Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 31: Người đẹp bác sĩ




- Anh đã đánh rồi.

Hạ Thiên lập tức dùng giọng vui sướng nói, vợ đúng là rất tốt, có tâm ý tương thông với chồng.

- Này, anh không đánh chết hắn đấy chứ?

Kiều Tiểu Kiều lại hỏi một câu.

- Không, hắn còn có thể lái xe.

Hạ Thiên trả lời.

- Vậy thì không sao, chồng à, em có chút trở ngại, em ngủ tiếp đây, vậy nhé... ....

Kiều Tiểu Kiều cho Hạ Thiên một chiếc hôn qua điện thoại, sau đó thì cúp máy.

Hạ Thiên nghe được giọng nói dịu dàng của Kiều Tiểu Kiều, hắn nghĩ đến tình cảnh Kiều Tiểu Kiều đang mặc quần áo gợi cảm nằm trên giường, hắn không khỏi sinh ra một xúc động muốn đến ngủ cùng nàng. Nhưng bây giờ hắn còn phải đi tặng hoa, vì vậy phải lập tức bỏ qua ý nghĩ kia.

- Này, Hạ Thiên, anh đẹp trai kia đến tìm anh làm gì đấy?

Phương Hiểu Như dùng giọng tò mò hỏi:

- Anh ta nói cái gì là đại biểu cho Kiều gia, lại nói cái gì là Tiểu Kiều. Hạ Thiên, chẳng lẽ Kiều Tiểu Kiều thật sự là vợ anh sao?

Hạ Thiên không trả lời, vấn đề này hắn đã nói rất nhiều lần, bây giờ không muốn nhắc lại.

- Hiểu Như, đừng quá quan tâm, đó là chuyện riêng của Hạ Thiên.

Tôn Hinh Hinh tức giận nói.

- Chị Hinh, điều này có liên quan đến hạnh phúc cả đời chị đấy.

Phương Hiểu Như thầm nghĩ mình chỉ muốn tốt cho Tôn Hinh Hinh, sao đối phương còn chưa biết cảm kích?

- Có phải em muốn bị đuổi việc không?

Tôn Hinh Hinh trừng mắt nhìn Phương Hiểu Như.

Phương Hiểu Như bĩu môi, cuối cùng cũng không nói gì, phần công việc này rất quan trọng, cũng không thể vứt bỏ được.

- Được rồi, chuẩn bị đi tặng hoa.

Tôn Hinh Hinh xoay người đi vào cửa hàng, trong lòng có chút thất lạc. Nàng cũng không phải ngốc, trong lòng nàng cũng có nghi ngờ như Phương Hiểu Như, nhưng nàng không muốn truy vấn, vì nàng không nghĩ nó sẽ thành sự thật.

Hai chữ Phụ Nhất là một cách gọi đặc biệt ở thành phố Giang Hải, đó chính là chỉ bệnh viện đệ nhất phụ thuộc đại học Giang Hải.

Bệnh viện đệ nhất thuộc đại học Giang Hải có trăm năm lịch sử, đây không phải chỉ là bệnh viện nổi tiếng ở thành phố Giang Hải, nếu tính riêng trong nước cũng có tiếng tăm lừng lẫy, mà trong đó khoa não của bệnh viện lại càng hiển hách, có vinh dự lớn trong nước.

Liễu Vân Mạn là một bác sĩ khoa não, năm năm trước khi nàng mới bắt đầu tiến vào khoa não thì mọi người chỉ kinh ngạc vì dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành của nàng. Năm năm sau Liễu Vân Mạn vẫn xinh đẹp nhưng y thuật đã làm cho tất cả đồng sự phải kính nể, dù là những chuyên gia nổi tiếng trong khoa cũng cực kỳ bội phục kỹ thuật khó tưởng của Liễu Vân Mạn.

Khi Vương Kiệt nhìn thấy Liễu Vân Mạn thì có chút lo lắng, đại ca có thể mở miệng là bắt đối phương làm vợ như khi gặp nữ cảnh sát xinh đẹp trước đó hay không.

Dung mạo của Liễu Vân Mạn hoàn toàn có thể so sánh cao thấp với Lãnh Băng Băng, chỉ tính qua gương mặt thì còn xinh đẹp hơn Lãnh Băng Băng vài phần, nhưng không có tư thái quyến rũ ma quỷ như Lãnh Băng Băng. Liễu Vân Mạn có hơi gầy, là người đẹp đúng chuẩn, tất nhiên nàng cũng không có vẻ lạnh lùng như Lãnh Băng Băng, trên mặt luôn treo nụ cười nhàn nhạt làm người ta sinh ra cảm giác ấm áp.

Hạ Thiên gặp Liễu Vân Mạn và cảm thấy một cảm giác quen thuộc, đó chính là khí chất xuất trần thoát tục, khá tương đồng với thần tiên tỷ tỷ. Đối với Hạ Thiên thì Liễu Vân Mạn chính là tiên nữ rơi xuống hồng trần.

Liễu Vân Mạn đang chăm chú nhìn vào hình x quang giống như không có cảm giác người nào tiến đến, mà Hạ Thiên và Vương Kiệt cũng thức thời không nói gì, cả hai đứng bên cạnh nhìn Liễu Vân Mạn.

Nhưng khoảnh khắc sau Hạ Thiên đã nhìn thấy một động tác của Liễu Vân Mạn, đó là cứ qua mười giây thì nàng sẽ dùng ngón tay khẽ ấn lên đầu. Vì vậy mà Hạ Thiên không khỏi tiến lên vài bước, vẻ mặt có chút bất an.

- Cầm hoa!

Hạ Thiên đột nhiên tiến lên nhét hoa vào trong tay Vương Kiệt, sau đó hắn thò tay phải nắm chặt cổ tay Liễu Vân Mạn.

- Á... ....

Liễu Vân Mạn chợt hô lên một tiếng, nàng quay đầu nhìn thấy Hạ Thiên thì vẻ mặt biến đổi:

- Cậu là ai? Mau buông tay.

Vương Kiệt không khỏi xoa mồ hôi trán, đúng là đau đầu, hắn thấy Hạ Thiên không nói lời nào thì còn tưởng rằng sẽ không như mấy ngày trước, sao biết đại ca càng ngày càng quá mức. Lần trước đại ca chỉ mở miệng nói muốn nữ cảnh sát xinh đẹp làm vợ, nhiều nhất cũng chỉ là dùng lời nói đùa giỡn mà thôi, nhưng bây giờ lại trực tiếp động tay động chân.

- Đừng nhúc nhích!

Vẻ mặt Hạ Thiên có chút nghiêm túc, điều này làm cho Vương Kiệt ở bên cạnh có chút buồn bực, hắn chưa bao giờ thấy Hạ Thiên có vẻ mặt như lúc này.

Liễu Vân Mạn đang định nổi giận, đang định mở miệng gọi người nhưng lập tức cảm thấy không đúng. Hai ngón tay người này kẹp lấy cổ tay nàng, tuy không quá căng nhưng cũng không phải có ý lợi dụng.

Liễu Vân Mạn cúi đầu nhìn về phía cổ tay, nàng đột nhiên cảm thấy hành động của đối phương có chút quen thuộc, sau đó trong mắt lóe lên linh quang:

- Bắt mạch sao?

Trong lòng Liễu Vân Mạn chợt bùng lên cảm giác quái dị, người này là bác sĩ y học cổ truyền sao? Chẳng lẽ thấy được nàng bị bệnh? Hay chỉ là một tên sắc lang, cố ý mượn danh nghĩa này để thân cận chính mình?

- Nguy rồi, bác sĩ tỷ tỷ, bệnh của chị bây giờ rất nghiêm trọng, sao không đến tìm tôi từ sớm?

Hạ Thiên cuối cùng cũng buông tay Liễu Vân Mạn rồi nói với vẻ mặt lo lắng:

- Bây giờ ngay cả tôi cũng không thể trị dứt, như vậy phải làm sao bây giờ?

- Cậu nói tôi có bệnh, vậy tôi bị bệnh gì?

Liễu Vân Mạn nhìn Hạ Thiên rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi.

- Bác sĩ tỷ tỷ, bệnh của chị rất lạ, tôi chỉ nhìn qua một vài ghi chép linh tinh trong sách thuốc mà thôi, hơn nữa trong sách cũng không nói rõ đây là bệnh gì.

Hạ Thiên gãi đầu rất buồn rầu:

- Biểu hiện vừa rồi giống như xuất huyết não nhưng thực tế lại là một loại bệnh liên quan đến máu và có tính di truyền, loại bệnh này nếu phát hiện sớm thì tương đối dễ diều trị, nhưng để lâu thì rất phiền toái, bây giờ tôi cũng không nắm chắc có thể chữa cho tốt.

Khi Hạ Thiên nói xong những lời này thì vẻ mặt Liễu Vân Mạn cũng từ hoài nghi trở thành khiếp sợ, nàng há miệng muốn nói gì đó nhưng thấy Vương Kiệt ôm hoa ở bên cạnh thì nuốt ngược trở về.

Liễu Vân Mạn hít vào một hơi thật sâu rồi cố gắng làm cho mình tỉnh táo, nàng cố gắng dùng giọng dịu dàng nói:

- Xin hỏi hai vị tiên sinh đến đây xem bệnh, hay là... ....

- À, đúng rồi, bác sĩ tỷ tỷ, tôi là người của cửa hàng hoa Hinh Hinh, có một vị tiên sinh tặng chị một bó hoa bách hợp.

Hạ Thiên cuối cùng cũng nhớ lại chuyện chính, hắn nhận hoa trong tay Vương Kiệt rồi đưa đến cho Liễu Vân Mạn.

Liễu Vân Mạn có chút chần chừ, sau đó nhận lấy hoa. Nàng không biết là ai tặng hoa nhưng đối phương rõ ràng biết sở thích của nàng, biết nàng thích nhất hoa bách hợp.

- Chú về trước đi, nói với chị Hinh là đến tối tôi sẽ về.

Hạ Thiên phất tay với Vương Kiệt, tỏ ý bảo đối phương rời đi.

Vương Kiệt có chút buồn bực, đại ca đúng là không có nghĩa khí, mình tán gái lại đuổi đàn em đi nơi khác.

Đợi đến khi Vương Kiệt rời khỏi phòng thì Hạ Thiên vội vàng nói với Liễu Vân Mạn:

- Bác sĩ tỷ tỷ, chúng ta phải nhanh lên, tôi phải tìm một chỗ thanh tỉnh, phải lập tức trị bệnh cho chị, nếu không sẽ chẳng kịp.

Liễu Vân Mạn tất nhiên sẽ không thể đi theo một người đàn ông xa lạ, nàng khẽ mỉm cười nhìn Hạ Thiên:

- Không phải cậu vừa nói bệnh của tôi rất khó chữa trị sao?

- Đúng vậy, bây giờ tôi trị không hết.

Hạ Thiên gật đầu:

- Nhưng tôi nghĩ rằng có thể kéo dài tuổi thọ của chị, sau đó đợi một thời gian, tôi có thể chữa tốt.

- Cậu nói cho tôi biết, cậu tên gì?

Liễu Vân Mạn suy nghĩ một chút rồi khẽ hỏi, nàng vẫn rất cẩn thận, việc này có quan hệ rất lớn với nàng, nàng không thể qua loa, ít nhất cũng phải biết rõ chi tiết về đối phương.

- Tôi là Hạ Thiên, bác sĩ tỷ tỷ, chị phải tin tôi, nếu tôi không trị dứt bệnh cho chị thì trên đời không ai có thể làm được. Nếu chị không chịu chữa trị thì hai tháng sau sẽ không còn gắng gượng được nữa, tôi cũng sẽ rất đau lòng.

Hạ Thiên vội vàng nói, tốt xấu gì hắn cũng ở trong thành phố được vài ngày, hắn cũng biết vị bác sĩ tỷ tỷ trước mặt không tin tưởng mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Hạ Thiên sao?

Liễu Vân Mạn thì thào nói, nàng chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng những gì đối phương trình bày lại làm nàng không thể không tin người thanh niên trước mặt có bản lĩnh phi phàm. Vì đến lúc này nàng đã đến gặp rất nhiều danh y, nhưng người nói ra nguyên nhân một cách chính xác cũng chỉ có một mình Hạ Thiên.

Bệnh của Liễu Vân Mạn là một bí mật, tuy nàng đã đến gặp rất nhiều danh y nhưng đều là lén xem bệnh, hơn nữa trước khi xem bệnh đã cùng đối phương ký kết hiệp nghị bí mật. Vì vậy dù là trong bệnh viện cũng không ai biết nàng sinh bệnh, còn căn bệnh của nàng là một loại bệnh di truyền đường máu, ngoài nàng và người trong nhà thì không ai biết. Vì vậy nàng tin Hạ Thiên cũng không phải biết được tin tức từ ai đó, chỉ có thể thật sự chuẩn đoán ra.

Nhưng Hạ Thiên còn rất trẻ, nhìn qua có vẻ chưa tới hai mươi, vẫn là một thanh niên, nếu muốn Liễu Vân Mạn giao phó toàn bộ vận mệnh gia tộc lên người đối phương thì rấ đáng lo lắng.

- Có rất nhiều người đã xem bệnh cho tôi nhưng đều trị không khỏi, cậu có thể nói cho tôi biết, cậu định chữa bệnh cho tôi thế nào được không?

Liễu Vân Mạn lại hỏi.

- Bác sĩ tỷ tỷ, chị đã nghe qua phương pháp Nghịch Thiên Bát Châm chưa?

Hạ Thiên khẽ hỏi.

Liễu Vân Mạn nhíu mày, thật ra nàng có xuất thân từ y học cổ truyền nhưng cũng không hiểu nhiều lắm. Cũng không phải nàng xem thường y học cổ truyền, nhưng y học cổ truyền không giải quyết được bệnh tình cho gia tộc, vì vậy nàng tập trung vào Tây y, hy vọng có thể tìm được biện pháp. Đáng tiếc, lúc này nàng đã là bác sĩ nổi tiếng khoa não nhưng vẫn không có biện pháp chữa trị cho mình.

- Cậu có thể để lại phương pháp gì đó để liên lạc không?

Liễu Vân Mạn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi cần suy xét tình huống, nếu như tôi muốn mời cậu chữa bệnh thì sẽ gọi điện thoại, cậu thấy thế nào?

- Được rồi.

Hạ Thiên đưa số điện thoại của mình cho Liễu Vân Mạn:

- Bác sĩ tỷ tỷ, chị đừng suy xét quá lâu, bệnh của chị không thể tiếp tục kéo dài.

- Yên tâm, chậm nhất là ngày mai tôi sẽ có câu trả lời thuyết phục.

Liễu Vân Mạn cười nhạt một tiếng, nàng có thể nhìn thấy Hạ Thiên rất quan tâm đến bệnh tình của mình.

- Bác sĩ tỷ tỷ, tôi đi trước.

Hạ Thiên rời khỏi rất nhanh.

Sau khi Hạ Thiên rời khỏi phòng làm việc thì Liễu Vân Mạn nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm số:

- Bà nội, cháu là Tiểu Mạn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.