoa mà ngây người nhìn Tôn Hinh Hinh.
- Này, chú em nhìn gì đấy?
Hạ Thiên ở bên cạnh rất bất mãn, hắn trừng mắt với tên nam sinh.
Lần này tên nam sinh mới kịp phản ứng, khi thấy bộ dạng mất hứng của Hạ Thiên, hắn biết mình chỉ lo nhìn người đẹp, điều này làm cho bạn trai người đẹp tức giận. Vì vậy hắn rất xấu hổ, tranh thủ thời gian nhận hoa và trả tiền, sau đó vội vàng rời khỏi cửa hàng hoa.
Khi thấy Hạ Thiên vẫn dùng ánh mắt căng thẳng nhìn mình, trong lòng Tôn Hinh Hinh chợt bùng lên hương vị ngọt ngào, nàng đi đến bên cạnh ôm lấy cánh tay Hạ Thiên rồi nói:
- Đi thôi, chúng ta đi dùng cơm.
Hai người đi vào quán cơm sinh viên trong khuôn viên trường đại học Giang Hải, sau khi dùng cơm trưa thì quay về cửa hàng hoa. Cuối cùng cả hai cùng mật ngọt với nhau một buổi chiều dưới sự oán hận của Phương Hiểu Như và hâm mộ của Đinh Linh.
Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh ở bên này tình chàng ý thiếp cực kỳ thoải mái, trong khi đó Mộc Hàm ở Kiều gia cảm thấy rất khó chịu. Đáng lý ra Hạ Thiên tìm được Triệu Thanh Thanh đến thay thế luyện tập, nàng thoát khỏi sự tra tấn của Liễu Mộng, nhưng không ngờ Triệu Thanh Thanh thích học võ nhưn g lại quá yếu, vì vậy mà lúc này nàng, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi lại bị Liễu Mộng kéo qua.
Dù các nàng cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ của Liễu Mộng, mà khi Mộc Hàm biết Liễu Mộng mới học võ chưa đến một tháng thì cảm thấy buồn bực. Từ ngày Mộc Hàm còn nhỏ đến bây giờ đã luyện tập suốt ngày, nhưng kết quả cuối cùng của nàng lại kém một người mới luyện chưa đến một tháng, xem ra không có thiên lý.
- Này, chị Hàm, chị Phượng Nhi, chị Hoàng Nhi, chúng ta như vậy là không được, võ công của chị Mộng học được từ sư phụ, chúng ta không phải là đối thủ của chị ấy. Nơi đây tôi có bí kíp của sư phụ, chúng ta cùng nhau học đối phó với chị Mộng, thế nào?
Triệu Thanh Thanh thừa dịp Liễu Mộng đói bụng cần phải đi ăn mà bắt đầu lôi kéo ba chị em còn lại để thương lượng, đồng thời cũng lấy ra bí kíp
"Gái đánh người!"
- Tốt, cứ thế mà làm.
Mộc Hàm, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đều đồng ý, đúng là không còn biện pháp nào khác, vì sự nghiệp sau này còn chường mặt ra đường mà các nàng phải lợi hại hơn một chút, nếu không cả ngày mặt mũi bầm tím, sao có thể gặp người?
Bốn người bắt đầu nghiên cứu bí kíp
"Gái đánh người", Mộc Hàm cũng chìm đắm vào trong những chiêu thức tinh diệu ở bên trong, mãi đến lúc chuông điện thoại vang lên mới bừng tỉnh.
Khi thấy số điện thoại quen thuộc thì tâm tình tốt đẹp của Mộc Hàm đã phóng lên chín tầng mây.