-Vương Tiểu Nha vừa nói ra thì đám người đều tin, thì ra bọn họ đang biểu diễn nghệ thuật, hèn gì mà quái dị như vậy. Vì những hành vi nghệ thuật lúc nào chẳng cổ quái?
- Này, những giấu chân này ở đâu ra vậy?
Lúc này có người phát hiện ra một loạt dấu chân.
Trước đó đám học sinh đều bị thu hút bởi những hoạt động nghệ thuật của đám người Uông Tiểu Long, bây giờ có người nhắc nhở thì mọi người mới chuyển lực chú ý lên các dấu chân, vì vậy mà bắt đầu nghị luận ồn ào.
- Dấu chân rấ sâu, mình nhớ buổi trưa không có gì cả, vậy làm ra từ khi nào?
- Đừng nói là buổi trưa, một giờ trước mình cũng không thấy.
- Thứ này sao giống như những gì các võ lâm cao thủ trên ti vi làm ra vậy? Các bạn xem, đây rõ ràng là đạp chân xuống tạo ra.
- Không thể nào, tôi thấy tám phần là dùng thứ gì đó làm ra.
- Hình như cũng không phải vậy đâu... ....
- Á, các bạn xem đi.
Một người hô lên kinh hoàng:
- Những dấu chân này hình như hợp thành chữ.
- Đúng vậy, hình như hợp lại thành chữ, để xem là chữ gì... ....
- Vương Tiểu Nha siêu cấp đại mỹ nữ...Sao? Lại là Vương Tiểu Nha à?
Khi mọi người nhận ra nội dung các dấu chân thì đều tụ tập ánh mắt lên người Vương Tiểu Nha, lúc này người bạn học của nàng lại hỏi:
- Vương Tiểu Nha, những dấu chân này là sao? Ai tạo ra vậy?
- Hạ Thiên ca ca làm ra.
Vương Tiểu Nha trừng mắt nói.
- Hạ Thiên ca ca sao?
Người bạn học của Vương Tiểu Nha có chút buồn bực:
- Hạ Thiên ca ca là ai?
- Đây là Hạ Thiên ca ca!
Vương Tiểu Nha chỉ vào Hạ Thiên ở bên cạnh, sau đó nàng ưỡn bộ ngực có hai núm nhỏ nhỏ nói:
- Anh ấy là bạn trai của mình, lợi hại không?
"Bạn trai sao?"Đám học sinh rốt cuộc cũng mở rộng tầm mắt, Vương Tiểu Nha có bạn trai rồi sao? Đúng là không có thiên lý, trước đó vài ngày đám nam sinh còn chưa kịp ra tay, bây giờ đóa hoa trong trường bị người ta bứng gốc. Chưa nói đến vấn đề bị
"hái hoa dân chủ", hơn nữa còn là dê già gặm cỏ non, đúng là không có thiên lý.
Nếu so sánh với đám học sinh mười ba mười bốn tuổi thì Hạ Thiên có thể nói là trâu già.
- Hạ Thiên, anh đúng là đại lưu manh, đại lừa gạt, đại biến thái, anh dám tìm vợ bé sao?
Một âm thanh giòn tan và danh chát vang lên, âm thanh quá khủng, vì vạy mà ai cũng cảm nhận được nổi tức giận của chủ nhân âm thanh.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra là một tiểu nữ sinh cũng mặc đồng phục với gương mặt có thể so sánh với Vương Tiểu Nha. Rất nhiều nam sinh cảm thấy rất khó hiểu, bọn họ còn chưa kịp ra tay với Vương Tiểu Nha thì đã bị cướp mất, bọn họ còn chưa tức giận thì thôi, sao nữ sinh này lại nổi giận?
- Đây không phải là Tô Bối Bối sao?
- Đúng vậy, trước đó nàng là hoa hậu trong trường, đáng tiếc là bây giờ có Vương Tiểu Nha, vì vậy địa vị hoa hậu cũng mất.
- Tô Bối Bối tức giận làm gì? Bạn ấy có tức cũng phải mắng Vương Tiểu Nha mới đúng, sao lại mắng bạn trai của Vương Tiểu Nha?
- Đúng vậy, hình như Tô Bối Bối biết bạn trai của Vương Tiểu Nha.
- Không phải người gọi là Hạ Thiên...Anh này là bạn trai của Tô Bối Bối đấy chứ? Nếu không thì sao Tô Bối Bối lại mắng Hạ Thiên tìm vợ bé?
- Mình thấy đúng là như vậy... ....
- Tên này cũng quá trâu chó, đã tán đổ hoa hậu tiền nhiệm của trường chúng ta, bây giờ chơi chán lại chuyển sang hoa hậu mới kế nhiệm... ....
- Con mẹ nó, đây rõ ràng là mọt thằng khốn... ....
- Thằng khốn nạn này quá tham lam, tôi trù hắn bị liệt dương, duy trì một tháng... ....
Đám học sinh bắt đầu nhận định Hạ Thiên đã
"chấm mút" Tô Bối Bối, vì vậy bắt đầu chửi mắng ầm trời. Nhưng Hạ Thiên cũng không quan tâm đến đám nhóc con ghen ghét kia, hắn dùng ánh mắt buồn bực nhìn Tô Bối Bối:
- Này, sao em cũng có mặt ở đây?
- Anh là đại sắc lang, tôi học ở đây, sao không có mặt ở đây được?
Tô Bối Bối trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng thở phì phò mắng:
- Anh là đại lưu manh lăng nhăng vô sỉ, anh lại tìm vợ bé, hơn nữa còn tìm một cô gái nhỏ tuổi thế này, anh lại thích các cô bé, đúng là biến thái, đáng chết.... ....
Vương Tiểu Nha không nhịn được phải kéo cánh tay Hạ Thiên, nàng dùng giọng tò mò hỏi Hạ Thiên:
- Hạ Thiên ca ca, anh quen Tô Bối Bối sao?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Cô bé vừa thấy anh đã yêu ngay, lúc nào cũng muốn làm vợ anh, nhưng anh thấy dáng người nàng quá kém nên không đồng ý, vì vậy nàng cứ theo anh làm khó dễ.
Hạ Thiên nói rất lớn, vì vậy mà cả Tô Bối Bối và tất cả học sinh đang đứng đây đều nghe thấy rất rõ. Khoảnh khắc này có hơn mười ánh mắt nhìn Tô Bối Bối, sau đó lại nhìn Hạ Thiên. Bọn họ không hiểu, vì sao tên kia xấu không đối thủ mà lại quyến rũ như vậy, để cho hai hoa hậu trước đó và bây giờ đều yêu thương?
Tô Bối Bối bị chọc tức, nàng dùng tay chỉ vào Hạ Thiên rồi bắt đầu lắp bắp:
- Anh...Anh...Anh...Nói bậy bạ.
- Anh nào có nói bậy?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Không phải lần đầu tiên gặp mặt em đã nói thích anh sao?
- Em nói mình thích Hạ Thiên.
Tô Bối Bối căm giận nói.
- Đúng vậy, anh không phải là Hạ Thiên sao?
Hạ Thiên đón lời.
- Nhưng, cô chỉ là tự mình thừa nhận mà thôi.
Vương Tiểu Nha tự hát đệm, nàng bắt đầu đả kích Tô Bối Bối:
- Này, cô đừng si tâm vọng tưởng, Hạ Thiên ca ca đã có bạn gái là tôi, anh ấy sẽ không thích cô. Cô xem lại mình đi, nào có thể so với tôi?
- Vương Tiểu Nha, cô!
Tô Bối Bối lại bị Vương Tiểu Nha chọc tức, nàng phản bác:
- Tôi kém cô chỗ nào? Đừng tưởng rằng người ta nói mình là hoa hậu thì thật sự rất đẹp nhé.
- Chỗ nào mà cô chẳng kém tôi.
Vương Tiểu Nha ưỡn ngực vểnh mông nói:
- Cả trường Giang Đại Phụ đều nói tôi đẹp hơn cô, điều này đã nói rõ vấn đề, cô còn già hơn tôi, dáng người không "ngon" bằng tôi... ....
- Này, ai nói tôi già hơn cô? Tôi mới mười bốn tuổi.
Tô Bối Bối tức giận cắt ngang lời Vương Tiểu Nha.
Vương Tiểu Nha chớp chớp cặp mắt đẹp:
- Cô đã mười bốn, tôi mới mười hai, tất nhiên cô già hơn tôi, đơn giản vậy mà không nghĩ ra, đúng là quá ngốc, ngốc siêu cấp.
- Cô.
Tô Bối Bối bị chọc tức:
- Người ta gọi đó là trưởng thành hơn.
- Hừ... ....
Vương Tiểu Nha nói bằng giọng khinh bỉ:
- Như cô mà trưởng thành sao? Nhìn cô đi, lớn hơn tôi hai tuổi mà không cao hơn tôi, ngực cũng nhỏ hơn tôi. Không đúng, không phải là nhỏ hơn, cô hoàn toàn không có ngực, mông cũng lép, căn bản không phát dục, còn kém cả sân bay, như vậy mà nói là trưởng thành, không biết xấu hổ sao?
- Cô!
Gương mặt Tô Bối Bối đỏ bừng bừng:
- Mười bốn tuổi chưa phát dục chỉ là bình thường, cô mười hai tuổi đã phát dục là không bình thường, tôi xem cô ăn qua nhiều thực phẩm rác rưởi, bị thứ rác rưởi đó kích thích.
- Cô mới ăn nhiều thực phẩm rác rưởi.
Miệng lưỡi của Vương Tiểu Nha rất lợi hại:
- Đáng tiếc là những thứ rác rưởi kia lại kìm nén cô không phát dục, không đúng, cô sẽ phát dục, nhưng phát dục làm đàn ông, ha ha ha... ....
- Cô...Cô...Cô... ....
Tô Bối Bối lại bắt đầu lắp bắp, rõ ràng nàng đấu võ mồm cũng thua kém Vương Tiểu Nha, cuối cùng chỉ biết tức giận nói một câu với Hạ Thiên:
- Hạ Thiên, Vương Tiểu Nha, hai người là gian phu dâm phụ.
Khi thấy không chiếm được chút tiện nghi nào thì Tô Bối Bối mắng xong quay đầu chạy ngay.
- A, toàn thắng.
Vương Tiểu Nha nhìn bóng lưng của Tô Bối Bối rồi vui sướng nói.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Đi, chúng ta đi dùng cơm.
Khi thấy Tô Bối Bối bỏ đi thì Hạ Thiên cũng chuẩn bị bỏ đi.
- Được.
Vương Tiểu Nha nép lên người Hạ Thiên, bộ dạng rất vui vẻ.
Hai người bỏ đi rất thân mật, mãi một lúc lâu sau đám nam sinh vẫn còn cực kỳ ghen ghét, nhưng nhân vật chính đã đi thì bọn họ cũng nhanh chóng bỏ đi. Lúc này cũng không ai quan tâm đến năm tên đang biểu diễn nghệ thuật, đám người này có tám phần là bị điên, bọn họ cũng không muốn chọc vào kẻ điên.
... ....
Vương Tiểu Nha tuy đến Giang Đại Phụ học chựa lâu nhưng vẫn rất quen thuộc những vùng lân cận, nàng trực tiếp kéo Hạ Thiên đi về phía bên phải trường Giang Đại Phụ vài trăm mét, sau đó đi qua đường lớn, đi vào một nhà hàng. Đây là một nhà hàng có tên rất tầm thường, gọi là nhà hàng Lão Đinh, rõ ràng ông chủ nhà hàng họ Đinh, còn ông chủ có già như trâu hay không, điều này cũng không biết.
- Hạ Thiên ca ca, nghe nói trong đây nấu ăn rất ngon, hơn nữa còn tương đối sạch sẽ.
Vương Tiểu Nha kéo tay Hạ Thiên ngồi xuống ở một chiếc bàn ở gần bên ngoài, sau đó nàng trực tiếp cầm lấy menu hỏi:
- Hạ Thiên ca ca, anh muốn ăn gì.
- Anh rất tùy tiện, em muốn ăn gì thì anh ăn thứ đó.
Hạ Thiên cũng không đói, vì vậy ăn gì cũng được.
- Hì hì, Hạ Thiên ca ca đúng là rất tốt.
Vương Tiểu Nha thật sự vui vẻ, sau đó nàng vung cánh tay trắng nõn nói:
- Ông chủ, gọi món ăn.
Một người đàn ông khoảng bốn mươi đi đến, bộ dạng không quá mập, cũng không già, nhưng đứng ở góc độ của Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha thì người này cũng được xem là già.
- Thịt kho tiêu, sườn xào chua ngọt, canh gà, nhanh lên nhé, đói lắm rồi đấy.
Vương Tiểu Nha vội vàng nói.
- Được, đến ngay.
Người đàn ông ghi nhớ món ăn, sau đó đi vào phòng bếp. Nhà hàng này cũng không lớn, lúc này cũng chỉ có vài người dùng cơm, vì vậy khá quạnh quẽ. Nhưng cũng đúng như lời của Vương Tiểu Nha, nơi đây rất sạch và có lẽ là nấu ăn ngon.
Vì bây giờ có rất ít người nên tốc độ mang thức ăn lên cũng rất nhanh, Vương Tiểu Nha có vẻ rất đói bụng, nàng nhanh chóng chiến đấu, dĩa sườn xào chua ngọt vào bụng nàng hơn phân nửa, hơn phân nửa phần cơm cũng bị nàng diệt gọn. Hạ Thiên thấy nàng ăn rất ngon thì cực kỳ vui sướng, nếu cứ có gắng như vậy thì có tương lai làm đại mỹ nữ siêu cấp.
Khi canh gà được đưa lên, Vương Tiểu Nha cầm lấy môi múc canh vào chén, sau đó nàng đột nhiên thét lên:
- Á... ....